Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 07: Bắt đầu trò lưu manh!

Hạ Lâm thật sự bị dọa giật mình, vốn tưởng rằng anh chỉ ứng phó vì bị gia đình bức hôn thôi, không nghĩ tới lại để ý mấy cái tình yêu nam nữ này, mặt có chút hồng “Được, nhưng tôi cảm thấy chúng ta cần đặt ra một kỳ hạn.”

“Kỳ hạn gì?” Lăng Dị Châu hứng thú nhìn cô.

“Anh Lăng đây là theo đuổi một cuộc sống hôn nhân chuẩn mực, tôi cũng vậy, tôi nghĩ nếu trong thời gian đó chúng ta không yêu nhau, như vậy cần ly hôn, nếu không thì đối với cả hai đều là một loại dày vò.”

Hạ Lâm nói xong thấy mặt anh trở nên có chút lạnh, tưởng mình nói sai cái gì, cúi đầu xuống nghĩ nghĩ, vội vàng bổ sung: “Yên tâm, tôi không cần phí chia tay của anh, tuyệt đối không có ý đó!”

Lăng Dị Châu đột nhiên từ chỗ ngồi của anh đừng dậy, đi về phía Hạ Lâm, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô, suy tư nhìn gương mặt gần trong ganh tấc của cô, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Năm năm.”

Đối với kỳ hạn này, anh đột nhiên đánh mất sự tự tin vốn có của mình, cũng không dám nói quá ngắn.

“Năm năm thì quá dài rồi.” Hạ Lâm lắc đầu “Tôi cảm thấy một năm là đủ rồi, nếu một năm chưa đủ để chúng ta yêu nhau, vậy thì thật sự không nên chậm trễ lẫn nhau.”

“Tôi khá bận, thời gian ở chung khá ít, hai năm!” Lăng Dị Châu dùng giọng không cho phép từ chối.

Hạ Lâm còn muốn nói gì đó, nhưng dù sao bây giờ cũng là cô đang cầu xin người ta, đành nén lại, hai năm thì hai năm! Chỉ cần Lăng Dị Châu không có đam mê ngược đãi biến thái, hai năm cũng chỉ chớp mắt là qua.

Đang suy nghĩ, mu bàn tay chợt ấm áp, bàn tay to của Lăng Dị Châu áp vào tay cô, bao lấy cả bàn tay.

“Anh làm gì thế!” Hạ Lâm hất mạnh tay anh ra, mặt biến sắc, nhảy dựng lên. Hợp đồng trước khi cưới còn chưa bàn xong, mà anh đã bắt đầu trò lưu manh!

“Xin lỗi, dọa cô rồi.” Sắc mặt Lăng Dị Châu lại rất bình thường “Tôi chỉ muốn nói, mỗi tháng cô phải theo tôi về nhà gặp người lớn một lần, ví dụ như gặp bà nội, trong trạng thái như kiểu lúc nãy.” Anh nhìn tay mình.

Thì ra chỉ là làm màu, nhưng mà lúc nãy anh thật sự có chút đột nhiên, Hạ Lâm bần thần một lúc lâu mới lúng túng trở lại ngồi, “Được… Được, vậy tôi đồng ý.”

“Còn gì nữa không?” Yêu cầu của Lăng Dị Châu đã nói xong, chờ cô.

“Còn.” Hạ Lâm có chút đau khổ nói “Tôi mới chia tay với bạn trai, có thể gây chút phiền phức cho anh, mong anh lượng thứ.”

“Tôi tha thứ cho cô.”

Hạ Lâm trợn to mắt nhìn anh, mong anh lượng thứ chỉ là lời khách sáo, cô chỉ là muốn khiến anh kiềm chế lại đừng động tay động chân nữa, anh thật đúng là không cần khách sáo.

“Tất nhiên, anh cũng có thể giữ cuộc sống như trước kia, như sinh hoạt cá nhân, này nọ chỉ cần không quá phận, không ảnh hưởng đến sinh hoạt của tôi, tôi đều sẽ không nhúng tay vào, nên anh Lăng cứ yên tâm.” Hạ Lâm cảm thấy, vòng sinh hoạt luẩn quẩn của người giàu nhất Cảng Đông tất nhiên là không hẹp, cho nên cô cần phải nhấn mạnh điểm này, để anh thoải mái hơn.

Ai biết Lăng Dị Châu lại không thoải mái, nhéo nhéo mi tâm “Sinh hoạt cá nhân? Tôi muốn mang người phụ nữ khác về nhà cô cũng không để ý?”

Hạ Lâm nghiêm túc mà tưởng tượng một chút tình huống đó, muốn cô và người thứ ba cùng ở dưới một mái nhà, quả thật làm người ta phiền não, Tần Tịnh chính là một ví dụ, vội vã lắc đầu “Không được, anh tuyệt đối phải kiềm chế một chút, không thể mang về nhà.”

Lăng Dị Châu đối với thái độ này của cô coi như thỏa mãn, khép mi lại “Còn gì nữa không?”

Hạ Lâm lắc đầu, cô không còn yêu cầu gì trong hợp đồng trước khi cưới này, nhưng còn có một điều vướng bận, cô tới gần Lăng Dị Châu mở to đôi mắt khát vọng nhìn anh “Anh Lăng, khi nào thì chúng ta đi bệnh viện.”

Lăng Dị Châu cúi đầu nhìn đồng hồ “Hôm nay không kịp rồi, sáng mai đi lĩnh chứng, xế chiều đến bệnh viện.”

Hạ Lâm há to miệng, không hổ là người làm ăn, không chỉ có thể làm giao dịch, hiệu suất nãy cũng nhanh hơn nhiều so với dự đoán của cô.

“Nhớ kỹ số của tôi.” Lăng Dị Châu dẫn cô ra cửa, thấy cô lấy điện thoại di động ra, liền trực tiếp cầm lấy nhập số vào cho cô, thuận tiện hỏi: “Muốn tôi đưa về hay thư ký?”

Hạ Lâm nhìn ngón tay linh hoạt của anh, cảm thấy có chút chói mắt, nhất thời không tin được bản thân thanh thuần ngây thơ như vậy mà sắp kết hôn rồi, ngây người một lúc, đến khi Lăng Dị Châu trả lại điện thoại cho cô mới nói: “Tôi tự về được rồi.”

“Tôi tiễn cô.” Lăng Dị Châu nói xong thì dẫn cô vào thang máy.

Hoàn toàn yên tĩnh, một lát, thang máy ting một tiếng đã đến, Lăng Dị Châu vừa bước ra ngoài, Hạ Lâm lại đưa tay kéo kéo góc áo của anh, kéo anh trở lại.

“Anh Lăng, tôi cảm thấy, anh vẫn là đừng đưa tôi về, có lẽ anh không biết, tôi là một sinh viên nghèo, còn đến nửa năm mới tốt nghiệp, nếu trong trường có xe sang trọng vào đưa đón nữ sinh đi học, mọi người sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ, đến lúc đó mọi người sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn tôi, hơn nữa xe của anh…” Hạ Lâm liếc mắt nhìn anh, dù cô không hiểu biết nhiều về xe, nhưng nhìn kiểu dáng xe của anh, cũng biết là không phải loại bình thường.

Lăng Dị Châu nhìn cô buông tay áo ra lui về sau “Yên tâm, tôi chọn chiếc xe bình thường nhất.”

Nhưng khi Hạ Lâm thấy được chiếc xe bình thường nhất của anh, gần như muốn nhảy dựng lên “Lăng Dị Châu, anh nghĩ rằng tôi không biết gì chắc, đây không phải là Bentley sao!”

Lăng Dị Châu nhìn bộ dạng dậm chân của cô cúi đầu lộ ra chút ý cười, cái dáng vẻ giận đỏ mặt này thật sự khiến cho đàn ông khó mà giữ bình tĩnh, vừa muốn nói sẽ mượn xe, ngẩng đầu đã thấy cô vẫy vẫy tay rời đi.

“Anh Lăng, tôi tự về được rồi, ngày mai gặp lại.”

Ánh mặt trời chiều kéo dài bóng của cô, làn gió thổi váy cô bay nhẹ, có thể thấy rõ eo thon, lòng Lăng Dị Châu nhất thời mềm như bông, gọi điện cho Văn Lập: “Chuẩn bị một chiếc xe bình thường.”

Hạ Lâm vừa về đến cửa ký túc xá, Giả Phi liền cười to ôm cô xoay một vòng, “Ha ha, Hạ Mộc Mộc cậu thật tuyệt! Quả thật rất tuyệt!”

Bị Phi Phi xoay đến choáng váng, Hạ Lâm vội ngăn cô ấy lại “Sao vậy?” Vừa mới gạt cô ấy quyết định chuyện chung thân đại sự, sợ là nếu cô ấy biết được nhất định sẽ hung hăng mắng cô một trận.

“Trong danh sách tuyển chọn của ‘Hồng môn thịnh yến’, cậu được chọn rồi, trường của chúng ta chỉ có duy nhất một người được chọn! Có vui không?” Giả Phi không ngừng lắc lư cô “Trời ạ, Hạ Mộc Mộc cậu quá cho mình mặt mũi rồi, trực tiếp diễn cùng Phan Song Song! Ai da, cậu mau kí cho mình vài chữ đi, đến lúc đó mình đem bán không chừng có thể phát tài đấy!”

“Á!” Hạ Lâm ngạc nhiên hét một tiếng “Phi Phi cậu nói thật sao? Vai nha hoàn là của mình? Mau nhéo mình một cái đi, mình cảm thấy không thể tin được!”

‘Hồng môn thịnh yến’ chắc chắn do đạo diễn lớn chế tác, tuy chỉ là một vai nha hoàn, nhưng cũng là một vai nha hoàn quan trọng, đối với một người mới vừa bước vào cái vòng này mà nói, điểm xuất phát quả thật cao.

“Đương nhiên là thật rồi!” Giả Phi hung hăng nhéo vai cô một cái, cười đến ra nước mắt “Ông trời thật có mắt, mình cảm thấy nhất định là cậu sắp tỏa sáng, nên mới khiến cậu bỏ tên cặn bã Triệu Gia Ngôn đó, phải biết rằng nữ diễn viên vừa debut, nhất định phải độc thân thì mới có sức hút, con mẹ nó, cậu còn đau lòng cái cọng lông ấy, thật sự là may mắn cầu còn không được.”

..
.
.thính nửa đêm chả biết có ai đọc ko??? 😁
À mà chương 5 mình vừa edit lại ai muốn thì quay lại đọc nha ! 😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro