Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Newwie , Newwie , chúng ta kết hôn được không ? "

" Sao ???? " 

Vẻ mặt Trịnh Minh Tâm mang biểu tình anh đang làm cái quái gì vậy, thật sự là không rõ vì sao Lâm Dương lại đột nhiên đến đây cầu hôn cậu ??? Hẳn là anh ấy muốn thỉnh lược nhiều bước hay là đã quên  ? 


"Kết hôn ..." Lâm Dương rốt cục ngẩng đầu nhìn Trịnh Minh Tâm, vẻ mặt nghiêm túc biểu hiện anh không phải đang nói đùa, anh thật là muốn cầu hôn 

" Anh ..... Anh rốt cuộc làm sao vậy ? Hôm nay đã có điều gì tồi tệ xảy ra sao ? Anh nói nhảm nhiều quá "

" Không đúng không đúng , anh không nói nhảm " Lâm Dương nắm chặt tay cậu " Anh không nói nhảm , anh thực sự muốn kết hôn !!! Anh muốn chúng ta ở bên nhau cả đời "

Trịnh Minh Tâm sững người một lúc rồi khó chịu nhìn sang chỗ khác "Đồng chí Lâm Dương, đồng chí vẫn đang trong thời gian thử việc ... Không ai có thể nhảy cóc như vậy ... Tôi không có nhân dân tệ ở đây ... Người chơi đồng bath Thái Lan. "

Lúc này Lâm Dương mới phản ứng lại, đúng vậy, hình như anh ấy vẫn đang trong thời gianthử việc , thử việc còn chưa qua đã nghĩ đến việc kết hôn ... anh thật lỗ mãng 

Lâm Dương bĩu môi, "Ừ ... thì ... do anh nghĩ nhiều rồi ... "

Nhìn vẻ mặt đau khổ của anh, giống như chú golden chớp mắt muốn được ôm, Trịnh Minh Tâm bật cười, vươn tay chạm vào anh "Tuy rằng ... kết hôn có chút quá vội vàng, nhưng ... hẹn hò thì có thể ... "

Lâm Dương xoa xoa tay chân đứng lên, "Hẹn hò?!"

Nhắc mới nhớ, hai người bọn họ thực sự đã hẹn hò khá nhiều lần, nhưng mỗi lần đều là do Trịnh Minh Tâm phải làm việc nên họ chỉ ăn một bữa tối rồi về nhà . Hai người thực sự không hẹn hò theo đúng nghĩa. Lần duy nhất nó đúng trình tự đó là hôm mua một món quà đầy tháng cho em bé của Alice.

"Chà ..." Trinh Minh Tâm nhẹ giọng nói "Bangkok hình như mới mở một thủy cung ... Tuần này tôi không có việc gì làm, anh có muốn ... hai người chúng ta đi cùng nhau được không?"

" Được !!! Anh muốn đi anh muốn đi "

Trịnh Minh Tâm cười và cúi đầu xuống, "Vậy thì ... hẹn gặp lại."

Chớp mắt đã đến thứ bảy . Trịnh Minh Tân mặc vào bộ quần áo do trợ lý của Lâm Dương đặc biệt gửi vào tối hôm qua, đeo một chiếc túi nhỏ sau lưng, xoay người trước gương, cậu rất hài lòng. Ngay cả sau khi sinh con, cậu vẫn rất có sức sống , nếu không nói còn tưởng rằng bản thân vẫn là sinh viên a 

Nhận điện thoại, Trịnh Minh Tâm đi xuống lầu, vừa ra khỏi cửa thang máy liền nhìn thấy Lâm Dương đã đợi sẵn ở cửa, mặc bộ quần áo giống cậu, nhưng của cậu là màu hồng còn của anh là màu xanh lam.

" Lâm Dương "

Lâm Dương quay đầu lại, nhìn dáng vẻ của Trịnh Minh Tâm liền cảm thấy như bản thân đã trở lại thời học sinh , cậu vẫn là Newwie của anh , không có thay đổi gì . Lâm Dương bước tới, vươn tay nắm chặt tay cậu "Đi thôi, xe anh gọi đang đợi ở bên ngoài. "

" Được "

Sau khi cả hai lên xe ngồi xuống, Trịnh Minh Tâm lấy điện thoại di động ra, nhìn vào APP thủy cung mà cậu vừa tải về tối hôm qua, lên kế hoạch cho chuyến đi của hai bọn họ . Lâm Dương nhìn thấy, sững người, kỳ thực anh cũng đã lên kế hoạch nhưng Trịnh Minh Tâm hình như đối với chính mình rất có ý thức, nghĩ lại, hẳn là thói hư tật xấu để lại trong quá khứ . Khi hai người bọn họ đi chơi  Trịnh Minh Tâm chịu trách nhiệm lập kế hoạch, quản lý tiền bạc, anh chỉ chịu trách nhiệm vui chơi và đưa hết tiền cho cậu để bảo quản an toàn, thậm chí sau một lần anh bất cẩn để quên hộ chiếu trên máy bay, Trịnh Minh Tâm đã bắt đầu cất giữ những giấy tờ quan trọng cho riêng mình.

Anh luôn cảm thấy bản thân mình dường như vô dụng, lúc trước quên đi, bây giờ anh ấy ... không muốn để lại ấn tượng xấu như vậy cho Trịnh Minh Tâm, thậm chí anh ấy còn nghĩ đến, sau khi hai người ở bên nhau, anh ấy sẽ sống cũng đứa nhỏ của Trịnh Minh Tâm . Nếu họ sống cùng nhau, thì anh không thể là một người cha nhu nhược và bất tài trước mặt bọn trẻ, để bọn trẻ cảm thấy lo lắng khi giao Trịnh Minh Tâm cho anh 

Lâm Dương duỗi tay cầm điện thoại di động, bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Trịnh Minh Tâm, anh hắng giọng nói: "Anh đã sắp xếp xong mọi chuyện, đến nơi em cứ đi theo anh "

" A ? " Trịnh Minh Tâm nhướng mày "Anh đã sắp xếp xong mọi việc ? "

" Đúng ! Đừng lo lắng, anh đã lên kế hoạch cho buổi hẹn hò này trong vài ngày và anh đã đặc biệt nhờ người khác giúp đỡ."

Trịnh Minh Tâm bĩu môi, ừm, anh đã nói như vậy rồi thì cậu cũng không thèm lên kế hoạch nữa , dù sao thì việc lên kế hoạch cũng hao tâm tốn sức 

Trịnh Minh Tâm ngáp dài, đêm qua cậu thức hơi muộn để học thuộc kịch bản, hôm nay lại dậy sớm, giờ không có việc gì làm khiến cậu thực sự buồn ngủ . Thấy vậy, Lâm Dương từ sau lưng lấy ra một con gấu bông , mở khóa kéo ở phía sau chỉ cần lắc nhẹ, nó đã trở thành một tấm chăn bông. 

" Em ngủ một lúc đi ? "

Trịnh Minh Tâm nhìn vào ghế nhỏ phía sau  "? Anh đang đùa à ? "

" Nằm lên chân anh đây "

Trịnh Minh Tân sững sờ, có chút xấu hổ,  Lâm Dương hào phóng nói: "Trước đây không phải luôn như vậy sao."

Đúng vậy, trước đây là như vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại, tại sao lại cảm thấy ngại ngùng nhỉ ?

Trịnh Minh Tâm từ từ nằm xuống, dựa vào trên đùi Lâm Dương, Lâm Dương mở chăn đắp cho cậu , vỗ nhẹ lên cánh tay cậu, dỗ cậu ngủ . Lúc đầu có hơi không quen nhưng rồi Trịnh Minh Tâm cũng dần dần bị hành động của anh làm cho cảm động , cậu bắt đầu chìm vào giấc ngủ , một lúc sau đã có tiếng ngáy nhẹ . Lâm Dương cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt heo nhỏ của mình đang ngủ không khỏi nở nụ cười, đưa tay ôm mặt, thế nhưng cậu cũng không có  bị đánh thức, hiện tại có thể ngủ yên như vậy, có lẽ là bởi vì anh thật sự có thể làm cho cậu cảm thấy thoải mái.

" Cậu tắt điều hòa và lái chậm hơn đi "

" Vâng "

Xe chạy đều đều đến cổng thủy cung, hôm nay không phải ngày nghỉ nên cũng ít người, Lâm Dương vỗ nhẹ vào cánh tay Trịnh Minh Tâm nhẹ giọng nói: "Newwie dậy đi, chúng ta tới rồi."

" A ? " Trịnh Minh Tâm nhíu mày, mở mắt ra, một lúc sau mới chậm rãi ngồi dậy " Đến rồi ? "

" Ừ ! Chúng ta xuống xe thôi "

Trịnh Minh Tâm dụi mắt gật đầu "Được."

Vé đã mua vài ngày trước, Lâm Dương trực tiếp đưa Trịnh Minh Tâm đi thằng vào cửa 

" Em muốn đi đâu ? "

" Tưởng anh lên kế hoạch rồi ? "

Lâm Dương sửng sốt một chút, ồ ... đúng rồi ... quên mất ...

Lâm Dương  cười lấy điện thoại ra, nhìn kế hoạch bên trong.

"Bây giờ mặt trời chưa chiếu, chúng ta đi xem một số loài bò sát trên cạn."

Đó là rùa 

Hai người đi đến khu bò sát, nơi có đầy đủ các loài bò sát được vận chuyển từ khắp nơi trên thế giới, đối với loại động vật chậm chạp có tính tình dễ thương này, không thể nói là rất thích, chỉ cần nhìn một cái 

" Cho nó "

" Cái này là cái gì ? " Trịnh Minh Tâm nhìn thịt trên tay Lâm Dương 

" Cho chúng ăn "

Thật thú vị 

Cậu thấy Lâm Dương dùng đũa gắp một miếng thịt, lắc lắc với con rùa lớn bên trong, con rùa thay đổi tính tình chậm rãi đi thẳng về phía bọn họ, vươn cổ há miệng cắn miếng thịt xuống. Cậu không thấy nó nhai quá nhiều nuốt thẳng vào bụng, liền mở miệng, rõ ràng là muốn gắp một miếng nữa, xung quanh có hai ba con rùa lớn, liền xúm lại khi thấy động tác của anh .

" !!!!! Hảo đáng yêu "

Lâm Dương cười đưa bát, Trịnh Minh Tâm thấy cũng gắp một miếng thịt đút cho con rùa bên phải, thịt vốn dĩ không nhiều chốc lát đã bị cậu cho chúng ăn hết , cậu thậm chí còn muốn cho chúng ăn thêm 

" Vui ghê ~ "

Lâm Dương siết chặt tay cậu"Đi thôi, hiện tại chúng ta đi tới khu nhiệt đới " 

Khu nhiệt đới có nhiều loài cá nhỏ đầy màu sắc, được nuôi trong các bể nhỏ, hoặc bể cá gắn trên tường. Sở thích của Trịnh Minh Tâm là được ngắm nhìn những con sứa đổi màu theo ánh sáng, đặc biệt là khi cậu nhìn thấy một số con sứa nhỏ thậm chí không bằng kích thước của móng tay cái của họ liền càng thích 

Đi đến khoảng giữa, bỗng nhiên ồn ào, chỉ thấy một đám trẻ nhỏ đang nằm ở trên mặt nước nhìn cái gì.

" Bọn họ đang làm gì ? "

"Đi lên nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao ."


Hai người bước tới và thấy một cảnh tượng lạ lùng, hai ba đứa trẻ đang ôm bình sữa trẻ em, không biết trong bình sữa có gì, cá koi ở dưới nước đang hút đồ trong bình sữa như một đứa trẻ sơ sinh.

"???"

" Em cũng muốn chơi ..... "

"Đều là ... đều là trẻ con ..." Lâm Dương có chút xấu hổ khi đối mặt với nhiều trẻ con như vậy, luôn cảm thấy mình cướp đồ chơi của trẻ con.

" Em cũng là một đứa trẻ a " Trịnh Minh Tâm tự tin nhìn anh 

" A ? "

"Em sẽ luôn là một đứa trẻ nhỏ hơn anh hai tuổi."

Có lý . Lâm Dương sờ sờ mũi, cúi đầu cười, đúng vậy, cậu sẽ luôn là một đứa trẻ nhỏ hơn anh hai tuổi, anh sẽ luôn phải cho nhóc bao lì xì 

Lâm Dương lấy ra ví tiền đưa qua "Em đi mua đi."

" Yeah "

Trịnh Minh Tâm nhận lấy cái chai từ em gái bên cạnh, quay lại nhìn cái hồ đầy ... trẻ con , trong đầu cậu hiện lên sự e thẹn muộn màng, oái oăm thật ... Cậu thật sự rất xấu hổ khi phải tranh giành một chỗ với trẻ con a , vì vậy cậu đã di chuyển vị trí của mình và cho con cá koi bên cạnh bú 

" Nó thực sự đang bú "

Bình sữa nhỏ trong tay Trịnh Minh Tâm suýt chút nữa đã bị cá trong nước lấy mất,cậu vỗ Lâm Dương "Anh thử đi! "

Lâm Dương duỗi tay ra, bàn tay to của anh bao trùm lấy tay cậu  "Chậc chậc, thật là mạnh."

" Ừm .... "

Nóng quá, cậu  có thể cảm nhận được hơi thở của anh ấy đang phả ra trên má.

Hai người ồn ào vừa nãy lúc này trở nên rất yên tĩnh, thậm chí còn đỏ mặt, cuối cùng cũng cho con cá bú xong một bình sữa, hai người vội vàng rời khỏi nơi này ... có điều là bọn họ không ổn lắm.

Bên cạnh khu nhiệt đới là khu bắc cực , cậu vừa bước vào đã thấy rùng mình vì gió lạnh.

" Em lạnh à ? "

" Còn lâu " Trịnh Minh Tâm lắc đầu và nhìn anh đầy kieu ngạo "Đừng quên, hồi ở Nhật, em luôn mặc áo tay ngắn vào mùa đông."

"Ừ, rồi em đã bị ốm khi trở về ... À, không, em đã bị bệnh trước khi quay về "

" ..... Anh im lặng "

Lâm Dương cười cười, từ trong túi lớn lấy ra hai bộ quần áo "Em mặc vào đi ."

" ..... thực sự giả vờ được "

Lâm Dương vỗ vỗ túi của mình "Cái túi nhìn không tốt, trong có thể vừa vặn."

"......dai。"

Hai người đi qua khu Bắc Cực nhìn thấy những chú chim cánh cụt dễ thương thích đi dạo, cũng nhìn thấy những con gấu Bắc Cực mà Trịnh Minh Tâm thích và cả những chú hải cẩu nhỏ đang vỗ bụng , cuối cùng băng qua hành lang dài dưới biển để đến cửa sổ kính để xem cá voi.

Họ ngồi trên ghế sô pha và nhìn lên tấm kính lớn, họ không nhìn thấy cá voi, nhưng họ thấy rất nhiều cá mập đang bơi xung quanh.


Thời gian dường như đã ngừng trôi vào lúc này, họ chỉ lặng lẽ quan sát, như thể họ có thể thấy rằng ngày họ già đi 

" Trịnh Minh Tâm "

" Ừ ? "

" Anh yêu em .... "

"... Tại sao ... Đột nhiên anh lại nhắc tới chuyện này."

" Anh không biết " Lâm Dương cười "Có lẽ khoảnh khắc này quá đẹp, nó rất phù hợp ... cho việc tỏ tình ."

Trịnh Minh Tâm nắm chặt tay, tim đập thình thịch

"Em biết không, thật ra anh đã nghĩ đến rất nhiều cảnh tỏ tình, vài màn tỏ tình khi xem pháo hoa ở công viên giải trí, màn tỏ tình khi lên đỉnh của vòng đu quay, màn tỏ tình khi dẫn em đi ngắm biển và lời tỏ tình khi anh đưa em đi ngắm biển rồi đến khu vườn đầy hoa hồng để tỏ tình. Vậy mà vừa rồi anh chợt nhận ra rằng những lời tỏ tình đã được lên kế hoạch kỹ càng giờ phút này cũng chẳng là gì ... Anh yêu em và muốn được ở bên em mãi mãi."

Lâm Dương hít sâu một hơi rồi lại bật cười, "Hình như tỏ tình kiểu này có chút bốc đồng... Không lãng mạn đúng không? Không hoa, không quà, không bánh mà em thích ăn, chỉ ... chỉ có anh và ... anh thích em đơn giản là vậy thôi "

Lâm Dương cúi đầu, cảm thấy lần này tỏ tình thất bại, Trịnh Minh Tâm có lẽ sẽ không tiếp nhận.

" Anh yêu em bao nhiêu ? "

" A ? " Lâm Dương ngẩng đầu 

Trịnh Minh Tâm quay đầu nhìn anh, đôi mắt ấy dường như xanh biếc dưới sự phản chiếu của đáy biển xanh thẳm.

" Anh yêu em nhiều đến nhường nào ? "

Lâm Dương mỉm cười, cúi người hôn lên trán cậu , sau đó lại nhìn vào mắt cậu

"Nhìn đi, trong mắt anh chỉ có em " ( ỏ lãng mạn quớ đi )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro