Chương 8 : Tôi đang đợi cô.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Lâm trên mặt hiện ý cười‚ nháy mắt lại biến mất‚ chỉ còn khẩn trương‚ bồi hồi‚ bất an‚ Triệu Gia Ngôn thì không sao nhưng còn Lăng Dị Châu không phải độc thân đơn thuần chỉ đơn giản như vậy...

"Cậu làm sao vậy? Khẩn trương? Không có việc gì phải sợ." Giả Phi véo véo mặt cô‚ "Chỉ bằng gương mặt này‚ Hạ Lâm cậu có thể quét ngang cả giới giải trí."

Liên tục ba năm ngồi vững vị trí hoa hậu giảng đường cũng không phải tự dưng‚ nếu không phải Triệu Gia Ngôn vẫn luôn chặn đường thì nam sinh theo đuổi cô cũng phải kéo dài từ kí túc xá đến nhà ăn.

Hạ Lâm lắc đầu‚ nghĩ cùng Giả Phi nói nhưng sợ cô ấy sẽ phản ứng quá kịch liệt.

Buổi tối Hạ Lâm nhận được điện thoại của nhân viên đoàn kịch ‛Hồng môn thịnh yến’ gọi tới‚ đơn giản cũng chỉ hàn huyên‚ hỏi cô hôm nào có thể đến công ty lấy kịch bản‚ thuận tiện còn nói chuyện thù lao‚ còn nói vì đang đợi Phan Song Song nên đại khái khoảng tháng sau sẽ khai máy.

Hạ Lâm suy nghĩ đơn giản‚ như vậy cũng tốt‚ nếu cô phẫu thuật thành công thì cũng phải chờ đến một tháng mới có thể khôi phục thân thể.

Cả ngày với tâm trạng nặng nề mà ngủ thiếp đi‚ không nghĩ là ngủ một giấc ngon lành‚ trong mơ cô phẫu thuật tốt‚ khỏe mạnh‚ sau đó thực hiện ước mơ .....

Ngủ được một giấc dậy thấy kí túc xá không một bóng người‚ Giả Phỉ cũng không biết lại chạy đi đâu‚ đột nhiên nhớ tới sáng nay phải cùng Lăng Dị Châu đến cục dân chính!

Mở di động ra‚ ấn vào một tin nhắn mới gửi đến‚ là của Triệu Gia Ngôn‚ màn hình hiện hai chữ : Tạm biệt!

Thiếu chút nữa là cô quăng cái điện thoại ra ngoài‚ Hạ Lâm che ngực‚đau đến hô hấp hỗn loạn‚ mấy ngày nay cô đều tận lực quên đi Triệu Gia Ngôn‚ ấy vậy hắn lại còn nhắc nhở cô‚ hắn cũng  nhiều ít phóng khoáng hạnh phúc đi.

Hạ Lâm hốc mắt đỏ lên‚ thiếu chút nữa là khóc.

Vừa vặn điện thoại có người gọi tới‚ cô nhìn hiển thị trên màn hình : Dị Châu‚ người này lưu tên khiến cô cảm giác tồn tại cái gọi là ám muội như vậy : "Uy?''

"Giọng của cô có vẻ không đúng." Lăng Dị Châu nhạy bén cảm nhận được cảm xúc của cô.

Hạ Lâm vội vàng sửa sang lại chính mình‚ "Không‚ nào có‚ có thể do vừa  mới tỉnh dậy."

"Ừ‚ vậy cô chuẩn bị một chút đi‚ tôi đang đợi cô."

Hạ Lâm cúp điện thoại‚ đột nhiên cảm thấy giọng của Lăng Dị Châu ở trong điện thoại nghe rất êm tai‚ ôn hòa còn có từ tính‚ tuy bề ngoài anh lạnh lùng nhưng có lẽ vốn bên trong chính là ôn nhu. <[ ảnh ôn nhu với chụy thôi hà]>

Nghĩ như vậy‚ vừa mới bị ảnh hưởng bởi Triệu Gia Ngôn‚ cảm xúc có hơi quá‚ vội vàng xuống giường rửa mặt‚ vì muốn che dấu khuôn mặt tiều tụy mấy ngày nay‚ cô cố ý trang điểm nhẹ‚ Lăng Dị Châu lớn lên rêu rao như vậy (ý nói Boss lớn lên cao to đẹp trai) ‚ cô không muốn bị chênh lệch quá lớn nếu không bị đồng chí ở cục dân chính chê cười cô mất.

Vội vàng xuống lầu‚ Hạ Lâm nhìn thời gian‚ nghĩ đến nhiều người đứng xung quanh Lăng Dị Châu mà khuôn mặt anh ngày càng lạnh‚ vừa ra khỏi kí túc xá cô trực tiếp chạy nhanh như cơn gió.

Dưới kí túc xá cách không xa chỗ chiếc xe đỗ lại‚ Hạ Lâm cảm thán đây là một chiếc xe mới‚ do chạy quá đà không "phanh" kịp cô căng thẳng‚ đột nhiên bị lôi kéo trở về‚ theo quán tính nên cả người nhào vào trong lồng ngực của người nào đó.

"Chạy cái gì‚ tôi cũng không thể ăn thịt cô." Lăng Dị Châu nhìn trong lồng ngực có chút kinh ngạc‚ đôi mắt so với hôm qua có tinh thần hơn nhiều‚ anh nhìn nơi nọ không rời mắt được‚ theo bản năng mà đặt tay lên eo cô.

Hạ Lâm vội bước hai bước kéo xa khoảng cách với anh‚ sờ sờ vào trán‚ thật đúng là đau.

"Lăng tiên sinh‚ là anh‚ tôi không nghĩ là anh sẽ ở dưới lầu chờ tôi."

"Ừ‚ đi thôi." Lăng Dị Châu mở cửa xe cho cô‚ thật đẹp trai. (galăng?)

Đến nước này đúng là không có biện pháp‚ Hạ Lâm liếc nhìn bên cạnh‚ cảm thấy không quen mắt cho lắm‚ chạy nhanh lên xe sợ bị người khác nhìn thấy.

Lăng Dị Châu một bên lái xe một bên để ý bộ dạng co quắp của cô‚ "Chờ cô phẫu thuật xong‚ chúng ta tổ chức hôn lễ‚ công khai quan hệ‚ cô cũng không cần phải sợ bị người khác nhìn thấy rồi nói xấu."

"Công khai !?" Hạ Lâm không khống chế được mà lớn tiếng lặp lại hai chữ nọ‚ nhìn Lăng Dị Châu bằng ánh mắt kì quái‚ lúc này mới nghiêm mặt nói "Tôi chỉ là có chút không quen." Âm thanh cũng giống với trong điện thoại‚ rất dễ nghe.

Hạ Lâm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh một cái‚ sau đó lại liếc mắt một cái‚ cảm thấy vài lần té ngã gặp mặt Lăng Dị Châu đều không giống nhau‚ không hề lạnh lùng cao ngaoj‚ ngược lại trở nên ôn hòa rất nhiều.

"Làm sao vậy? Tại sao lại nhìn tôi như vậy?"

"Tôi chỉ cảm thấy ở chung cùng Lăng tiên sinh cũng rất tốt."

"Đối với vợ của mình‚ tôi đương nhiên không thể quá lãnh đạm." Lăng Dị Châu bình thường mà nói ra câu đó‚ mặt Hạ Lâm trở nên đỏ hoàn toàn‚ cô căn bản không nghĩ tới sẽ đột nhiên có người chồng như vậy.

Nhìn biểu tình thẹn thùng của cô‚ tâm tình Lăng Dị Châu rất tốt‚ chút liên quan này với anh mà nói đặc biệt là không quá xấu cũng thuận mắt rất nhiều.

"Lăng tiên sinh."

"Kêu tên của tôi đi‚ tốt xấu gì sau này cũng sinh hoạt cùng nhau."

"Được‚ Dị Châu. Chúng ta ẩn hôn (kết hôn bí mật) đi ?"

Cái gì !? Lăng Dị Châu đột nhiên kéo tay lái sát lại‚ bánh xe ma sát với đường tạo nên âm thanh bén nhọn‚ xe dừng lại‚ Hạ Lâm may mắn có thắt dây an toàn nếu không cả hai đều bay ra ngoài‚ cảm nhận được nháy mắt Lăng Dị Châu tức giận‚ trái tim cô liền đập liên hồi.

"Lăng tiên sinh..." cô không dám gọi hẳn tên anh‚ không rõ anh vì cái gì mà lại như vậy‚ ẩn hôn lúc này không chỉ có thể giải quyết được việc người như bức hôn‚ còn có thể tiếp tục làm người đàn ông độc thân hoàng kim‚ gia đình‚ tán gái đều thuận lợi‚ cô còn cảm thấy chủ ý này của mình thực sự tuyệt.

Nhưng hiển nhiên‚ sự thật là Lăng Dị Châu đối với vấn đề ẩn hôn này thực sự rất không hài lòng.

"Tôi không đồng ý." anh trực tiếp cự tuyệt‚ khôi phục lại thần thái‚ tiếp tục lái xe‚ không hề cùng cô nói chuyện.

"Tôi từ nhỏ đã ước mơ làm diễn viên‚ cũng vì thế mà trả giá rất nhiều như là thần thái‚ cử chỉ cùng vũ đạo lễ nghi rất nỗ lực‚ nhưng vẫn luôn không có cơ hội‚ hiện tại thật vất vả tôi mới có cơ hội‚ có khả năng anh không biết là diễn viên ở thời kỳ đỉnh cao kết hôn khả năng sẽ được mọi người ủng hộ‚ nhưng diễn viên mới mà kết hôn thì tán chín phần sẽ bị lui hàng."

Cô đáng thương nói‚ gần như dùng ánh mắt năn nỉ nhìn anh.

Lăng Dị Châu xem xét liếc cô một cái‚ cau mày không nói lời nào‚ cô như thỏ con với vẻ mặt khẩn trương làm anh phá lệ rối rắm‚ "Hạ Lâm‚ cô được một tấc lại muốn tiến tới một thước." (được nước lấn tới) Ẩn hôn chẳng khác nào thấy được nhưng sờ không được điểm này căn bản là không thể chịu được.

"Lăng Dị Châu‚ tôi cầu xin anh‚ chỉ cần anh đáp ứng yêu cầu này‚ cái gì tôi cũng nghe theo anh hết." Hạ Lâm suýt chút nữa là muốn dập đầu trước mặt anh.

Xe dừng lại ở cục dân chính‚ Lăng Dị Châu đột nhiên duỗi tay‚ giữ lấy ót cô‚ từng chút một hướng tới phía Hạ Lâm.

Hạ Lâm mở to mắt‚ thở cũng không dám thở mạnh‚ nhìn anh tiến gần tới mặt‚ sau đó phóng đại‚ lại phóng đại‚ Hạ Lâm theo bản năng đẩy anh ra‚ "Anh‚ anh muốn làm gì ?"

"Không phải nói cái gì cũng nghe theo ý tôi ?" Lăng Dị Châu cười thầm một tiếng‚ "Có một số việc‚ chính mình không làm được thì không cần thiết phải hứa hẹn dễ dàng như vậy‚ cô còn quá non lại nói mấy cái loại lời nói này về sau không được nói với người khác." Đem tay đang ở ót cô sờ sờ theo sợi tóc‚ Lăng Dị Châu lúc này mới chịu buông tay ra.

EditorKim Huệ wattap kim24030000
Hehe hàng vìa rồi mại zô mại zô hihi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro