Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ngài Lâm , trường mẫu giáo của chúng tôi được trang bị đầy đủ tiện nghi và giáo viên rất tốt. Nếu con của ông đến trường của chúng tôi, bé chắc chắn sẽ có được một nền giáo dục hoàn hảo"

Hiệu trưởng đang giới thiệu trường mẫu giáo cho Lâm Dương, trong khi Lâm Dương nhìn ba đứa trẻ đang đi quanh trường học không xa phía trước, thỉnh thoảng chúng đứng ở cửa các lớp quan sát những bạn khác trong lớp.

" Ông Lâm , ông nghĩ thế nào về trường của chúng tôi ? "

Lâm Dương dừng lại, cười với hiệu trưởng "Đương nhiên là trường của cô rất tốt, nhưng quyết định không nằm ở tôi, mà là ở bọn trẻ . Với lại còn cả papa của bọn trẻ, tôi chỉ có thể nói lại lời của hiệu trưởng với papa chúng để papa bọn nhỏ quyết định như thế nào "

Hiệu trưởng sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười "Đúng là chọn trường không phải việc dễ dàng, còn phải cân nhắc nhiều hơn nữa. Tôi hiểu, nhưng không biết người cha còn lại của bọn trẻ là ? "

"Em ấy hơi bận. Phỏng chừng về sau bọn trẻ có việc gì tôi sẽ là người đến giải quyết "Lâm Dương chợt sững sờ dường như nghĩ tới vấn đề " Trường học kiểm tra lý lịch phụ huynh sao ? "

Anh biết một số trường sẽ kiểm tra cả cha lẫn mẹ, nếu trượt vấn đề này sẽ không được vào trường, nhưng anh chưa bao giờ nghe nói trường này yêu cầu kiểm tra đầu vào như vậy.

" Không , không " Hiệu trưởng xua tay nói lại: "Trường chúng tôi sẽ không từ chối học sinh nào, nhưng đối với một số hoạt động, chúng tôi vẫn đề nghị cả hai vị phụ huynh nên có mặt để đồng hành cùng các em, điều đó tốt hơn cho trẻ. Vì cha mẹ là người thầy đầu tiên của con em mình". .

" À , hóa ra là vậy "

"Trường chúng tôi cũng sẽ đến thăm nhà các bé thường xuyên. Nếu các bé vào nhà trẻ, chúng tôi sẽ đến thăm nhà các bé trước, vì vậy tôi hy vọng ngài và bạn đời của ngài sẽ có thể có mặt vào thời gian đó ."

Lâm dương sửng sốt " Bạn đời . . . . . . Khụ khụ, ừm, tôi sẽ chuyển lời với em ấy."

"Được rồi, các con đã đến đây thăm quan , các con có muốn đi xem khu công nghệ do nhà trường xây dựng cho các con không? Để ươm mầm cho những trụ cột trong tương lai, chúng tôi đã đặc biệt mở một công viên với nhiều địa điểm khác nhau để cung cấp sự giác ngộ trong giáo dục cho trẻ em, chẳng hạn như bệnh viện, phòng cháy chữa cháy, đồn cảnh sát và thậm chí là nơi trải nghiệm để kích thích tiềm năng của trẻ. "

Lâm Dương nghe thấy hứng thú nhìn lại bọn trẻ "Pluem , Frank , Nanon chúng ta đi tới khu vực khoa học kỹ thuật nhé ? " 

"o(≧v≦)o vâng "

Lâm Dương đưa ba đứa đến khu vực khoa học công nghệ, bọn trẻ vô cùng thích thú khi nhìn thấy những địa điểm mô phỏng, chúng liền chạy đến những nơi yêu thích để chơi.  Pluem đến khu trưng bày mặt trăng để xem mô hình tám vì sao được bày trên bàn , Frank đến đồn cảnh sát nhỏ chơi với một khẩu súng, trong khi Nanon đi đến chiếc trống gần nhất và đánh nó bằng gậy.

"Có vẻ như bọn trẻ thích rất thích nơi này."

Lâm Dương gật đầu , ngay cả anh cũng còn thích nữa là bọn trẻ 

Lâm Dương lấy điện thoại di động ra quay một đoạn video nhỏ của từng đứa trẻ và gửi cho Trịnh Minh Tâm . Hôm nay Trịnh Minh Tâm có buổi họp báo , lúc này chắc em ấy đang trả lời phỏng vấn trên truyền hình nên em ấy sẽ không thể trả lời tin nhắn của anh trong một khoảng thời gian dài  

Tiếp theo, họ đến thăm thư viện, công viên giải trí và sân bóng rổ trong nhà của trường, có thể thấy trường mẫu giáo này đã đặt rất nhiều tâm huyết, cặp sinh ba cũng rất thích ở đây. Chắc hẳn chúng sẽ chọn nơi đây là trường mẫu giáo của mình 

Khi đi ngang qua hội trường, đột nhiên xuất hiện nhiều người

" Hôm nay có sự kiện gì vậy ? "

"A, hôm nay có một vị giáo sư rất đáng kính đến trường chúng ta, đặc biệt tới đây kể chuyện cho bọn trẻ nghe. Hiện tại cũng chuẩn bị kết thúc rồi, thật có nhiều nhân tài."

" Ồ ? Nhà trường cũng yêu cầu các giáo sư kể chuyện ? "

" Vâng , trường chúng tôi thường xuyên mời một số người nổi tiếng đến đây để kể những câu chuyện của họ, những điều thú vị về quá trình trưởng thành của họ và để các bé hiểu biết thêm về thế giới bên ngoài . Chúng tôi không muốn tạo áp lực cho bọn trẻ, chúng tôi vẫn mong rằng trẻ em có thể học hỏi thêm nhiều điều mới. "

" Khá tốt . Vậy hôm nay là giáo sư nào đến diễn thuyết ? "

"Vị giáo sư này tuổi khá cao nhưng còn rất khỏe mạnh. Lúc còn trẻ bà đã tài trợ cho nhiều trường học, bà còn là hiệu trưởng của trường tư thục , hôm nay bà ấy đến đây để kể cho các bé nghe câu chuyện thời trẻ của mình " 

" Ồ ........ sao lại giống nội của tôi thế  "

" Sao cơ ạ ? "

"A, không có chuyện gì, hôm nay thật sự làm phiền hiệu trưởng, chúng tôi đã xem gần xong, đã đến lúc phải về. "

" Vâng , tôi sẽ tiễn ngài ra ngoài "

" Được rồi "

Lâm Dương cùng cặp sinh ba bước ra khỏi nhà trẻ, đi dạo phố chờ tài xế tới đón. Lúc này, một chiếc xe thương vụ rất quen thuộc chạy tới trước mặt anh, Lâm Dương sững sờ, nhìn cửa sổ từ từ hạ xuống 

" Lâm Dương !!!! Sao cậu chủ lại ở đây ? "

". . . . . . chú Nghiêm ? Chú sao lại cũng ở đây ?"

Người đàn ông tên là chú Nghiêm - là tài xế của nhà họ Lâm và đã phục vụ cho nhà họ Lâm trong một thời gian dài.

"Chú đến đây để đón lão phu nhân... Ba đứa nhỏ này là ai...? "

Lâm Dương sửng sốt một chút, cái này , hình như anh chưa bao giờ nhắc tới chuyện này với người trong nhà !

"À, cái này, mấy đứa nhỏ , uh, cái đó—"

" Dương Dương ? "

Lâm Dương dừng lại, lập tức nhìn lại, từ cổng trường mẫu giáo bước ra chậm rãi có ba người đi tới, hai người trong số đó là y tá do gia đình anh thuê cho bà ngoại, người được các bảo mẫu vây quanh đương nhiên là bà của anh.

" Bà nội !!!!! Sao nội lại xuất hiện ở đây ? "

Bà nội chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Dương , liếc anh một cái rồi cúi đầu nhìn ba đứa nhỏ rồi mới nói: "Bà nội tới đây diễn thuyết, còn con thì sao? Con đang làm gì ở đây ? Ngoài ra .... ba đứa trẻ này là ? Con đang đi trông trẻ hộ người ta đấy à ? "

"Không, không phải ..." Lâm Dương vừa nhìn liền thấy từ xa xe của mình đang tới gần "Bà nội, ở đây rất khó nói chuyện, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi?"

"Còn nữa ..." Bà nội nhìn thằng cháu mình vài giây, vẻ mặt anh đặc biệt ... áy náy, như có điều muốn giấu bà "Con nên nói sự thật ."

Sau khi đưa bà nội lên xe, Lâm Dương cũng vội vàng đem cặp sinh ba lên xe, hai chiếc xe khởi hành đến một nhà hàng riêng tư

Lâm Dương xuống xe cởi dây an toàn của bọn trẻ, vừa làm vừa nói: " Người vừa rồi là bà nội của thúc thúc , tức là bà cố của con. Khi nào nhìn thấy bà , bọn con hãy chào bà nhé ."

"(O_O) a ? "

Lâm Dương dừng lại, đột nhiên nhớ tới ba đứa nhỏ này vẫn luôn gọi hắn là Lâm thúc thúc ... Anh chắp tay vẻ mặt đáng thương nói: "Daddy biết, daddy vẫn đang trong thời gian khảo nghiệm , con không muốn gọi là daddy cũng không sao , nhưng bà vẫn chưa biết, vì vậy ... lát nữa , mấy đứa có thể gọi bà nội của daddy là bà cố , đừng làm bà phải lo lắng nhiều, được không? "

"(O_O) ..." cặp sinh ba quay ra nhìn nhau rồi cuối cùng đều nhìn Lâm Dương.

Lâm Dương nghĩ nghĩ nói " Ba đứa ? Lát nữa daddy sẽ mua đồ ăn ngon cho ba đứa nhé ? "

"('·ω·') đồ ăn ngon là món gì ạ ? " Plueam hỏi

" Bánh ngọt nhé  ? "

"(O_O) không ...... "

" Kem thì sao ? "

"(⁎⁍̴̛ᴗ⁍̴̛⁎) được ạ "

"Chờ một chút, sau đó gọi bà cố , được không?"

"(*¯︶¯*) vâng " 

" Ngoan " Lâm Dương dừng lại, ngập ngừng hỏi: "Vậy, con có thể gọi daddy được không? "

"(O_O) emmm ..." Frank liếc nhìn hai anh em, và cuối cùng cũng giơ tay về phía Lâm Dương " Daddy !!! "

" Ôi chao ! " Lâm Dương không biết vì sao khi nghe thấy thanh âm này khiến bản thân anh lại muốn khóc, thật sự là rơi hai hàng nước mắt, trong lòng vô cùng cảm động vội giơ tay ôm lấy Frank

Hai anh em còn lại há hốc mồm khi nhìn Frank nên hùa theo và hét lên: "(' ▽') ノ Daddy "

"Được rồi, thật tốt, thật tốt, daddy đang rất vui vẻ..."

"(' ▽') ノ Daddy đừng khóc "Frank lau nước mắt cho ông bố mình " Daddy già rồi mà vẫn khóc, giống hệt như Nanon rất thích khóc. "

 "Σ(·□·;)? ? ? Uy! Frank ca ca xấu ! Em nào có!"

"(⁎⁍̴̛ᴗ⁍̴̛⁎) hahahaha "

Tuy rằng từ trong đáy lòng ba đứa nhỏ chưa hẳn đã thừa nhận người cha này , nhưng anh vẫn cảm thấy rất vui, Hạnh phúc đến nỗi tôi muốn gửi cho vòng kết nối bạn bè ngay lập tức! Trước đây anh chỉ có thể thấy Quan Chung Bằng và Arm khoe con , nhưng giờ anh cũng có con để khoe rồi

Ah, nhưng điều quan trọng nhất là bây giờ phải đối mặt với bà của anh ấy ...

Anh chưa nói với gia đình về điều này, anh không biết liệu bà nội có thể chấp nhận việc đột ngột có thêm ba đứa cháu trai kháu khỉnh hay không.

Lâm Dương bước vào phòng cùng ba đứa con lớn, bà nội đã ngồi sẵn với một tách trà xanh bốc khói trắng trước mặt . Lâm Dương nuốt nước miếng, tuy nói mấy năm nay bà nội đã già đi, nhất thời không quan tâm đến chuyện, sẽ không kỷ luật hà khắc như hồi còn nhỏ, nhưng vào lúc này, anh vẫn còn một chút lo lắng về một người bà như vậy.

" Bà nội " Lâm Dương dẫn bọn nhỏ vào trong phòng rồi ngồi xuống "Bà nội."

Bà nội mở to mắt nhìn anh, rồi nhìn ba đứa trẻ bên cạnh, chậm rãi nói: "Con muốn nói với bà điều gì không ? Hoặc là .... thú nhận về điều gì không ? "

Lâm Dương nuốt nước bọt nhìn ba đứa trẻ xung quanh, dường như bọn chúng cũng có chút chột dạ. Anh hít một hơi thật sâu và nói: " Cục cưng , chào bà đi "

Ba đứa trẻ nhìn xung quanh và có vẻ hơi sợ hãi, cuối cùng Pluem hét lên "(' · _ ·') Con chào bà cố . " 

Nội Nat sửng sốt, như không ngờ mình lại được gọi bằng một cái tên như vậy.

"(·_·; con chào bà cố "

"(^ν^) con chào bà cố "

Nanon và Frank cũng hét lên sau anh trai mình 

"..." Bà nội lắc đầu "Làm sao vậy?"

Lâm Dương hít sâu một hơi "Bà nội, là... chúng là... chắt của bà đấy . "

" ???? "Bà nội của anh có chút bối rối, vốn dĩ bà cho rằng Lâm Dương tìm một công việc làm thêm chăm sóc bọn trẻ rồi để bớt tham gia vào việc của công ty , nhưng bà không ngờ ... Chuyện này có vẻ nghiêm trọng hơn bà nghĩ .....

" Bà nội , bọn nhỏ là con của con " Lâm Dương dừng lại và nói thêm " là của con "

" ???"  Bà nội hít sâu một hơi, vẻ mặt buồn bực nhìn Lâm Dương "Con ở nhà có quá nhiều áp lực sao?"

" Sao ạ ? "

"Đó là lý do tại sao con phải tìm một vài đứa trẻ ở bên ngoài để coi như con của riêng mình?"

" Không ! Không phải đâu bà, là thật, ba đứa nhỏ này thật sự là con của con , là của con , bà nhìn hai đứa nhỏ kia xem , chúng với con bộ không giống nhau sao ? "

Bà nội nhìn đứa trẻ mà Lâm Dương ôm trên tay và đứa trẻ bên cạnh, quả nhiên ... khá giống nhau . Bà đảo mắt nhìn người còn lại "Vậy còn đứa bé này ..."

Khi Lâm Dương nhìn thấy Pluem, anh ấy nhanh chóng nói: "Pluem là anh cả, bé giống Newwie ... em ấy là người cha omega của chúng ... ừm, vâng, của con ... ừm, ahem, người yêu."

" ........... Con có người yêu từ lúc nào ? "

"... Thực ra là chưa, nhưng con đang cố gắng hết sức."

"..." Bà nội thở dài "Con đang làm ta rất bối rối ."

"... Con ... bà nội, tất cả đều là do sự khốn nạn của con ... nên đã xảy ra chuyện này ."

Bà nội liếc nhìn những người phía sau "Mấy người đi xuống trước đi ."

" Vâng "

Khi chỉ còn lại năm người bọn họ trong căn phòng "Được rồi, bây giờ con có thể nói với nội  ."

Lâm Dương thở dài, "Bà nội, bà còn nhớ ... Newwie không ? Là Trịnh Minh Tâm "

Nội Nat gật đầu, đương nhiên là nhớ, làm sao có thể không nhớ.

"!?" Nội Nat liếc nhìn Pluem " Ý con là , đây là con của con với Newwie ? "

Lâm Dương gật đầu " Vâng , hai đứa nhỏ kia cũng thế "

Nội Nat nghiêm túc nhìn vài cái, càng nhìn càng cảm thấy đứa trẻ trước mặt mình giống hệt Trịnh Minh Tâm

"Làm sao ... làm sao có thể..."

Lâm Dương thở dài kể cho bà nghe những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này, nhưng tất nhiên anh đã che giấu một số chuyện 

"Bà nội, ba năm trước Newwie một mình sang Trung Quốc sinh con , một mình nuôi chúng khôn lớn , hiện tại em ấy đã trở về, con sẽ không để cho em ấy tiếp tục sống một mình, bà biết là con luôn thích em ấy ... Thật ra, có con hay không đối với con không quá quan trọng , đối với con , con cái chỉ là một tai nạn ... Không, con cái không phải là một tai nạn, con cái - nó là đứa con của chúng ta, món quà của mà Chúa ban cho cả hai chúng ta, nó không phải một tai nạn, nó không phải là một tai nạn , kể cả nó có là một tai nạn thì cũng là một tai nạn đẹp nhất ! "

"(>人<;) hừ "

"( ·᷄ὢ·᷅ ) lầm bầm "

"(;'Д'A ô."

Lâm Dương vội vàng quay qua nhắc nhở cặp sinh ba , tiếp tục nói chuyện phiếm với bà nội đối diện cho đến khi hứa tối nay ba đứa sẽ được ăn món cà ri yêu thích  "Bà nội , con hy vọng bà không có thành kiến ​​với Newwie , con thích em ấy, trong tương lai con muốn tiếp tục sống với em ấy "

Bà nội gật đầu "Ta hiểu được, ta làm sao có thành kiến ​​với thằng bé ấy , nó thật vất vả ... Một mình nuôi con cũng không dễ dàng."

"Uh-huh!"

"Còn có thời gian ...... đưa bọn họ về nhà dùng bữa, đương nhiên là giữa hai người ...... than ôi, ta không thể quan tâm nhiều như vậy, con lớn rồi đều hiểu được, ta không nói thêm nữa "

Lâm Dương gật đầu, "Đương nhiên, bà không cần lo lắng."

" Rồi , mẹ của con đã biết việc này chưa ? "

Lâm Dương sửng sốt lắc đầu "Còn chưa biết , trong thời gian này con bận chăm sóc bọn nhỏ , quên nói cho mẹ biết, đến lúc đó sẽ nói cho mọi người biết "

" Ừm " Bà nội liếc nhìn cậu bé đối diện rồi nở một nụ cười nhân hậu "Trông thật đáng yêu."

" Đúng vậy đúng vậy "

" Lâm Dương, hãy chăm sóc chúng thật tốt, và đừng làm ra chuyện gì ngu ngốc nữa."

" Con biết rồi mà !! Bà có thể yên tâm !!!! Con sẽ không làm ra chuyện gì ngu ngốc nữa đâu "

Nếu chuyện này xảy ra lần nữa , anh sẽ thực sự không có vợ 

P/s tác giả : Nếu thực sự có chuyện ngu ngốc xảy ra , câu chuyện sẽ không hoàn trước chương 40 , nên tôi  không được phép sáng tạo thêm chuyện ngu ngốc nào nữa (。ì _ í。)​​​​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro