Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Lâm Dương , New "

Trịnh Minh Tâm và Lâm Dương quay đầu , Arm đang bế đứa trẻ đi tới cùng Alice, "Hôm nay chúng ta cùng nhau ăn tối nhé? Tao sẽ gọi cả OffGun nữa "

Lâm Dương liếc nhìn Trịnh Minh Tâm thấy cậu không có phản đối gì liền gật đầu nói đồng ý, sau đó gọi điện đến nhà hàng anh đã đặt trước muốn đổi sang một bàn lớn hơn, cũng may Lâm Dương vốn đã đặt phòng trước nên việc đổi sang bàn lớn hơn không thành vấn đề 

Sau khi lái xe đến nhà hàng, thấy Gun và Quan Chung Bằng đã đến cùng cậu quý tử ngồi trên ghế trẻ con nghịch đồ chơi, nhìn thấy bọn họ thì cười toe toét đạp chân miệng hộ " (*^o^*) thúc thúc "

Lâm Dương nhấc Chimon khỏi ghế, hôn lên má nhỏ của cậu bé  "Cậu bé nhớ thúc thúc của con sao?"

" (*^o^*) vâng ạ "

" Thúc thúc cũng nhớ con "

Lâm Dương ôm đứa trẻ trên tay ngồi xuống, Trịnh Minh Tâm nhìn sự tương tác của bọn họ, nụ cười có chút cứng ngắc, Gun khi nhìn thấy cảm thấy không đành lòng, đúng là Lâm Dương thích trẻ con, nhưng ... anh ta có thể chấp nhận được con của Trịnh Minh Tâm không ? Không phải nói  hầu hết đàn ông không thể chấp nhận người yêu của họ có con của người khác sao ...

Ai, thật sự . . . nếu là con gái thì thực sự rất khó chịu

"Tao đi thay tã cho Chimon , New , mày ra giúp tao với?"  

Trịnh Minh Tâm hoàn hồn và gật đầu, hai người rời khỏi phòng cùng với Chimon đến phòng mẹ và bé.

Sau khi đóng cửa phòng mẹ và em bé, Gun tiến đến ôm lấy người bạn thân ngay khi anh đặt em bé xuống.

" Mày sao thế ? "

Gun lắc đầu sụt sịt, thật là kỳ lạ, trước đây cậu không phải là một đứa hay khóc, nhưng từ khi làm cha sao lại trở nên mau nước mắt như thế ? Cậu đoán là do có một chút đồng cảm. 

 Chỉ cần ngẫm lại chuyện này nếu phát sinh trên người cậu . . . Nếu hai người sau một đêm phong ba với nhau người kia lại xách quần bỏ trốn còn người papa kia liền thương tâm chạy tới Trung Quốc, thật vất vả gặp gỡ thích một nam nhân, còn tự mình có đứa nhỏ.  Đáng tiếc này đoạn cảm tình lại chết yểu , cuối cùng vẫn là quay trở về , sau khi trở về nam nhân mình từng thích lại đột nhiên thông báo nói kỳ thật đã sớm thích bản thân mình , rõ ràng có thể thuận lợi cùng nhau yêu đương nhưng đứa nhỏ kia lại như một quả bom chắn ngang giữa đường ! Đều do Lâm Dương! Sao năm đó anh ta lại xách quần bỏ chạy cơ chứ !


"New, về đứa trẻ, mày có muốn nói với P'Tay không?"

Trịnh Minh Tâm hơi sững sờ sau đó thở dài nói: "Ừ."

"Vậy thì khi nào mày định nói với anh ta ?"

"Tao sẽ đưa bọn trẻ trở về sau khi quay xong một thời gian, khi đến thời điểm, tao sẽ để họ gặp nhau."

Gun nghe vậy liền ôm chặt lấy cậu "Mày có muốn lúc đó tao có mặt ở đấy không? Có cần tao đi cùng mày không ? "

Trịnh Minh Tâm cười lắc đầu, "Tao sẽ tự làm, tự mình đối mặt với những chuyện này thì tốt hơn."

" Đừng có bướng bỉnh "

" Tao biết , nếu khó quá , tao sẽ nói với mày "

"À ... nhân tiện, tao nghĩ papi có thể đã biết điều gì đó."

" ? Hả ? Sao lại thế ? "

Gun cắn môi dưới "Mày cũng biết là papi làm chủ công ty tạp chí bát quái, có thể nghe phong phanh tin đồn từ đâu đó đúng không ? Hai ngày trước papi đột nhiên hỏi tao rằng tao có biết chuyện gì đã xảy ra với mày ở Trung Quốc không, tao chắc chắn nhớ những gì mày đã nói ah . Tao đã không nói với anh ấy, nhưng tao sợ rằng papi sẽ đi điều tra ... "

Trịnh Minh Tâm thở dài, nếu đã như vậy, cậu sẽ không thể che giấu được lâu, vậy nên cậu vẫn phải giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt ... Chuyện này đã sắp xảy ra rồi, cậu nên tự nói ra thì tốt hơn là để người khác nói với anh ta.

Xem ra tất cả mọi người đều là ép buộc cậu phải tự đối mặt chuyện này, không thể cho cậu suy nghĩ thêm mấy ngày, cậu muốn từ từ đi, muốn cùng Lâm Dương bồi dưỡng tìm cảm trước cũng không được 

Ở phòng bên kia, thấy Alice và Arm không để ý đến họ, Quan Chung Bằng lặng lẽ cầm điện thoại di động lên và gửi một tin nhắn cho Lâm Dương.

【Đồ ngốc kia , lần cuối cùng mày nói chuyện điện thoại với tao và nói về đứa trẻ, có phải là của Trịnh Minh Tâm không? 】

【... Sao mày lại gửi tin nhắn ? 】

【Bây giờ tao có thể nói chuyện công khai với mày về điều này được không? Để Arm và Alice cũng biết luôn ?  】

【 Tao không biết...】

【 Vậy là không được rồi . Rốt cuộc sao lại thế này? 】


【. . . . . . Haiz 】


【 Đừng thở dài, tao chỉ muốn hai người bọn mình biết điều này 】


【 Tao không biết. 】


【 Ý gì ? Mày không biết cái gì ? 】

【Tao nghi ngờ ... là em ấy có ...】

【Cậu ta có con ? 】

【Đúng vậy 】

【Mày đừng có nói không chủ đích như vậy ! Mày thực sự không hỏi, nên cậu ta không nói! Tao nói thật nhé, tao đã hỏi bảo bối của tao , tuy rằng em ấy nói không biết không muốn nói đến chuyện này  nhưng em ấy rõ ràng có chút bối rối, cho nên ... Tao đoán vậy , tao đoán là Trịnh Minh Tâm có con ở Trung Quốc.】

【. . . . . . Mày nói xem . . . Tao có phải nói với em ấy về vấn đề này không ? Nhưng tao lại hy vọng chính em ấy tự nguyện nói với tao .... Tao không muốn em ấy nghĩ rằng tao giống như đang ép buộc em ấy  . 】


【 Tao hiểu được mày suy nghĩ cái gì, chính là so với tính tình cậu Trịnh Minh Tâm kia , mày vẫn là người suy nghĩ nhiều hơn  】


【Được rồi ... tao sẽ tìm chút thời gian để trò chuyện một mình với em ấy, gần đây em ấy đang đóng phim nên hơi bận. 】

【Được  】

Hai người cất điện thoại di động, cùng lúc đó Trịnh Minh Tâm và Gun cũng quay lại, sau khi sáu người ăn xong, Lâm Dương đưa cậu về nhà.

"Ngày mai anh sẽ đưa em đến đoàn phim."

Trịnh Minh Tâm định gật đầu, nhưng lại nhớ tới ngày hôm qua đạo diễn đã nói gì với mình, ngày mai sẽ quay cảnh thân mật, Lâm Dương ... Tốt hơn là không nên tới, khi anh ấy đến, cả người đều không ổn, còn cậu sẽ cảm thấy xấu hổ.

" Đừng ah, ngày mai em ... có khá nhiều cảnh quay , phải dậy thật sớm, vừa vặn em sẽ kêu Đường Đường đến đón . Anh nghỉ ngơi đi , khoảng thời gian này cùng em đi quay phim đều không được ngủ ngon ."

" Không sao đâu "

"Vấn đề là, nếu anh ... nếu anh trở nên xấu xí, em sẽ không còn thích anh nữa hahaha."

" A ? " Lâm Dương sờ sờ mặt của mình, gần đây anh đã lơ là việc chăm sóc làn da của mình, nhưng cũng không đến nỗi tệ phải không?

" Này ~ " Trịnh Minh Tâm vuốt tóc, "Anh không sao chứ?"

" OK , nhưng chúng ta vẫn sẽ đi ăn tối cùng nhau "

" Ừm , đi đi "

"Vậy ngày mai gặp lại ." Lâm Dương tiến lên từng bước hôn trán cậu "Em ngủ ngon."


" Anh ngủ ngon "

Ngày hôm sau khi Trịnh Minh Tâm đến phim trường biết cảnh thân mật bị hoãn lại đến buổi tối, liền nhắn tin cho Lâm Dương nói buổi tối sẽ không đi ăn được xong đưa điện thoại di độngcho Đường Đường để bảo mật và cầm lấy kịch bản để đối diễn với Earth

Mặc dù cậu và Earth đã quen nhau mấy năm, nhưng đây là lần đầu tiên họ gần gũi như vậy, hai người dính chặt vào nhau, mặt nóng bừng bừng đến mức không thể diễn thêm được nữa.

"Hai người không thể ở trong trạng thái này, sao không nghỉ ngơi một chút đi ." Đạo diễn Châu đặt kịch bản xuống "Hai người hiện tại tự bàn bạc với nhau, bọn tôi sẽ để không gian lại cho hai người rồi sẽ quay lại sau. Hai người có thể dành thời gian vui vẻ với nhau , hãy nói chuyện cởi mở hơn, đừng quá dè dặt. "

Trịnh Minh Tâm cùng Earth gật gật đầu, đợi cho mọi người tản đi , cậu mới thả lỏng bản thân . Cảnh quay này thực sự áp lực rất nhiều , có điểm chống đỡ không được .


"Ca có khỏe không?"


Trịnh Minh Tâm gật gật đầu, " Còn cậu ? Cậu có khỏe không?"


Earth cũng gật đầu "Nó khá tốt, thực sự là em vẫn đang mong chờ nó hahaha."

"Nhóc con ... vậy đến lúc đó đừng làm nặng quá "

"Em biết, em chắc chắn sẽ không"

Hai người trò chuyện một hồi về việc không chế có chừng mực , còn nói chỗ nào là khu vực cấm không được đụng vào, sau đó mới ngẩn người đọc kịch bản.

" Em nghe nói bọn trẻ sắp quay về ? "

Trịnh Minh Tâm tỉnh táo lại, nhìn Earth " Ừ , thời gian tôi đã an bài ổn thỏa , khoảng nửa tháng nữa chúng sẽ trở lại."

"Anh nhớ bọn trẻ đúng không?"

"Ừ, tôi nóng lòng muốn gặp chúng "

" Em cũng vậy " Earth cười "lúc đó em xin sư huynh cho em một cái thể diện , để em đãi bọn trẻ một bữa cơm ngon tẩy trần."

 " Được " Trịnh Minh Tâm quay mặt đi chỗ khác "Tôi nghe Pluem nói rằng gần đây cậu đã video call với chúng ?"

"Ừ, em đang rảnh, bọn trẻ muốn gặp em và em cũng muốn nhìn thấy chúng."

"Chà ... Không ngờ bọn nhỏ lại thích cậu như vậy, tôi thật sự rất bất ngờ."

"Ở độ tuổi của chúng, bọn trẻ thích chơi với người lớn và bây giờ chúng đã có ý thức tự chủ vì vậy chúng muốn học hỏi từ mọi hành động của người lớn".

" Cậu nói đúng "

Earth liếc nhìn thời gian và suy nghĩ một chút "Thật ra ngày hôm qua, em đã hứa với chúng rằng en sẽ video call với chúng hôm nay, nhưng xem ra hôm nay là không chỉ có bọn em, anh trai của em ở đây nhân tiện vẫn còn một chút thời gian , tại sao chúng ta không nói chuyện bọn trẻ? "

" Được thôi " Trịnh Minh Tâm ngồi dậy, vốn dĩ muốn lấy điện thoại nhưng lại nhớ tới điện thoại lại ở chỗ Đường Đường "Điện thoại của tôi ở chỗ trợ lý , dùng của cậu đi ? "

" Được "

Earth lấy điện thoại di động của mình ra. Hắn cũng có số điện thoại và wechat Porphy . Một cuộc gọi video đã được thực hiện và nó được kết nối ngay lập tức.

" Earth ca ca ?! "

" Chào em gái , bọn trẻ đâu rồi ? "

Nhắc đến đứa trẻ, khuôn mặt của Porphyr cứng lại " Ôi, em đang phải thu dọn đồ đạc vì trận cãi nhau. "

" Sao lại cãi nhau ? " Trịnh Minh Tâm thò đầu vào " Xảy ra chuyện gì ? "

" ???? Ca , sao anh cũng ở đây ? "

" Ừ , hôm nay bọn anh có công việc , hiện đang nghỉ giải lao . Sao bọn trẻ lại cãi nhau ? Em vẫn chưa trả lời anh "

" À à à , không phải là về con cá voi nhồi bông sao , chỉ có một con nên em cất vào một cái vali ngẫu nhiên thôi . Nhưng bọn trẻ không vui , chúng đều kêu con cá voi là của chúng , phải cất vào vali của chúng rồi chúng bắt đầu tranh cãi xem con cá voi là của ai . Em để tự ba đứa phân xử với nhau , một hồi sau em đi qua xem thì ba đứa bắt đầu cãi nhau "

" ...... Em là dì của chúng cơ mà ..... "

 " Em không thể quản được, anh tưởng chúng là con em à ? Em không thể chịu được ba cục nghịch ngợm này nữa ."

" Được rồi , em gọi ba đứa ra đây , để anh nói chuyện với chúng "

" Được được được "

Không bao lâu sau khi cô đi ra ngoài, Porphyr mang theo ba đứa trẻ, ba đứa trẻ dường như vừa khóc và mắt đỏ hoe.

" Cục cưng "

" (>﹏<)Papa !! "

"Có chuyện gì, nói cho papa biết?" 

Ba đứa trẻ nói về nó theo nhiều cách khác nhau, chỉ vì con cá voi nhồi bông . Trịnh Minh Tâm bảo chúng bình tĩnh sau khi nghe điều này, cậu đợi bọn trẻ bình tĩnh lại rồi mới nói: "Tất cả ba đứa đều thích con cá voi nhồi bông đó phải không? "

" (>﹏<) vâng "

" Papa cũng thích nó "

Ba đứa trẻ sửng sốt 

"Vì nó đã ở với papa từ khi các con còn ở trong bụng papa , giờ nó ở với ba đứa , nên nó rất quan trọng đối với papa và ba đứa đúng không? "

"(. _. ) vâng "

" Con cá voi nhồi bông này như là một thành viên trong gia đình chúng ta phải không ? " 

" ('·_·') đúng ạ "

" Vì vậy thật không bằng với nó khi để nó trong vali đúng không ? " 

" (>﹏<) vâng "

"Chúng ta hãy tìm một chiếc hộp để đựng những kỷ niệm chúng ta đã chia sẻ với nhau và đặt con cá voi nhồi bông vào để anh ấy giúp chúng ta giữ đồ đạc an toàn được không ?"

" o(≧v≦)o yeah được ạ  "

Một cuộc tranh cãi đầy quyết liệt đã được giải quyết xong , Earth và Porphyr không thể không nể phục cậu 

" Đại ca thật lợi hại a "

" Sư huynh tuyệt vời "

" Bớt khen đi , em đi thu dọn đồ đạc cho mấy đứa đi, đừng để sót lại thứ gì."

" Vâng , em biết rồi "

"Cục cưng, hôm nay papa và anh trai có việc bận, buổi tối không gặp được, ba đứa đi thu dọn đồ đạc đi? Nửa tháng nữa mấy đứa sẽ được gặp papa , papa sẽ được ôm các cục cưng vào lòng."

Cặp sinh ba nhảy cẫng lên vì sung sướng khi nghe papa nói " (*^o^*) yeah yeah yeah !! Bọn con đi soạn đồ ngay bây giờ "

Ngắt cuộc gọi , Trịnh Minh Tâm vẫn nở nụ cười trên môi 

Trái tim Earth dịu đi khi nhìn thấy sự xuất hiện của cậu nhưng cũng không khỏi xót xa khi nghĩ rằng giờ cậu đã nổi tiếng rồi " "Ca, bọn nhỏ thật sự rất ngoan như lúc nhỏ a "

" Haiz ... Đôi khi, thật ra tôi cũng không muốn bọn họ quá ngoan... Dù sao thì chúng vẫn còn nhỏ ... Chính là khi nhìn bọn chúng có điểm vô ưu vô lựu thế này , tôi vẫn cảm thấy có chút xót xa. .. "

" ...... Ca , anh có bọn trẻ , anh đã dạy dỗ chúng rất tốt "

Trịnh Minh Tân mỉm cười, cậu biết, kỳ thật trong lòng ba đứa nhỏ này có lẽ không muốn cậu quá mệt mỏi . Bọn nhỏ biết từ nhỏ mình chỉ có một người cha, cũng biết cậu không hề dễ dàng nuôi nấng chúng . Đặc biệt là Pluem , từ bé Pluem luôn phải là gương cho hai đứa em thơ nên cậu mới có thể dạy dỗ ba đứa nhỏ trở nên ngoan ngoãn được như vậy 

" À , không nói chuyện nữa , chúng ta tiếp tục"

"  Lâm tổng , sao anh lại không đi vào ? "

Trịnh Minh Tâm choáng váng, ngẩng đầu mở to mắt nhìn , cửa phòng đóng chặt, nhưng ... bên ngoài ... Trịnh Minh Tâm cả người run lên, đầu óc hỗn loạn, đứng dậy lảo đảo đi về phía cửa, nhưng vừa đến cửa, cậu lại dừng lại, không dám mở cửa.

" Lâm tổng ? "

" A ? Lâm Dương ? " giọng nói của Arm vang lên, Trịnh Minh Tân nhắm mắt lại, là anh .

" Lâm Dương, mày đứng ở chỗ này làm gì, sao lại ngẩn người? "

Trịnh Minh Tâm đặt tay lên nắm cửa và từ từ mở với đôi tay run rẩy.

Ngoài cửa là anh, bên trong cánh cửa là cậu , hai người cùng nhìn , chỉ im lặng 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro