Chapter 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi hầu như không ngủ được đêm đó, shlorvaks của tôi tràn ngập hình ảnh Robin nghiêng về phía tôi giống như Raven đã nghiêng về phía Beast Boy. Dù cố gắng đến đâu, tôi cũng không thể hình dung ra khoảnh khắc đôi môi cậu ấy sẽ chạm vào môi tôi. Shlorvaks của tôi khựng lại vào khoảnh khắc ấy và thay vào đó, tôi sẽ thấy Robin trong quá khứ - lần đầu gặp mặt của cả hai - tôi đã giao tiếp bằng môi để học ngôn ngữ của cậu ấy. Hoặc, nhiều ngôn ngữ của cậu, vì Robin nói được nhiều ngôn ngữ. Như người ta vẫn nói, đó là một điều tồi tệ. Tôi thậm chí không thể tưởng tượng nổi nụ hôn lãng mạn của mình trước khi dần thiếp đi.

'Giây phút quyết định' mà Raven nói đến khá khó để xác định được. Tôi đã rất lo lắng và sau cùng quyết tâm bản thân sẽ không bỏ lỡ nó. Tôi thấy nhiều hình ảnh trong tâm trí mình: Có thể cậu ấy sẽ đỡ tôi khi tôi rơi từ trên trời xuống, có thể tôi bị thương bởi một tên tội phạm. Robin sẽ ở rất gần đến mức tất cả những gì tôi phải làm là nghiêng người và môi cậu ấy sẽ là của tôi!

Hoặc có thể, chúng tôi có thể làm khi thực hiện trong giờ huấn luyện mà cậu ấy thích vào những dịp như vậy, "để kiểm tra phản ứng của chúng ta trong cuộc đấu tay đôi", theo lời cậu ấy nói. Robin thường quan tâm tôi nhiều hơn so với những người khác. Có lẽ, 'giây phút quyết định' sẽ sớm tới với tôi.

Thậm chí, khoảng khắc ngồi trên mái nhà ngắm sao cùng nhau, có thể 'giây phút quyết định' xảy ra ở đó. Hay xem tivi hoặc phim với những người khác - nhưng tôi không muốn 'giây phút quyết định' của mình bị bạn bè nhìn thấy.

Đó là một mối bận tâm lớn, thực ra phần nhiều trong tôi vẫn muốn đợi Robin chủ động trao nụ hôn đầu tiên, giống như trong phim. Nhưng cậu ấy đã có hai năm để làm như vậy và cậu đã không làm gì, còn tôi thì không muốn đợi thêm hai năm nữa! Tôi muốn nụ hôn ấy, ngay bây giờ.

Hoặc ít nhất là vào buổi sáng mai, khi cậu ấy thức dậy.

Thức giấc vào bình minh, tôi luôn thích chào đón những tia nắng đầu tiên của ngày mới. Nhanh chóng tắm rửa và thay đồ, sau đó cầm một trong những cuốn sách mà mình đang đọc, tôi vui vẻ đi đến phòng sinh hoạt chung. Luôn luôn yên tĩnh ở đó khi mặt trời mọc - thường thì chỉ có tôi - thật dễ chịu, yên bình.

Raven ngủ muộn vì cô ấy thích thức khuya để đọc sách. Cyborg kiểm tra chính mình và các hệ thống Tháp khi cậu ấy thức dậy. Beast Boy thường ngủ đến khoảng chín giờ và sau đó sẽ xuống phòng sinh hoạt chung để hít thở không khí trong lành. Còn Robin thì không có thời gian xuất hiện cố định. Đôi khi cậu ấy sẽ đến phòng tài liệu của mình để làm việc vài giờ trước khi tham gia cùng chúng tôi. Cũng có đôi lúc, cậu ấy thức dậy khi mặt trời mọc để chạy bộ. Và thi thoảng, cậu dành cả đêm để làm việc cho một vụ án nào đó và đi ngang qua tôi ở hành lang trên đường trở về phòng nghỉ ngơi.

Tôi ngồi phịch xuống ghế sofa và khoanh chân với cuốn sách. Tôi bật kênh âm nhạc trên tivi để vừa nghe vừa đọc. Đọc tiếng Anh khá khó đối với tôi. Người Tamaranian tiếp thu lời nói thông qua tiếp xúc môi, nhưng chúng tôi được yêu cầu phải tự học đọc. Robin đã dành nhiều giờ để dạy tôi bảng chữ cái người Trái Đất và cách phát âm các từ. Tôi không gặp vấn đề gì với các biển báo trong thành phố hoặc đọc những lá thư mà trẻ em gửi cho tôi, nhưng đôi khi tôi sẽ không hiểu hết các cuốn tiểu thuyết. Raven đã đưa cho tôi một chồng sách mà cô ấy cảm thấy tôi sẽ thích. Rất may là tôi đã đọc qua những cuốn sách như "See Spot Run" và "The hungry caterpillar".

Raven có nhiều tiểu thuyết lãng mạn - một bí mật mà tôi đã thề sẽ mang theo đến chết - và đó là một trong những điều tôi bận tâm. Nhân vật nữ chính, theo lời cô ấy, là một cô nàng lẳng lơ quyến rũ chỉ muốn đạt được những gì cô ấy muốn từ đàn ông. Tôi tự hỏi, liệu mình có thể học cách bày ra những tư thế gợi cảm giống như cách cô gái trong tiểu thuyết cố uốn éo cơ thể nhằm dụ dỗ người đàn ông mà cô ấy thích không? Có lẽ tôi nên thực hành.

Tôi nhấp một ngụm trà hạt mù tạt trong khi đọc - một món ngon mà Robin đã tìm cho tôi. Khi Cyborg bước vào phòng sinh hoạt chung, tôi đã cởi giày, gác chân lên lưng ghế sofa và đọc sách ngược xuống, đầu tôi lắc lư khỏi ghế. Đó là cách tôi ngủ và là tư thế thoải mái nhất đối với tôi. Những Titan khác đã quen với việc nhìn thấy tôi như vậy!

"Chào buổi sáng, Star," Cyborg gọi khi cánh cửa kêu lạch cạch.

Tôi vẫy những ngón chân về phía anh ấy. "Chào buổi sáng, Cyborg. Anh có shlorvaks vui vẻ không?"

"Tất nhiên. Cậu đói không?"

"Hiện tại thì không."

"Được thôi, tớ chuyển sang tin tức nhé?"

"Để tớ," tôi trả lời, với tay lấy chiếc điều khiển bên cạnh. Tôi đổi kênh cho cậu ấy và tăng âm lượng.

"Cảm ơn," cậu ấy nói và tôi nghe thấy những tiếng động từ bếp vang lên khi Cyborg chuẩn bị bữa sáng. Không lâu sau, cậu ấy ngồi xuống cạnh tôi với một bát ngũ cốc lớn và hai chiếc cốc, một trong số chúng được chuẩn bị cho tôi.

Sau khi cảm ơn cậu ấy, tôi quay lại với cuốn sách của mình, nửa tỉnh nửa mê với những gì đang diễn ra trên bản tin. Tôi ngồi dậy; Cyborg bối rối khi cậu ấy nghĩ có thể đã vô tình nhìn thấy dưới váy tôi, vì vậy tôi cố gắng ngồi theo cách của lịch sự nhất của con người khi có bạn bè tôi ở xung quanh.

Tôi nhận ra Robin ngay từ lúc cậu bước vào phòng sinh hoạt chung. Giờ cậu ấy đã ở đây, mọi quyết tâm của tôi về việc "giành được" một nụ hôn dường như tan biến. Cậu bước qua cánh cửa và thong thả đến tủ lạnh để lấy một lon tăng lực. Tôi chắc chắn cậu ấy vừa kết thúc quá trình chạy bộ của mình. Robin quấn một chiếc khăn quanh cổ, thắt lưng trên vai và tôi thấy áo sơ mi và áo choàng của cậu ấy được tiện tay vắt gần đó.

"Chào buổi sáng mọi người", cậu ấy gọi.

"Buổi sáng vui vẻ."

"Chào buổi sáng anh bạn," Cyborg nói.

"Có điều gì thú vị không?" Robin hỏi rồi bước đến ghế sofa và ngồi xuống cạnh tôi.

Tôi từ bỏ việc vờ như đang chăm chú đọc sách. Mặc dù cuốn sách vẫn được đưa lên trước mặt, mắt tôi không nhìn vào nó.

Cyborg liếc nhìn tôi và khịt mũi, mỉm cười một chút khi lắc đầu. "Không đâu anh bạn. Vẫn như mọi khi."

Robin khẽ đẩy đầu gối tôi bằng đầu gối cậu ấy, cậu vẫn giữ đầu gối tôi khi thấy tôi chú ý. "Cậu đang đọc gì thế?"

Tôi tập trung vào những từ trước mặt mình một lúc và thấy cảnh nóng bỏng trong trang sách mà tôi đang mở. Tôi đóng quyển sách lại, hy vọng cậu ấy chưa nhìn thấy. "Tớ đang cố gắng cải thiện tiếng Anh viết của mình," tôi nói một cách khiêm tốn.

Robin cười khúc khích. "Chắc chắn rồi."

Tôi đặt cuốn sách sang một bên, ngồi lên đó để Robin không thể bất ngờ lấy được , sau đó cầm lấy chiếc cốc mà Cyborg đã mang cho tôi để nhấp một ngụm.

"Bất cứ ai cũng đoán được là cậu đang đọc tiểu thuyết lãng mạn, Star ạ," Cyborg trêu chọc.

Tôi đỏ mặt, thực sự rất xấu hổ.

Robin cười. "Đúng thế! Nhìn má cậu ấy ửng hồng kìa."

"Chúng ta đang có vài điều hay ho phải không, cô gái nhỏ?" Cyborg trêu chọc. " 'Lucky Boy' nhỉ, Rob?"

Robin trừng mắt nhìn Cyborg.

Tôi nhấc chân lên, vùi đầu vào đầu gối. "X'hal ."

Robin huých vai tôi. "Không sao đâu. Tớ thấy dễ thương mà."

Bụng tôi rung lên vì lời nói của cậu ấy, tuy nhiên tôi không muốn cậu ấy nghĩ tôi dễ thương. Tôi muốn Robin nhìn tôi như cách mà một nữ anh hùng được công nhận.

"Được rồi," Robin nói, vỗ nhẹ vào đầu gối tôi khi cậu đứng dậy, "Đến giờ bắt đầu ngày mới rồi. Cậu muốn cùng tớ đến phòng tập vào lát nữa không?"

Tôi gật đầu, vẫn giấu mình sau đầu gối.

"Tuyệt", cậu nói.

"Hiển nhiên rồi!," Cyborg nói chậm rãi khi Robin đã rời đi. "Cậu ấy ngây thơ quá." Cy làm ra bộ mặt hài hước khi vờ như chu môi muốn hôn.

Một năm trước, tôi đã nói rằng Robin không hề ngây thơ, nhưng giờ tôi chỉ ném Cyborg bằng cuốn sách của mình, "Cậu thật là xấu tính!"

Bất chấp những lời bóng gió trêu đùa của Cyborg về việc tham gia cùng Robin trong phòng tập, tôi chắc chắn rằng đó không phải là những gì Robin nghĩ đến. Tôi hồi hộp, hồi hộp hơn bình thường khi ở cạnh Robin, và tôi tin rằng đó là vì tôi đang quyết tâm tìm được khoảnh khắc hoàn hảo để hôn cậu ấy.

Tôi không biết tại sao Cyborg lại thích trêu chọc chúng tôi như vậy! Tôi chắc chắn nếu cậu ấy biết chúng tôi không phải là người yêu, cậu ấy sẽ dừng lại. Và tôi thấy lạ khi Robin không còn phủ nhận điều đó nữa.

Tôi thường tự hỏi liệu có phải lỗi của tôi khi cả hai không như vậy. Hay chúng tôi đã như vậy, và tôi vẫn chưa nhận ra? Vẫn còn rất nhiều điều về văn hóa loài người mà tôi không hiểu. Nhưng chúng tôi không làm những điều mà tôi thấy trên tivi, hoặc chứng kiến ​​trong công viên hay thấy Raven và Beast Boy làm.

Tôi thấy mình hâm mộ với tình cảm mà Beast Boy và Raven dành cho nhau. Tôi ước gì mình cũng được như vậy..!

Robin đang sử dụng phòng tập khi tôi đến. Áo choàng và giày của cậu ấy được tháo ra cùng với thắt lưng, tôi có thể thấy chúng nằm trên chiếc ghế cạnh tường. Tay cậu ấy để trần. Tôi ít khi thấy Robin không đeo găng tay. Tôi tự hỏi đôi tay cậu ấy sẽ chai sạn đến mức nào. Sau đó, tôi cũng tự hỏi chúng sẽ như thế nào khi chạm vào làn da tôi.

Tôi nán lại ở ngưỡng cửa để quan sát. Tôi biết Robin không thích điều này, cậu ấy thích ở một mình khi luyện tập. Tôi dựa vào khung cửa, bám tay quanh đó để quan sát cậu ấy.

Sức mạnh. Độ dẻo dai.

Cậu ấy thật tuyệt vời. Tôi biết điều này rất khó khăn đối với con người. Tôi đã xem Thế vận hội trên tivi, Robin đã giải thích cho tôi và tôi lắng nghe rất chăm chú.

Những chiếc vòng là bài kiểm tra sức mạnh của con người. Mỗi khoảnh khắc đều được thực hiện bởi các cơ ở cánh tay và ngực của Robin. Đôi chân cậu ấy vung lên, mắt cá chân khép lại, để tạo đà cho cậu ấy từ tư thế trồng cây chuối này sang tư thế trồng cây chuối khác.

Có những hạt phấn bay lơ lửng trong không khí quanh tay cậu khi cậu vung. Cậu ấy đứng im, cơ thể duỗi ra khỏi mặt đất trong khi tay nắm chặt giá đỡ. Áo cậu ấy xộc xệch, tôi có thể thấy những cơ bắp trên lưng Robin nổi bật khi cậu ấy căng người để chống lại trọng lực. Tôi thấy cả những cơ bắp ở chân cậu ấy co lại, giữ cậu đứng yên.

Rất chậm rãi, cơ thể cậu ấy khẽ lắc lư, cánh tay thẳng đứng nhưng cậu di chuyển sao cho cơ thể nằm ngang so với mặt đất và giữ nguyên tư thế đó. Những chiếc vòng rung nhẹ nhưng cậu ấy vẫn giữ nguyên. Vẫn giữ sự cẩn thận cần thiết, cậu ấy lại di chuyển cho đến khi chân mình hướng xuống đất và rồi sau đó Robin dang rộng cánh tay hết mức có thể.

Động tác này được gọi là đòn Iron Cross. Robin nói với tôi rằng đó là một trong những động tác khó nhất để thực hiện và giữ nguyên tư thế như cậu ấy. Thật tuyệt vời khi được chứng kiến nó.

(Làm ơn hãy tha thứ cho tui chứ đoạn này tui không hiểu về loại động tác lắm nên dịch khá khó hiểu, nếu ai có gì muốn góp ý cứ thoải mái nha)

Tôi hẳn đã thở dài hoặc tạo ra tiếng động vì đầu cậu đã giật về phía cửa. Cậu ấy thả mình khỏi những chiếc nhẫn và cười ngượng ngùng với tôi. "Cậu đã ở đó bao lâu rồi?"

Tôi đỏ mặt và cụp mắt xuống. "Không lâu đâu. Tớ xin lỗi vì đã cắt ngang."

"Cậu không xen vào đâu," Robin nói, phủi sạch phấn trên tay. "Tớ chỉ đang kiểm tra những chiếc vòng. Tớ nghĩ hôm nay tớ sẽ dạy cậu một chút về chúng."

Robin luôn cố gắng dạy chúng tôi những phương pháp chiến đấu khác nhau. Cậu ấy khẳng định rằng điều đó sẽ cải thiện kỹ năng của chúng tôi, tăng cường trí óc và cơ thể. Tất cả đều từng miễn cưỡng tham gia, nhưng gần đây có vẻ như chỉ còn hai chúng tôi.

Tôi nhìn lên những chiếc vòng. "Tớ tin là tớ sẽ gian lận."

Robin cười rồi ra hiệu bằng tay về phía tôi, một cử chỉ rõ ràng là đang vẫy gọi. "Cậu biết không, tớ có thể biết khi nào cậu sẽ bay."

"Tớ không nói đến khả năng bay mà là sức mạnh."

"Đó là một loại thách thức khác." Cậu lại cười. "Nào, Star, tớ thách cậu đấy."

Tôi nheo mắt nhìn Robin. Cậu ấy cười toe toét và ngoắc ngón tay về phía tôi. "Cởi giày và găng tay ra."

Tôi chiều theo ý cậu ấy và đưa tay lên bôi phấn.

Cậu lùi lại một bước trên tấm thảm và chỉ vào chỗ bản thân vừa đứng. "Đứng đó." Tôi làm theo, và cậu ấy xoay ngón tay về phía tôi. "Quay lại."

"Cậu không định giải thích những chuyển động đó sao?" Tôi hỏi khi quay lại.

"Cậu đã nhìn tớ làm điều đó nhiều lần rồi", cậu ấy nói và bước đến phía sau tôi.

Tôi đột nhiên nhận thức rõ từng khoảnh khắc nhỏ - cách cậu ấy thở và di chuyển, cách cậu ấy nắm chặt hông tôi khi cậu nâng tôi lên về phía những chiếc vòng. Cậu ấy giữ tôi ở đó, đợi cho tôi cầm những chiếc vòng một cách thoải mái trước khi hoàn toàn thả tôi ra. Robin chạm vào mắt cá chân tôi, chỉ cho tôi cách giữ chúng lại với nhau ở đúng vị trí.

"Bây giờ," cậu nói, lùi lại một bước. "Nó gần giống như xà kép, nhưng... tại sao cậu lại đỏ mặt?"

Tôi lắc đầu, "Không có gì."

"Đúng không?," Robin hỏi đầy vẻ ngờ vực. "Được rồi, như tớ đã nói, nó tương tự như xà kép nhưng cậu cần nhớ rằng các vòng sẽ luôn lắc lư và cậu không cần dồn quá nhiều lực. Không có cú nhảy hay xoắn nào, mà ưu tiên về khả năng kiểm soát. Cậu không thể giữ các vòng quá chặt, nó sẽ làm đau tay cậu. Nhưng cậu cũng không thể giữ chúng quá lỏng, vì cậu sẽ bị văng ra."

Tôi gật đầu, tỏ ra đã hiểu.

"Những chiếc vòng là để kiểm soát sự linh hoạt và dẻo dai của bạn, không phải là sức mạnh cơ bắp", cậu ấy tiếp tục. "Cứ thử đi, hãy để tớ xem".

Tôi mỉm cười, tự tin đáp. "Tớ có thể làm được", tôi nói, và nhấc mình lên bắt chước tư thế cây thánh giá sắt mà tôi từng thấy anh ấy làm trước đó, sử dụng khả năng bay của mình để giữ mình ở trên cao.

Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt không cảm xúc. "Star."

Tôi cười khúc khích.

"Hãy làm đúng nào."

Tôi không quá xuất sắc khi tôi không kiểm soát được. Thật khó để từ bỏ việc dồn lực cơ bắp và khả năng bay của mình; tôi phụ thuộc vào nó cho rất nhiều thứ. Nhưng đối với Robin, tôi luôn cố gắng hết sức. Tôi rùng mình khi nghĩ đến việc mình trông như thế nào khi vung những chiếc vòng đó.

Mắt cá chân của tôi không thể khép lại hoàn hảo, không giống như Robin. Cánh tay của tôi không thể giữ thẳng. Những chiếc vòng rất khó cầm và những vòng xoay của tôi còn vụng về hơn. Việc tôi mất độ bám là điều không thể tránh khỏi, nhưng tôi đã hy vọng rằng điều đó sẽ không xảy ra sớm như vậy.

Tôi không ngờ mình sẽ đâm sầm vào Robin khi tôi ngã về phía tấm thảm. Chúng tôi va vào nhau và đẩy nhau về phía sau. Tôi đập lưng xuống thảm, hất hết không khí ra khỏi phổi khi làm vậy.

Robin luôn nhanh chóng phục hồi sau mọi tác động, kể cả bây giờ. "Star, cậu ổn chứ?"

"Ái da."

Cậu ấy vội vã chạy đến bên tôi, cười toe toét khi thấy tôi chỉ choáng váng. Cậu ngồi xuống tấm thảm bên cạnh tôi khi tôi lấy lại nhịp thở của mình. "Muốn thử lại không?"

"Cậu chỉ thích xem tớ làm trò hề thôi."

"Không, tớ muốn xem cậu khám phá những kỹ năng mới."

"Tớ không thể xem cậu sao?" Yup, như vậy thì tốt hơn. Có lẽ áo cậu ấy sẽ lại tụt xuống.

Robin cân nhắc. "Ừ, có thể. Sau khi cậu thử lại." Cậu ấy bật dậy và đưa tay ra cho tôi. "Nào, đứng dậy."

Cậu ấy kéo tôi lên hơi quá mạnh làm tôi loạng choạng và ngã vào cậu. Robin phải giữ tôi lại để tôi không ngã. Nếu tôi có thể lên kế hoạch, thì không thể lên kế hoạch tốt hơn vậy được nữa. Tôi gần như ước mình đã lên kế hoạch, vì khi đó tôi sẽ biết phải làm gì tiếp theo. Nhưng giờ đây, tôi đã áp sát vào cậu ấy, tay tôi đặt trên ngực cậu ấy và cánh tay Robin ôm lấy tôi. Khuôn mặt chúng tôi rất gần nhau, cậu nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ nhất từ trước tới giờ.

Tôi mơ màng, còn chẳng nhớ nổi một điều gì Raven đã bảo tôi. Không nghiêng người, không môi, không mũi chạm vào nhau. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến lúc này là Robin và cảm giác tuyệt vời hiện tại.

Robin duỗi tay trên lưng tôi và đổi hướng thăng bằng. Hơi thở của cậu ấy hoàn toàn không ổn. "Ahh..."

Tiếng báo động của Titan bắt đầu vang lên và tôi đột nhiên phải vật lộn để giữ thăng bằng. Robin đã ở bên kia phòng và thu dọn đồ đạc trước khi tôi lấy lại được ý thức bình thường. "Nhanh lên", cậu ấy gọi, sau đó nhanh chóng biến mất qua cánh cửa.

Tôi bỗng cảm thấy rất cô đơn, và chút hụt hẫng khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro