Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đoàn làm phim gần đây đã thêm rất nhiều đất diễn cho Trịnh Minh Tâm khiến cậu bận đến độ chân không chạm đất . Lâm Dương chờ lúc nào cậu có thời gian rảnh để cùng đi mua đồ , tuy rằng có vẻ bất khả thi nhưng anh vẫn kiên nhẫn đợi 

Rất may là đoàn làm phim đã có một khoảng thời gian nghỉ ngơi , Trịnh Minh Tâm ngủ liền một mạch đến tận trưa . Lâm Dương dường như biết được lịch nghỉ của cậu nên đã gọi điện tới 

" Alo "

" Em dậy chưa ? Hehe "

" Được rồi .... "

Lâm Dương cười khẽ ở đầu dây bên kia【 nghe giọng em ấy có vẻ còn rất buồn ngủ.】

" Oáp " Trịnh Minh Tâm vươn vai ngáp " Xin lỗi ... dạo này tôi không có thời gian rảnh , không biết vì sao đất diễn của tôi bỗng dưng được thêm không ít , có khi còn nhiều hơn cả nam chính "

" Việc đó không tốt sao ? " Lâm Dương cảm thấy chột dạ , mặc dù không phải do anh yêu cầu trực tiếp nhưng đất diễn của Trịnh Minh Tâm trong phim truyền hình bắt đầu tăng lên kể từ khi anh đến gặp đạo diễn và nhờ ông ấy chấn chỉnh lại những người ở ekip . Đạo diễn cố tình thêm đất diễn cho Trịnh Minh Tâm để lấy lòng Lâm Dương

" Ưm .... có chút mệt "

Lâm Dương định thần lại , nở nụ cười 【 Vậy thì, hôm nay em đi cùng anh ra ngoài chọn quà cho em bé nhé ? 】

Trịnh Minh Tâm sửng sốt , sau đó nhớ ra hai ngày nữa sẽ là đầy tháng của em bé nhà Alice , Đường Đường đã nhắc cậu vài ngày trước.

" Đi a ~ "

" OK thế giờ chúng ta xuất phát nhé ? "

" Nhanh như vậy .... tôi còn chưa ăn trưa .... đói bụng "

Nghe đến đó hai mắt Lâm Dương phát sáng " Anh mời em ăn trưa nhé "

" A ? "

" Ăn món em thích đi ? Gà rán Hàn Quốc ? "

" ......... Ừm "

Hai người đi đến trung tâm mua sắm gần đó, sau bữa trưa bắt đầu mua sắm ở Gai . Khi thảo luận chủ đề nên mua món đồ gì , Lâm Dương bối rối , vào đầy tháng của Chimon hình như anh đã mua cho cậu bé một mô hình đồ chơi điện tử mới nhất đúng không nhỉ 

" Anh có ý tưởng gì không ? "

Lâm Dương hoàn hồn " Mua đồ chơi thì sao ? "

Trịnh Minh Tâm dừng lại "Đồ chơi à ~~~ . . ."   


" Có gì sao ? "

" Tôi đang suy nghĩ xem có đồ chơi nào phù hợp cho trẻ con ở độ tuổi này "

" A ? " Lâm Dương ngạc nhiên " Không phải đồ chơi nào cũng như nhau sao ? "

" Đương nhiên là không rồi " Trịnh Minh Tâm chỉ tay " Anh nhìn xem đồ vật ở kia tuy rằng rất lớn, nhưng lại có một số phụ kiện rất nhỏ, trẻ con cầm trong tay, sẽ cắn, nhất là sau khi đầy tháng , đứa trẻ nhận thức được. Khi mọc răng trẻ con thích gì thì cho vào miệng nhai, nếu chẳng may nuốt phải những đồ chơi nhỏ này vào bụng thì rất dễ bị ngạt thở." 

" A .... ? " Lâm Dương sờ gáy , quả thực anh không hề nghĩ tới món đồ chơi nhỏ kia có thể gây hại đến trẻ con như thế

" Vậy còn cái này thì sao ? "

Trịnh Minh Tâm liếc nhìn rồi lắc đầu "Đồ chơi đó không tốt,  da đứa trẻ rất non nớt, nếu không cẩn thận sẽ bị đứt tay "

" Kia ... cái kia ? "

" Không ổn lắm, lông dài quá, trẻ con thích nhai, lúc đó miệng sẽ đầy lông."

" Còn cái kia ? "

" Càng không được , loại vật liệu được thiết kế cho trẻ sơ sinh đó là gạt người , hàm lượng chất độc cao hơn đồ chơi thông thường "

" Vậy thì còn có thể mua cái gì  ... "Lâm Dương không ngờ một món đồ chơi lại nhiều vấn đề như thế , anh tưởng tùy tiện mua là được rồi, nhưng hiện tại xem ra không mua được cái gì cho bé con hết 

Trịnh Minh Tâm nhìn vẻ mặt ủ rũ của anh mỉm cười " Kỳ thực tuy là nói mua cho bé con nhưng mà thực tế nên để ba mẹ bé con tự mua đồ cho bé thì tốt hơn " 

Trịnh Minh Tâm bước đến cửa hàng trang sức bên cạnh "Quần áo nhất định không thích hợp để làm quà tặng. Trẻ sơ sinh lúc này lớn nhanh, một tháng thôi quần áo sẽ chật rồi bỏ đi . Còn bỉm sữa cũng không ổn , khi dùng hết sẽ vứt đi và không có giá trị kỷ niệm, nhưng đồ vật này thì lại khác " Trịnh Minh Tâm chỉ vào món đồ trang sức được bày trong quầy hàng " Cái này là tốt nhất "

" Ý em là mua đồ trang sức ? "

" Hmm, ổ khóa nhỏ làm bằng bạc có vẻ là một lựa chọn tốt " 

" Mua cho bé con một cái khóa bạc nhỏ ? "

Trịnh Minh Tâm gật đầu "Ý nghĩa của chiếc khóa bạc rất tốt, khi còn ở Trung Quốc, tôi đã tặng nó cho ... hừm , người Trung Quốc thích tặng khóa trường mệnh cho một đứa bé, có nghĩa sống lâu trăm tuổi "

" Hẳn là không tồi "

" Chúng ta đi vào thôi "

" Ừm "

Hai người vừa bước vào, lập tức có người chạy ra "Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho hai anh ?"

" Chúng tôi muốn xem khóa trường mệnh được không ? "

" Dạ vâng ~ hai anh vui lòng xem ở đây "

Chị chủ cửa hàng đưa hai người đến quầy bên cạnh "Chính là nó."

" Cảm ơn "

Hai người nhìn chiếc khóa trường mệnh trên quầy, cuối cùng chọn một chiếc khóa nhỏ bằng bạc có khắc hoa sen, trên đó có ba quả chuông nhỏ, tiếng lắc đặc biệt rõ ràng.

" Xin hỏi đây là quà tặng hay anh sử dụng cho bản thân ? "

" Là một món quà "

" Vậy thì anh có muốn cái này không? Hiện chúng tôi đang có chương trình giảm giá cho nhẫn đính hôn , hai anh có muốn qua xem thử không? "

Cả hai đều không nghĩ rằng người bán hàng sẽ đột nhiên nói về nhẫn đính hôn của vợ chồng, họ sững sờ một lúc, liếc nhanh nhìn nhau, sau đó cúi đầu, vành tai đỏ bừng.

" Dạ .... cái kia ? Hai anh ? "

" Khụ khụ khụ .... ừm , trước mắt không cần đâu " Trịnh Minh Tâm mở miệng

" ..... Chúng tôi sẽ quay lại sau hai ngày " Lâm Dương trả lời

" A ? " Trịnh Minh Tâm nhìn sang Lâm Dương " Cái gì cơ ? "

" ...... " Lâm Dương ngoảnh mặt làm ngơ 

"Phốc ..." Có lẽ là lần đầu tiên người bán hàng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cười nói: "Hai người đúng là một đôi đáng yêu, chúc hai anh trăm năm hạnh phúc, nhớ quay lại nha . Cửa hàng chúng tôi sẽ giảm giá nhẫn đính hôn cho hai anh , khi đến hai anh chỉ cần đọc tên là được " 

" Không .... không phải "

" Đúng rồi , tên anh là gì ? "

Trịnh Minh Tâm nóng vội " Lâm .... "

" Ah ~ tên tôi là Lin B , đây là danh thiếp của cửa hàng , mong gặp lại hai người vào lần sau"

Lâm Dương cầm lấy thẻ " Vui lòng giúp chúng tôi đóng gói món quà này , đó là món quà dành cho đứa trẻ của bạn thân chúng tôi "

" Không thành vấn đề , xin hai anh vui lòng chờ một lúc "

Khi người bán hàng rời đi , Trịnh Minh Tâm quay sang nhìn Lâm Dương bĩu môi " Anh đang làm gì vậy ? "

" .... Sao cơ ? "

" Đừng có mà giả ngốc " Trịnh Minh Tâm kìm nén việc kéo tai của Lâm Dương " Tại sao anh lại nói chúng ta .... chúng ta .... "

" ...... Là một đôi "

" Đúng vậy "

" .... Bởi vì anh nghĩ chúng ta đang hẹn hò "

" ......... "

" Newwie " Lâm Dương nhìn Trịnh Minh Tâm " Anh nói rồi , anh rất nghiêm túc , em vẫn cảm thấy là anh đang đùa với em à ? "

Đối diện với ánh mắt nghiêm túc và rực lửa của Lâm Dương, Trịnh Minh Tâm dường như không thể nhìn thẳng, đang định quay đi nhưng tay của Lâm Dương lại ôm lấy mặt cậu làm cho cậu nhìn thẳng vào anh " Newwie , em đừng trốn tránh nữa "

Trịnh Minh Tâm cắn môi , nhìn Lâm Dương trong vòng hai giây rồi mở miệng " Ai là người trốn tránh trước .... "

Lâm Dương sửng sốt , Trịnh Minh Tâm tiếp tục nói " Lâm Dương , ba năm trước , người trốn tránh ... rõ ràng là anh "

Cả thế giới bỗng chốc im lặng , dường như chỉ có hai người bọn họ và câu nói của Trịnh Minh Tâm 

Trịnh Minh Tâm nhìn Lâm Dương , đem tay anh hạ xuống , cúi đầu không nói lời nào , cậu cũng không biết tại sao tự dưng mình lại nói những lời như vậy 

Chỉ có thể trách buổi sáng của ba năm trước quá đã tạo thành nỗi ám ảnh với cậu , trong suốt thời gian qua cậu luôn cảm thấy bất an , dù có ở bên cạnh anh vẫn luôn có cảm giác một ngày anh sẽ đột ngột biến mất.

Giống như ba năm trước

" Newwie ..... "

" Trước đây anh đã làm thế .... anh đã giải thích rồi .... phải không "

" Hừm " Trịnh Minh Tâm gật đầu và hít một hơi thật sâu , cậu không thể tiếp tục tra tấn bản thân mình như thế được .... nên lần này nói rõ ràng hơn đi 

" Đúng vậy, anh nói ... Anh nhìn thấy tôi , anh sợ nên bỏ chạy, tôi biết, nhưng Lâm Dương ... Tôi có thể tin anh sao? Anh nói sợ tôi giận anh nên anh liền bỏ chạy rồi lại quay về ... Tôi không biết phải định nghĩa thế nào về hành động này , không biết anh có thích tôi hay không . Chỉ cần một lý do khiến lần đầu tiên anh chọn cách trốn tránh, Lâm Dương, anh có thể nói cho tôi biết được không? "

" Anh .... anh thích em .... "

" ..... là thích của anh , có nghĩa là anh bỏ rơi tôi một mình ? "

" Không phải .... "

Trịnh Minh Tâm ngước nhìn Lâm Dương sau đó hạ mắt , thời gian dường như trôi qua rất lâu

Ngay khi cậu thất vọng chuẩn bị bỏ đi thì đột nhiên nghe thấy Lâm Dương nói " Anh thực sự yêu em rất nhiều "

Trịnh Minh Tâm sửng sốt ngẩng đầu nhìn Lâm Dương , đôi mắt cậu mang theo sự khó hiểu khiến Lâm Dương bối rối 

Lâm Dương tiến đến nắm lấy bàn tay đang đổ mồ hôi ấm áp của Trịnh Minh Tâm 

" Anh không biết làm cách nào để chứng minh anh yêu em đến nhường nào , anh yêu em rất nhiều , mặc dù em không hề biết điều này nhưng anh thực sự rất yêu em " Lâm Dương nuốt nước miếng "Anh không muốn em rời đi, cho nên ... Newwie , em chỉ cần đứng nhìn , anh sẽ chứng minh, em chỉ cần nhìn thấy anh yêu em ... là được rồi "

Trịnh Minh Tâm cắn môi dưới

Lâm Dương hai tay ôm mặt cậu, cưỡng ép nhìn anh  "Newwie , em không tin là đúng rồi, là bởi vì anh đã từng mắc sai lầm , nhưng ... em cho anh một cơ hội, được chứ? "

" ......... "

" Newwie .... "

Trịnh Minh Tâm nhìn đôi mắt càng ngày càng ướt đẫm của Lâm Dương, khẽ thở dài , cậu vẫn rất dễ mềm lòng khi thấy biểu cảm này của anh , chung quy cũng vì cậu yêu anh nhiều quá

Trịnh Minh Tâm gật đầu " Cho anh thời gian thử việc "

" Thử việc .... ? "

" Ừm .... nếu không đạt tiêu chuẩn , thử việc kết thúc "

Lâm Dương cười vươn tay ôm lấy cậu , đầu vùi vào cổ cậu " Đương nhiên sẽ đạt tiêu chuẩn "

Trịnh Minh Tâm không nhịn được cười vươn tay ôm lại , hít một hơi thật sâu mùi của anh

Chà .... thơm quá , đó là mùi yêu thích của Trịnh Minh Tâm  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro