CHAP 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đám người chen chúc nhau ở cổng trường.

Tự do một phút một giây đều cực kỳ trân quý.

Lòng bàn chân tôi như được bôi dầu, là người đầu tiên chạy ra trường học.

Lúc bước ra khỏi Ngô Đồng Thị Nhất Trung, đột nhiên tôi cảm giác không khí bên ngoài đều thơm ngọt, gió cũng như mang theo hương vị trà trăm năm.

Tôi chạy đến trạm xe buýt 217, thở hồng hộc, đeo cặp sách ra phía trước.

Nhà tôi cách trường học năm trạm xe buýt.

Trạm nhà tôi gọi là tiểu khu ánh trăng.

Trạm cuối của tuyến xe buýt 217 là Ngô Đồng Thị Nhất Trung.

Chặng đường từ nhà tôi đến trường học mất khoảng 20 phút.

Trên con đường về nhà có thể thấy các bạn học sinh tiểu học vừa tan trường đang kết bạn với nhau, cũng có thể thấy tình yêu cuồng nhiệt của các đôi học sinh trung học rúc vào cùng nhau tình chàng ý thiếp, cũng có những bà mẹ vội vã đưa con đến lớp phụ đạo, còn có những ông lão bà lão chống quải trượng cười tủm tỉm, không biết là đang nói gì.

Ngồi trên xe buýt về nhà, giống như mọi mệt mỏi trong cả ngày đều dần dần tan biến.

Cảm thấy thời gian trôi có hơi lâu, đôi mắt có chút mệt mỏi, tôi hơi nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe.

Trong lúc lơ đãng nhìn về phía lối đi nhỏ, lại thấy được bóng dáng bạn học vừa mới lên xe.

Cậu ấy bước từng bước một từ đầu xe hướng về phía tôi mà đi tới, cuối cùng đứng vững ở vị trí cách tôi không gần không xa đỡ côn.

Áo khoác đồng phục hơi hơi có chút sưởng, cách ăn mặc không có gì quá đặc biệt nhưng lại làm người ta không thể dời mắt.

Chuyến xe kéo dài 20 phút, nhưng tôi lại không mảy may nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài. Chỉ lo nhìn góc nghiêng của cậu ấy đến phát ngốc.

Người cậu ấy giống như có một loại ma lực không ngừng hấp dẫn khiến tôi chăm chú nhìn cậu.

----------------

Đêm đến, tôi ngồi ở chiếc bàn học trong phòng ngủ, dưới ánh đèn mờ nhạt tôi mở quyển tập ra, chỉ viết một cái tiêu đề. Một chữ C nằm lẻ loi trên giấy, tôi nắm bút, suy nghĩ bay tới mặt trăng bên ngoài cửa sổ.

Tôi đẩy cửa sổ ra, gió đêm mát mẻ cứ như vậy tiến vào.

Buổi tối hôm đó sau khi về nhà, tôi nằm mơ một giấc mơ rất kỳ quái.

Tôi rất ít khi nằm mơ, có mơ cũng đều rất đơn giản, ngủ một giấc tỉnh lại liền quên hết tất cả.

Lần này tôi tỉnh lại, ngồi ở trên giường, giấc mơ kia vậy mà hiện lên rất rõ ràng.

Trong mơ tất cả đều là sách, tầng tầng lớp lớp đều là sách, cảm giác dọc phía trước cũng là những chồng sách cao ngất.

Có chút hỗn độn, bước đi có phần khó khăn, tôi không biết thế nào lại mở ra một đường đi ở giữa không trung.

Trong mơ tôi không ngừng đẩy ra những đồ vật sau lớp mây mù trước mắt, cẩn thận đi tới.

Nhìn thẳng một đường tôi thấy một bóng người ngồi trên ghế, phía trước có một cái bàn, dường như đang xem một cuốn sách trên mặt bàn.

Không biết sao có hơi chói mắt, tôi cố gắng nhìn về phía trước, một tay che đi ánh sáng.

Ở cuối ánh sáng, có người ngồi ngược sáng, người kia ngẩng đầu lên, tôi cũng ngước mắt nhìn.

Vừa nhìn thấy tôi liền ngơ ngẩn.

Gương mặt quen thuộc, tôi thường xuyên nhìn thấy vậy mà lại xuất hiện ở nơi xa lạ này.

Tôi dừng bước chân, nhất thời quên mất muốn làm gì.

Chỉ lo nhìn chằm chằm vào cậu ấy.

Ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó?

Tôi như thế nào lại mơ thấy cậu ấy?

Cậu nhíu nhíu mày, hơi nghi hoặc, bốn mắt nhìn nhau, cậu từ nơi ánh sáng, chậm rãi đi về phía tôi.

Sau đó trời đất quay cuồng, tôi tỉnh lại.

-----------------------------------------

Ngồi trên xe buýt đến trường, tôi mơ màng sắp ngủ.

Không nhịn được suy nghĩ đến giấc mơ kỳ quái kia.

Có người xuống xe, tôi mở to mắt, một tay nâng đầu. Có hơi mê mê hoặc hoặc, xoay đầu hoạt động cổ một chút.

Ngoài ý muốn, tôi vừa lúc thấy bóng dáng bạn học đứng bên cạnh tôi.

Cậu ấy đứng bên cạnh chỗ tôi ngồi, một tay nắm đỡ côn, một tay vừa hay đáp trên lưng ghế chỗ tôi ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.

Nhìn cậu ấy, trong lòng tôi trở nên cứng đờ, ngồi yên không nhúc nhích, thậm chí không dám hô hấp lớn tiếng.

Không biết sao có chút hoảng hốt, tôi cố tình bỏ qua một bên không nhìn nữa.

Lại vẫn là không nhịn được, hai mắt trộm ngắm cậu ấy.

Lông mi thật dài.

Thiếu niên đứng ở lối đi nhỏ, cả xe chen đầy người mặc đồng phục.

Nút áo được gài đến ngực, cổ áo hơi buông xuống, xương quai xanh như ẩn như hiện.

Bên ngực phải áo mang một chiếc phù hiệu.

Tôi nheo mắt lại cố gắng nhìn, không tự giác duỗi dài cổ.

Bỗng nhiên tài xế phanh gấp, tôi ngồi tại chỗ, có thể là do quán tính, người ngã về phía trước, đầu thẳng tắp mà hướng đến thanh côn bảo hộ trước mặt.

Ngoài dự đoán, tôi thế mà không đụng vào vật cứng rắn kia, nhưng lại giống như đụng vào vật gì đó tương đối mềm mại, trán truyền đến một trận ấm áp.

Đó là hơi ấm từ lòng bàn tay của một người.

Tôi có chút ngây ra, ngẩng đầu lên.

Cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, không biết đã mở mắt từ lúc nào, một tay còn lẳng lặng mở ra đặt ở trên thanh bảo hộ.

Nhận thấy được tôi đã nâng đầu lên, cậu ấy thong thả ung dung mà thu hồi tay, không hề nhìn tôi.

Tôi sờ sờ đầu, vẫn còn lưu lại chút hơi ấm.

"Xe buýt sắp tới trạm cuối Ngô Đồng Thị Nhất Trung, mời các vị hành khách chuẩn bị xuống xe."

Tôi như từ giữa cõi thần tiên đột nhiên hoàn hồn.

Tôi thấy được phù hiệu của cậu ấy.

"Khóa 2018 lớp 5 —— Nhậm Lê"

Sau khi thông báo được phát, các bạn học trên xe bắt đầu bước về phía cửa xe, phía sau tiếp phía trước mà chen chúc đi xuống.

Cảm giác được người bên cạnh đã đi về phía cửa sau, tôi mới vội vội vàng vàng bước xuống xe, chạy về hướng đám đông.

Ở trong đám người đều mặc đồng phục như nhau, tôi liếc mắt một cái liền thấy được bóng dáng cậu ấy.

Tôi liền giữ một khoảng cách với đám người trước mặt.

Cùng phương hướng, cùng chặng đường, thì cho dù tốc độ đi bộ không giống nhau cũng không sao.

Nơi nào cũng đều sẽ gặp nhau.

Đó là sự tự tin của tuổi mười sáu mười bảy.

Tự tin vĩnh viễn sẽ không đi lạc.

......

Khi Mạnh Dương tới tìm tôi, tôi còn đang liều mạng với môn vật lý, giải không ra nên tâm tình có phần bực bội.

Cậu ấy nói muốn rủ tôi đi tham gia đêm hội chào mừng sinh viên mới.

Tôi ngẩng đầu lên từ trong biển đề, ánh mắt lấp lánh tràn đầy mong chờ nhìn cậu ấy.

Mạnh Dương chơi với tôi từ nhỏ, là cô gái đẹp, dáng người hoàn hảo, lớn lên lại càng đáng yêu, trắng trẻo.

Tôi nhạy bén phân tích những từ ngữ mấu chốt trong lời cậu ấy nói, [đêm hội chào mừng sinh viên mới].

Tôi gãi gãi đầu.

"Đêm hội chào mừng người mới sao, trường chúng ta còn làm cái này à?"

Mạnh Dương thẳng thắn gật đầu "Đúng rồi, mình nghe chủ nhiệm lớp nói, mỗi lớp đều có."

Tôi hỏi cậu ấy muốn biểu diễn cái gì.

Cậu ấy bảo khiêu vũ đi.

Tôi nhìn đôi chân dài trắng mảnh mai của cậu ấy, cho cậu ấy một ánh mắt khẳng định.

Qua giờ cơm chiều không bao lâu, cách tiết tự học buổi tối 40 phút.

Lớp học vẫn chưa có người nào.

Vài người chen chúc ở cửa phòng điện tử xem trộm trận bóng.

Mùa hè trời lâu tối, tôi và Mạnh Dương dựa vào thành ban công nói chuyện phiếm.

Mạnh Dương nói mình thích học trưởng năm 2, nói anh ta siêu đẹp trai, đôi mắt rất đẹp, nhìn anh ta mặc đồng phục càng thấy tinh thần phấn chấn.

Tôi lại không có tâm tư nghe.

Từ ban công nhìn xuống, hình bóng quen thuộc liền xuất hiện ở trước mắt, bóng dáng bạn học tay cầm bóng rổ đang đi về hướng khu dạy học.

Nhậm Lê, cậu ấy tên Nhậm Lê.

Tôi không tự chủ mà sờ lại chỗ đó trên trán.

Tôi nằm bò trên ban công, trăng đã lên, từng dòng suy nghĩ của tôi như cơn gió bay tới những ngôi sao.

Tôi nghĩ chỉ có ánh trăng mới có thể hiểu được tâm sự của tôi.

Ngày đó, tôi viết từng nét bút lên cuốn nhật ký nhỏ

Ngày 11 tháng 9 năm 2018 —— thứ ba —— tình

Bóng dáng bạn học —— Nhậm Lê.

Lúc về ký túc xá, tôi liền vội vội vàng vàng chuẩn bị đi ngủ, ở Ngô Đồng Thị Nhất Trung, thời gian rửa mặt chỉ có 20 phút, sau đó phải tắt đèn, tất cả chìm vào đêm tối.

Ngủ được một lúc, tôi lại nằm mơ.

Tôi vừa mở mắt liền phát hiện mình không ở trong phòng ngủ, trong miệng còn có đất, tôi ho khan đến sặc.

Tôi xoay đầu, choáng váng nhìn cảnh vật xung quanh.

Khói thuốc súng tràn ngập, nơi nơi là bụi vàng mù mịt, thật ồn ào, có âm thanh ngựa hí, còn có tiếng va chạm của đao và mũi tên cùng những tiếng nói hỗn loạn không nghe rõ.

Dưới lòng bàn chân là một cái hố sâu, các thi thể nằm ngang dọc tứ phía.

Tôi bước chậm vượt qua cảnh tượng trước mắt, tôi chưa bao giờ trải qua tình cảnh này.

Tôi mê mang nhìn quanh bốn phía, không biết đây là tình huống như thế nào.

Tôi nắm chặt lòng bàn tay, đè nén sự kinh động trong lòng xuống.

Không đau, tôi thở dài một hơi để bình tĩnh.

Nhưng tại sao tôi lại nằm mơ như thế này, tôi nhíu nhíu mày, cố gắng tỉnh lại, vẫn không thể tỉnh.

Đành phải dựa vào hố sâu bên cạnh, tiêu hóa cảnh tưởng trước mắt.

Ngồi xuống sau nhìn xung quanh, mới phát hiện y phục của các thi thể trong hố đất rất quen mắt.

Tôi thò đầu lại gần xem, phát hiện bọn họ đều mặc quần áo cổ nhân*......

*cổ nhân: người xưa à quần áo cổ nhân: ý chỉ trang phục thời xưa

Cho nên có thể nói tôi đang mơ về thời kỳ chiến loạn?

Hình ảnh máu me trong nháy mắt hiện lên trong đầu tôi, tôi ngồi dậy, đôi tay lay hố sâu bên cạnh chuẩn bị tìm đường thoát.

Còn chưa kịp giãy giụa đột nhiên từ phía sau đã bị người túm xuống.

Là một thân ảnh khoác giáp phó tướng.

Hắn túm chặt tôi không cho tôi đào tẩu, tôi một bên đẩy hắn một bên sợ tới mức ngao ngao gọi bậy.

"Tướng quân, tôi không có đào binh."

*đào binh: trốn khỏi quân ngũ

Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai, nghe mấy lời nói này, cảm thấy chấn động vô cùng, nghĩ trăm lần cũng không tưởng tượng ra được.

Số mệnh đều đã được sắp đặt, người xưa không phải thường nói, giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt sao!

Lúc này không chạy, còn đợi đến khi nào!

Phó tướng không nghe, nhìn cũng không nhìn tôi.

Trời xanh a đất mẹ a, tôi cả đời làm nhiều việc thiện không có làm việc ác, vì cái gì lại gặp tình huống này.

Không chờ tôi phản ứng lại, phó tướng trực tiếp nhặt lên đại đao nhét vào tay tôi.

Vẻ mặt tôi ngơ ngác không biết vị huynh đài này đang muốn làm gì, đột nhiên hắn giơ đao lên cao ngao ngao rống giận, hướng về phía sau hô to.

"Tướng quân nói, nguyện chết đứng, không thể sống quỳ."

Tôi kinh ngạc mà nhìn hắn, liều mạng lắc đầu, tôi chưa nói a!

Các tướng sĩ như không kìm nén được tâm trạng xao động, bọn họ ngao ngao kêu, đám người đẩy tôi về phía trước.

Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, tôi cố gắng nhìn về phía trước.

Còn chưa nhìn rõ, một thân ảnh cao gầy, chân mang giày bó, xách tôi ra.

Ngay sau đó hắn buông tôi ra, mông tôi trực tiếp đáp đất, tôi xoa mông buồn bực ngước nhìn người ngồi trên lưng ngựa.

Vừa ngẩng đầu lên tôi liền trợn tròn mắt, này không phải là bạn học kia sao?

Tôi thấy cậu ấy một thân hồng bào đẹp đẽ quý giá, vai rộng hạ vòng eo thon chắc.

Ngồi trên lưng ngựa, một thân áo giáp rất là câu mắt*.

*câu mắt: hấp dẫn người khác

Cậu hơi hơi cau mày nhìn xuống tôi, bàn tay to túm dây cương.

Thật ra so với những nam minh tinh điện ảnh thì thoạt nhìn hắn cũng có chút soái khí*.

*soái khí: đẹp trai và khí chất

Cậu ấy cách tôi khoảng hai ba bước, bất quá vì cậu ở trên ngựa, tôi ngồi quỳ trên mặt đất, cậu cúi đầu nhìn tôi, tôi ngửa đầu đánh giá cậu ấy, cảm giác có chút khoảng cách, tôi không thích ứng được cảm giác này.

Chúng tôi đều không nói lời nào, thầm đánh giá đối phương, trong lòng không ngừng dâng lên cảm giác khác lạ.

Không gian yên tĩnh không tiếng động, toàn bộ chiến trường giống như đột nhiên chỉ còn lại chúng tôi.

Chỉ là hiện tại tôi đang trong thân phận tù binh.

Nhậm Lê phá vỡ khoảng khắc yên tĩnh, cậu ấy xoay người xuống ngựa, dường như đang đi về phía tôi.

Tại thời khắc mấu chốt, đột nhiên trời đất quay cuồng, tôi tỉnh.

Tôi ngồi trên giường ở ký túc xá, vẫn còn chút mơ hồ, cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo trên người,thấy vẫn là áo ngủ, tôi thở một hơi nhẹ nhõm.

Chuông rời giường vang lên, mọi người đều gấp chăn lại, tôi che mặt ở trong chăn, vẫn đang suy nghĩ đến giấc mơ hoang đường kia.

Cho nên, tôi là điên rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro