Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay khi về đến nhà vào buổi tối, Lâm Dương nhận được một loạt cuộc gọi tra khảo từ mẫu thân , anh trốn trong phòng và bị mẫu thân dày vò hơn một tiếng đồng hồ, anh liền gửi cho bà mấy hình ảnh các con đang chơi game để trấn an mẹ mình 

"Mẹ, đứa trẻ thực sự là của con. Khuôn mặt nhỏ nhắn này giống con của mẹ đấy . Trên đời này còn ai giống con hơn chúng?"

"Đã như vậy thì mau đưa bọn trẻ trở về. Chúng ta đi cúng bái tổ tiên ghi tên nhi tử vào gia phả, không nên chậm trễ!"

" Mẹ ...... mẹ không cần lo lắng " mẫu thân đừng vội, bây giờ khó nói thái độ của bọn trẻ đối với anh như thế nào, làm sao có thể thản nhiên đưa bọn nhỏ trở về nhà tổ được ... Thực có lỗi với mẫu thân quá 

" Sao lại không lo lắng !!! Chúng là con của con !!! Cuối cùng thì mẹ cũng có ba cháu trai tuyệt vời và mẹ phải khoe cho mọi người xem! "

Lâm Dương bật cười, "Mẹ, con ... à, con nói thật nhé, mẹ cũng biết con không yêu ai trong hai ba năm đầu, thái độ của bọn trẻ đối với con chỉ thay đổi một chút thôi, con nghĩ vậy. Tốt hơn hết là hãy để cho chúng thực sự chấp nhận con và con sẽ đưa bọn trẻ về gặp mẹ . Con không muốn làm chúng sợ hãi ... Bên cạnh đó, về phía Newwie , con phải tính đến tình cảm của Newwie và mối quan hệ của hai người bọn con . Newwie vừa mới nguôi ngoai , con không muốn em ấy nghĩ rằng con tiếp cận em ấy vì bọn trẻ ... "

"A ..." mẹ Lâm mới thực sự tỉnh ngộ , bà bị choáng ngợp bởi sự xuất hiện đột ngột của 3 đứa cháu trai, bà quên mất ai là người đã chăm sóc ba đứa trẻ đó trong suốt 3 năm qua , quên mất thằng con mình chính là người đã bỏ rơi vợ con , bây giờ lại tự nhiên đem bọn trẻ về bái tổ thì có chút không biết xấu hổ... Thật không hợp.

"Là mẹ cao hứng quên mất chuyện này, chao ôi, đứa nhỏ này !!! Thật là !!!! "

"Con biết con biết, con xứng đáng bị thế ... Mẹ đừng lo lắng, những việc đó mẹ đừng vội, hiện tại con lo lắng hơn chính là tìm nhà trẻ. "

"Được rồi, được rồi, chuyện này, bà nội vừa rồi nói với mẹ nhà trẻ hôm nay con đi xem rất tốt , giáo viên đều là giái viên hàng đầu, con có thể cho bọn trẻ học ở đó , với lại bà của bạn cũng đã đầu tư vào rồi nên sang đây cũng tiện hơn. "

"Tốt, tốt, nhưng con vẫn phải nói chuyện với Newwie. Con không thể tự mình quyết được, ý kiến của Newwie quan trọng hơn "

Mẹ Lâm sửng sốt sau đó mỉm cười, "Con trông rất giống ba của con."

" ? Sao mẹ lại nói vậy ? "

" Con đối xử với vợ con rất tốt "

!  Lâm Dương lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng ngã sang một bên "Mẹ, mẹ nói gì vậy ? "

"Được rồi, được rồi, mẹ sẽ không trêu chọc con nữa hahahaha, đi chăm sóc bọn trẻ đi, đừng có nói chuyện phiếm với mẹ, bọn nhỏ lúc này nghịch ngợm nhất, nếu không canh chừng sẽ rất dễ gặp rắc rối "

"Được rồi mẹ, con xuống xem trước."

" Đi đi "

Lâm Dương cúp điện thoại thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy Trịnh Minh Tâm ở phòng khách liền trợn mắt sau đó mỉm cười chạy tới gần cậu "Sao em không nói cho anh biết khi nào em về ? "

"Tôi vừa nghe anh trò chuyện với mẹ , tôi không muốn làm phiền anh."

" À .... " Lâm Dương nở nụ cười "Vừa rồi... Mẹ hỏi anh chuyện bọn trẻ ..."

"Tôi nghe Pluem nói, hôm nay nó được gặp bà nội ? Có phải là bà nội của anh không ? "

Lâm Dương gật đầu "Ừm , hôm nay không phải bọn anh đi  tham quan nhà trẻ sao, bà nội  tình cờ đến đó diễn thuyết , bọn anh  gặp nhau khi chờ xe bên ngoài. Bà nội nhìn thấy ba đứa nhỏ và anh chợt nhớ ra mình chưa nói với bà về chuyện này , vì vậy anh đã có một bữa ăn với bà nội và nói về những đứa trẻ. "

"... Sau đó ... sau đó bà phản ứng như thế nào?"

" Phản ứng gì cơ ? " Lâm Dương dừng lại, "Đương nhiên rất vui vẻ rồi !"

Trịnh Minh Tâm sững sờ "Họ không ... có trách tôi giấu anh à ?"

" Thật vô lý " Lâm Dương cau mày, mặt không đồng tình "Bọn họ làm sao có thể trách cứ em, anh thấy mọi người còn đem em và bọn nhỏ sủng lên tận trời a "

Trịnh Minh Tâm bật cười, ban đầu cậu lo lắng rằng nhà họ Lâm sẽ không chấp nhận sự xuất hiện đột ngột của đứa trẻ ngoài giá thú, bây giờ có vẻ như ... tình hình đã ổn.

"Tiện thể, hôm nay anh đi vài nhà trẻ đem tư liệu trở về, em xem qua một chút đi " Lâm Dương lấy tài liệu nhà trẻ từ trong cặp ra, đặt lên bàn giới thiệu với Trịnh Minh Tâm "Cá nhân anh thích cái này hơn, nhưng còn phải xem em nghĩ thế nào."

"Con cũng nghĩ cái này tốt..."

" Thật không thật không " Lâm Dương cười đem bọn nhỏ ôm vào trong lòng hôn "Bọn nhỏ cũng thích cái này hơn, mấy đứa không muốn về nhà với daddy đúng không ? "

"(/ ω\) Không phải đâu!" Nanon ngượng ngùng chui vào vòng tay anh

"Ha ha ha ha ha ha ha ha."

" Vậy thì ? Khi nào tôi làm thủ tục nhập học cho bọn nhỏ ? "

"Em có thể làm điều đó vào ngày mai, hoặc ... đi vào ngày mai? Nhà trường cũng phải nói chuyện với phụ huynh về cháu bé , tiện thể hai bọn mình cùng đi luôn ? Em không có việc gì bận vào ngày mai chứ ? "

Trịnh Minh Tâm lắc đầu, gần đây, bộ phim đóng với Earth đã gần đến hồi kết , họp báo và mọi thứ sắp kết thúc, cậu đang có thời gian rảnh 

" Ngày mai nhé ? Buổi sáng anh sẽ tới đón em nhé ? "

" Được rồi "

Thủ tục nhập học diễn ra suôn sẻ, cả hai còn trò chuyện rất nhiều về chuyện con cái với cô giáo chủ nhiệm của cặp sinh ba. Giáo viên chủ nhiệm đã rất sốc khi nhìn thấy cha đẻ omega của cặp sinh ba này là Trịnh Minh Tâm 

" Tôi không ngờ anh là cha của cặp sinh ba , tôi đã xem bộ phim truyền hình mới đây nhất của anh , nó rất hay "

" Cảm ơn cô . Về việc tôi là cha của bọn trẻ  ... Tôi vẫn hy vọng rằng nhà trường có thể có biện pháp bảo mật tốt ... Tôi thực sự không muốn con tôi bị lộ sớm trước giới truyền thông. Mong nhà trường chú ý nhiều hơn về vấn đề này "

"Đương nhiên, ngài Lâm cũng đã nói với chúng tôi chuyện này, anh cứ yên tâm."

" Vậy bọn nhỏ nhà chúng tôi xin nhờ vào cô giáo "

" Phụ huynh không cần lo lắng , cứ giao hết cho giáo viên chúng tôi "

Sau khi đi ra khỏi trường học, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm, Lâm Dương nhìn Trịnh Minh Tâm , trong lòng chợt nghĩ đến lời vừa rồi nói với cô giáo 「Bọn nhỏ nhà chúng tôi xin nhờ vào cô giáo」

" Sao anh lại cười ? "

Lâm Dương định thần lại, nhìn thấy người trước mặt đang có vẻ mặt khó hiểu, nụ cười càng thêm rạng rỡ " Newwie ~ "

" Ừm ? "

"Tuần sau bọn trẻ mới bắt đầu đi học ... Chúng ta đưa chúng đi chơi trong tuần này nhé?"

"... Anh muốn dẫn bọn nhỏ đi chơi ở đâu?"

"Đương nhiên là về nhà hỏi bọn nhỏ rồi ."

" Được , dù sao thì sau khi đi học rồi cũng không có thời gian rảnh "

Thấy Trịnh Minh Tâm đồng ý, Lâm Dương gật đầu, anh đã nghĩ ra hơn chục kế hoạch chơi trong đầu , hôm nay nhất định phải cho Newwie và bọn nhỏ một ngày gia đình khó quên!

——Thật khó quên, có vẻ anh đã đánh giá quá cao năng lực của bản thân rồi .

Lần đầu tiên Lâm Dương cảm thấy thái dương mình nhảy tưng tưng khi nhìn bọn nhỏ đang kêu gào

"(~_~;) con muốn bế "

"(> ﹏ <) con cũng muốn được bế "

"(>人<;) con mệt quá , con không muốn đi nữa đâu "

"(ToT)/~~ tê hết cả chân rồi "

"(' _') ゞ không đi , không đi nữa đâu "

" Mấy đứa không muốn đi xem các vì sao à ? " Lâm Dương ngồi xổm xuống, cố gắng cùng bọn nhỏ lý luận, "Không phải mấy đứa luôn muốn nhìn thấy các vì sao trên trời sao? Daddy rất muốn đưa ba đứa đi xem những vì sao đẹp nhất !!!! Ngoan , sắp tới nơi rồi . Ngắm những vì sao ở đó thực sự rất vui "

"(T ^ T) con mệt quá " cặp sinh ba hét lên

"Tê. . . . . ."

Trịnh Minh Tâm ngồi ở một bên cười nhìn ba đứa nhỏ đang giả vờ ngủ trên mặt đất với biểu cảm nếu daddy không chịu bế con nhất quyết không đi , nhìn sang Lâm Dương không có cách nào thuyết phục bọn nhỏ, bức tranh này càng nghĩ càng muốn cười to 

Cậu thật sự không biết tại sao Lâm Dương thiếu suy nghĩ như vậy , đem mấy đứa nhỏ leo núi ngắm sao ...... kỳ thực đi tới đài thiên văn cũng được mà . Nhưng đáng tiếc Lâm Dương muốn tạo cho bọn họ bất ngờ nên không nói bất cứ cái gì với cậu , kết quả khi đến chân núi, nghe thấy Lâm Dương nhiệt tình nói sẽ dẫn bọn nhỏ leo núi ngắm sao, cậu liền biết có chuyện không hay.

Nhưng bọn trẻ vô cùng thích thú và muốn nhìn thấy bầu trời đầy sao mà cha chúng nói là đẹp nhất Thái Lan , điều này khiến cho sự nhiệt tình của ông bố già Lâm Dương ngày càng tăng cao , cho dù Trịnh Minh Tâm biết rằng những đứa trẻ này chắc chắn sẽ không thể leo lên được, cậu cũng sẽ để mặc chúng, dù sao thì ... chúng nhất định sẽ leo lên được, chỉ là vấn đề thời gian.

Cùng lắm thì ...... cậu và Lâm Dương thay nhau mỗi người ôm một đứa trẻ kéo chúng lên núi 

" Được rồi " Trịnh Minh Tâm định thần lại, nhìn Lâm Dương, thấy anh vẻ mặt bất lực nói: " Leo lên !!!! Daddy cõng mấy đứa lên núi " 

" Hả ? "

Vừa dứt lời, Trịnh Minh Tâm nhìn thấy ba đứa trẻ đang nằm trên mặt đất lập tức đứng lên, nhào vào người Lâm Dương như muốn anh hộc máu , cậu nhìn Lâm Dương một đứa sau lưng, phía trước mỗi tay ôm một đứa và chuẩn bị tiếp tục đi bộ lên núi.

" Không được " Trịnh Minh Tâm sửng sốt, làm sao có thể lên tới đỉnh núi! Ngọn núi này tuy không cao nhưng vẫn là một ngọn đồi nhỏ! Đó là một chặng đường dài để lên đến đỉnh núi. Cậu vội vàng tiến về phía trước và lo lắng nói: "Anh để bọn nhỏ  xuống, nghỉ ngơi một lúc là bọn nhỏ có thể leo tiếp được "

" Không sao ! Anh có thể bế được "

???? Cuối cùng thì cậu mới biết được khuôn mặt như sắp chết của Lâm Dương vừa nãy là biểu hiện chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo . Cậu nhanh chóng chộp lấy thứ gì đó rồi đuổi theo, nhìn Lâm Dương bế ba đứa trẻ lên núi, thu hút sự chú ý của rất nhiều người dọc đường. Trịnh Minh Tâm liếc nhìn những người xung quanh, hầu hết đều là những người trung niên và cao tuổi, có lẽ họ không biết rõ về mình vì vậy cậu chạy về phía trước, đoạt lấy một đứa từ tay Lâm Dương. 

" Newwie , anh có thể làm được mà " Lâm Dương nói 

" Tôi cũng không muốn chốc nữa phải gọi xe cứu thương "

" Anh có thể ........ "

"Đi thôi, đừng chặn đoàn người phía sau."

"Ừm ......"

Bọn họ phải dừng lại nghỉ ngơi một lát sau khi đi được một đoạn, Lâm Dương ôm lấy hai đứa trẻ, môi có chút tái nhợt, nhưng vẫn kiên quyết muốn bế chúng lên . Khi bọn họ lên đến đỉnh núi thì trời cũng đã tối , nhưng vì giờ không phải là thời điểm ngắm sao đẹp nhất nên họ nghỉ ngơi trong biệt thự nghỉ dưỡng đã được đặt trước.

Ngay khi Lâm Dương bước vào phòng và đặt đứa trẻ xuống, anh đã ném mình trên ghế sô pha và mệt mỏi chìm vào giấc ngủ trong vòng hai giây.

Trịnh Minh Tâm rót một cốc nước rồi quay lại thì giật mình khi nhìn bộ dạng này của Lâm Dương , cậu liền bước tới xem xét để chắc chắn rằng anh chỉ đang ngủ thì mới yên tâm . Nhìn sang ba đứa nhỏ trước mặt đang lo lắng cho phụ thân, cậu thở dài nói: " Daddy mấy đứa mệt quá, đừng lo lắng . Hứa với papa ngày mai xuống núi đừng để daddy bế nữa, được không? Mấy đứa xem, daddy mấy đứa mệt quá rồi , mấy đứa có thể tự mình xuống núi đi, đúng không? "

Ba đứa nhỏ gật đầu : " "▽ ・ x ・ ▽ Papa ... Daddy có thực sự ổn không? "

"Không sao đâu, chỉ là do daddy quá mệt. Con có thể vào phòng lấy chăn bông cho daddy được không?"

"(●°u°●)」 vâng "

"Suỵt, im lặng, đừng đánh thức daddy "

"(・ _ ・;) Ồ, nói nhỏ ."

Ba đứa trẻ chạy vào phòng, trở lại mang theo chăn bông kêu Trịnh Minh Tâm đắp cho Lâm Dương, cậu cười nhìn Lâm Dương đang ngủ say, thì thào nói: "Toàn cậy mạnh ..."

Ba đứa trẻ đang ngồi bên ghế sô pha, ôm khuôn mặt nhỏ bé của mình nhìn daddy đang ngủ rất say, như thể chúng đang xem một điều gì đó kỳ lạ.

Trịnh Minh Tâm nghĩ rằng bức tranh này thực sự thú vị và hỏi nhỏ "Chuyện gì xảy ra vậy ?"

Frank ngước nhìn cậu "(' ・ _ ・') Thúc thúc thực sự là cha của bọn con phải không? "

" Đúng rồi ! Sao con lại hỏi câu này ? "

Frank lắc đầu mỉm cười nhìn Lâm Dương, đôi chân nhỏ bé vẫn lắc lư vài cái trên không trung.

"(≧ω≦) papa "

" Ừm ? "

Nanon ngước nhìn Trịnh Minh Tâm và nói với một nụ cười "(* ≧ ω ≦) Papa , con thích thúc thúc !"

Trịnh Minh Tâm sửng sốt, "Cái gì?"

Nanon tiếp tục với một nụ cười "(/ ω\) Papa, con thích Lâm thúc thúc làm daddy của con!  Thúc ấy thực sự là daddy của con và sẽ là daddy của bọn con trong tương lai, phải không? ! " 

Trịnh Minh Tâm dừng lại một lúc, rồi cuối cùng cũng cười và gật đầu " Ừm, từ nay về sau sẽ là ... daddy của con ."

"( '▽`) thật tốt " Nanon mỉm cười nhìn lại Lâm Dương, giống như đang nhìn một thứ gì đó quý hiếm 

Trịnh Minh Tâm nhìn Pluem nhưng có vẻ như Pluem không có phản ứng gì. Cậu bé dường như cảm nhận được ánh mắt của Trịnh Minh Tâm , vì vậy bé liếc nhìn papa , sau đó cúi đầu gãi cổ.

Trịnh Minh Tâm mỉm cười ngồi xuống, ôm Pluem vào lòng "Còn Pluem thì sao? Con cũng thích .... đúng không ? "

Pluem ngước nhìn Trịnh Minh Tâm với khuôn mặt nhỏ nhắn "(' ・ _ ・') Còn papa thì sao ? Papa có thích ..... Lâm thúc thúc không ? "

Trịnh Minh Tâm kìm lại cái mũi đau nhức của mình và gật đầu, và hôn lên trán Pluem "... Papa thích thúc thúc ... vậy ... Pluem có thích thúc thúc không?"

Pluem ngồi trong vòng tay suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu, trầm giọng nói : " (。ì _ í。) Papa thích thúc thúc , Pluem cũng vậy ... Pluem thích thúc thúc ... Thúc thúc rất tốt với Pluem , hai em và papa ... Pluem thích thúc thúc .

Trịnh Minh Tâm ôm chặt, "Vậy thì ... sau này chúng ta sẽ sống với daddy ... được không?"

"(^^) ừm!" Pluem bật cười, ngẩng đầu nhìn papa "Được ạ !"

Khi Lâm Dương tỉnh lại, xung quanh đã tối đen, anh đột nhiên ngồi dậy nhìn xung quanh, hốt hoảng kêu " Newwie ? "

Không có tiếng trả lời , anh lại gọi tên ba đứa nhỏ nhưng cũng không có ai phản hồi lại

Anh hoảng sợ, lần mò lấy điện thoại di động trong người ra gọi cho Trịnh Minh Tâm nhưng không ai nhấc máy , anh đứng dậy bước ra ngoài, vừa gọi điện vừa tìm người. 

" Nhìn thấy chưa ? Đó là sao Bắc Cực "

"(*≧ω≦) woah woah woah "

"('▽`) thật sáng a "

"(>人<;) con cũng muốn xem ! Nó ở đâu vậy ạ ? "

Lâm Dương nghe thấy tiếng động lập tức chạy tới , nhìn thấy Trịnh Minh Tâm đang ngồi xổm trước kính thiên văn cùng ba đứa trẻ nhìn sao, anh thở phào nhẹ nhõm bước tới ôm chầm lấy cậu .

" Sao anh lại ra đây ? " Trịnh Minh Tâm biết chính là Lâm Dương liền cười " Không ngủ thêm một lúc nữa đi "

"Lúc đi ra sao không nói cho anh biết ...Em làm anh sợ muốn chết, anh còn tưởng rằng em chạy trốn."

Trịnh Minh Tâm sửng sốt " Không phải tôi để lại cho anh một tờ ghi chú đó sao ? Viết là bọn tôi ra ngoài để xem các vì sao và nhắc anh khi thức dậy thì ra đây ngắm sao cùng ? "

" Có sao ? "

" Ừm , tôi để ngay trên bàn "

... Anh ấy không thèm bật đèn ... anh ấy chỉ nhanh chóng chạy ra ngoài .

" Anh không nhìn thấy à ? "

" Ừm .......... " Lâm Dương ôm chặt lấy cậu cọ cọ , cảm giác vừa mất đi vừa thấy lại đã từng trải qua thật sâu sắc

"(/// ▽ ///) Woah ~" ba đứa nhỏ đột nhiên ồn ào " Daddy bao nhiêu tuổi rồi! Còn muốn ôm papa !!! Thật xấu hổ "

"(/ ω\) "

Lâm Dương nghe vậy mặt có chút nóng lên nhưng vẫn ôm Trịnh Minh Tâm không buông, giây tiếp theo anh dường như phản ứng lại , nhìn về phía ba đứa nhỏ hỏi: "Mấy đứa vừa rồi gọi ta là gì ? "

"......?"

Lâm Dương liếc mắt nhìn Trịnh Minh Tân, thấy cậu cười nhạo hỏi: "Cái gì cơ ?"

" Bọn nhỏ , bọn nhỏ vừa gọi anh là daddy đúng không ? Đúng không ? "

Trịnh Minh Tâm nhún vai 

"!! đúng không !!! Bọn nhỏ gọi anh là daddy phải không !!! "

"(((o(*゚▽゚*)o))) papa !!! Con muốn xem sao Thiên Bình !!! Nó đang ở chỗ nào ? " Nanon dường như cố ý kéo tay Trịnh Minh Tâm " Papa tới dạy con đi !"

" Được chứ " Trịnh Minh Tâm ngồi xổm xuống và điều chỉnh kính viễn vọng.

" Không không! Newwie ! Em cũng nghe rõ mấy đứa nhỏ gọi anh là daddy, phải không? ? " Lâm Dương cũng ngồi xổm xuống cùng bốn cha con " Đừng, đừng giả bộ không nghe thấy a ! Có phải không a "

Frank bịt tai nhìn anh với vẻ ghét bỏ "(● ° u ° ●)" Daddy , daddy  ồn ào quá. "

"!!!!Mấy đứa thực sự gọi ta là daddy !!! Thực sự !!! Là thật !!! Không cần dùng đến một cây kem để thay đổi !!!! "

" Hả ? " Trịnh Minh Tâm nghe thế quay đầu nhìn anh " Cái gì mà không cần dùng đến một cây kem để thay đổi ? "

Lâm Dương sửng sốt một chút, sau đó phất tay nhanh chóng "Không không không không!"

" ? Ừm ? "

"Bảo bối , con có muốn daddy cho xem sao Thiên Bình không ! " Lâm Dương cầm lấy kính viễn vọng bắt đầu tìm xem sao Thiên Bình đang ở đâu. Ba đứa trẻ nói chuyện rôm rả xung quanh anh thảo luận về vấn đề chòm sao. Trịnh Minh Tâm nhìn anh lắc đầu cười

" Đây ! Chính là nó !! "

Ba đứa trẻ lao lên đẩy Lâm Dương ra, Lâm Dương lùi lại hai bước đến bên cạnh Trịnh Minh Tâm cười với cậu 

" Tại sao anh lại nhìn tôi ? "

" Bọn nhỏ gọi anh là daddy "

Trịnh Minh Tâm mỉm cười và gật đầu "Ừm , chúng gọi anh là Daddy."

"Thật là dễ nghe!" Lâm Dương tuy cười nhưng nước mắt đã trào ra "Newwie , cảm ơn em. . . . . ."

" ....... cũng phải cảm ơn anh " Cảm ơn anh đã đóng góp một ít tinh trùng chất lượng cao và ... Cảm ơn anh đã luôn bên cạnh và chờ đợi em . 

" Hả ? "

Trịnh Minh Tâm lắc đầu và không có ý định giải thích, "Mà này ... anh ... ờ ..."

" Sao vậy ? "

"... ừm ... chỉ là ... anh có muốn ... đổi nhà không?"

" ....... đổi nhà ? "

"Ừm..." Trịnh Minh Tâm gật đầu nhìn về phía xa " Ừm , tôi cảm thấy nhà hiện tại quá nhỏ, bọn trẻ lớn lên sẽ cần ngủ phòng riêng . Và ... nếu bọn nhỏ muốn có thêm một tiểu muội muội nữa trong tương lai, ngôi nhà hiện tại sẽ không đủ. "

" Tiểu muội muội , muội muội nào "Lâm Dương run run môi, đây là ý gì? Anh định hỏi tiểu muội muội ở đâu ra 

Trịnh Minh Tâm liếc anh một cái "Không phải anh nói, gen của chúng ta tốt như vậy, thật đáng tiếc nếu không tạo ra đứa nữa sao "

"!!!! Newwie !!!"

Trịnh Minh Tâm che lỗ tai của mình và cười "Anh đang làm gì vậy !? Định dọa chết người à ? "

Lâm Dương ôm Trịnh Minh Tâm đầy phấn khích và giơ cao " Newwie , Newwie "

Trịnh Minh Tâm vỗ vỗ vai anh, "Bỏ tôi xuống!"

"Newwie , em có bằng lòng không? Có bằng lòng sống chung với anh không a!!"

" Trước tiên để tôi xuống đã " Trịnh Minh Tâm cười

" Không không !!!! Anh muốn ôm "

Trịnh Minh Tâm cười đến bật khóc, cúi đầu hôn lên môi anh "Vậy cha của bọn nhỏ , anh muốn đổi nhà không ?"

"Đổi! Thay đổi ! Đổi thành một cái nhà lớn hơn !!! Tùy em quyết định !!!! "

Cặp sinh ba quay đầu nhìn lại, thấy daddy ôm papa xoay , cũng đứng lên đi vòng quanh "(* ≧ ω ≦) Con cũng muốn ôm! Cục cưng cũng muốn được ôm "

"(>人<;) papa không chỉ được ôm daddy !!! Phải ôm cả bọn con nữa "

"(`_')ゞ con muốn "

"(> ﹏ <) đừng cướp papa của bọn con "

... Trên mặt đất không khí có vẻ thật sôi động và náo nhiệt , tôi thậm chí còn không nhận ra sao băng quý giá đang chạy qua trên bầu trời.

Nhưng ....... khi hạnh phúc đã ở xung quanh chúng ta rồi thì ai còn bận tâm đến ngôi sao xa xôi kia chứ  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro