Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Mọi người vất vả rồi "

" Làm tốt lắm "

" Vất cả cho Trịnh tiên sinh , vất vả cho Earth rồi "

Thấy Trịnh Minh Tâm đang trầm mặc, trợ lý vội vàng đứng dậy đưa điện thoại " Lâm tổng vừa gọi cho anh, hẹn anh lúc nào xong việc thì gọi điện lại cho Lâm tổng "

Trịnh Minh Tâm nhận điện thoại, liếc anh ta một cái rồi gọi lại "Anh ta có nói gì không?"

"Không."

" Được rồi "

" Newwie "

" Có chuyện gì vậy ? " Trịnh Minh Tâm cầm điện thoại đi theo trợ lý " Bọn nhỏ có vấn đề gì à ? "

" Không, bọn nhỏ không sao, nhân tiện, em họ của em cũng đang ở đây "

"À, dì của tôi nói cô ấy muốn cho tôi đồ ăn và nhờ Porphyr mang qua. Porphyr tưởng tôi có nhà nên em ấy mang đồ đến luôn "

" Anh đã mời biểu muội ở lại ăn tối với chúng ta tối nay."

" Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với dì của tôi sau."

" OK . Nhân tiện, khi em về thì mua một ít trái cây. Mua một ít dưa hấu, chuối và lê . Bọn trẻ muốn ăn một ít trái cây. "

"Được, vậy tôi sẽ mua một ít đồ ăn mang về" Trịnh Minh Tâm mỉm cười khi nghe thấy Nannon đang đòi ôm "Nanon đang làm gì vậy?" 

Bên kia có tiếng lắc lư hai ba giây trước khi Lâm Dương đáp: "Không có gì đâu, con bị thua trong việc giành đồ chơi với Frank "

Trịnh Minh Tâm cười "Vậy thì chúng ta nên làm gì bây giờ ?"

Lâm Dương cười hai tiếng " Anh sẽ để Pluem giải quyết chuyện này "

Trịnh Minh Tâm rốt cục không nhịn được cười "Anh mang tiếng làm cha mà lại như thế ..."

Hai người đều là sững sờ một hồi, Lâm Dương có chút kích động, "Newwie , em .... em nói cái gì..."

"Khụ khụ,  thì anh là cha của bọn chúng ... Tôi nói có sai à ..."

Lâm Dương biết cậu xấu hổ nên không truy cứu nữa, đêm giao thừa hãy để dành chút thể diện cho papa bọn nhỏ " Em nói đúng, là một người cha, không nên làm xấu mặt con trai của mình nên anh sẽ giải quyết chuyện này "

" OK tôi sẽ về sớm "

" Được rồi , em đi đường cẩn thận "

" OK bye bye "

Sau khi cúp điện thoại, Trịnh Minh Tâm nghĩ đến hai cha con ở đầu dây bên kia, trên mặt nở nụ cười ôn nhu. 

Cậu không nghĩ Lâm Dương sẽ nhẫn nại về vấn đề này như vậy , từ khi bọn trẻ trở về, anh ấy bắt đầu mỗi ngày đều đến báo danh trước cửa . Ngày đầu tiên anh ấy chỉ ở lại một tiếng đồng hồ, đến một buổi sáng rồi đến nửa ngày và cuối cùng, khi cậu đi vắng, anh ấy đã ở bên cạnh các con suốt ngày đêm . Nhưng gần đây, dường như cậu đã mềm lòng không ít với Lâm Dương ngay cả khi anh ấy ở nhà cậu , anh ấy sẽ ở lại với bọn trẻ cho đến khi chúng ngủ say rồi mới rời đi 

Không chỉ vậy, anh còn đọc rất nhiều sách về cách nuôi dạy con cái, để có thể chăm sóc các con tốt hơn, giờ anh không còn là một ông bố luống cuống khi con khóc nữa, anh đã có thể đối phó rất tốt với ba đứa trẻ, thậm chí có khi còn vượt qua cả cậu 

Trong thời gian này, bọn trẻ đã nói với cậu rằng chúng rất thích Lâm thúc thúc , Lâm thúc thúc rất thú vị ... Anh ấy không bị lũ trẻ từ chối ngay từ đầu , đặc biệt là Frank và Nanon - hai đứa nhỏ rất thích quấn lấy thúc thúc và lắng nghe những câu chuyện của anh ấy.

Ngược lại thì Pluem - đứa nhỏ duy nhất biết Lâm Dương là cha của mình, đối với Lâm Dương có thái độ tách biệt, không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt, cậu cũng không biết nguyên nhân vì sao nữa

Ai nha , đứa nhỏ này , bày đặt người lớn a ~

" Đường Đường cho tôi xuống siêu thị trước mặt . Tôi sẽ về nhà sau khi mua sắm, mọi người về trước đi. " 

" OK boss "

Chia tay trợ lý, Trịnh Minh Tâm bước vào siêu thị chọn ngẫu nhiên một ít đồ ăn sẵn, đi mua hoa quả cho bọn trẻ , về nhà mở cửa, bọn trẻ đã chạy đến và ôm lấy cậu khi chúng nhìn thấy cậu .

" o(≧v≦)o papa "

Giống như một con chim sẻ nhỏ, Trịnh Minh Tâm không thể không mỉm cười và trao cho mỗi đứa một nụ hôn.

"Hôm nay con có ngoan không?"

" o(≧v≦)o có ạ "

"Tuyệt vời, xem papa mua gì cho mấy đứa nè ?"

"o(≧v≦)o yeah !! đồ ăn ngon "

" Đợi sau khi ăn tối xong đã nhé ? "

"(*^o^*) vâng "

Trịnh Minh Tâm ngẩng đầu lên nhìn thấy Porphyr đang ngồi trên ghế sopha " Em tới rồi "

"Ừm ... ừm ..." Porphyr nhìn anh với vẻ mặt phức tạp và Lâm Dương - người bước ra từ phòng bếp

" Em về rồi " Lâm Dương đi tới nhận lấy đồ trong tay cậu , cau mày khi nhìn thấy trên tay cậu có vết đỏ, đặt đồ trong tay xuống, anh cầm lấy tay cậu thổi "Nếu biết em mua nhiều đồ như vậy thì anh chắc chắn sẽ đi cùng "

"Thực ra tôi cũng không muốn mua nhiều như vậy, tôi chỉ lượn qua xem nhưng tôi đã không kiểm soát được bản thân mà mua chúng ."

Nhìn thấy Trịnh Minh Tâm lẩm bẩm, Lâm Dương không khỏi vuốt tóc cậu " Em ..."

Porphyr ôm ngực, emmmmmmmmmm~~~ càng cảm thấy suy nghĩ của mình có vẻ là thật ...

Hai người ủy mị ở ngưỡng cửa một lúc - Porphyr cảm nhận được điều gì đó - rồi nhìn thấy Trịnh Minh Tâm quay sang lũ trẻ  "Mấy đứa đi chơi đi, papa đi thay quần áo đi."

"(≧v≦) vâng "

Khi Trịnh Minh Tâm bước vào phòng thay một bộ quần áo,  Porphyr nhìn thấy thì lập tức đứng dậy đẩy cậu vào.

" ? Em làm cái trò gì đấy ? "

Porphyr khóa cửa và quay lại nhìn anh trai mình với vẻ mặt nghiêm túc.

" Em làm sao thế ? Sao mặt mày đột nhiên lại nghiêm túc như vậy ? "

" ........... Anh cùng với P'Tay ....... mối quan hệ giữa hai người là gì ? "

Trịnh Minh Tâm sửng sốt một chút, liền cúi đầu sờ sờ mũi, "Không ... không có gì..."

" Sao em cảm thấy một chút cũng không phải là không có gì nhỉ ? " Porphyr trừng mắt nhìn anh trai " Anh không phải là coi em như lũ trẻ mà lừa gạt được đâu . Em đây đã hơn hai mươi tuổi rồi , sao dễ dàng bị lừa như thế được "

Trịnh Minh Tâm im lặng một lúc " Thì cũng ............ không tính là không có quan hệ "

" ? Anh nói rõ ràng chút đi "

"Ách. . . . . ."


Nhìn thấy bộ dạng do dự của Trịnh Minh Tâm , Porphyr hít sâu một hơi nói: "... Đại ca , người cha alpha của bọn trẻ , là hắn đúng không ?"

Trịnh Minh Tâm sửng sốt " Em làm sao lại ..."

" Thật sự là anh ta hả ? "

" Sao em đột nhiên lại nghĩ như vậy ? "

Porphyr gãi đầu "Bởi vì, em thực sự không nghĩ ra...  BF như thế nào nào mỗi ngày lại đến chăm sóc con của bạn mình được . Còn nhớ lúc trước anh ta gặp lũ trẻ còn không biết dỗ bọn chúng , nhưng hôm nay xem ra tình hình đã thay đổi, anh ta rất tốt với bọn nhỏ, bọn nhỏ cãi nhau anh ta cũng giải quyết được , cảm giác như là một gia đình nhỏ vậy ...... "

Trịnh Minh Tâm mỉm cười khi nghe thấy điều này.

" Anh nhìn lại bản thân mình xem !!! Anh đang cười toe toét kìa !!!! Trông rất đáng ngờ "

Trịnh Minh Tâm vô thức che miệng lại nhưng dường như hành động đấy càng trở nên khả nghi hơn

" Đại ca , anh ta thực sự là người cha alpha của ba đứa nhỏ sao ? "

Đến nước này thì Trịnh Minh Tâm cũng không muốn giấu giếm nữa , cậu gật đầu " Ừm , chính là anh ấy "

"Fuck ..." Porphyr hít một hơi dài "Em chỉ biết rằng hai người có quan hệ tốt ... nhưng em không ngờ ... nó lại tốt đến độ vậy ... nhưng, nhưng tại sao trước đấy anh lại không nói ? Nếu đã có con .... tại sao anh lại không kết hôn ? Em nghĩ P'Tay rất chịu khó chăm sóc con cái, hơn nữa anh ấy cũng rất tốt với anh ... không giống một tên cặn bã, sao trước đây anh không nói với P'Tay mà lại tự gánh vác trách nhiệm một mình ? "

"Trước đó ... trước đó anh không lo lắng về vấn đề đó ..."

" Thế anh lo lắng về điều gì ? "

Trịnh Minh Tâm thở dài " Sao em nhiều chuyện vậy ? "

Porphyr dừng lại " Ồ ...... vậy không nói chuyện trước kia nữa , nói chuyện hiện tại đi . Hai người là gì của nhau ? Cùng một chỗ sao ? Tái hợp à ? Không đúng , hai người còn chưa từng chính thức hẹn hò ....... hay là chia tay rồi ? Đó là lý do vì sao anh giấu bọn nhỏ với P'Tay !!!! Ôi ông anh già của tôi !!!! "

"Em làm sao vậy?" Trịnh Minh Tâm buồn cười" Không phải, trước đây hai bọn anh không ở cùng nhau ... Ba năm trước cũng không ở cùng nhau  "

" ? Nhấn mạnh là nếu ba năm trước hai người không ở bên nhau thì ba năm hai người đã ở bên nhau sao ? "

" Porphyr , em bớt mỉa mai lại đi "

" Không đúng , không đúng " Porphyr nhanh chóng xua tay "Vậy thì bây giờ hai người là bạn? Dự định cùng nhau nuôi con sao? "

"......Có lẽ vậy......"

" Sao lại có lẽ là vậy ? "

" Porphyr em thực sự quản quá nhiều chuyện "

" ............. Tốt thôi " Porphyr nhún vai " Em không quan tâm cũng được vậy còn ...... dì của em thì sao ? Dì không biết bọn trẻ là của anh với ai , vấn đề này luôn là cái gai trong lòng dì ấy . Mặc dù ba đứa nhỏ này khá dễ thương và đáng mến nhưng dì vẫn hay kể lể chuyện anh chưa có chồng đã sinh con , giờ mới biết P'Tay là cha alpha của chúng, em có nên nói cho dì biết không? Để khiến cho dì an tâm ? "

Trịnh Minh Tâm ngẩn người " Anh ........ vẫn là không nên nói đi "

" Tại sao ? "

Trịnh Minh Tâm đang nơm nớp lo sợ, mẹ cậu có một số truyền thống, lúc cậu cũng nói với gia đình rằng mình có một đứa con, sau khi sinh đứa bé, mẹ cậu đã giận cậu rất lâu về việc này, rồi bà mới tìm đến Trung Quốc để gặp lũ trẻ . Nếu để cho mẹ cậu biết Lâm Dương là cha của đứa bé, nhất định sẽ thúc giục cậu hoặc gạt cậu qua một bên , cậu vẫn chưa biết mình với Lâm Dương sẽ phát triển tới mức độ nào , nên thôi cứ từ từ đi 

"Bất quá em cũng không cần quan tâm nhiều, anh sẽ tự mình suy nghĩ, em đừng lo lắng, còn bé mà cứ thích quản nhiều chuyện "

" ???? Yah !!!! Cuối cùng thì em cũng biết nhóc Pluem yêu hay ghét người khác là được di truyền từ ai "

" Em không phải cũng như thế sao ? "

"............ EM ............"

"Đi thôi, đi ăn cơm đi, ăn nhiều vào, đừng nhiều chuyện nữa "

" EM !!!! @#¥%......&*()——!"

Trịnh Minh Tâm mỉm cười vỗ đầu Porphyr " Ra ngoài thôi " khi họ đi ra, tình cờ nhìn thấy Lâm Dương đã bày tất cả mọi thứ lên bàn ăn, sau bữa tối, Porphyr rời đi.

Lâm Dương và Trịnh Minh Tâm ngồi chơi với bọn trẻ một lúc rồi hai người nói đến việc bọn trẻ đi học mẫu giáo

" Em không cần phải lo lắng về vấn đề này , cứ để anh " Lâm Dương đưa một mô hình cho Frank " Con thử đặt ở đây xem . Em cũng sắp có phim mới nên chắc gần đây em sẽ rất bận. Cứ để những việc này anh làm cho , đồng thời cũng đề phòng có người theo em đi nhà trẻ thì sao . Dù em không muốn giấu con nhưng đứa trẻ còn nhỏ, ta còn nghĩ trốn chừng nào có thể, cho ba đứa không gian tự do, nếu không truyền thông sẽ nhìn chằm chằm bọn nhỏ cả ngày, chắc chắn sẽ khiến bọn nhỏ sợ hãi. " 

" Ừm , được rồi , vậy làm phiền anh "

" Em nói sao ? " Lâm Dương cười " Phụ thân của bọn nhỏ không phải là anh sao ? "

"(. ì _ í. ) vâng ?"


"Σ(·□·;) vâng !"

"(·_·; vâng ."

Ba gương mặt nhỏ cùng một lúc quay ra nhìn Lâm Dương 

Lâm Dương sững sờ "... Mấy đứa muốn mô hình ? "

"(O_O) thúc thúc thực sự là phụ thân của bọn con sao ? " Nanon nghiêng đầu 

Lâm Dương cùng Trịnh Minh Tâm sững sờ "Cái gì, cái gì cơ ?"

Frank lặp lại " (. ì _ í. ) Nanon hỏi , thúc thúc có thực sự là phụ thân của bọn con không ? "

" ........... ? " Trịnh Minh Tâm nhìn Pluem " Con nói gì thế ? "

Pluem lắc đầu " (. ì _ í. ) con không nói , nhưng bọn con có cảm giác là thế "

" ......... ? " thần giao cách cảm của cặp sinh ba này 

Ba người bọn họ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đồng thời cười rộ lên.

"Thật kinh ngạc ..." Lâm Dương lẩm bẩm nói "Mấy đứa còn có thể cảm giác được..." 

"(*≧ω≦) hahahahahahaha "

" Mấy đứa ...........??"

"(' ▽') ノ là Pluem ca ca nói cho hai bọn con " Nanon che miệng "Nhưng là hai bọn con quả thực cảm thấy được ca ca không vui liền hỏi, sau đó ca ca cũng không có giấu diếm bọn con "

" Con biết từ khi nào ? "

"(>人<;)emmmm con không nhớ ...... hình như là từ lâu rồi ..... "

" Vậy tại sao mấy đứa vẫn gọi là Lâm thúc thúc ? " Lâm Dương kinh ngạc 

Bộ ba nhìn vào Lâm Dương "(*¯︶¯*) đó là bài kiểm tra " . Nói xong ba đứa trẻ cười khúc khích rồi bỏ chạy.

Lâm Dương và Trịnh Minh Tâm nhìn chằm chằm vào ba đứa trẻ trong ánh mắt kinh ngạc, dường như họ vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc.

"... Con trai của chúng ta ... có vẻ khá thông minh ..."

"Ừ ... quá thông minh ..."

"Hai cái gien của chúng ta thật tốt..."

"Đúng vậy, hai gen của chúng ta khá tốt..."

"Kia nếu không. . . . . . Chúng ta lại sinh hai đứa nữa ?"


"A. . . . . . . . . . . . Ân?"


Trịnh Minh Tâm quay sang Lâm Dương, chỉ thấy Lâm Dương nhìn cậu với nụ cười

Trịnh Minh Tâm cười lắc đầu, "Không có nghe thấy sao? Chúng nói rằng chúng đang khảo nghiệm anh đấy "

" Ừm , anh nghe thấy " Lâm Dương nghiêm túc lại " Anh sẽ cố gắng chăm chỉ làm việc "

" ........ ừm , tôi rất mong chờ "

" À quên anh chưa có nói "

" Ừm ? "

" Newwie anh yêu em "

"...... ừm."

Trịnh Minh Tân quay mặt lại nhìn đứa nhỏ phía xa, vành tai có chút ửng hồng 

Lâm Dương hơi nghiêng người bên cạnh, mỉm cười nhìn mọi thứ trước mắt . Nếu hạnh phúc chỉ là hữu hình, có lẽ nó sẽ là như thế này vào thời điểm này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro