Chapter 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời của hành tinh xanh là một trong những nơi tôi thích bay lượn nhất. Bởi chỉ có trên Trái Đất, tôi mới thực sự được tự do, và chính bầu trời vô tận đã giúp tôi được dịp thể hiện sự tự do đó. "Khối nước lơ lửng trong khí quyển" - xin lỗi, ý tôi là mây - rất thú vị và vui nhộn khi ngụp lặn qua. Ở Tamaran không có mây, tôi vẫn nhớ như in lần đầu mình được cảm nhận thứ hơi nước tinh khiết ấy của những đám mây.

Tôi không được phép tại Tamaran - lặn, chơi đùa trên mây và lướt trên mặt nước gần đến mức mà ta có thể cảm thấy giọt nước li ti bắn vào mặt mình. Nếu tôi muốn bay, Galfore sẽ phải đi cùng tôi, cùng với một trung đoàn lính canh bảo vệ. Tôi sẽ phải bay giữa tất cả bọn họ, buộc phải hướng theo một lộ trình đã được định sẵn. Tôi không thể tận hưởng gió như tôi vẫn làm trên Trái Đất. Tôi nhớ cảm giác đầu tiên thực sự bay, khi Robin nói với tôi rằng không có hạn chế nào về điều đó ở đây trên Trái Đất. Không một ai có quyền cấm tôi không thể thả mình tự do giữa những cơn gió trên nền trời xanh. Tôi hoàn toàn giải phóng bản thân và tự tại trong hàng giờ đồng hồ.

Ngay cả bây giờ, sau nhiều năm sống trên Trái Đất, tôi vẫn trân trọng sự tự do khi được thoả sức trên bầu trời. Thậm chí, có những ngày tôi không buồn chạm đất chỉ bởi quá hạnh phúc khi được tự do!

Và tôi cũng nhớ rất nhiều những trải nghiệm lần đầu của mình. Chiếc kẹo bông đầu tiên, đĩa bánh quế đầu tiên, đêm đầu tiên xem phim, người bạn đầu tiên. Và lần đầu tiên, tôi là một phần của một đội, một đội thực sự. Mọi người thực sự chấp nhận tôi vì chính bản thân tôi, chứ không phải vì tôi là một nàng công chúa.

Có rất nhiều thứ trên Trái Đất này làm tôi thấy tò mò và hấp dẫn. Làm sao kẹo bông có thể bỗng dưng tan biến trong miệng chúng ta? Làm sao con người có thể trải qua nhiều cảm xúc như vậy mà không ai ngăn cản được? Làm sao tình cảm, tình bạn và sự quan tâm không làm họ trở nên yếu mềm? Các thiết bị vô tuyến hoạt động như thế nào? Pháo hoa? Chocolate? Kem? Phép lịch sự trên bàn ăn? Phim ảnh? Xe cộ? Chó con? Mù tạt? Tiếng lóng? Làm sao mọi người có thể mặc nhiều quần áo như vậy? Và...

Hôn nhau.

Sự tiếp xúc môi kéo dài - hay hôn như họ gọi ở Trái Đất, không tồn tại trên Tamaran. Tiếp xúc môi chỉ biểu thị sự chuyển giao ngôn ngữ. Nhưng trên Trái Đất, nó có ý nghĩa hơn thế, và tôi luôn bị cuốn hút bởi điều đó. Làm thế nào mà một việc đơn giản là chạm một cơ quan xúc giác vào một cơ quan khác có thể là dấu hiệu của sự thân mật? Làm thế nào mà nó lại được mong đợi, trân trọng, thậm chí là chủ động tìm kiếm chứ?

Và những bộ phim tình cảm đã lãng mạn hóa nó đối với tôi. Tôi thường thưởng thức thể loại 'chick flicks'*, đó là cách Beast Boy gọi, trong phòng riêng của mình. Tôi xem những người phụ nữ say đắm và ngây ngất vì những người đàn ông. Tôi sẽ ôm chiếc gối mềm mại của mình và chăm chú theo dõi sự lãng mạn dần dần phát triển trong suốt bộ phim. Những thử thách mà các cặp đôi phải chịu đựng trước khi họ thực sự tìm thấy tình yêu của đời mình. Tôi đã xem, hoàn toàn bị mê hoặc khi họ trao nhau nụ hôn đầu tiên. Cô ấy sẽ thoáng thở dài và ngay sau đó, tình yêu của cô sẽ lao tới, họ cuốn mình trong vòng tay nhau và trao đi những chiếc hôn nồng cháy.

(chick flicks: một thuật ngữ tiếng lóng được sử dụng để chỉ thể loại phim phục vụ đặc biệt cho thị hiếu của phụ nữ. Các bộ phim thuộc thể loại này có xu hướng thu hút nhiều khán giả nữ trẻ hơn và chủ yếu đề cập đến tình yêu và sự lãng mạn.)

Tôi giây phút ấy sẽ ngơ ngẩn, ngây ngất và ước gì mình là cô ấy. Khẽ chạm vào môi mình, chúng sẽ ngứa ran.

Đó là thú vui "khó nói" của tôi.

Raven cũng chia sẻ điều đó, thỉnh thoảng. Cô ấy sẽ ngồi cạnh tôi trên chiếc giường nhỏ của mình, hoặc trên giường của tôi. Chúng tôi sẽ cùng nhau ăn bỏng ngô và sơn móng chân nhiều màu cho nhau. Chúng tôi sẽ cười, nói chuyện và xem những cặp đôi dần dần yêu nhau qua màn hình. Chúng tôi sẽ khúc khích cười trong những phần hài hước và thở hắt đầy vẻ thoả mãn khi những nhân vật chính bày tỏ lòng mình với đối phương. Hiển nhiên, Raven cũng mê đắm khi họ trao nhau nụ hôn đầu tiên.

Nhưng ít nhất, cô ấy cũng có người để cùng tận hưởng sự tốt đẹp đó.

Hôm nay, Raven và tôi đang xem "The Princess Bride" trong phòng cô ấy - một trong những bộ phim yêu thích của tôi. Westley rất đẹp trai. Anh ấy thông minh, lịch thiệp và có thể dùng kiếm. Và hiển nhiên rồi! Anh ấy mạnh mẽ và hết lòng hết dạ với Buttercup - tình yêu đích thực của anh ấy.

Khái niệm về "true love" vẫn luôn là một điều gì đó mơ hồ và khó nhận diện. Ngay cả trong phim, cũng có những người không tin vào nó. Bản thân Buttercup đã gặp rất nhiều rắc rối trước khi cô có thể học được cách có niềm tin thực sự vào nó. "True love" có thể đánh bại ngay cả những hoàn cảnh khắc nghiệt nhất, nó sẽ chiến thắng và ngày một trưởng thành hơn.

Con người có rất nhiều khái niệm khác nhau xoay quanh nó.

Tình yêu. Tình yêu. Tình yêu..

Trong những bộ phim dành cho phái nữ, dấu hiệu của tình yêu đích thực thường rất dễ dàng nhận ra: tim đập nhanh, mất ngủ, chán ăn,..

Trên Tamaran, nếu bạn có những thứ đó, bạn không phải là đang yêu, mà là đang khao khát. Tôi đã học được, rằng đây không phải là điều có thể chấp nhận được trên Trái Đất. Con người không dễ dàng khao khát chúng nếu không có tình yêu. Nhưng nếu bạn có, rất nhiều biệt danh sẽ áp đặt lên bạn. Thật kỳ lạ, nếu là phụ nữ, những cái tên đó có nhiều hàm ý khiếm nhã và coi thường hơn, điều đó khiến tôi rất bối rối. Chắc chắn nếu đàn ông được gọi là "những tay chơi" vì họ có quá nhiều mối quan hệ với phụ nữ, thì một người phụ nữ không nên bị hạ thấp vì cô ấy có sự tương tự như vậy với đàn ông. Đó là một trong những điều mà Robin không thể giải thích được, cho tôi.

Trong những bộ phim dành cho phụ nữ, các anh hùng thường là những hiệp sĩ cưỡi ngựa trắng, giải cứu những thiếu nữ gặp nạn. Có những cuộc đấu kiếm. Những trận chiến hoành tráng. Cốt truyện cao trào. Âm nhạc lãng mạn. Lời tuyên bố về tình yêu đích thực.

Và hôn.

Ngay cả bây giờ, khi Raven và tôi xem Westley và Buttercup cưỡi ngựa vào hoàng hôn để trao nhau nụ hôn nồng cháy - nụ hôn mà chúng tôi đều thừa nhận rằng tuyệt vời nhất, tôi vẫn bị cuốn vào khoảnh khắc đó. Tôi đã xem bộ phim này nhiều lần và nó luôn luôn khiến tôi ngất ngây trong sự ngọt ngào và lãng mạn.

Tôi đủ tỉnh táo và tinh tường để biết rằng trong thế giới thực sẽ không như vậy. Cuộc hôn nhân mẹ và cha tôi không phải là tình yêu. Mối quan hệ của họ là một cuộc hôn nhân chính trị. Tôi biết điều gì sẽ chờ đợi mình nếu tôi trở về Tamaran. Tôi là một công chúa. Có một bổn phận và tình yêu không thể là một phần của nó.

Vẫn còn một phần trong tôi khao khát điều đó. Được thức tỉnh ở đây - trên Trái Đất, tôi luôn mơ về tình yêu và những nụ hôn.

Tôi đã sống cuộc đời của một anh hùng, vậy thì tôi không nên nhận được những nụ hôn anh hùng sao?

"Sao cậu buồn thế?" Raven hỏi khi đoạn giới thiệu kết thúc phim vang lên. "Tớ nghĩ đây là bộ phim cậu thích nhất."

"Đúng thế," tôi nói khi ôm chặt gối hơn. "Ước gì tớ cũng được hôn như thế."

Raven khịt mũi khi cô ấy kiểm tra xem ngón chân của mình đã khô chưa. Cô đã sơn chúng một màu đỏ tía rất đẹp. "Đó là bộ phim truyền hình Hollywood lý tưởng."

"Tớ biết mà," tôi trả lời. "Nhưng được ai đó ôm trong vòng tay và nói rằng 'em là điều duy nhất quan trọng trong cuộc sống của anh', rồi được hôn..." Tôi thở dài mơ màng.

"Cũng có lúc đúng thôi," Raven đồng ý.

"Raven, hôn là như thế nào?"

Raven loay hoay tìm lon soda. "Cái gì?"

"Hôn nhau, nó như thế nào? Cậu đã làm thế nào? Chắc chắn là có nhiều thứ hơn là chỉ áp môi vào nhau. Có nhiều bộ phim mà miệng mở và lưỡi họ chạm vào nhau."

"Tớ sẽ không giải thích điều này với cậu đâu. Hãy hỏi Robin. Tốt hơn nữa, hãy để anh ấy chỉ cho cậu."

"Bằng cách nào?" Tôi tò mò hỏi.

"Tớ nghĩ đến việc đến gần anh ấy và nói 'hôn em đi, đồ ngốc', sẽ hiệu quả lắm." Cô ấy nhìn tôi chằm chằm. "Cậu bé ngốc nghếch vẫn chưa hôn cậu à?"

Tôi thở dài và lắc đầu.

Tôi phải mù mới không nhận ra những ánh nhìn Robin dành cho tôi. Tôi hiểu rồi. Tôi đã cảm nhận được ánh mắt của cậu ấy và đôi khi nó rất sâu sắc. Cậu ấy dõi theo tôi khi tôi bay trên không trung. Cậu ấy dõi theo khi tôi chiến đấu với bọn tội phạm. Cậu ấy dõi theo khi tôi ăn, hoặc nướng bánh, hoặc chơi với Silkie.

Luôn luôn dõi theo.

Cậu ấy không chạm vào tay Raven khi đưa pizza cho cô ấy, nhưng Robin đã chạm vào tay tôi. Tay cậu nán lại trên làn da của tôi. Robin sẽ mỉm cười với tôi, nụ cười nhếch mép của cậu ấy khiến trái tim tôi đập thình thịch. Cậu ấy sẽ đặt tay lên lưng tôi khi chúng tôi đi cùng nhau, chỉ một cái chạm nhẹ, nó luôn khiến tôi muốn nhiều hơn nữa. Khi cậu ấy dạy tôi những kỹ thuật chiến đấu mới, tay Robin nán lại trên cơ thể tôi khi cậu giúp tôi di chuyển và Robin sẽ đứng rất gần.

Cậu ấy thường sẽ ngồi cạnh tôi để đầu gối chúng tôi chạm vào nhau bất cứ khi nào Robin chơi trò chơi điện tử, hoặc chúng tôi có một đêm xem phim. Cậu sẽ chạm vai tôi khi cậu ấy nói chuyện với Cyborg. Nếu Robin giúp tôi ra khỏi T-Car, tay cậu ấy sẽ vẫn nắm tay tôi trước khi nhớ ra mình và rút tay lại.

Thỉnh thoảng, Robin sẽ ôm tôi, mặc dù không thường xuyên. Có rất nhiều lần tôi sẽ ôm cậu ấy, nhưng chính những lần cậu chủ động ôm tôi mới là điều tôi thực sự mong muốn. Chúng luôn có vẻ đặc biệt hơn. Cậu ấy sẽ đứng yên và vòng tay ôm lấy tôi, hơi thở của Robin sẽ lưu lại trên cổ tôi.

Nhưng cậu ấy không hôn tôi.

Tôi luôn nghĩ rằng sau khi chúng tôi bị mắc kẹt, và chúng tôi nói về tình cảm của mình dành cho nhau, cậu ấy sẽ bắt đầu bằng nụ hôn. Thật vậy, tôi thấy mình đang chờ đợi, khao khát. Nhưng đó là gần hai năm trước. Không có gì giữa chúng tôi thay đổi. Tôi đã mười tám tuổi và tôi chưa bao giờ có nụ hôn Trái Đất, đúng nghĩa.

Tôi muốn Robin hôn tôi - tôi đã luôn luôn thế. Tôi mơ thấy đôi môi cậu ấy áp vào môi tôi. Tôi tự hỏi đôi môi cậu sẽ có vị như thế nào? Tôi suy nghĩ, liệu Robin sẽ đặt tay mình ở đâu? Cậu ấy sẽ ôm chặt tôi chứ? Cậu ấy sẽ nâng tôi lên chứ? Robin sẽ vui đến mức xoay tôi theo vòng tròn chứ?

"Được rồi, sao cậu không hôn cậu ta trước?" Raven hỏi.

Tôi kinh ngạc. "Không, tớ không thể," tôi nói, bối rối. "Đó không phải là hành vi chấp nhận được. Một người phụ nữ không nên thể hiện sự quan tâm của mình đối với một người đàn ông, trừ khi anh ta cho thấy anh ta có ý đến cô ấy."

"Chuyện đó là của Tamaran. Ở đây, việc một cô gái hôn một chàng trai trước là điều hoàn toàn có thể chấp nhận được. Cậu biết Beast Boy sẽ không bao giờ có đủ can đảm mà."

Tôi đỏ mặt. "Tớ thậm chí không biết phải bắt đầu từ đâu. Tớ chưa từng hôn bao giờ."

Raven nhướn mày nhìn tôi. "Chắc chắn rồi, cậu đã hôn Robin ngay lần đầu tiên gặp mặt."

"Đó là sự truyền đạt kiến ​​thức", tôi giải thích. "Nếu tớ hôn cậu ấy như thế, thì sẽ không lãng mạn lắm".

"Phim ảnh đã ảnh hưởng cậu quá nhiều, Star," cô ấy nói với tôi. "Điều đó hiếm khi xảy ra. Hãy chủ động đi."

"Chắc chắn cậu có thể giúp tớ," tôi cầu xin. "Có cách đúng và cách sai khi hôn, đúng không?"

Raven thở dài. "Có chứ."

Tôi vứt chiếc gối của mình đi và quỳ xuống giường. "Làm ơn, Raven," tôi háo hức nói và chớp chớp hàng mi với cô ấy. "Dạy tớ cách hôn đi."

Raven thở dài, một lần nữa, lần này chân thành hơn. "Những điều tớ làm vì cậu," cô lẩm bẩm. Cô tháo chân ra và quỳ xuống đối diện tôi. "Chỉ cần đừng yêu cầu tớ dạy cậu về se-x."

"Se-x là điều rộng lớn hơn thế, Raven," tôi nói với cô ấy. "Tớ không cần phải học về tình dục, chỉ cần nụ hôn của người Trái Đất."

Cô nheo mắt nhìn tôi một lúc. "Được rồi, điều đầu tiên cần lưu ý là mũi của cậu." Cô gõ vào mũi mình để minh họa. "Chúng không ở đúng vị trí để có một nụ hôn tuyệt vời. Cậu cần nghiêng đầu một chút. Cậu có thể làm điều đó trước khi cậu ta nghiêng người vào, hoặc khi cậu nghiêng người vào, nhưng hãy làm điều đó trước khi cậu nhắm mắt lại nếu không mũi cả hai sẽ va vào nhau."

Tôi nghiêng đầu. "Như thế này."

Raven thở dài lần thứ ba. "Quá nhiều."

Tôi đã sửa lại.

"Tốt." Raven dịch chuyển gần hơn trên giường về phía tôi. "Hãy đảm bảo rằng cậu giữ thăng bằng tốt," cô ấy nói. "Nếu cậu đang ngồi như chúng ta bây giờ, cậu cần phải đảm bảo rằng cậu sẽ không mất thăng bằng và ngã lên người Robin."

Tôi cười khúc khích. "Có lẽ cậu ấy thích điều đó."

Raven đảo mắt nhìn tôi. "Tớ không dạy cậu cách nhảy với Robin. Chỉ cần hôn anh ấy thôi. Tin tớ đi, nếu cậu hôn anh ấy trước, cậu sẽ có đủ thời gian luyện tập để trở thành chuyên gia ngay thôi. He's a time bomb*."

(Câu này tui sẽ để nguyên vì dịch ra sẽ mất nghĩa nha.)

Tôi đã hoảng hốt trong giây lát cho đến khi tôi nhớ ra đó là một thành ngữ. "Nụ hôn đầu tiên trong phim thường bao gồm những cái nhìn đầy ý nghĩa trước, có lẽ là chạm vào má. Tớ có nên làm thế không?"

Raven nhún vai, "Nếu thích. Tùy cậu thôi. Nếu cậu chạm vào má cậu ta, cậu có thể giữ Robin ở đúng vị trí tốt hơn và cậu ta sẽ không chạy mất."

Tôi thở hổn hển. "Cậu ấy sẽ chạy trốn tớ sao?"

"Ồ, nếu đến giờ cậu ta vẫn chưa hôn cậu thì hẳn phải có lý do gì đó."

"Ồ," tôi nói, đầy vẻ chán nản.

"Có lẽ đó là một vài lý do ngu ngốc nào đó của bọn con trai," Raven nói một cách khinh thường. "Nhìn này, nếu cậu chạm vào mặt cậu ta, cậu có thể dụ dỗ một chút bằng ngón tay của cậu, kéo cậu ta về phía cậu. Sau đó, có lẽ sẽ không thành vấn đề nếu cậu hôn trước."

"Khi nào thì tớ nên nhắm mắt?"

"Star," cô nói, bực bội. "Tớ không biết. Khi cậu đang nghiêng người vào, tớ đoán vậy."

"Tớ mong muốn nó phải hoàn hảo."

Raven lắc đầu và cười khẩy với tôi. "Nụ hôn đầu tiên không bao giờ là như vậy. Nụ hôn thứ hai mới là quan trọng, nụ hôn đầu tiên là cách phá đi rào cản." Raven thở dài. Cô đưa tay lên và đặt đầu ngón tay lên má tôi. "Nhìn này, cậu đang ở đây. Cậu đang ở gần Robin thế này. Khi cậu nghiêng người về phía cậu ta, tốt nhất là nên hé môi ra một chút."

Tôi đã làm theo lời cô ấy bảo.

"Ngả người về phía trước, nghiêng đầu, nhắm mắt lại và—"

"Nóng quá, tớ có thể xem không?"

Chúng tôi đồng loạt quay đầu về phía cửa.

Beast Boy đứng ở cửa phòng Raven, mắt và miệng mở to. Tôi chưa bao giờ xấu hổ hơn thế, nhưng Raven... cô ấy có ánh mắt đáng sợ. "Ồ, tốt," cô ấy nói và bao bọc Beast Boy trong sức mạnh của mình. "Một vật thí nghiệm."

Beast Boy chớp mắt khi bị lôi đến giường của Raven. "Một đối tượng thử nghiệm?" Cậu ấy khẽ rít lên.

"Đúng," cô nói, bảo cậu ấy ngồi xuống trước mặt mình. Cô xoay người trên giường để có thể đối mặt với Beast Boy. "Starfire có vấn đề về việc hôn, cậu sẽ giúp."

"Tớ...gì cơ?" Cậu ấy rít lên. "Tớ không muốn hôn Star."

Raven cau mày nhìn cậu. "Cậu hôn tớ, đồ ngốc."

"Ồ. Được thôi. Được thôi," Cậu nói và chu môi.

Raven quay đầu nhìn tôi với ánh mắt như muốn nói 'Thấy tớ phải đối phó với chuyện gì chưa?' Sau đó, cô ấy đảo mắt với Beast Boy. "Giả vờ như cậu là Robin đi."

"Được rồi!" anh ấy nói một cách phấn khích và trở nên buồn bã, làm một khuôn mặt nghiêm nghị kiểu Robin. "Tớ cần nhập vai; có ai có một trong những chiếc mặt nạ của cậu ấy không?"

"Không cần nói," Raven nói với anh ta, rồi quay sang tôi. "Cứ xem đi. Nếu cậu làm thế này, Robin sẽ ngã nhào xuống để hôn cậu mất." Cô giơ một tay lên và đặt lên ngực Beast Boy, rồi tay kia chạm vào má cậu ấy. Rất chậm rãi, Raven cúi người về phía trước. Cô nghiêng đầu, mắt nhắm nghiền. Beast Boy nhìn cô với vẻ mặt ngây ngô, như cún con và bắt đầu ngả người về phía cô ấy.

Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi môi họ chạm vào nhau, Raven tách ra. "Thấy không? Putty."

Beast Boy ngã phịch xuống giường, kinh ngạc. "Ồ, cái gì cơ? Không hôn à?"

"Tớ sẽ không hôn cậu trước mặt Star đâu," Raven nói. "Điều đó thật thô lỗ."

"Nhưng, nhưng..." Beast Boy lắp bắp.

Tôi cười khúc khích trước biểu cảm của Beast Boy.

"Cậu chỉ cần tìm đúng thời điểm thôi", Raven nói với tôi.

Và tôi bắt đầu không thể chờ đợi thêm để thử nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro