Chương 10 : Mộc Mộc‚ tôi đã trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Lâm không nghĩ đến việc anh trở về trước thờ hạn hai tháng mà chính anh nói lần trước. Đã thế còn vừa vặn có mặt tại bữa tiệc đóng máy phim điện ảnh đầu tiên của chính mình.

Đã lâu không gặp anh‚ Hạ Lâm đã quên mất một sự thật là mình đã kết hôn‚ mỗi ngày vội vàng đóng phim‚ vội vàng nghe các bát quái‚ thẳng đến hôm nay bị anh chặn đường xuống xe‚ sau đó liền hôn. Lúc đó có một cái chuông cảnh báo khiến trong đầu cô không ngừng nhớ tới.

Cô và Lăng Dị Châu đã là vợ chồng.

Anh nói‚ "Kia không phải nhà tôi‚ mà là nhà của chúng ta."
Anh nói‚ "Em có ý kiến gì không? Lăng phu nhân ?"

Hiệp định còn đó‚ Hạ Lâm làm sao có ý kiến gì được‚ chỉ biết hậm hực sờ sờ mũi của mình‚ "Không phải đi hai tháng sao? Sao lại trở về trước thời hạn.....aiz.... !"

Lăng Dị Châu giơ hai tay trực tiếp đem cô ôm vào trong lòng ngực‚ thân thể thả lỏng thở dài mà thở hắt ra‚ "Tôi đã trở về‚ Hạ Mộc Mộc."

"Ừ‚ tôi biết‚ tôi cảm nhận được‚ anh ôm chặt chết tôi."

Lăng Dị Châu lúc này mới buông cô ra‚ xoay người đem nhét cô vào trong xe‚ "Về nhà thôi."

Dọc theo đường đi yên tĩnh tới nỗi chỉ nghe thấy âm thanh từ bánh xe‚ Hạ Lâm suýt chút nữa cho rằng người vừa ôm cô nhiệt tình như vậy với vị nam nhân đang lái xe kia hoàn toàn không phải cùng một người‚ quay đầu lại nhìn thoáng qua xe phía sau‚ "Văn tiên sinh chạy xe đi đến đâu ?"

"Không cần phải quan tâm chuyện đó‚ mấy ngày nay muốn đi đâu nói với tôi là được." Lăng Dị Châu nghiêm túc lái xe nói.

Hạ Lâm thật sự lo sợ bất an‚ suy đoán một chút‚ anh sẽ không đem cột cô bên người tới 14 ngày lận chứ? Suy nghĩ lại‚ anh bận rộn như vậy hẳn sẽ không đâu‚ bất quá hiện tại nhìn sườn mặt Lăng Dị Châu‚ bộ dáng kiên định ôn nhu‚ cô có chút hoảng hốt‚ đây chính là chồng của cô.

"Em có thể tiếp tục nhìn." Lăng Dị Châu đột nhiên nói một câu‚ đầu cũng không quay qua nhìn cô.

Hạ Lâm vội vàng thu hồi tầm mắt lỗ mãng của mình‚ xấu hổ nhìn chỗ khác‚ "Tôi cảm thấy cửa sổ bên kia thiết kế không tồi...."

"Nếu em thích‚ mấy ngày nay rảnh chúng ta liền mở ra nhiều rèm."

Hạ Lâm trừng mắt nhìn vào cửa kính có hình ảnh của cô trên đó‚ ai mà thích cửa sổ xe hộ.

"Gần đây thân thể có khỏe không ?" Đi được nửa đường‚ Lăng Dị Châu thấy cô mơ màng sắp ngủ‚ cố gắng tìm đề tài để nói‚ thật ra thân thể cô khỏe hay không‚ anh biết rõ như lòng bàn tay.

"Khá tốt‚ không thấy xuất hiện biến chứng gì cả‚ đều nhờ đại ân của anh giúp tôi cả."

"Hẳn là..." Vừa mới được Hạ Lâm khen‚ Lăng Dị Châu khẽ nhếch khóe miệng‚ "Vậy em nên thực hiện lời hứa hầm canh cho tôi."

Xe đi thẳng vào Lăng gia‚ có lẽ là do nghe được tiếng động nên quản gia đi từ bên trong ra tới cửa nghênh đón bọn họ.

"Tiên sinh‚ phu nhân‚ hai người đã trở lại."

Hạ Lâm đang làm động tác ngáp bị gọi "phu nhân" thì cố nén trở lại‚ sờ sờ chính mặt mình rồi nhìn Lăng Dị Châu.

"Ừ‚ gọi người đem đồ đạc trong cốp xe dọn ra." Lăng Dị Châu chỉ chỉ cốp xe nói chuyện với quản gia‚ đang muốn đi vào cửa‚ quay đầu lại kêu Hạ Lâm một câu‚ "Còn thất thần cái gì ?"

Hạ Lâm vội vàng theo anh đi vào. Kì thật với ngôi nhà này cô tương đối xa lạ‚ tổng cộng ở đây cũng chỉ hai ngày‚ đi vào cũng không biết làm gì‚ muốn ngồi xuống nhưng vẫn đứng. Căn bản không giống chủ ngôi nhà một chút nào.

Lăng Dị Châu trực tiếp ngồi trên sofa‚ quay đầu lại vẫy vẫy tay với Hạ Lâm‚ nói :"Mộc Mộc‚ em lại đây ."

"Tôi.....Nếu không tôi đi trước tẩy trang rồi đi ngủ‚ tôi hôm nay cũng mệt mỏi‚ ngày cuối cùng đóng máy thực sự quan trọng." Hạ Lâm nói xong làm bộ muốn đi lên trên lầu.

"Sẽ không làm chậm trễ thời gian." Lăng Dị Châu lại rất kiên trì nói.

Hạ Lâm đành phải đi qua ngồi xuống phía đối diện của anh‚ không biết Lăng Dị Châu đột nhiên muốn làm gì‚ chẳng lẽ muốn cùng cô xúc đầu gối trường đàm ?

"Thế nào mà em ngồi xa như vậy ?" Lăng Dị Châu không vừa lòng khi cô kéo xa khoảng cách như vậy‚ thở dài đến gần chỗ cô ngồi.

Không phải tất cả mọi người đều là Phan Song Song‚ Hạ Lâm trong lòng trào phúng một chút‚ áp chế bản thân giữ bình tĩnh‚ Tiểu Vũ từng nói với cô rằng tức giận với Phan Song Song chính là không đáng.

Trên tay đột nhiên trầm xuống‚ Hạ Lâm ngẩng đầu nhìn thấy Lăng Dị Châu đặt vào tay cô một cái hộp‚ cô sờ sờ họa tiết hoa văn trên đó‚ đi theo đoàn làm phim một tháng cô ít nhiều cũng có thể phân biệt được đâu là quý báu cùng cấp bậc‚ nhìn thứ trên tay điêu khắc tinh xảo như vậy sẽ không phải là đồ tầm thường.

"Lần này đi Châu Úc‚ vô tình nhìn thấy‚ thực sự thích hợp với em." Lăng Dị Châu không nhúc nhích nhìn cô‚ lông mi nhảy nhảy chờ mong nhìn cô vui sướng bảo cô‚ "Mở ra nhìn xem."

Hạ Lâm kéo từ trong hộp ra là một cái vòng cổ‚ vòng cổ điếu trụy* khảm một cục đá màu xanh lam‚ ánh sáng sáng trong‚ dưới ánh đèn đẹp đến nỗi cô không rời mắt được.

*điếu trụy : một loại ngọc

"Oa !" Theo bản năng cô oa một tiếng‚ phát hiện Lăng Dị Châu mang vẻ mặt hứng thú nhìn cô‚ nên vội vàng thu hồi biểu tình kinh ngạc‚ "Lăng tiên sinh‚ gần đây công ty của anh có phải gặp vận may hay không mà tặng tôi‚ cái này dùng hết bao nhiêu tiền ?"

"Em kêu tôi là cái gì? "

Hạ Lâm sửa miệng nói :"Dị Châu‚ anh cũng quá phá của."

Lăng Dị Châu xoa xoa huyệt thái dương‚ "Em vui vẻ là được‚ đến đây tôi đeo lên cho em."

(Hiểu biết thêm : Ngọc trụy 玉坠 Ngọc trụy là trang sức treo rủ xuống bên trên quần áo, cũng có thể coi như ngọc sức đeo một cách riêng lẻ. Thể tích ngọc trụy hơi nhỏ, mài giũa tinh mỹ, xinh xắn khả ái. Thi nhân Nguyên Chẩn 元稹 đời Đường từng có thơ: "Kim mai vô thổ sắc, ngọc trụy vô ngõa thanh." Hình dáng ngọc trụy đa phần lợi dụng các ngọc thạch thể tích nhỏ mà điêu khắc, hình thức ngắn gọn tập trung, trác công đơn giản, phong cách giản lược, hào phóng. Ngọc trụy là ngọc sức mang trên người vô cùng lưu hành thời kỳ Đường Tống Nguyên. Từ triều đại nhà Tống tới đời Minh, ngọc trụy chủ yếu điêu khắc nhân vật, động vật, trái cây...; bắt đầu từ đời Thanh, ngọc trụy lấy phỉ thúy trụy đồ trang sức làm chủ, điêu khắc đề tài cũng rộng vô cùng. Ngọc trụy phát triển tới hôm nay, bất kể chất liệu, hình vẽ, chế tác, lý niệm đều đã mỹ luân mỹ hoán, biến hóa đa đoan. Khi tuấn nam tịnh nữ đeo lên một ngọc trụy, thật giống như cẩm thượng thiêm hoa, mỹ trung hữu mỹ. Có thể biểu hiện sự phóng khoáng cùng nhiệt tình của nam tính, cũng có thể cho thấy khí chất của nữ tính. Ngọc trụy tuy nhỏ, nhưng bao hàm cả một thế giới xinh đẹp. )

Mọi người thấy nhanh ra chương mới hông? Tại người cmt nên mình cảm giác được khích lệ đó nên cố gắng 😅 hôm qua 1c hôm nay nữa 😁

Editor : kim Huệ wattap @kim24030000

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro