Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【Tối nay em không thể đi ăn tối với anh , cảnh quay của em bị hoãn đến tối. 】

Lâm Dương vừa họp xong nhìn thấy tin nhắn này liền nghĩ , buổi tối không thể ăn cơm với nhau, cũng không biết bản thân sẽ ăn cái gì, chắc là em ấy sẽ ăn những đồ có hại cho cơ thể rồi , hay là anh để tâm một chút đi 

Nhưng anh ấy còn có việc không thể rời đi trong lúc này, nên ra lệnh cho cấp dưới mua thứ mà Trịnh Minh Tâm thích ăn, xong việc sẽ mang đi.

Đặt văn kiện cuối cùng xuống, Lâm Dương vươn vai liếc nhìn thời gian, đúng lúc đi lấy quà chiều cho Trịnh Minh Tâm , cho dù buổi tối bọn họ không thể cùng nhau ăn tối, nhưng ít nhất có thể cùng nhau ăn quà chiều . 

Lâm Dương thu dọn đồ đạc chạy nhanh đến đoàn phim, trên đường có nhắn cho Trịnh Minh Tâm vài tin nhắn nhưng cậu không trả lời hay đọc, chắc cậu để điện thoại chỗ trợ lý. Ngay khi bắt đầu làm việc, cậu không biết là mình thói quen là không nhìn vào điện thoại di động để tập trung vào công việc 

Khi Lâm Dương đến đoàn phim, mọi người đã quen với dáng vẻ của anh ấy, có ai trong đoàn phim không biết đây là áo bông nhỏ của nam diễn viên họ Trịnh ? Chính vì có anh ấy mà mọi người trong đoàn phim đều được ăn uống no say.

" Arm "

" Sao mày lại đến đây ? " Arm ngạc nhiên nhìn thấy nhóm người của thằng bạn thân xuất hiện ở phim trường, anh ta không nghe Trịnh Minh Tâm có nói hôm nay Lâm Dương ở đây và đang lẽ ra Trịnh Minh Tâm hôm nay không nên để Lâm Dương đến đoàn phim chứ .

" Ờ , cảnh quay của em ấy đã được đẩy sang buổi tối nên em ấy không thể ăn cùng tao. Tao sợ em ấy đói nên mang quà chiều đến "

"Thật sự là bạn trai tốt hơn cả hai mươi bốn chữ hiếu ~" Arm cười trêu chọc.

"Được rồi mày đừng giỡn với tao ." Lâm Dương quay đầu, " Em ấy đâu?"

Arm chỉ vào bên trong, "À , vừa rồi đạo diễn cùng những người khác đi phòng nghỉ để thảo luận về cảnh quay tối hôm nay, mày đi vào đó ."

" OK , vậy tao đi trước "

"OK, tí nữa chờ một chút rồi về cùng nhau. Tao buổi tối cũng không diễn , vừa lúc cùng nhau về nhà đi."

" Được " Lâm Dương đi về phía phòng nghỉ 

Vừa tới cửa, Lâm Dương chỉnh lại quần áo, đang định gõ cửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng Rarth : "Nghe nói bọn trẻ chuẩn bị về ?"

Bọn trẻ ? 

Lâm Dương sững sờ, bọn họ đang nói chuyện đứa trẻ nào ? !

" Ừ , thời gian tôi đã an bài ổn thỏa , khoảng nửa tháng nữa chúng sẽ trở lại."

"Anh nhớ bọn trẻ đúng không?"

"Ừ, tôi nóng lòng muốn gặp chúng "

" Em cũng vậy , đến lúc đó em xin sư huynh cho em một cái thể diện , cho em đãi bọn trẻ một bữa cơm ngon để tẩy trần."

" Được . Tôi nghe Pluem nói rằng gần đây cậu đã video call với chúng ?"

"Ừ, em đang rảnh, bọn trẻ muốn gặp em và em cũng muốn nhìn thấy chúng."

"Chà ... Không ngờ bọn nhỏ lại thích cậu như vậy, tôi thật sự rất bất ngờ."

Mỗi cuộc trò chuyện giữa họ đều bộc lộ sự quen thuộc, không chỉ là thân quen với nhau mà còn cả với đứa trẻ mà anh chưa từng gặp mặt. 

Lâm Dương có chút bối rối, không hiểu tại sao Trịnh Minh Tâm lại có thể giấu diếm chuyện của con mình với anh mà lại có thể mở lòng với Earth, anh không đáng để cậu tin tưởng sao? Có phải Earth gần gũi với cậu hơn cả anh đúng không ? "

Họ đã ở bên nhau một thời gian, và dù không phải là người yêu của nhau, họ cũng đã là bạn của nhau hơn mười năm rồi cơ mà ? ! Với tư cách là một người bạn, anh có quyền được biết về đứa trẻ đúng không?

Lâm Dương có chút đau lòng, Earth đối với bọn họ chỉ là người ngoài, người ngoài so với bản thân còn quen thuộc chuyện gia đình của cậu hơn anh , thân phận "bạn trai của Trịnh Minh Tâm ", vậy Lâm Dương anh là gì ? Trịnh Minh Tâm có bao giờ nghĩ đến việc sống cùng anh không, cậu có bao giờ nghĩ đến tương lai của hai người không, cậu có định rời khỏi Thái Lan mà không nói với anh như ba năm trước không? Lần này anh sẽ phải đợi bao lâu? !

Lâm Dương đặt tay lên nắm cửa, muốn trực tiếp đi vào hỏi cậu

 "Thật ra ngày hôm qua, em đã hứa với chúng rằng en sẽ video call với chúng hôm nay, nhưng xem ra hôm nay là không chỉ có bọn em, anh trai của em ở đây nhân tiện vẫn còn một chút thời gian , tại sao chúng ta không nói chuyện bọn trẻ? "

Gặp những đứa trẻ ? Động tác của Lâm Dương dừng lại

"Điện thoại của tôi ở chỗ trợ lý , dùng của cậu đi ? "

" Được "

Ma xui quỷ khiến Lâm Dương cũng không muốn đi vào, bởi vì anh biết lúc này đi vào, Trịnh Minh Tâm nhất định sẽ giấu diếm chuyện của đứa trẻ, anh muốn biết chuyện của đứa trẻ, anh muốn Trịnh Minh Tân không lấp liếm được lời nào trước mặt anh 

" Chào Porphyr , bọn trẻ đâu rồi ? "

" Ôi, em đang phải thu dọn đồ đạc vì trận cãi nhau. "

" Sao lại cãi nhau ?  Xảy ra chuyện gì ? "

" ???? Ca , sao anh cũng ở đây ? "

" À à à , không phải là về con cá voi nhồi bông sao , chỉ có một con nên em cho vào đại vào một cái vali nào đó . Nhưng bọn trẻ không vui , chúng đều kêu con cá voi là của chúng , phải cất vào vali của chúng rồi chúng bắt đầu tranh cãi xem con cá voi là của ai . Em để tự ba đứa phân xử với nhau , một hồi sau em đi qua xem thì ba đứa bắt đầu cãi nhau "

" ...... Em là dì của chúng cơ mà ..... "

" Em không thể quản được, anh tưởng chúng là con em à ? Em không thể chịu được ba cục nghịch ngợm này nữa ."

" Được rồi , em gọi ba đứa ra đây , để anh nói chuyện với chúng "

" Được được được "

Trái tim Lâm Dương lệch một nhịp, sắp tới rồi , sắp tới rồi 

" Cục cưng "

" (>﹏<)Papa !! "

Nghe thấy tiếng gọi papa này, Lâm Dương bỗng nhiên không hiểu vì sao lại bật khóc , anh luôn cảm thấy tiếng gọi papa này rất cảm động ... thân thuộc . Định thần lại, anh tiếp tục lắng nghe cuộc trò chuyện của Trịnh Minh Tâm với lũ trẻ.

"Cả ba đứa đều thích con cá voi nhồi bông đó phải không? "

" (>﹏<) vâng "

" Papa cũng thích nó "

"Vì nó đã ở với papa từ khi các con còn ở trong bụng papa , giờ nó ở với ba đứa , nên nó rất quan trọng đối với papa và ba đứa đúng không? "

"(. _. ) vâng "

" Con cá voi nhồi bông này như là một thành viên trong gia đình chúng ta phải không ? "

" ('·_·') đúng ạ "

" Vì vậy thật không bằng với nó khi để nó trong vali đúng không ? "

" (>﹏<) vâng "

"Chúng ta hãy tìm một chiếc hộp để đựng những kỷ niệm chúng ta đã chia sẻ với nhau và đặt con cá voi nhồi bông vào để anh ấy giúp chúng ta giữ đồ đạc an toàn được không ?"

" o(≧v≦)o yeah được ạ  "

Lợi hại .... Lâm Dương chưa bao giờ nghĩ rằng Trịnh Minh Tâm sẽ dỗ dành bọn trẻ, khiến chúng vui vẻ không cãi nhau, cậu phải luyện tập bao lâu, trong ba năm đó, tự bản thân cậu đã làm được như vậy 

"Cục cưng, hôm nay papa và anh trai có việc bận, buổi tối không gặp được, ba đứa đi thu dọn đồ đạc đi? Nửa tháng nữa mấy đứa sẽ được gặp papa , papa sẽ được ôm các cục cưng vào lòng."

" (*^o^*) yeah yeah yeah !! Bọn con đi soạn đồ ngay bây giờ "

Sau khi họ cúp điện thoại, Lâm Dương đứng một hồi lâu cũng không có tỉnh táo lại, đầu óc hiện lên những lời vừa nghe, nội tâm không thể bình tĩnh được 

" Sao anh không đi vào trong Lâm tổng ? "

Lâm Dương định thần lại, thấy nam nhân bên cạnh đột nhiên sửng sốt, liền bị phát hiện.

Anh nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn đang tiến đến trong phòng, tiếng vặn tay nắm cửa, anh sẽ phải đối mặt với Trịnh Minh Tâm

Trịnh Minh Tâm , lần này, em định sẽ nói với tôi như thế nào?

" Lâm tổng ? " 

" Ơ Lâm Dương ? Sao mày đứng đây ? Phát ngốc gì đấy ? "

Lâm Dương phớt lờ những tiếng nói xung quanh và đợi Trịnh Minh Tâm mở cửa

Cánh cửa mở ra,hai người họ đối mặt với nhau nhưng không nói được lời nào.

" ....... Em có gì muốn nói với anh không ? " Rốt cuộc Lâm Dương lên tiếng trước, anh nhìn không ra Trịnh Minh Tâm đang lúng túng.

". . . . . . Anh đều. . . Nghe được?"

". . . Đại khái đi."

"... Anh đã nghe thấy gì ... Anh đã nghe được bao nhiêu ..."

"... Nếu nói là về đứa nhỏ ... Anh đã nghe hết."

Trịnh Minh Tâm khẽ mở miệng rồi lại khép lại, cúi đầu, có vẻ không biết nên làm gì . Cậu chưa từng nghĩ tới sẽ để anh biết chuyện về đứa nhỏ trong tình huống này, xem ra là không có gì có thể tệ hơn vào lúc này 

Lâm Dương nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, "Trịnh Minh Tâm, em có chuyện gì muốn nói với anh không ?"

"Em. . . Kỳ thật đứa nhỏ kia . . . Em. . . Có. . . Có đứa nhỏ. . ."

"Em vì cái gì phải gạt anh. . . Trịnh Minh Tâm !!!!  vì cái gì?"

". . .Em  sợ anh không tiếp thu được. . . Em sợ anh. . ."

"Anh đã hỏi em mấy lần rồi, em có thể nói với anh bất cứ thứ gì em muốn, nhưng em lại không hề, và cái này ..." Lâm Dương nhìn Earth đang đứng phía sau Trịnh Minh Tâm, không khỏi tức giận " Thế nhưng còn Earth cái gì cũng biết . Trịnh Minh Tâm anh luôn mang theo bí mật này. Anh nghĩ một ngày nào đó em sẽ sẵn lòng nói cho anh biết, nhưng bây giờ anh thấy em thà nói với người ngoài về chuyện này còn hơn là nói cho anh - bạn trai của em biết . Trịnh Minh Tâm !!! Có phải không công bằng với anh không ? "

" Không phải , không phải " Trịnh Minh Tâm rối rít . Hóa ra anh ấy đã biết... có một đứa trẻ,anh ấy biết hết nhưng anh ấy cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra trước mặt cậu... chẳng trách anh ấy lại tức giận như vậy, thảo nào... "Em chỉ sợ ... đứa trẻ là thứ em đã sinh ra mà không nói cho anh biết ... em sợ anh không muốn ... không muốn chúng ... "

"Trịnh Minh Tâm , anh chưa bao giờ nói rằng anh không muốn có con! Chỉ cần là của em , anh sẵn sàng chấp nhận dù là mèo hay chó! " Lâm Dương cắn môi dưới, cho dù tức giận, hắn cũng chỉ hận tên cẩu nam nhân đó " Em không hiểu anh nổi điên vì điều gì, điều anh tức giận là em chưa bao giờ nghĩ đến việc dựa dẫm vào anh và em cũng chưa bao giờ có ý định nói với anh về điều đó!"

"Em thật sự muốn nói ! Em thật sự có!" Trịnh Minh Tâm bắt lấy cổ tay Lâm Dương  "Em thật sự có nghĩ tới ! Em luôn suy nghĩ lúc nào là cơ hội tốt nhất, em suy nghĩ sẽ nói với anh bằng cách nào ,em có nghĩ tới điều này . . . Có. . ."

" ........ Đúng nhưng anh vẫn là cuối cùng mới biết được " Lâm Dương nhìn Earth " Trịnh Minh Tâm ngay cả Earth còn biết sớm hơn anh , em cái gì cũng cùng hắn nói , em cái gì cũng cho hắn biết .... Thậm chí bọn nhỏ còn nhận thức được hắn , hàng ngày cùng hắn nói chuyện phiếm nhưng lại không hề biết đến sự tồn tại của anh , rõ ràng anh mới là .... người mà bọn nhỏ nên nhận thức "

"Lâm Dương ... Lâm Dương ..." Trịnh Minh Tâm hoàn toàn rối tung lên, không biết làm sao lấy lại bình tĩnh được, anh biết tất cả, anh biết cậu có đứa nhỏ, anh biết chính cậu  đã nói dối anh . Anh cũng phàn nàn rằng cậu sinh ra đứa con của anh nhưng lại không để đứa bé nhận ra anh ... "Lâm Dương, Lâm Dương, đừng tức giận ... đừng..."

Earth không thể chịu đựng được nữa, tiến lên một bước "Lâm tổng , anh ấy không phải cố ý giấu diếm anh " 

" Chuyện của hai người chúng tôi không cần cậu can dự vào " Lâm Dương cắt ngang "Đây là chuyện gia đình của tôi , cậu chỉ là bạn diễn của Newwie và là đàn em của em ấy. Chuyện giữa chúng tôi là chuyện gia đình, không liên quan gì đến cậu ."

Earth buộc phải lùi lại một bước theo ý của Lâm Dương , vâng, đây là việc của gia đình họ, hắn không bao giờ có thể can thiệp.

"Lâm Dương, tao nghĩ mày trước tiên nên bình tĩnh lại đã !" Arm bước lên phía trước và nói, "New lát nữa còn phải quay , hiện tại là tình huống gì a , hai người có chuyện gì thì hãy chờ đến lúc cảnh quay kết thúc được không ? "

"......"

"Lâm Dương nghe tao, bình tĩnh trước đi, New nữa , cậu cũng bình tĩnh đi, đừng khóc nữa, từ từ."

"... Được rồi, quay xong ... Chúng ta nói chuyện." Lâm Dương đặt đồ ăn mang đến vào trong tay Trịnh Minh Tâm "Đây là quà chiều, nhớ ăn đi, đừng để đói."

Lâm Dương xoay người rời đi, Trịnh Minh Tâm nước mắt lưng tròng nhìn bóng lưng rời đi, giống như đang trở về ba năm trước.

Anh ấy không cần cậu nữa ?

Rõ ràng là mọi thứ đang trở nên tốt đẹp hơn ... tại sao lại như thế này ...

Earth động viên cậu " Ca .... "

" New " Arm cũng đỡ cậu trở lại phòng nghỉ  ngồi xuống, "Cậu biết tính tình của Lâm Dương rất cứng đầu, nhưng bây giờ chỉ là tức giận nhất thời mà thôi... cứ chờ chốc lát hai người nói chuyện rồi sẽ tốt thôi  " 

"......"

" Nhưng mà cậu thực sự ..... có đứa nhỏ à ? "

"... ừm ..."

"Này ... Được rồi, đừng ... đừng nghĩ nhiều, chậm lại, chậm một chút."

"Pi ..." Trịnh Minh Tân nắm lấy cánh tay của Arm  "Anh có thể giúp tôi ra xem anh ấy có ổn không ..."

"... Được rồi, tôi đi ngay, cậu cứ yên tâm giao việc này cho tôi. "

"cảm ơn..."

"Vậy thì tôi đi đây, cậu ... tự chăm sóc bản thân đi ."

"Ừm ..."

Arm rời đi,  ngay sau đó đạo diễn cũng đến và yêu cầu mọi người tập hợp chỗ quay 

Trịnh Minh Tâm đã điều chỉnh lại trạng thái của mình một chút. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Cậu chỉ có thể cố gắng hoàn thành cảnh quay ở đây sớm hơn rồi đến chỗ Lâm Dương . Nhưng mới quay được nửa cảnh, tình trạng của đoàn phim cộng với cảm xúc bên ngoài khiến cậu không khỏi có chút suy sụp, sau khi bấm máy cậu phải tìm một góc và khóc nức nở.

Earth thấy cậu trốn vào góc liền chạy đến ôm cậu 

"Earth. . . Làm sao bây giờ. . . Tôi phải làm sao bây giờ. . ."

"Không có việc gì đâu , không có việc gì ." Earth thở dài, " Mọi thứ rồi sẽ tốt thôi . . ."

"Vạn nhất anh ấy không tha thứ cho tôi thì sao bây giờ. . ."

". . . . . . Kia. . . Ca còn có em ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro