Chương 11 : Hôn cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Kim Huệ wattap @kim24030000

Ai ngờ cô thuận tay đặt vòng cổ vào tay của anh, "Không được, tôi không thể nhận, quá quý trọng."

Lăng Dị Châu xụ mặt lặp lại điều trong hợp đồng :"Hạ Mộc Mộc, tặng quà là chuyện yêu đương bình thường."

Thấy anh kiên trì Hạ Lâm biết anh sẽ không bỏ qua nên ngồi dịch đến chìa cổ ra, "Được rồi, tạm thời cứ để ở chỗ tôi nếu anh muốn lấy về lúc nào cũng có thể nói với tôi, không cần ngại ngùng."

Lăng Dị Châu không quan tâm lời nói của cô, đeo dây chuyền mặt đá màu xanh nước biển lên cho cô, ngón tay nhiều lần đụng tới cổ cô, chạm đến da thịt mềm mại nõn nà anh có cảm giác trong lòng chính mình có ma.

Hơn nửa ngày mới giúp cô đeo lên Lăng Dị Châu phi thường vừa lòng với ánh mắt của mình, kim cương quá diễm tục (vẻ đẹp tầm thường) không xứng với người phụ nữ của anh còn đây là ngọc trụy xanh nước biển phù hợp với màu da của cô, khi đeo lên cả người có vẻ trong trẻo hẳn lên

Thực động lòng người.

"Tôi....Tôi muốn đi tắm." Tuy rằng Hạ Lâm thích viên ngọc trụy này nhưng bị anh xem đến cả người nao nao‚ hơn nữa trên váy có vết bẩn nên cần phải tẩy giặt sạch sẽ.

"Được."

Nghe được anh nói "được" Hạ Lâm thở dài nhẹ nhõm vội vàng đứng dậy hướng lên trên lầu chạy.

Ai biết được anh còn bổ sung thêm câu, "Tắm xong xuống cùng tôi ăn chút gì đó."

"Buổi tối anh chưa ăn no sao ?" Buổi tối hôm nay ở phòng bình thường đồ ăn cũng rất phong phú cô ăn đến no thật no.

Anh ở phòng VIP thì lại càng có nhiều đồ ăn ngon. Lại còn có mỹ nhân tự mình gắp đồ ăn cho anh nữa.

"Không ăn"

"...." Hạ Lâm cảm thấy Lăng Dị Châu có đôi khi tính tình rất khó hiểu.

Cô tắm rửa xong xuống dưới nhìn thấy anh đang ăn cháo. Bữa tiệc đóng máy nhiều đồ ăn như vậy thế nhưng anh lại về nhà ăn cháo !?

"Đóng phim điện ảnh được chơi sao ?" Lăng Dị Châu một bên không nhanh không chậm mà ăn một bên cùng cô nói chuyện phiếm‚ tư thái thực sự ưu nhã.

"Đi nhiều nơi có nhiều cảnh đẹp, bất quá quy tắc cũng rất nhiều. Nhưng dù sao lần này tôi cũng thu hoạch được rất lớn."  Hạ Lâm cũng tùy ý mà đáp.

"Có bị bắt nạt không ?"

"Không."

"Khi nào phim chiếu ?"

"Không biết.....a..." Hạ Lâm ngáp một cái.

"Mệt mỏi?" Lăng Dị Châu ngẩng đầu nhìn cô, đúng lúc phát hiện đầu của cô đã ngả sang một bên.

Cô thực sự rất là mệt mỏi, đầu ngã ngã dần về một bên, trong ngực còn ôm cái gối ôm, chỉ lộ ra hai chân trắng nõn mang theo vẻ trẻ con an tĩnh.

Lăng Dị Châu nhìn đến nửa ngày mới nhớ là buông bát xuống, "Mộc Mộc ?" Đi đến bên cạnh cô nhẹ giọng gọi một tiếng. Hạ Lâm không có trả lời chỉ xoay người, lỗ tai cọ qua môi anh, gối lên cánh tay anh, nghiễm nhiên là ngủ luôn.

“Tiên sinh, nước tắm……” chị Hoàng  từ trên lầu xuống dưới, tưởng nói cho anh biết nước tắm đã được là tốt, nhưng Lăng Dị Châu lập tức nhìn chị bằng ánh mắt với ngàn vạn con dao xuyên qua, ý bảo chị không cần lớn tiếng.

Chị Hoàng hiểu ý, vội vàng gật đầu, tay chân nhẹ nhàng mà trở về phòng.

Lăng Dị Châu đem đầu cô dựa vào trong lòng ngực chính mình, cứ như vậy lẳng lặng mà cùng cô ngồi trong đó. Chốc lát, cổ họng nghèn nghẹn, yên bình hai tháng, lần đầu tiên nghiện thuốc lá hung mãnh như vậy.

Cuối cùng vẫn là cúi đầu hôn lên môi cô, giống thạch trái cây, thơm ngọt mềm mại, vừa vặn có thể giải cơn nghiện thuốc của qnh, chỉ là không thể tiến sâu, nếu không cô tỉnh lại‚ sẽ bảo anh là tên lưu manh.

“Đi lên giường ngủ được không?” Lăng Dị Châu hôn đến vành tai cô, âm thanh phát ra mềm nhẹ nhưng vẫn khàn khàn.

Bang, nàng phất tay hướng đến mặt anh trực tiếp đập một phát, trong miệng lẩm bẩm, “Đánh chết muỗi.” (🤣🤣🤣 tại anh lưu manh đó)

Lăng Dị Châu vẻ mặt đen sì nhưng vẫn ôm cô lên lầu, hoá ra cô tưởng muỗi hôn cô, cô từng gặp qua muỗi lớn như vậy sao !?

Hạ Lâm vốn gầy yếu, hơn nữa đoàn phim yêu cầu không thể mập lên, đóng phim trong khoảng thời gian này lại gầy một chút, Lăng Dị Châu ôm cô lên lầu không tốn chút sức nào, đem cô đặt ở trên giường nghiêm túc mà quan sát từ trên xuống dưới, ngoại trừ nơi cần lớn thì lớn, nhưng những chỗ khác tất cả đều là xương cốt. (Chắc mn biết chỗ nào cần lớn mà :v )

Với thân thể này của cô, anh tùy tiện bóp nhẹ vài cái là có thể dễ dàng bị thương, Lăng Dị Châu lắc đầu.

Thời điểm Hạ Lâm tỉnh lại là sáng hôm sau, theo thói quen cũ tính ở trên giường lăn lăn mấy cái, mở choàng mắt, thế nào mà giường lại lớn như vậy?

Ngồi dậy vừa thấy là phòng ngủ chính cùng giường lớn, nghĩ không ra ngày hôm qua làm thế nào bò lên trên giường được, cô gãi gãi lỗ tai.

“Đã tỉnh?” âm thanh Lăng Dị Châu đột nhiên vang đến bên tai.

Hạ Lâm kinh ngạc mà nhìn cửa sổ  thấy anh, nhàn nhã mà ngồi phòng sách, ăn mặc một thân quần áo ở nhà, hơi hơi cúi đầu, sau lưng là ánh sớm mai với ánh mắt tươi đẹp , sinh sôi làm người ta nhớ tới câu nói "Mạch thượng thân như ngọc, công tử thế vô song” *.

*Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song : khen Boss tuấn tú mặt đẹp như ngọc, có một không hai đó.

Hạ Lâm vội vàng thu hồi tầm mắt, hỏi : “Chúng ta, ngày hôm qua ngủ như thế nào ?” Đã nói là phân chia phòng ngủ, nhưng với bộ dạng này của bọn họ - buổi sáng  xuất hiện ở cùng một căn phòng, thật sự làm người ta hoài nghi.

“Tôi ngủ trên lầu.”

“À, à, được.” Hạ Lâm yên lòng.

Lăng Dị Châu ngẩng đầu nhìn cô một cái, bên miệng mỉm cười nhẹ, cô gái này vẫn là quá dễ dàng tin tưởng người khác, anh chỉ nói là ngủ trên lầu, chưa nói hai người ngủ trên một cái giường.

“Rời giường ăn bữa sáng, chuẩn bị một chút, tôi đưa em đi chơi, học bơi lội.”

Hạ Lâm đang bò trên giường thì động tác dừng một chút, một khuôn mặt đầy đau khổ, “Tôi có thể không học bơi không?” Vốn dĩ cô chính là một con vịt lên cạn, sự thật là không phải chưa học bơi, nhưng đối với cô có chút khó khăn, cuối cùng là từ bỏ không học bơi nữa.

Lăng Dị Châu cũng không ép cô, chỉ nói: “ Càng nhiều tài năng, về sau diễn viên quần chúng như em tùy vào thời điểm cũng có thể có một cơ hội vươn lên.”

Không ngoài dự đoán, đôi mắt Hạ Lâm lập tức sáng, “Anh nói rất đúng, bất quá kia không được gọi là diễn viên quần chúng, mỗi một nhân vật tồn tại đều có giá trị của họ.”

Đến lúc ra cửa , Lăng Dị Châu nhìn sang Hạ Lâm đi ra thì mặt tái đi, duỗi tay đem mũ cô bỏ ra, đang muốn kéo luôn khẩu trang thì bị Hạ Lâm đè lại. Anh không nhịn được, hỏi : "Em giả dạng thành cái gì đây, nhỡ đi lạc tôi không tìm thấy em thì sao ?”

Hạ Lâm cười, "Dị Châu, tôi sợ lại bị ai chụp ảnh chúng ta, rất phiền toái. Anh thấy được không ?”

“Sao nói ‘lại’ ?”

“Lúc đó không phải anh đưa tôi đi chung cư sao? Chụp được ảnh của chúng ta, cũng không biết là ai lại thần thông quảng đại như vậy, bất quá cũng may chúng ta không có tiếp xúc thân mật, bằng không tôi thật là không nói rõ được.”

Lăng Dị Châu đem mũ của cô đưa cho quản gia, nghiến răng, anh cảm thấy ngày đó nên lớn mật mà tới gần cô một chút, tốt nhất không nói rõ, kết quả hiện tại phiền toái như vậy.

“Xem anh không thích tôi đội mũ vậy tôi đeo kính râm cũng được .” Hạ Lâm thấy anh không cho mình đội mũ, cũng không biết lấy ra cái kính râm ở đâu đeo lên, thế mà nguyên bộ thiết bị đều chuẩn bị tốt.

Lăng Dị Châu ở trên đường nhắc nhở cô, cô giả dạng như vậy ngang với việc nói với họ lạy ông tôi ở bụi này (ý nói trốn nhưng lại vô tình làm người ta phát hiện ra mình), Hạ Lâm còn không tin.

Đến nơi, lúc thanh nhàn nhìn thấy cô gái quầy tiếp tân vẻ mặt quái dị mà nhìn cô, lúc này mới không thể không tin, nhưng là vì bảo toàn chính mặt mũi mình, cô vẫn là kiên trì mà mang kính.

“Tôi quên mang áo tắm.” Hạ Lâm ngăn Lăng Dị Châu muốn vào phòng thay đồ lại, tháo xuống kính râm chớp chớp mắt nhìn anh, thật ra là cô cố ý không mang áo tắm‚ vì như thế Lăng Dị Châu sẽ thay đổi thái độ cứ như vậy đem cô lần nữa kéo vào bể bơi.

Chính là Lăng Dị Châu lại cười‚ ở bên tai cô nói: “Hôm nay chính là quang thân mình, em đến đi theo tôi học bơi lội.”

“A!” Hạ Lâm kêu một tiếng, toàn thân đều sởn tóc gáy, nhìn anh chậm rãi đóng cửa lại, sau đó lại đột nhiên mở ra, “Bằng không, tôi lấy giấy vay nợ cho em mặc?”

Hạ Lâm nhịn xuống cảm xúc muốn cùng anh đánh nhau, duỗi tay phanh một tiếng cho anh đóng cửa lại.

Sau lưng lập tức chợt lạnh, quay đầu, Hạ Lâm quả nhiên thấy được ma quỷ trợ lý Văn Lập, “Nghe…… Văn tiên sinh, có thể hay không không cần như vậy dọa người?”

Văn Lập mặt không biểu tình mà chỉ chỉ đối diện phòng thay quần áo, “Phu nhân, phòng thay quần áo ở bên này.”

Thật ra Lăng Dị Châu đã sớm chuẩn bị tốt phòng thay quần áo cho cô rồi, còn có hẳn hai cái ngăn tủ áo tắm, đủ các loại kiểu dáng, cô thử sờ sờ vải dệt, thật thoải mái.

Vừa mới nói thế nhưng đều là cố ý đùa giỡn cô……

Kết quả tuyển ban ngày, thế nhưng Bikini chiếm đại đa số, thật vất vả mới tìm được một bộ nhiều vải chút , nhưng cũng lộ cái bụng và đùi thật lớn, ngẫm lại áo tắm đều như vậy, trước kia lúc học bơi còn ăn mặc như thế này ở trường học bơi bể bơi công cộng, nên đem Lăng Dị Châu đánh đồng với bạn học liền an tâm.

Chính là chờ lúc cô đi vào, Lăng Dị Châu sớm đã xuống nước, ghé vào bờ, từ lúc cô vào cửa liền nhìn chằm chằm cô, không chút nào che dấu mà nhìn từ đầu nhìn đến chân, trong mắt đều phiếm hồng .

“Ngươi đừng…… Nhìn.” Hạ Lâm đem anh trở thành bạn học bình thường nhưng cũng không chịu nổi này ánh mắt như vậy, dùng khăn lông che chính mình, liền muốn đi đến đá đầu anh. (Bạo lực quá đi 😂)


Ae ơi hàng về hàng về. Ở đây tui trân trọng xl ae vì tui quên luôn việc tui đang edit dở bộ này mà cho vào lãng quên hôn nay có 1 loạt thông báo mới nhớ 😅

Nhưng 1 phần cx do ko viết đc truyện ae ạ 😭  👇

Edit : Kim Huệ wattap @Kim240300000


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro