Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Quân Hoài Lang tỉnh dậy lần nữa thì đã không còn ở trong cung.

Y mở mắt ra, trước mắt là màn lụa mềm xanh biếc trên đỉnh giường. Ngoài cửa sổ ánh nắng ấm áp chiếu vào, y vừa nghiêng đầu liền thấy phòng ngủ ngập tràn nắng sớm.

Một không gian quá mức yên tĩnh.

Cạnh cửa sổ bằng gỗ mun mà y quen thuộc, bài trí bốn phía thanh nhã cổ sơ. Nhìn quen cung Minh Loan tô vàng nạm ngọc, hai mắt Quân Hoài Lang có chút không quen.

Đây là nơi ở của y trong nhà.

Đầu Quân Hoài Lang có chút choáng váng.
Y nhắm mắt, chỉ cảm thấy có chút không chân thật. Dường như một khắc trước, y vẫn còn giãy giụa trong hồ Thái Dịch, suýt nữa chết chìm. Giữa hỗn loạn, tựa hồ có người cứu y lên, y gắng sức mở mắt thì thấy người trước mặt là......

Là Tiết Yến.

Quân Hoài Lang tỉnh táo trong nháy mắt.

Ý thức y lúc đó hỗn độn, bị đông lạnh đến cả người cứng đờ, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt đều là ảo giác.

Nhưng giữa mông lung, trong ảo giác không thể phân thật giả, có một thứ là chân thật.

Quân Hoài Lang không tự chủ xoa mu bàn tay của mình.

Giọt nước mắt rơi lên bàn tay y cực kỳ nóng bỏng, nhỏ xuống làn da lạnh lẽo của y rồi dường như lập tức tan biến, lại lập tức kéo y về nhân gian.

Là nước mắt của Tiết Yến.

Quân Hoài Lang như bị đánh thức, tức khắc từ trên giường ngồi dậy.

Tại sao vừa mở mắt, y đã trở về trong nhà?

Lúc ấy ở đó, chỉ có hai người y và Tiết Yến, nếu có người đổ tội lên đầu Tiết Yến thì làm sao bây giờ? Tiết Yến vừa mới cứu mình một mạng, nếu vì thế mà chịu tội, đương thế nào cho phải?

Đúng lúc này, nha hoàn canh giữ ở ngoài nghe được tiếng động, vội vàng đi vào xem xét. Thấy Quân Hoài Lang ngồi dậy, trên mặt tức thì lộ ra vui mừng, tiến lên sờ trán y.

"Thiếu gia quả nhiên đã khỏi!" Nha hoàn cười nói. "Ta lập tức đi nói Phất Y, bảo hắn mau chóng báo cho phu nhân! Từ khi tiếp thiếu gia trở về, phu nhân và nhị thiếu gia vẫn luôn không thể chợp mắt, vừa rồi được bọn nô tỳ khuyên, mới vào trắc phòng nằm một hồi."

Quân Hoài Lang mới phát giác có chút choáng đầu. Y đỡ trán nhẹ gật đầu, ý bảo nàng ra ngoài gọi người.

Nghe được âm thanh từ phòng trong, bọn nha hoàn chờ bên ngoài đều vực dậy tinh thần. Đợi nha hoàn kia đi gọi người, lập tức liên tiếp đi vào vài người vô cùng náo nhiệt, thuần thục hầu hạ Quân Hoài Lang đứng dậy thay quần áo.

"Ta đã ngủ bao lâu?" Quân Hoài Lang hỏi.

"Hồi thiếu gia, không lâu lắm, còn chưa tới chính ngọ (giữa trưa) đâu." Nha hoàn gần nhất trả lời. "Quốc công gia sáng sớm triều kiến Hoàng Thượng trong cung, còn chưa trở về."

Quân Hoài Lang gật gật đầu.

Y nhìn đám người trước mặt qua lại bận rộn, đều là người hầu hạ y từ nhỏ, hành động cử chỉ vô cùng quen thuộc.
Lẽ ra y nên an tâm.

Nhưng tim y như bị treo lơ lửng, y có chút lo lắng.

...... Rốt cuộc, từ khi y vào cung đến nay, đây là lần đầu tiên Tiết Yến một mình đối mặt với nguy cơ lớn như vậy.

Thời gian đã lâu, y tựa hồ có thói quen giúp đỡ Tiết Yến xử lý nguy hiểm. Ở trong mắt y, cho dù Tiết Yến ngày sau ngang ngược hung ác cỡ nào, hiện tại chẳng qua chỉ là một tiểu tử mười mấy tuổi ít nói vừa mới trở về Trường An, cái gì cũng không hiểu, khi đối mặt với mấy chuyện cong cong vẹo vẹo trong cung, khẳng định không ứng phó nổi.

Huống chi, người hại y còn chưa tra ra.

Biểu cảm Quân Hoài Lang trở nên trầm trọng.

Không đầy một chốc, mẫu thân y Thẩm thị và Quân Tiêu Ngô vội vàng đi đến.

Thẩm thị bước nhanh lên trước, ngồi ở mép giường Quân Hoài Lang, duỗi tay sờ gương mặt và trán y. Thấy y đúng thật hạ sốt, không có gì đáng ngại, nàng mới mở miệng: "Còn chỗ nào không thoải mái hay không?"

Nàng vẫn không yên tâm.

Quân Hoài Lang lắc lắc đầu, đang muốn nói chuyện thì nghe Quân Tiêu Ngô bên cạnh đã mở lời.

Hắn dựa vào trên cột giường, cười hì hì nói: "Mẹ, người cứ yên tâm. Thái y đều nói, ca chỉ cần hạ sốt, ngủ một giấc thì sẽ không có chuyện gì."

Thẩm thị niệm câu Phật trong miệng: "A di đà phật, may mắn mà có vị Ngũ điện hạ kia."

Quân Hoài Lang vừa nghe đến ba chữ ấy, trong lòng chững lại, vội vàng hỏi: "Mẫu thân, Ngũ điện hạ như thế nào?"

Thẩm thị nhẹ gạt nước mắt, nói: "May có hắn. Là điện hạ đem con cứu lên, lại bởi vì con sốt cao không giảm, thái y nói đụng phải tà, hắn liền đến Phật đường, chép Độ Ách Kinh để phù hộ con."

Quân Hoài Lang sửng sốt.

...... Gặp tà?

Đây rõ ràng là lời nói vô căn cứ. Mình là bị cố ý đẩy xuống nước, đụng tà ở chỗ nào chứ? Trong này rõ là có người thao túng, mà chủ mưu tất nhiên là người tính kế đẩy y rơi xuống nước.

Tính kế làm y rớt xuống nước, thấy y không chết thì ý đồ dùng gặp tà để hãm hại. Cái gọi là "tà ma" trong cung, trừ Tiết Yến, còn có thể là ai?

Quân Hoài Lang mở miệng muốn giải thích, lại nghe Thẩm thị nói: "Hắn chép kinh đúng là có tác dụng, đến sau nửa đêm, con quả thực giảm nhiệt độ. Chỉ là bây giờ, trong cung loạn như vậy, mẹ dù thế nào cũng không thể để huynh muội các con tiếp tục ở lại."

Quân Hoài Lang vội hỏi: "Mẫu thân, con bị người đẩy xuống nước, chuyện này đã điều tra rõ sao?"

Thẩm thị gật gật đầu.

Không đợi nàng nói chuyện, Quân Tiêu Ngô đã xen mồm: "Còn không phải là do Nghi tiệp dư của Hứa gia ghen ghét cô mẫu nên sai người làm sao? Nàng tưởng rằng thần không biết quỷ không hay, không nghĩ rằng Ngũ điện hạ nhớ diện mạo của cung nữ kia, quả nhiên là thẩm tra ra được."

...... Nghi tiệp dư.

Người này chưa bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của Quân Hoài Lang, chợt nghe tên nàng, Quân Hoài Lang trong lòng sửng sốt.

Sau đó, y lập tức nghe được Quân Tiêu Ngô hưng phấn ngồi lê đôi mách cùng y: "Huynh cũng không biết Nghi tiệp dư kia đâu, một bên ghen ghét cô mẫu, một bên lại có quan hệ mờ ám với một tiểu quan ở Khâm Thiên Giám. Hôm nay trước hừng đông, cư nhiên bị người bắt gặp, hơn nữa nàng hãm hại cô mẫu, nên bị Hoàng Thượng ban lụa trắng."

Thẩm thị vội vàng giơ tay vỗ hắn.

"Sao nói lung tung như vậy? Chớ có lén lút thảo luận sự tình trong cung đình." Nàng ôn hoà trách cứ Quân Tiêu Ngô.

Quân Tiêu Ngô cười hì hì ngậm miệng.

Nghi tiệp dư...... Đã chết?

Quân Hoài Lang không nghĩ rằng kẻ đứng sau màn vừa mới trồi lên thì ngay cả mạng cũng đã không còn.

Nghi tiệp dư, Khâm Thiên Giám, cung nữ đem y đẩy xuống nước đêm qua...... Những người này thế nhưng không hiểu sao bị xích lại với nhau, trong vòng một đêm toàn bộ bị diệt.

Một chuỗi liên tiếp thoạt nhìn như trùng hợp, nhưng Quân Hoài Lang vẫn cảm thấy là lạ chỗ nào.

Giống như Tiết Yến chỉ chép chút kinh thư, cái gì cũng chưa làm, liền có thần phật giáng thế, đưa tất cả những người này ra trước công lý.

Quân Hoài Lang sửng sốt, sau đó bị ý nghĩ của bản thân chọc cười.

Ở đâu có thần phật như vậy chứ.

Trong đó nhất định có ai nhúng tay. Nhưng Thục phi đơn thuần, Tiết Yến...... Hiện giờ vẫn còn thuần lương, không giống người toan tính như vậy.

Chẳng lẽ có người nào đó, ở nơi y không hay biết, âm thầm hỗ trợ sao?

Quân Hoài Lang nghĩ trăm lần cũng không ra, nhưng y đã không còn ở trong cung, mặc dù muốn truy đến cùng, cũng không thể nào hỏi.

Bất quá, nội gián trong cung cô mẫu y đã bị trừ khử, việc đêm giao thừa không những không mang hoạ lên người Tiết Yến, còn loại bỏ không ít thành kiến của Thanh Bình Đế với Tiết Yến. Mà tên thần quan* ăn nói bừa bãi kia ở Khâm Thiên Giám bây giờ đã bỏ mình; những tai hoạ ngầm trong cung của kiếp trước toàn bộ bị trừ khử.

*Thần quan (神官): quan phục vụ thần linh, tín ngưỡng.

Xem ra hiện giờ, ngoại trừ việc phụ thân y bị vu oan tham ô, không có gì để y lo lắng nữa.

Quân Hoài Lang bình tâm lại, ở nhà dưỡng bệnh một khoảng thời gian.
Cơn sốt đêm qua của y tuy đã tốt, nhưng thân thể vẫn gầy yếu như cũ, ở trong nhà một tháng mới coi như bình phục hoàn toàn.

Trong lúc này, thánh chỉ cử phụ thân y đi Giang Nam cũng đến.

Khoa cử Giang Nam từ trước đến nay là nơi tuyển chọn nhân tài quan trọng nhất của Đại Ung. Cứ ba năm một lần thi Hương, đầu tiên đều phải phái một vị giám khảo lưu lại, sắp xếp sự tình thi cử, chuẩn bị ra đề cho thi hương năm đó.

Mà vị chủ khảo này thường là quan kinh thành được hoàng đế tín nhiệm sâu sắc, sau kỳ thi Hương sẽ trở về kinh. Cho nên lâu dần, Đại Ung có truyền thống bổ nhiệm quan chủ khảo làm Tuần phủ Giang Nam. Tuần phủ sẽ đi Giang Nam sớm một năm, tra cứu sự vụ nơi đây, kiêm chức giám khảo, đợi khi về kinh, vừa lúc có thể diện kiến thánh thượng và phục mệnh.

Sang năm đã đến kỳ thi Hương.

Quân Hoài Lang ở nhà dưỡng bệnh nửa tháng thì thánh chỉ bổ nhiệm Vĩnh Ninh Công làm Tuần phủ đến, yêu cầu ông nhanh chóng thu xếp hành lý, bàn giao sự vụ trong kinh, đầu xuân có thể đi nhậm chức.

Chức vị này đặt trong mắt nhóm quan kinh thành là chuyện tốt cầu cũng cầu không được. Tuần phủ không những cấp bậc cao, quyền lợi lớn, chủ yếu chính là nhận được nhiều tín nhiệm từ Hoàng thượng.

Từ khi Đại Ung lập quốc đến nay, đếm có vài vị chức vị cao không thể với, có người nào không từng trải qua chức quan này một lần? Càng không cần đề cập việc quản lý kỳ thi Hương, toàn bộ cử tử Giang Nam thi Hương năm sau đều phải xưng hắn một tiếng ân sư, ngày sau vào triều trợ lực cho hắn.

Mấy năm nay, bởi vì hai nhà Giang Hứa trong triều mất đều dần mất thánh tâm, lời đồn Thánh Thượng cố ý trọng dụng Vĩnh Ninh Công không có danh tiếng gì vẫn chưa từng phai nhạt.

Nhưng phủ Vĩnh Ninh Công dù sao cũng là thế gia lớn công cao chấn chủ năm xưa, tư chất của Vĩnh Ninh Công bình thường, không có thành tựu lớn, nên trong triều trước nay vẫn chỉ là suy đoán, cũng chưa bao giờ để mắt đến hắn.

Nhưng đạo thánh chỉ này đã chứng thực tất cả suy đoán trong triều —— Hoàng Thượng đích xác muốn trọng dụng hắn.

Vì thế, thánh chỉ vừa hạ, cửa phủ Vĩnh Ninh Công bỗng chốc náo nhiệt lên.

Quan viên triều đình tìm đủ loại lý do để lôi kéo làm quen với Vĩnh Ninh Công. Chẳng qua tính tình Vĩnh Ninh Công trước nay lãnh đạm không thích giao thiệp, ứng phó vài lần rồi đều từ chối.

Cho nên trong khoảng thời gian này, bên trong phủ Vĩnh Ninh Công cũng xem như yên tĩnh. Quân Hoài Lang dưỡng bệnh tốt, Thẩm thị bắt đầu chuẩn bị hành lý giúp y.

Y và phụ thân ở Giang Nam hai năm, có rất nhiều đồ vật cần mang theo. Đợi khi toàn bộ hành lý vụn vặt của y được thu nhập, đã đến tháng Hai đầu xuân.

Cũng đã đến gần ngày Vĩnh Ninh Công khởi hành đi nhậm chức.

Nhưng, Quân Hoài Lang lại cất giấu một tâm sự, càng đến gần ngày khởi hành, càng khiến tâm tư y không yên ổn.

Sự tình trong cung tuy đã trần ai lạc định (kết thúc), không cần y bận tâm, nhưng y vẫn luôn nhớ về giọt nước mắt của Tiết Yến đêm hôm ấy khi y tỉnh lại.

Dù kiếp trước ra sao, một đời này, Tiết Yến cứu y một mạng.

Bản thân chẳng qua vì một ít thương hại, và tư tâm muốn bảo hộ người nhà mà tiếp cận hắn, những việc kia đối với y cũng chỉ là việc nhỏ không tốn sức.

Y chỉ hy vọng không giẫm vào vết xe đổ của kiếp trước, chưa từng nghĩ cần nhận được hồi báo gì, nhưng sự thật là, Tiết Yến thật lòng đối đãi y, thậm chí còn chân thành nhiều hơn y tưởng tượng.

Mặc dù nước mắt sẽ gạt người, ngày ấy ánh mắt của hắn khi rơi lệ lại không thể nào giả dối.

Y chung quy vẫn nghĩ phải tìm cách gặp mặt Tiết Yến một lần, ít nhất nói với hắn lời cảm tạ, lại nói lời cáo biệt.

Nhưng y không có lý do tiến cung. Sau lần y rơi xuống nước trong cung, Thẩm thị rất bất an, không dám cho y dễ dàng vào cung nữa.

Việc này vẫn luôn vướng bận lòng Quân Hoài Lang.

Thẩm thị luôn bận trước bận sau không chú ý đến cảm xúc này của y, người đệ đệ ăn không ngồi rồi, hay đến tìm y lại nhận ra.

Nhưng mà, Quân Tiêu Ngô từ trước đến nay cẩu thả, không có tâm tư gì tinh tế, chỉ cho là huynh trưởng không nỡ xa nhà cho nên tâm tình không tốt.

Quân Tiêu Ngô cảm thấy bản thân nên nghĩ biện pháp gì đó.

Hắn cố ý tìm một ngày có thời tiết cực tốt, đợi đến xế chiều rồi chui vào trong phòng Quân Hoài Lang.

"Ca, thời tiết hôm nay tốt, đệ dẫn huynh đi đến nơi này nhé?" Mặt hắn kéo ra một nụ cười thần bí, túm lại Quân Hoài Lang nói.

"Đi đâu?" Quân Hoài Lang khó hiểu.

Quân Tiêu Ngô thần bí ngậm chặt miệng.

"Huynh theo đệ đi, tự nhiên sẽ biết." Hắn cười hì hì nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro