Mạt thế 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Hàm trừng mắt, mím chặt môi, bất mãn mà nhìn người đang nở nụ cười không mang theo một chút ý tốt kia.

"Thì ra là anh!" Trên mặt cậu hiện ra màu hồng nhạt, tức giận nói.

Hai mắt Ân Mịch híp lại, nâng lên cằm dưới của tiểu hùng tử, giọng điệu thâm trầm:

"May mắn em vẫn còn nhớ rõ anh."

"Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Phó Hàm nghiêng đầu, thoát khỏi kiềm chế, cũng là lúc cậu biết rõ hoàn cảnh của chính mình.

"Anh sao....anh.....muốn làm em...."

Đồng tử của Phó Hàm bởi vì kinh ngạc mà phóng to ra, ướt nóng hơi thở thổi đến bên tai của cậu, giọng nói trầm thấp từ tính của đối phương làm sinh ra vài phần hương vị sắc tình.

"Anh....anh....." Cậu thậm chí không nói ra được lời trách cứ, bởi vì thái độ của đối phương giống như đó là điều hiển nhiên.

"Đi theo anh, chẳng phải sẽ tốt hơn rất nhiều so với việc ở  cùng một đám thư tử không biết chăm sóc sao~" Ân Mịch duỗi tay ôm lấy eo của Phó Hàm, nhẹ nhàng ôm lại, kéo gần về phía mình, cúi đầu nhìn người đang ngây ngốc kia,

"Có tang thi đang đến đây, em sống ở đâu?"

Phó Hàm đã không còn phân biệt rõ tình huống, nghe được câu hỏi của đối phương, theo bản năng trả lời.

"Ừm." Biểu hiện Ân Mịch giống như đã sớm biết Phó Hàm sẽ có thái độ như thế, khom lưng nhấc một cái, Phó Hàm đã bị hắn ôm vào trong lòng ngực.

Phó Hàm chưa bao giờ bị ôm như thế này, hết sức không quen, nhưng nhìn đến biểu tình nghiêm túc của đối phương cậu liền an tĩnh mà đợi.

Trở lại ngôi nhà nhỏ.

Ân Mịch đặt Phó Hàm xuống sô pha một cách ôn nhu.

"Những ngày qua em đều ăn cái này?" Ân Mịch nhìn qua một vòng, ngón tay nhỏ dài mạnh mẽ xách lên gói mì bị ném ở một góc.

"Ừm" Ánh mắt Phó Hàm có chút dao động, chỉ cảm thấy thái độ dò hỏi của đối phương tựa như thái độ của ba mẹ đã mất, trong lúc nhất thời có chút hoảng sợ lại mang theo một chút áy náy.

"Nước mà em dùng không phải là nước máy chứ?"

"Không phải."

"Không dùng là tốt nhất, ai biết được nó có bị ô nhiễm hay không."

"À."

Ân Mịch đến gần người đang ngồi trên sô pha, tay đặt lên đầu tóc đen nhánh của Phó Hàm: "Ngẩng đầu nhìn anh."

"....."

"Anh lớn lên rất khó nhìn sao?"

".....Không có."

"Vậy vì sao lại không ngẩng đầu?"

Phó Hàm cắn môi, những lời nói vừa rồi đã có chút lạnh băng, cậu sợ chọc hắn ta tức giận, không tình nguyện mà nghe lời ngẩng đầu lên.

"Ngô.... anh.....!" Cậu ngã vào trên trên sô pha, sô pha nhỏ hẹp căn bản không chứa nổi sự lăn lộn của hai người đàn ông trưởng thành.

Ân Mịch ấn đầu Phó Hàm xuống, thật sâu mà hút vào hương vị thơm ngọt của tiểu hùng tử, nhiệt độ xung quanh vốn dĩ có chút lạnh đã dần dần tăng lên, không khí nóng bỏng.

"Ngươi......Tránh ra! Người xấu! Phó Hàm hoảng sợ đến mức khóc ra, bàn tay to lớn của đối phương vuốt ve thân thể cậu, ở khắp nơi châm ngòi thổi gió, cậu thiếu chút nữa đã động tình.

Ân Mịch cuối cùng vẫn dừng lại.

Thoáng rời đi, yên lặng nhìn chăm chú vào đôi mắt rưng rưng của tiểu hùng tử, thở dài.

"Lần này buông tha em, nhưng không có lần sau, em nên chuẩn bị cho thật tốt."

Hoàn toàn không có khả năng cự tuyệt, chỉ có một lựa chọn đó là tiếp thu tất cả.

Cậu bị điều lệ ngang ngược kia làm cho bất ngờ đến trợn mắt há hốc mồm, nhưng mà cậu thật sự không có tư cách để nói điều kiện.

"Anh là một người xấu! Thư tử hư hỏng! Tôi ghét anh!" Là một người nhát gan đây là lần đầu tiên cậu hùng hổ mắng chửi người khác.

"Nói tiếp anh sẽ hôn em." Ngón tay Ân Mịch mơn trớn đôi môi đỏ thắm ướt át của Phó Hàm, ánh mắt tối sầm.

"Anh....Ngô!"

................................................

"Ân Mịch....."

"Ân?"

Hiện giờ Phó Hàm đã quen với việc Ân Mịch ở bên nhưng về phương diện nào đó lại không thể nào tập quen được.

"Chúng ta.....anh có thể hay không.....tiết chế một chút?"

Nghe vậy, Ân Mịch không khỏi nhướng mày cười, trầm thấp thanh âm chậm rãi phát ra lời nói làm người trở nên vô lực

"Tốt thôi."

"Anh sẽ giảm bớt một lần làm em."

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro