Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Arm đi ra khỏi đoàn phim , anh ta không tìm được Lâm Dương ở đâu cả , anh ta gọi cho thằng bạn thân nhiều lần nhưng không trả lời, anh ta không biết tìm người ở đâu. Arm vò đầu bứt tai, thật sự chưa bao giờ nghĩ giữa Lâm Dương và Trịnh Minh Tâm sẽ có bí mật lớn như vậy - cậu Trịnh Minh Tâm kia , sao lại có thể đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ?

Sau khi nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Lâm Dương, Arm thực sự lo lắng bạn mình có thể gặp tai nạn. Arm vừa bước ra ngoài vừa gọi điện cho Quan Chung Bằng - người tình cờ được nghỉ làm hôm nay và đang ở nhà với vợ con .

" Alo "

" Mày đang ở đâu ? " 

" Tao đang ở nhà , sao ? "

" Lâm Dương có gọi cho mày không ? "

" Không gọi " Quan Chung Bằng liếc nhìn điện thoại di động của mình và đảm bảo rằng hắn không bỏ lỡ bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào trước khi tiếp tục, "Sao mày yên lặng thế , có chuyện gì vậy? " 

" Nó vừa cãi nhau với New trên phim trường rồi chạy ra ngoài , giờ không biết nó đi đâu mất . Tao đang đi tìm nó đây , định gọi mày nhờ giúp đỡ " 

"Cãi nhau ????"  Quan Chung Bằng ngạc nhiên , hai cái đứa đấy bình thường anh anh em em ngọt xớt mà cũng có lúc cãi nhau " Sao lại thế ? "

Arm im lặng trong hai giây, " Mày ... có biết New có con ở Trung Quốc không?"

"! Thực sự có con à! ?" Quan Chung Bằng che miệng liếc nhìn vợ, vội vàng đứng dậy đi ra ban công, Gun nhìn theo bóng lưng của anh, nhướng mày, ra hiệu giao đứa trẻ cho vú em rồi đi theo hắn ra ban công. Quan Chung Bằng không muốn để cậu nghe thì cậu càng muốn nghe 

" Mày có biết không ! Sao mày không nói gì !?" Arm thở dài "Hai người họ cãi nhau dữ dội quá "

" Tao không chắc , từ trước Lâm Dương có hỏi tao nên tao cũng nghi ngờ, nhưng không có bằng chứng."

"Vậy tao hiện tại có thể nói cho mày biết, là thật. Vừa nãy New đã chính mình thừa nhận."

" Ở Trung Quốc à ? "

" Ở Trung Quốc " 

"... Đứa trẻ là của ai?" 

"......không biết."

"......" Quan Chung Bằng nhíu mày, nhìn vợ càng ngày càng dính sát vào người mình hắn cũng không muốn giấu , đột nhiên nghĩ, quan hệ giữa bảo bối nhà mình với Trịnh Minh Tâm ...... Hắn sao lại không biết chút gì?

" Dù sao hiện tại tao đang đi tìm Lâm Dương. Tao sợ rằng đầu óc nó hiện không tỉnh táo sẽ xảy ra chuyện. Nếu không bận mày có thể đi cùng."

"Được rồi, tao sẽ đến chỗ mày khi tao xong việc."

" OK , bye "

" Bye "

Quan Chung Bằng tắt điện thoại rồi nhìn vào cậu vợ đang nhăn mặt của hắn 

" Em vừa nghe thấy hết rồi ? "

Gun liếc hắn một cái " Em nghe được hết , cách âm có vẻ không được tốt "

" .... Không phải là em cũng biết chuyện này từ trước rồi đấy chứ ? "

" A ? Sao cơ ? "

" Trịnh Minh Tâm không thể nào không nói với em về đứa nhỏ được . Dựa vào mối quan hệ của hai người , đừng có nói với anh rằng cậu ta gạt em "

". . . . . ." Gun không trả lời, nhưng là tròng mắt cứ đảo liên tục . Thái độ này .... rõ ràng là bảo bối của hắn đã biết từ trước . Tuy cậu diễn rất tốt nhưng làm sao qua được mắt hắn 

" Baby ? "

" À  . .  À . . . Cái này. . . thì. . . Em không biết. . ."

" Bảo bối , em thực sự không thể nói dối " Quan Chung Bằng thở dài "Nói mới nhớ , trong bữa tiệc đầy tháng đợt trước, anh cảm thấy em với Trịnh Minh Tâm rất không đúng. Em và cậu ta đột nhiên đi đâu mất trong một khoảng thời gian dài . Sáng sớm hôm sau anh còn chưa dậy, em đã biến mất. Khi anh hỏi em thì em nói rằng em đã đến nhà của Trịnh Minh Tâm. Lúc em về anh hỏi gì em cũng trả lời ấp úng. Hôm đó, cậu ta đã nói về đứa trẻ, phải không? Em còn bế Chimon đi làm lá chắn , em bắt Chimon phải dậy sớm đi cùng vì em không giỏi nói dối có phải không ? "

"Em ... Chimon ... Chimon đến giờ uống sữa rồi!"

" Đứng lại " Quan Chung Bằng nắm lấy tay Gun , trực tiếp ôm cậu trong tay, cúi đầu cắn lỗ tai bảo bối nhà hắn "Không nói? Xác định sẽ không nói ? Dù sao mọi người cũng đã biết rồi, Lâm Dương ... nó cũng biết, xem ra em giấu giếm cũng chẳng còn ý nghĩa gì . Tuy nhiên hiện tại anh chắc chắn, Trịnh Minh Tâm đã nói với em phải giữ bí mật với anh và Lâm Dương đúng không? Nhưng hiện tại mọi người đều biết, Lâm Dương cũng biết, Trịnh Minh Tân cũng biết Lâm Dương biết, vậy cũng không phải là bí mật nữa rồi ? Em có chắc là em sẽ không nói với bọn anh ? "

Có vẻ như nó rất hợp lý ...

Gun vùng vẫy một lúc, cậu hơi mở miệng định thú nhận, nhưng lại bị ông chồng cậu ngăn lại "Tìm Lâm Dương hẵng thú nhận , bằng không em sẽ phải nói lại một lần nữa .... "

" A ~ được rồi " Gun quay lại nhìn hắn "Nhưng không phải anh nói không tìm thấy P'Tay sao? Chúng ta làm cách nào để tìm được anh ấy ? "

" Đơn giản "

Quan Chung Bằng lấy điện thoại di động ra gõ mấy chữ , Gun liền liếc nhìn " Muốn , biết , chuyện , của , Trịnh , Minh , Tâm , thì , gọi , điện , cho , tao "

Gun bối rối " Có tác dụng không ? "

Quan Chung Bằng tự tin và mỉm cười: "3, 2, 1."

Nhạc chuông điện thoại vang lên , tên " Lâm Dương " được hiển thị trên màn hình 

" Woa " 

Thật lợi hại 

Quan Chung Bằng nhấc máy " Đang ở đâu ? "

" Mày  *nấc* mày nói mày *nấc* biết chuyện của Newwie ?"

" ..... Mày uống rượu à ? "

" ..... mới có ...... một chút .... "

"Trước khi tao đến, tốt hơn hết là mày nên tỉnh táo lại , nếu không mày sẽ quên những gì tao đã nói vào ngày hôm sau. "

" Được .... có thể .... "

Cúp điện thoại đợi một hồi mới thấy Lâm Dương gửi địa chỉ, Quan Chung Bằng gửi qua cho Arm , sau đó cùng Gun chạy tới quán bar.

Quán bar là một quán bar sạch , đi vào nói tên Lâm Dương, sau đó được đưa đến một gian phòng riêng nhỏ, Lâm Dương đang nằm gục trên sô pha ngủ say. Cả hai ngồi xuống, chờ một lúc đã thấy Arm đến

Arm vừa vào cửa liền nhìn thấy bọn họ , anh ta hơi sững sờ, "Thằng này ?"

" Say rồi " 

" Hiếm thấy đấy ........... từ trước tới nay nó có uống rượu đâu "

"Chờ nó tỉnh lại. Nếu bây giờ tỉnh lại, nó sẽ choáng váng không nghe được câu nào đâu ."

Ba người vừa nói chuyện phiếm vừa chờ Lâm Dương tỉnh lại, sau khoảng hai giờ, Lâm Dương thật vất vả mới có thể đứng dậy.

" Tỉnh rồi ? " Quan Chung Bằng liếc anh một cái, cầm lên một ly nước chanh đá, "Uống đi."

Lâm Dương nhận lấy, nhấp một ngụm, lập tức tỉnh táo lên rất nhiều.

" Ặc , lạnh thế "

" Bây giờ mày thực sự tỉnh chưa ? "

Lâm Dương xoa xoa thái dương, nhìn bọn họ gật đầu, "Tỉnh rồi ..... "

"Tỉnh lại là tốt rồi,  giờ mày hiểu tao nói cái gì không ?"

"Hiểu rồi ..." Ngừng một chút, lại ngẩng đầu nhìn thằng bạn, lo lắng nói: "Mày không phải nói ... mày có biết về chuyện của Newwie sao?"

" Tao không biết " Quan Chung Bằng lắc đầu, sau đó nhìn Gun bên cạnh, "Nhưng em ấy biết."

Lâm Dương nhìn theo ánh mắt của hắn nhìn Gun , trong tiềm thức gật gật đầu, dù sao thì Gun và Newwie quan hệ rất tốt, Newwie sẽ không nên giấu diếm bạn thân của em ấy ... Nghĩ đến đây, Lâm Dương dường như càng thêm khó chịu , Gun là bạn thân thì được biết tường tận mọi chuyện sao anh vừa là bạn trai vừa là người sẽ chung chăn gối với Newwie trong tương lai thì lại không hay biết gì ...

A, suy sụp quá ... tại sao ... anh trông như thế  ... mà lại không đáng tin cậy ...

" Thằng kia ! " Quan Chung Bằng đẩy anh  "Mày nghĩ cái gì vậy?"

"Không..."

" Vẻ mặt mày trông như vừa bị đánh , còn nói không có gì "

"... Newwie ... không thích tao..."

" ? Sao mày nói thế ? "

"Em ấy không nói với tao bất cứ điều gì ..." lời nói vừa cất lên bỗng dưng trở nên trơn tru "Tao đã nghe thấy tất cả, em ấy nói chuyện với Earth về đứa trẻ, em ấy cũng có một cuộc gọi video với đứa trẻ cùng Earth , v.v. và ... và bọn trẻ có vẻ rất thích Earth , chúng thường gặp Earth qua video . Tao nghe chúng nói rằng cả hai đã biết nhau từ khi còn ở Trung Quốc. Có khi nào họ thực sự gặp nhau khi ở Trung Quốc ... Tại sao? Hai bọn tao đã chính thức hẹn hò rồi, tại sao Newwie không nói cho tao biết về đứa nhỏ, rõ ràng ... chúng ta là những người thân thiết nhất của em ấy , rõ ràng ... Earth chỉ là em trai, còn tao là bạn trai ... Vì sao Newwie không tin tưởng tao đến vậy ... "

"Anh nghĩ do ai?" Gun đột nhiên nói: "Còn có thể trách New sao ? "

" A ? "

Gun nhìn Lâm Dương với vẻ mặt thất thần và lắng nghe những lời anh nói , ngọn lửa không tên bùng lên sau khi nhận được điện thoại của Trịnh Minh Tâm vào ba năm trước quay trở lại, "Anh không bằng ngẫm lại chính mình đã từng làm ra cái hành động gì , cho nên mới khiến cho New không tin tưởng anh như thế ."

"Anh , anh đã làm gì ...?"

"Anh không nhớ sao?"

"..." Lâm Dương bối rối

Gun cảm thấy bụng mình đau đớn vì tức giận,  nói ba từ đầy hằn học: "Ba năm trước ... Tiệc ăn mừng ... Khách sạn ..."

"Ba năm trước ... Tiệc ăn mừng ... Khách sạn ...? "

Tất cả ký ức hỗn độn tràn vào, anh cùng cậu uống rất nhiều đến độ say không biết trời trăng gì , tiếng thở dốc bên tai, làn da mang theo mồ hôi bị cắn đến đỏ ửng ...

" Nhớ ra chưa ? "

Lâm Dương sắc mặt tái nhợt nhìn Gun , chậm rãi gật đầu.

Nhớ ra rồi , làm sao anh ta, tên khốn này, lại có thể quên một chuyện quan trọng như vậy!

" Ba năm trước, sau khi anh làm chuyện như vậy với cậu ấy, anh đã chọn cách chạy trốn một cách vô trách nhiệm, bỏ mặc cậu ấy tỉnh dậy một mình trong căn phòng trống, anh có biết lúc đó cậu ấy đã tuyệt vọng như thế nào không? ! " Gun ghiến răng nghiến lợi "Lúc đó, cậu ấy gọi điện cho em nói, anh đã chạy trốn , anh bỏ mặc cậu ấy một mình mà chạy , cậu ấy cũng đoán được anh không yêu cậu ấy , lại không nghĩ rằng hai người lúc đó ngay cả làm bạn cũng không được . Cậu ấy vì sao lại phải rời đi , còn không phải bởi vì anh bỏ trốn sao ? "

"... Anh không ... anh không có không thích em ấy"

"Vậy tại sao anh lại bỏ mặc cậu ấy ở một mình trong phòng ?! Anh biết cậu ấy đã khổ sở như thế nào khi gọi cho em không?"

" Anh , anh tưởng chính mình ép buộc em ấy , tưởng ... tưởng ... Anh thật sự không có chán ghét em ấy , anh thích em ấy , anh  yêu em ấy , anh luôn luôn thích em ấy ..."

Gun lẩm bẩm nói: "Ba năm trước em không nói, nhưng bây giờ em hỏi anh , bỏ lỡ ba năm rồi anh định lấy lại như thế nào ? "

Quan Chung Bằng kéo tay áo lão bà "Được rồi cưng, bây giờ không phải lúc trách nó . Nó trông như thế này ... Nó cũng biết mình đã làm sai ... Bây giờ quan trọng hơn là nghĩ cách sửa đổi, còn đứa nhỏ ... Em biết vì đứa nhỏ được bao nhiêu ? "

Gun liếc hắn một cái rồi giận dữ nói: "Đó là chuyện buồn của cậu ấy , em không ép cậu ấy quá nhiều, em chỉ biết rằng cậu ấy đã sang Trung Quốc ba năm trước và sau đó có một đứa con, nhưng cha của đứa trẻ thì em không biết đó là ai. Cậu ấy không nói với em ... đứa trẻ đó ... chắc là được sinh ra sau khi cậu ấy kết hôn với người khác. Em không hỏi kỹ nhưng đứa trẻ chắc cũng khá lớn rồi, lần trước em đến nhà cậu ấy muốn gặp đứa bé nhưng cậu ấy nói con đi nhà trẻ nên en đoán con cũng nhiều tuổi ."

" Cậu ta đã ly dị ? "

" Có lẽ thế , nếu không thì... làm sao cậu ấy quay về được, cậu ấy cũng nói sẽ không về Trung Quốc nữa,  sẽ thu xếp đưa đứa trẻ về, em cũng chưa nghe cậu ấy nói gì về cha của đứa trẻ, cậu ấy không nói nên em cũng không muốn đề cập đến vấn đề đó . Em đoán cậu ấy phải xa cha đứa nhỏ cũng không hề thoải mái gì "

Mọi người có mặt đều cau mày, Lâm Dương cắn chặt môi dưới.

Gun liếc nhìn Lâm Dương thở dài "New đã nghĩ đến chuyện sẽ nói với anh , em hỏi cậu ấy , cậu ấy nói muốn tìm thời điểm thích hợp nói cho anh , cậu ấy không cố ý giấu diếm anh . Chỉ là những chuyện ba năm trước anh để lại đã trở thành bóng ma với cậu ấy . Cậu ấy sợ sau khi kể về đứa con cho anh, anh sẽ giống như ba năm trước không muốn chịu trách nhiệm , sợ hãi khi phải gánh vác mọi chuyện . Cậu ấy muốn quan hệ hai người phát triển tự nhiên nhưng anh lại tức giận hỏi cậu ấy như thế , không phải là cậu ấy là một người chu toàn sao , cậu ấy phải cân nhắc về việc cậu ấy có một đứa trẻ . Anh nghĩ nó dễ dàng lắm hả ? Có trách vì sao cậu ấy không nói cho anh biết thì sao anh không nghĩ đến, nếu hôm đó anh không ra khỏi phòng thì New đã không buồn bã rời Thái Lan , nếu New không rời đi thì sẽ không có trẻ em và nếu không có trẻ em thì sẽ không có các vấn đề hiện tại. Bây giờ anh có còn nghĩ rằng cậu ấy đã  sai khi không nói với anh không? "

Lâm Dương ngơ ngác lắc đầu, đúng vậy, nếu sáng hôm đó anh không bỏ đi thì làm sao New đi Trung Quốc được , làm sao em ấy quen được tên cẩu nam nhân đó , làm sao có thể có đứa con... em ấy làm sao có thể sợ anh sẽ không thể hòa thuận với con của em ấy được 

Gun nhìn thấy vẻ mặt thất thần của anh liền nói: "Anh bây giờ đã biết cậu ấy có một đứa con, em không biết anh có cảm giác thế nào, nhưng em có thể nói cho anh biết chắc chắn, đối với đứa trẻ, tất cả người cha đều sẽ không bao giờ từ bỏ chúng . Đứa trẻ , đó là do chính mình mang nặng đẻ đau có được , nếu anh không muốn đối mặt, hãy sớm nói chuyện với cậu ấy để không bị ràng buộc càng sâu, càng khó chia lìa. "

Lâm Dương trong tiềm thức lắc đầu, anh đã biết chuyện có con rồi, nếu để tâm chuyện này thì hai người đã không đến mức này, anh chỉ tức giận vì Trịnh Minh Tâm giấu anh.

Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, hiển nhiên là cho Lâm Dương thêm chút thời gian suy nghĩ 

Đột nhiên điện thoại của Lâm Dương sáng lên, là tin nhắn của Trịnh Minh Tâm 

" Anh đang ở đâu , chúng ta nói chuyện đi " 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro