Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lục tiên sinh, còn một việc..."

Sau khi tắm rửa sạch sẽ thì hai người đến phòng khách, Hạ Tê quỳ trên ghế salon lau tóc cho Lục Hiên, Lục Hiên đổi kênh xem tin tức, hơi sao nhãng: "Hửm?"

Hạ Tê ngồi xuống, thấp giọng nói: "Chị Miêu Miêu mới vừa gửi tin nhắn cho em, bên "Loạn thế" gọi điện thoại cho chị ấy, thúc em trở về đoàn phim."

Lục Hiên ánh mắt vẫn như cũ hướng về ti vi, chậm rãi nói: "Không phải trước đó đã nói chưa tới lượt diễn của em sao?"

"Sắp đến rồi ạ, nói ra thì đúng là em nên đi theo đoàn phim..."

Lần quay phim trước đã rời khỏi đoàn một tuần lễ, sau khi trở lại hai người suýt chút nữa náo loạn hiểu lầm, lần này trở về là cùng đoàn phim hoàn thành tác phẩm, thời gian dài như vậy, Hạ Tê vừa lo lắng Lục Hiên sẽ tìm người tình mới, vừa lo lắng rằng chính mình sẽ quá nhớ Lục Hiên, trong lòng cậu khó chịu, âm thanh cũng nhỏ, "Có thể... sẽ không thể cùng ngài."

Lục Hiên quay đầu sang kéo tay Hạ Tê để cậu ngồi bên cạnh hắn: "Không nỡ xa tôi sao?"

Hạ Tê nghĩ một hồi, khẽ gật đầu.

Lục Hiên nhếch miệng cười một cách gợi cảm: "Tiểu hài tử, tập trung vào công việc đi, đừng có nghĩ mấy chuyện giường chiếu nữa."

Hạ Tê đỏ mặt, cái gì a, cậu không phải vì cái đó mà không nỡ xa Lục Hiên.

Nhưng mà Hạ Tê lại không thể giải thích, chẳng lẽ muốn cậu nói ra là bởi vì quá yêu Lục Hiên nên không nỡ sao? Hạ Tê tâm tình càng không ổn hơn, cả người đều ảm đạm, Lục Hiên rốt cục đem tâm tư từ TV chuyển đến người cậu, trầm ngâm nói: "Tôi sẽ báo trước với Phí Hạo một tiếng, lúc nào em không phải diễn, sẽ đón em về."

Lục Hiên nở nụ cười: "Bình thường muốn ăn cái gì, nếu không tiện nói cho trợ lý của em thì cứ nói với Nghiêm Trác Dịch, để cậu ta mua đem qua cho em."

Hạ Tê tâm tình tốt một chút, gật đầu: "Cảm ơn Lục tiên sinh."

Lục Hiên tiếp tục xem ti vi, một lát sau lại nói: "Tôi lúc rãnh rỗi cũng sẽ đi thăm em."

Đôi mắt Hạ Tê dường như bị câu nói ấy thắp sáng lên, tâm tình liền trở nên tốt hơn.

Hạ Tê cầm lấy khăn, một lần nữa thay Lục Hiên lau khô tóc.

"Đúng rồi, em bây giờ có hai vai diễn... đều không có cảnh diễn thân mật phải không?" Lục Hiên không biết nhớ ra cái gì, đột nhiên hỏi, " "Loạn thế" hẳn là không có, tôi đã xem qua kịch bản, nhân vật của em thầm mến người kia bao nhiêu năm, không làm gì cả liền chết, còn "Nghịch phong nhi hành" thì sao?"

Cái gọi là rảnh rỗi sinh nông nỗi chính là đây. Phim của người ta là phim bi tráng rung động lòng người, làm sao có mấy cảnh đó được, Hạ Tê tâm lý nhỏ phùn tào, nhưng vẫn trả lời: " "Nghịch phong nhi hành" cũng không có, nhân vật kia của em mới vừa hai mươi hai tuổi liền chết trong trận hỗn chiến, chưa kịp có tình cảm gì phát triển, hơn nữa "Nghịch Phong Nhi Hành" vốn không phải tập trung vào chuyện tình cảm nam nữ, phần diễn của nam nữ yêu nhau cũng không nhiều."

Hạ Tê tuổi còn trẻ, lại lớn lên có nét trẻ con, diễn nhân vật nhỏ hơn so với tuổi thật của cậu rất nhiều, đều không có cảnh diễn tình cảm gì, Lục Hiên gật đầu, nói: "Chờ sau khi phim điện ảnh chiếu, An Kỳ sẽ tìm nguồn lực để hỗ trợ, thời điểm đó sẽ chú ý đến em nhiều hơn, ở bên ngoài giữ mình trong sạch một chút, đừng dính vào các loại scandal kiểu này."

Hạ Tê vội vàng gật đầu, Lục Hiên đổi kênh, lại nói: "Còn nữa, đừng nhận đóng những cảnh nhạy cảm câu view nghe không."

"Dạ." Hạ Tê bé ngoan đáp lại, nhưng tiểu ác ma trong lòng không ngừng giật dây cậu, làm cậu không nhịn được hỏi, "Nhưng mà Lục tiên sinh... tại sao không thể nhận?"

Lục Hiên nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu, câu môi cười: "Bởi vì em ở trên giường quá quyến rũ, tôi không muốn để người khác nhìn thấy.", Lục Hiên nói xong tiếp tục xem tin tức quốc tế không để ý Hạ Tê nữa, Hạ Tê giống như con mèo tạc mao, muốn giải thích nhưng lại không cách nào mở miệng. Rõ ràng là một người nghiêm túc, tại sao khi ở chung với cậu, lúc nào, lúc nào cũng... có thể tự nhiên mà nói ra mấy lời như vậy hả?!

Hạ Tê xem thời sự mà trong lòng như có hàng trăm con ngựa chạy qua, nếu như mình kể cho người khác Lục Hiên từng nói như vậy, khẳng định sẽ không ai tin!

Bất quá, không muốn để cho người khác nhìn thấy... chính là quan tâm tới cậu sao? Lục Hiên là một người rất hung dữ, cũng là người có chủ nghĩa nam nhân rất cao, có thể chỉ là theo bản năng đối với mọi thứ của mình đều có bản năng chiếm hữu, nói vậy cũng hợp lý... Hạ Tê mơ mơ màng màng nghĩ, lại bắt đầu cân nhắc cái gọi là "nhạy cảm" là có ý gì? Cởi một nửa? Hay cởi hết? Cậu nhớ mang máng trong tiểu thuyết "Nghịch Phong Nhi Hành" có một cảnh, là cậu lúc ở trường quân đội, huấn luyện xong cùng mấy bạn học lén chạy đến buồng tắm tư nhân của quân đoàn để tắm, sau đó bị phát hiện, không biết sau khi kịch bản cải biên thì cảnh tượng đó có được viết vào hay không, nếu như viết vào, cũng không biết cảnh diễn sẽ ra sao, phim truyền hình cũng sẽ không làm quá, cởi trần thì ngược lại rất có thể xảy ra, cái này có tính là tiêu chuẩn câu khách không? Chắc là không tính đâu...

Về phần không bị dính scandal tình ái... Hạ Tê phát sầu, xem ý tứ của Lục Hiên, nam thứ của "Nghịch Phong Nhi Hành" xác định là của mình rồi, trong phim nhất định là sẽ không có cảnh diễn cùng bạn nữ, nhưng quan hệ cùng với nam chính có thể làm cho người xem yy rất nhiều, Diêu Miêu Miêu còn nói qua, nếu quả thật có thể nắm được vai nam thứ trong "Nghịch Phong Nhi Hành", thời điểm đó cùng công ty đối tác để cậu phối hợp với nam chính tạo thành couple, dùng làm thủ đoạn tuyên truyền, đến lúc đó...

Hạ Tê liếc trộm Lục Hiên đang xem tin quốc tế, trong lòng lo sợ, cũng không biết thời điểm đó Lục Hiên có để ý hay không.

...

Trong phòng họp trên tầng cao nhất của Thịnh Thế, sau khi họp xong mọi người tụm năm tụm ba ra khỏi cửa, Bách Mộc Xuyên ngồi tại chỗ của cậu ta chơi điện thoại di động, thời điểm Khương Giang đi ngang qua người cậu ta, Bách Mộc Xuyên âm thanh không lớn không nhỏ gọi một câu: "Giang ca chờ một chút."

Bách Mộc Xuyên trước sau vẫn nhìn điện thoại di động, Khương Giang nhìn hai bên, để cho trợ lý của mình ra ngoài chờ.

Ngoại trừ hai người trong phòng không còn người khác, Bách Mộc Xuyên thu hồi điện thoại di động, ngước mắt nói: "Giang ca biết chưa? Trong đoàn phim "Nghịch Phong Nhi Hành", vốn có một vị trí dành cho anh."

Khương Giang cau mày, không trả lời.

Bách Mộc Xuyên cười lạnh, nói: "Không cần kiêng kỵ như thế, trợ lý của em canh chừng bên ngoài, sẽ không có ai đến, Khương ca, em là không ưa Hạ Tê, mà em càng oan ức giùm cho anh, lúc trước Lục tiểu thư là vì anh nên mới thu mua Châu Quang, nhưng bây giờ thì sao? Thịnh Thế hiện tại đến cùng là nâng đỡ ai?"

Khương Giang bình tĩnh nói: "Đó là chuyện của cấp trên, tôi chỉ quan tâm chuyện của chính mình."

"Đây chính là chuyện của chính anh." Bách Mộc Xuyên đứng dậy, đi tới bên người Khương Giang thấp giọng nói, "Giang ca, thời điểm lúc trước Lục tiểu thư tìm anh, không phải hứa hẹn với anh ít nhiều đi, hiện tại quan tâm anh được bao nhiêu? Anh trong nửa năm nay, sự nghiệp có gì tiến triển hơn không? Anh bây giờ so với thời điểm còn ở Châu Quang, có cảm thấy cái gì bất đồng không? Hay là, còn kém hơn?"

Khương Giang trong mắt buồn bã.

Khương Giang đã sắp ba mươi tuổi, chính là giai đoạn biến đổi quan trọng, nếu chỉ chụp hình cùng đóng phim truyền hình bình thường thì vĩnh viễn cũng sẽ không tỏa sáng, sớm muộn cũng sẽ hết thời, nói ra, hắn ta so với Bách Mộc Xuyên càng gấp.

Bách Mộc Xuyên xem thấu tâm tư Khương Giang, lạnh lùng nói: "Là ai đoạt nguồn tài lực của anh?"

"Không thể nói vậy." Khương Giang cụp mắt, "Hạ Tê nhận một nhân vật mười sáu, mười bảy tuổi, chính là nếu cho tôi, tôi cũng không diễn được."

Bách Mộc Xuyên lắc đầu bật cười: "Giang ca là đang nói đùa sao? Không tính cái khác, chỉ nói lần này hợp tác "Nghịch Phong Nhi Hành", Thịnh Thế nhảy vào đầu tư, hướng đoàn phim nhét một nữ chính thêm một vai nam thứ cho Hạ Tê, đã là quá phận, nhưng nếu Hạ Tê không tham gia? Nam chính chẳng lẽ không phải là của anh?"

Khương Giang nhìn về phía Bách Mộc Xuyên: "Cậu muốn thế nào?"

"Dạy cho Hạ Tê một bài học." Bách Mộc Xuyên đứng dậy, đến gần hạ thấp giọng, "Lục tiểu thư lúc trước trong giới giải trí đã đắc tội không ít người, người nhìn cô ta không vừa mắt cũng không ít, nếu công ty xuất hiện một ít vụ bê bối, Lục An Kỳ đương nhiên không đè ép được, thời điểm đó... Ha, chuyện Hạ Tê thấp hèn đồng ý để người ta bao dưỡng, nên tự đoán được có ngày bị lộ."

Bách Mộc Xuyên nhìn Khương Giang: "Giang ca, cậu ta cái gì cũng không có, chỉ có thể dựa vào kim chủ mà có thể trèo lên đầu anh, anh can tâm sao?"

Khương Giang trầm mặc chốc lát, cuối cùng hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Tôi chỉ biết, vẫn là nên đem tâm tư đặt trên người mình thì sẽ tốt hơn."

Bách Mộc Xuyên nhất thời trợn mắt lên, Khương Giang không tiếp tục để ý cậu ta, nhanh chân bước ra khỏi phòng.

Bách Mộc Xuyên nghiến răng nghiến lợi: "Quỷ nhát gan."

"Giang Giang..." trợ lý của Khương Giang, Giai Giai vẫn luôn ở ngoài cửa, lời nói bên trong cô nghe không xót chữ nào, cô cùng Khương Giang trở về phòng nghỉ ngơi, nhỏ giọng nói, "Có muốn... nhắc nhở Hạ Hạ một chút hay không?"

Khương Giang dừng bước, hồi lâu mới nói: "Không cần."

Mặc cho Giai Giai cắn môi, không nói gì thêm.

Ngày hôm sau Hạ Tê dậy thật sớm, Diêu Miêu Miêu hôm qua đã để trợ lý của Hạ Tê đem đồ dùng của cậu sắp xếp, hôm nay cô mang theo đồ trực tiếp tới đón Hạ Tê, bảo đảm Hạ Tê không lãng phí thời gian, tranh thủ về đoàn phim.

Rời đi nhiều ngày như vậy, còn đi thử vai diễn khác, đối với một người chưa có tiếng tăm như Hạ Tê mà nói thì có chút hơi quá, Diêu Miêu Miêu rất lo lắng Phí đạo và những người khác không hài lòng.

Nghĩ như vậy không chỉ có một mình Diêu Miêu Miêu, sau khi dùng xong bữa sáng, Lục Hiên dùng khăn ăn lau khóe miệng, nói: "Tôi đưa em đi, thuận tiện cùng Phí Hạo nói mấy câu."

Đã chuẩn bị cùng Lục Hiên tách ra, Hạ Tê rầu muốn chết, nghe vậy liền vui đến mức nói lắp bắp: "Sẽ... sẽ không làm lỡ công việc của ngài sao?"

Lục Hiên nở nụ cười: "Nhân cơ hội lén lút lười biếng."

Hạ Tê tâm tình tốt muốn bay lên trời.

Hạ Tê ngồi xe của Lục Hiên, xe của công ty đi theo ở phía sau, Lục Hiên ở trên xe mở hội nghị qua video, sau khi xác định Lục Hiên đã tắt hội nghị, Hạ Tê mới nhỏ giọng nói: "Thật sự... Không có việc gì sao?

Lục Hiên tháo mắt kính, nhu nhu mi tâm: "Không có chuyện gì, bọn họ không biết tôi ở đâu."

Hạ Tê tiếp nhận kính mắt thay Lục Hiên cất vào cẩn thận, Lục Hiên cận nhẹ, thường ngày rất ít đeo kính, vừa nãy cần xem ít số liệu nên đeo vào, làm cho Hạ Tê say mê cả nửa ngày, Lục tiên sinh chăm chỉ làm việc quả thực... quá đẹp trai, quá hấp dẫn.

Sau khi hoàn thành công việc, Lục Hiên tâm tình không tệ, cùng Hạ Tê hàn huyên một hồi, hai người nói mấy chuyện ngẫu nhiên, một đường cùng đi, Lục Hiên trong lòng có chút kinh ngạc. Không giống với suy nghĩ của hắn về giới nghệ sĩ, hắn phát hiện hiểu biết của Hạ Tê rộng hơn so với hắn tưởng tượng rất nhiều, thiên văn địa lý, lịch sử nhân văn, chủ đề rộng rãi không nói, có một số vấn đề không phải "chỉ hiểu biết chút ít" như cậu nói.

Hạ Tê không biết suy nghĩ trong lòng Lục Hiên, cậu chỉ là vui quá, vốn tưởng là sẽ chia tay Lục Hiên trong khổ sở, không nghĩ tới Lục Hiên tự mình đưa cậu đi, cậu đương nhiên biết điều này là do Lục Hiên có lòng quan tâm, tâm trạng giống như vừa mới uống qua ly trà sữa, ngọt ngào cực kỳ.

Sau khi đến đoàn phim, Lục Hiên cùng Phí Hạo nói mấy câu, Phí đạo hiển nhiên cũng không nghĩ là Lục Hiên tới, cùng hắn hàn huyên chốc lát, hai người đều rất bận, không nói quá lâu, Hạ Tê hiểu chuyện đứng cách đó không xa chờ, sau đó tiễn Lục Hiên lên xe.

"Ngoan, tự chăm sóc mình tốt." Lục Hiên đứng ở trước cửa xe, "Tôi đi đây."

Hạ Tê nhìn Lục Hiên tâm tình lại có chút chua xót, Lục Hiên còn chưa đi, Hạ Tê cũng đã bắt đầu nhớ hắn.

Lục Hiên cười khẽ, nâng tay sờ sờ mặt của cậu: "Thời điểm nhớ tôi thì có thể gọi điện thoại cho tôi."

Hạ Tê dùng sức gật đầu, ngoan ngoãn nghiêng đầu cà cà vào lòng bàn tay của Lục Hiên...

Bên trong hàng cây xanh cách đó không xa, một ống máy chụp hình hường thẳng về phía hai người, âm thanh tách tách liên tục vang lên, trong máy xuất hiện mấy chục tấm ảnh ám muội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro