Chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không phải là người hay hờn dỗi, nhưng có những ngày tôi không thực sự vui vẻ. Raven có thể cảm nhận được điều này, cô ấy luôn đồng điệu một cách đáng kinh ngạc với cảm xúc của tôi, và vào những ngày đó, cô ấy sẽ nỗ lực hết sức để giúp tinh thần tôi trở nên tốt hơn. Nên ngay cả sự đồng hành thầm lặng của cô ấy cũng giúp tôi thoải mái hơn rất nhiều.

Thường chúng tôi sẽ ngồi cạnh nhau trong phòng sinh hoạt chung. Cô ấy đọc sách, lơ lửng trên không trung, trong khi tôi nhìn chằm chằm vào mặt nước qua cửa sổ. Cô ấy không biết tại sao tôi buồn, nhưng Raven cũng không hỏi.

Đối diện với nơi chúng tôi ngồi, Beast Boy và Cyborg đang vô cùng hào hứng chơi game, tiếng họ cười nói đầy huyên náo và ồn ào. Có rất nhiều lời chửi thề thốt ra trong lúc cả hai hăng say với trò chơi. Họ đã từ bỏ việc kiềm chế lời nói của mình từ lâu và thực sự tôi không bận tâm, Raven cũng không quá để ý. Nó có thể dễ dàng cho qua, hoặc nhìn theo một cách hài hước, tùy theo cách chúng tôi lựa chọn.

Thỉnh thoảng họ sẽ khá ồn ào và Robin sẽ yêu cầu họ "kiềm chế lại". Họ đã gần đến thời điểm đó rồi.

"Ta phải đánh tên đần này bao nhiêu lần nữa đây?" Cyborg kêu lên.

Tôi thở dài và tựa cằm vào đầu gối.

"Cậu có muốn nói về chuyện đó không?" Raven khẽ hỏi.

Tôi quay đầu lại, má chạm vào đầu gối và liếc nhìn Robin đang đọc báo.

"À," Raven nói. "Tớ hiểu rồi."

Tôi tràn ngập nỗi buồn. "Tớ không nghĩ cậu ấy nhìn tớ theo cách tớ nhìn cậu ấy."

"Tớ chắc chắn không phải vậy đâu, Star," Raven nói.

"Hôm qua, cậu ấy đã có cơ hội hoàn hảo để hôn tớ, nhưng lại không làm vậy."

"Đồ gà ngu ngốc kia! Chết đi!" Beast Boy hét lên.

Raven liếc nhìn Beast Boy - phản ứng tự động khi nghe thấy giọng nói của cậu ấy - rồi quay lại nhìn tôi. "Tớ biết tớ đã hứa là không dùng thuật đọc tâm với cậu ta, nhưng tớ có thể kiểm tra, nếu cậu muốn. Xem cậu ấy cảm thấy thế nào."

Tôi lắc đầu, tôi không muốn sự riêng tư của Robin bị xâm phạm. "Không. Cảm ơn, Raven, nhưng không sao đâu."

"Ah, ah, ah, AH! KHÔNG! Đồ khốn nạn!" Cyborg hét lên.

Raven thở dài. "Star, con trai có thể ngốc lắm."

"Con khỉ ngu ngốc!" Bất ngờ, Beast Boy hét lên. "Mày đáng bị đánh đòn!"

Cyborg khựng lại việc mình đang làm. Raven nhướn mày. Tôi thì quay đầu lại và Robin thì làm rơi lon soda xuống sàn.

"Thấy chưa?" Raven lắc đầu. "Đồ ngốc."

Beast Boy vẫn đứng im, nhìn chúng tôi một cách lo lắng. "À... xin lỗi."

"Được rồi, tớ nghĩ cả hai đã chơi đủ cho hôm nay," Robin nói. "Mọi thứ đang quá ồn ào!"

Raven liếc ra bên ngoài. "Hôm nay trời đẹp, chúng ta có thể đi công viên."

"Oh, không," tôi nói. "Tớ không nghĩ mình sẽ vui vẻ lắm."

"Beast Boy cần phải chạy. Và tớ nghĩ cậu cần phải hấp thụ chút ánh nắng mặt trời." Raven dừng lại, rồi mỉm cười với tôi. "Chúng ta cần thư giãn."

Tôi khúc khích cười, tâm trạng cũng theo đó mà phấn chấn hẳn lên.

"Hai người cười gì thế?" Robin gọi.

Raven cười gian xảo nhìn tôi. "Starfire chỉ nói hôm nay trời đẹp, có lẽ chúng ta nên đi dã ngoại ở công viên."

"Ý tưởng tuyệt vời, Star!" Beast Boy reo lên, nhảy qua ghế sofa. "Tớ sẽ đi lấy frisbee*."

(là loại trò chơi ngoài trời, mọi người sẽ đứng quanh nhau và ném đĩa về phía những người khác.)

Cyborg có vẻ cũng thích ý tưởng này. "Tớ sẽ đi lấy đồ ăn, đừng quên bóng nhé, BB!"

Tôi trừng mắt nhìn Raven khi cô ấy đóng sách lại và đứng dậy. Cô chỉ nhún vai với tôi khi bước khỏi phòng sinh hoạt chung. Còn tôi thì thở dài và đứng dậy. Raven có lẽ đúng; tôi nên hưởng thụ dưới nắng. Có thể, tất cả chúng ta đều có thể tận dụng cơ hội này để vui vẻ.

"Cậu ổn chứ?"

Tôi quay lại và thấy Robin đang nhìn tôi, nên tôi cố mỉm cười. "Tất nhiên rồi."

"Trông cậu không ổn lắm."

Tôi chớp mắt rồi phóng đại nhìn xung quanh. "Thế sao? Vậy tớ nên làm gì để tốt lên?" Tôi hỏi, trêu chọc cậu ấy.

Robin cười khúc khích. "Được rồi, được rồi," cậu nói.

Tôi mỉm cười và đi ngang qua cậu ấy.

"Cậu sẽ nói cho tớ biết nếu có điều gì làm cậu phiền lòng chứ?"

Tôi dừng lại và nghiêng đầu. Liếc nhìn Cyborg khi anh ta lục tủ lạnh tìm đồ ăn, tôi quay sang Robin. Có lẽ cậu ấy sẽ trả lời một câu hỏi trực tiếp. "Robin—"

"Bởi vì đó là những gì bạn bè làm," Robin tiếp tục. "Nói với nhau nếu có điều gì đó làm phiền họ."

Tôi mất sạch sự can đảm mà mới giây trước mới có. "Ừ, hiển nhiên. Bạn bè.."

"Không có gì làm tớ suy nghĩ cả."

Cậu ấy mỉm cười. "Tốt."

Tôi quay đi và tiến đến giúp Cyborg chuẩn bị đồ ăn.

Công viên luôn là một nơi đáng yêu để ghé thăm ở Jump City. Nơi này luôn luôn xanh mát với những bông hoa thơm ngát cùng nhiều loại thức ăn được mọi người nướng trên bếp lò. Có nhiều người tổ chức các hoạt động vui vẻ, tiếng cười và niềm vui. Không khí ở đây tôi giúp tôi thư giãn hơn, vẫn luôn như vậy.

Gần như ngay lập tức, Robin và Beast Boy nhanh chóng chạy đi chơi Frisbee. Còn Raven thì thả tất cả đồ ăn và thiết bị xuống cái bàn gần đó và hướng đến một cái cây râm mát để đọc sách. Cyborg khóa T-Car lại và bắt đầu nấu ăn. Tôi thì làm những gì tôi vẫn làm khi đến đây - ngồi trên cỏ, tắm mình trong ánh nắng mặt trời và ngắm mọi người.

Một số người vẫy tay chào chúng tôi, nhận thấy chúng tôi đến và tôi cũng sẽ vẫy tay đáp lại. Ánh nắng mặt trời giúp tôi nạp lại năng lượng, đó là bởi làn da của tôi vốn được sinh ra để hấp thụ và tái chế chúng thành năng lượng xanh. Tôi yêu ánh nắng mặt trời và cảm thấy buồn cho những người như Raven phải ẩn mình dưới mũ và cây cối. 'Ăn nắng' là một cụm từ hay, vì về cơ bản đó là những gì tôi làm.

Hầu hết, tôi sẽ nhìn Robin. Cậu ấy và Beast Boy luôn vui vẻ ở đây. Cyborg sẽ tham gia trò chơi của họ một khi cậu ấy làm xong những chiếc hamburger ngon lành. Robin ném frisbee lên cao, Beast Boy lao theo, lưỡi và nanh thè ra khỏi miệng. Cậu ấy nhảy lên, bắt lấy Frisbee để trả lại cho Robin.

Tôi chắc chắn rằng sau bữa trưa, Raven sẽ ném frisbee và Beast Boy sẽ thích thú mang nó về cho cô ấy, trong khi Cyborg và Robin vật nhau trong trận bóng bầu dục. Nhưng hiện tại, họ đang rất vui với việc mình làm.

Tôi cũng quan sát mọi người, những gia đình đang tận hưởng sự thư giãn tại công viên. Có một nơi để cho vịt trời ăn ở đây. Nhiều khu vực có lắp đặt một số thiết bị vui chơi cho trẻ em và ghế dài cho cha mẹ chúng ngồi. Có những bà mẹ mang xe đẩy và đang âu yếm con mình. Có những ông bố đang đẩy con nhỏ của mình trên xích đu.

Một đứa trẻ bị trầy xước đầu gối và bố cô bé đã kể cho cô bé nghe một câu chuyện để động viên. Một bà mẹ trò chuyện với bạn bè. Một cậu bé tóc đỏ trèo cây và trái tim tôi bỗng đau nhói khi nhớ đến anh trai mình.

Khi nhìn những người đến thăm công viên, tôi sẽ thường chải tóc bằng ngón tay. Việc đó sẽ giúp tôi thư giãn, nhưng không phải hôm nay. Hôm nay, tôi vô cùng bồn chồn.

Hôm qua, Robin có thể hôn tôi, nhưng cậu ấy đã không làm vậy. Khi nghĩ về điều đó, tôi cũng dần nhớ về những khoảnh khắc khi cậu ấy có thể áp môi mình vào môi tôi nhưng cậu đã không làm vậy, trong quá khứ.

Điều đó thực sự làm tôi có chút nản lòng.

Tôi vẫn không biết cậu ấy cảm thấy thế nào về tôi, sau ngần ấy thời gian. Chúng tôi không nói về cảm xúc. Cậu ấy có thể chạm vào tôi, nhưng không bao giờ có bất kì sự mờ ám nào. Nhưng tôi lại cảm thấy như thể cậu chạm vào tôi nhiều hơn mức một người bạn nên làm.

Thật khó hiểu.

Tôi đứng dậy, quyết định sẽ đi dạo trước khi Cyborg chuẩn bị xong bữa trưa. Công viên có những khu vườn xinh xắn để đi dạo, tôi đặc biệt thích những luống hoa. Ở Tamaran, những bông hoa như vậy có thể có độc hoặc cố ăn thịt tôi, nhưng ở đây chúng lại là thú vui thoả mãn thị giác. Tôi quay lại và hướng về phía con đường rải sỏi quanh co khắp công viên, vẫy tay chào Raven khi tôi đi ngang qua cô ấy.

Nhưng chưa đi được bao xa, tôi đã nghe thấy tên mình được gọi. "Star, đợi đã." Tôi quay lại và thấy Robin đang chạy về phía tôi. Tôi có thể dễ dàng thấy được Beast Boy và Cyborg đang giơ ngón tay cái lên và cười toe toét sau lưng Robin.

"Cậu muốn đi cùng tớ không?" Cậu ấy hỏi, nở nụ cười dịu dàng khiến tôi cảm thấy ấm áp vô cùng.

"Tất nhiên rồi."

Cậu hạm vào phần eo lưng tôi, chỉ là một cái chạm nhẹ bằng ngón tay khi cậu ấy rảo bước bên cạnh tôi, điều ấy khiến tôi luôn muốn nhiều hơn vậy. "Cậu đã tắm nắng đủ rồi chứ?" cậu hỏi.

Tôi mỉm cười. "Không. Tớ chỉ không muốn ngồi yên thôi. Khu vườn ở đây lúc nào cũng đẹp mà."

"Có lẽ vậy," cậu nói. "Tớ thực sự không để ý."

Tôi nhướn mày nhìn cậu ấy. "Cậu để ý mọi thứ."

"Không phải tất cả mọi thứ," Robin nói với nụ cười trêu chọc. "Chỉ những thứ quan trọng thôi."

"Sự rực rỡ ở đây không quan trọng với cậu sao?"

"Đó không phải là tất cả những gì quan trọng."

Tôi liếc nhìn cậu ấy qua hàng mi, sự ngại ngùng khiến tôi trở nên rụt rè. "Thế..cậu coi điều gì là quan trọng?"

Robin cân nhắc. "Ồ, rất nhiều thứ. Mặt trời, cây cối,..và bàn tay theo đuôi chúng ta." Cậu quay nhanh một vòng. Tôi nghe thấy tiếng thình thịch phía sau cả hai, trước khi bàn tay Robin đặt lại trên lưng tôi. Tôi liếc qua vai mình để thấy bàn tay của Cyborg đang ngọ nguậy trên bãi cỏ dưới bóng cây với một chú chim xanh lá đang giãy giụa giữa các ngón tay, trước khi Robin vội vã kéo tôi đi.

"Tại sao cậu ấy lại làm thế?" Tôi hỏi khi Robin nghĩ rằng chúng tôi đã giữ đủ khoảng cách giữa  cả hai với Cyborg và Beast Boy.

Robin nhún vai. "Đó là chuyện của đàn ông."

Tôi suy nghĩ. "Vậy...cậu có theo dõi Raven và Beast Boy không?"

"Chết tiệt, không. Raven sẽ giết tớ nếu tớ làm vậy. Tớ không theo dõi, Star," Cậu ấy nói và cúi đầu. "Ừm, tớ không theo dõi nhiều."

Điều đó làm tôi tò mò. "Vậy cậu theo dõi ai?"

Cậu ấy nhìn tôi với vẻ không tin, mỉm cười, lắc đầu và không trả lời.

Tôi dựa vào cánh tay cậu, nếu cậu ấy định để tay lên lưng tôi thì tôi sẽ tận hưởng điều đó. Hông chúng tôi chạm vào nhau khi chúng tôi bước đi và cậu ấy dường như không bận tâm, cũng không dịch người ra xa. Một cách tự nhiên nào đó, chúng tôi gắn kết với nhau.

Tôi biết mình không thể vòng tay ôm cậu ấy, mặc dù tôi rất muốn. Kinh nghiệm trước đây bảo tôi không nên để ý đến nơi cậu ấy đặt tay, nếu không Robin chắc chắn sẽ bỏ tay ra. Vì vậy, tôi im lặng, tận hưởng cảm giác chúng tôi đang đi dạo trong công viên như một cặp đôi.

Chúng tôi đi bộ dọc bờ và tôi nhìn chằm chằm hồ nước trong công viên. Có những cặp đôi khác cũng đang đi bộ, tay họ quấn quanh nhau, hoặc nắm tay nhau. Thậm chí còn có một số cặp đôi hôn nhau trên tấm thảm dưới tán cây. Những người khác cười khi họ đung đưa ngón chân trong nước. Mặc dù tôi không cố ý, nhưng tôi đã thở dài về điều mà mình đang sầu muộn.

"Star, có chuyện gì vậy?"

"Đôi khi tớ tự hỏi," tôi nói, "cuộc sống của họ sẽ thế nào."

"Ai cơ?" Robin hỏi và nhìn theo ánh mắt tôi. "Ồ." Bàn tay cậu buông khỏi lưng tôi.

Tôi thương tiếc cho sự mất mát đó. "Thật tuyệt khi được sống một cuộc đời bình thường."

"Không có ai thực sự bình thường cả, Star ạ."

"Con người luôn muốn tình yêu, phải không? Tìm một người đặc biệt để ôm và hôn dưới bóng cây?"

Cậu nhún vai. "Ừ, tớ đoán vậy."

Tôi quay lại nhìn Robin. "Cậu có bao giờ mong muốn điều đó không?"

Robin nuốt nước bọt khi cậu ấy nhìn thẳng về phía trước. "Đôi lúc." Cậu hắng giọng. "Chúng ta nên quay lại. Cyborg có lẽ đã chuẩn bị xong bữa trưa rồi."

Tôi không chắc chắn, nhưng tôi cảm thấy mình phải hỏi. Tôi muốn có một câu trả lời rõ ràng. Nhưng cậu ấy đang bước xa dần tôi rất nhanh và tôi không có thời gian để diễn đạt câu hỏi của mình một cách khéo léo. "Robin, cậu có bao giờ mong muốn điều đó với tớ không?"

Cậu ấy không dừng lại nhưng tôi nhận thấy bước chân cậu có chút khựng lại. "Tớ thích mọi thứ như thế này."

Câu trả lời đó không trả lời được điều gì cả. "Robin—"

Một lần nữa, chúng tôi bị gián đoạn bởi tiếng chuông báo động chói tai xuyên qua không khí. Robin dừng lại, quay nửa người về phía tôi khi cậu với tay lấy máy liên lạc. "Cyborg?"

"Xe của tôi!" Cyborg rên rỉ. "Hắn ta đã đánh cắp baby của tôi!"

Tôi vội vã chạy đến bên Robin. "Ai vậy?" Tôi hỏi.

"Overload! Bạn ơi! Hắn đã lấy xe của tôi rồi!"

Robin quay lại và bắt đầu chạy nước rút về hướng chúng tôi vừa đi. "Đuổi theo hắn," cậu ấy nói với Cyborg. "Chúng tớ sẽ đuổi kịp cậu ."

Tôi bay lên không trung, túm lấy Robin bằng vai và bay lên trời để tránh xa những cái cây. Chúng tôi thấy Raven bay lên không trung, Cyborg được Beast Boy giữ trong hình dạng pterodactyl. Họ bay ra xa chúng tôi.

"R-Cycle, Star," Robin nói với tôi.

Tôi hướng về bãi đậu xe. Khi Robin đã ngồi lên chiếc R-Cycle của mình, anh ấy đội mũ bảo hiểm vào và khởi động trong khi tôi quay lại bầu trời để kiểm tra hướng mà Raven đang đi.

"Đi hướng này!" Tôi gọi Robin và chỉ về phía Raven.

Robin gật đầu với tôi và chỉ hai ngón tay về hướng đó.

Tôi lao lên trời, bay đủ cao để có thể giữ Raven trong tầm mắt và điều hướng cho Robin. Cậu ấy làm theo hướng dẫn của tôi; tôi sẽ lao xuống theo một hướng để báo hiệu rằng Overload đã rẽ theo một hướng cụ thể và Robin sẽ đi theo.

Không lâu sau, chúng tôi đã đuổi kịp họ. Overload chạy trên những con đường gồ ghề và tôi thầm thở phào khi hắn không lái xe qua thành phố; thay vào đó, chúng tôi đuổi theo tên đó trên những con đường ít người qua lại. Hắn lái chiếc T-Car lên một ngọn núi, một vách đá lớn ở bên phải tôi, một vách đá phủ đầy cây cối ở bên trái tôi.

"Nếu hắn làm trầy xước baby của tớ," Cyborg nói khi bắn khẩu pháo âm thanh vào bãi sỏi trước xe. "Tôi sẽ xé xác hắn."

"Tớ tin cậu đã nâng cấp hệ thống an ninh," tôi nói, bay cạnh Beast Boy.

"Ừ, và tớ đoán cả Overload cũng đã nâng cấp hệ thống của mình."

"Tớ không muốn làm xây xát baby của cậu. Cậu muốn chúng tớ làm gì?" Tôi hỏi.

Cyborg cân nhắc. "BB, đưa tớ đến gần hơn. Tớ sẽ thử truy cập vào hệ thống an ninh của cô ấy*."

(mọi người xem phim sẽ biết Cy rất yêu quý T-Car và hay dùng danh xưng "her" với nó nên tui sẽ giữ nguyên nhé.)

Tôi lùi lại, cúi xuống để chạy dọc theo con đường bên cạnh Robin. Beast Boy lao xuống và đặt Cyborg lên nóc chiếc xe yêu quý của cậu ấy. Tôi có thể thấy Cy đang điên cuồng gõ trên bảng điều khiển trên cánh tay.

Đột nhiên, chiếc xe rít lên, hai khoang chứa tên lửa dang rộng như đôi cánh.

"Những tên lửa định vị nhiệt!" Cyborg hét lớn với chúng tôi.

Chúng tôi tản ra.

Raven bay ra xa, lao xuống sườn núi còn Beast Boy thì bay thẳng lên không trung. Tôi lướt dọc theo vách đá, làm sao gần Robin nhất có thể để yểm trợ trong trường hợp cần thiết, trong khi cậu ấy kích hoạt hệ thống phòng thủ tên lửa trên R-Cycle.

Tên lửa của T-Car bắt đầu bắn trong khi nó rít lên, Cyborg bám chặt vào nóc xe. Hai tên lửa cháy lao về phía Raven, một tên bắn thẳng vào phía Beast Boy. Một số tên lửa bay về phía tôi, nhưng phần lớn chúng đuổi theo phía sau Robin. Tôi đoán cậu ấy có dấu hiệu nhiệt lớn nhất.

Robin chửi thề. Chiếc xe máy của cậu ấy bắn những viên đạn chống tên lửa, và tên lửa của chiếc T-Car bắt đầu nổ tung xung quanh chúng tôi.

Tôi né tránh và luồn lách trong không trung, nhưng tôi đã rơi vào một vị trí tệ hại. Tôi ở quá gần vách núi. Những mảng của sườn núi đang bị nứt vỡ trước mặt tôi, cũng như phía sau và tôi bắt buộc phải né những tảng đá rơi xuống. Tôi hét lên khi một tảng đá rơi xuống rất gần.

"Star! Tới đây!" Robin hét lên và đưa tay ra về phía tôi.

Chiếc T-Car vẫn đang không ngừng bắn ra vô số tên lửa, Cyborg vẫn đang cố gắng ngăn chặn nó. Tôi đổi hướng, lao tới Robin và cậu ấy nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi lên yên sau của mình. "Giữ chặt nhé," cậu ấy hét lên và tôi gần như không kịp ôm chặt cậu khi chiếc xe luồn lách một cách thành thạo, lạng lách giữa những tảng đá khổng lồ đang dần vỡ khỏi sườn núi và rơi xuống đường.

Một trong những quả tên lửa phát nổ ngay trước mũi xe và Robin phai phanh gấp đến nỗi lốp sau xe bật lên. Không đủ, lốp trước đâm vào hốc đá cạnh đó và bắt đầu bốc khói trên đường, chiếc R-Cycle đã bị lật. Cả hai bị văng mạnh vào vách sườn núi.

Quá nhanh, tôi không kịp bay.

Cú va chạm làm tôi đau tới choáng váng. Nó làm cơ thể phải chịu chấn động lớn. Cả cơ thể tôi đã đập xuống đất, nảy lên và đập mạnh vào tường. Một thứ ấm nóng, dinh dính từ thái dương chảy xuống và tôi lờ mờ nhận ra; có lẽ tôi đã đập đầu vào đâu đó.

Tôi nằm trên mặt đất, choáng váng và đau đớn. Robin bên cạnh tôi, rên rỉ. Bức núi đá ở bên trái tôi, cảm tưởng gần như trong tầm với. Tay áo của Robin gần tôi nhất bị rách và tôi có thể nhìn thấy máu. Cậu ấy giật mũ bảo hiểm ra và ném sang một bên, quay đầu về phía tôi. "Cậu ổn chứ?"

Tôi gật đầu. "Cậu thì sao?"

Anh ấy với tay chạm vào cổ tay tôi. "Ừ. Chỉ xây xước nhẹ thôi."

Có tiếng huýt kéo dài, tôi kinh hãi nhìn một quả tên lửa đâm vào vách đá phía trên chúng tôi. Ngọn núi lập tức nứt toác và vỡ ra, một loạt đá tảng đổ xuống không trung về phía chúng tôi.

Không ai trong cả hai có thể kịp thoát ra lúc này. Tôi thì có thể sống sót qua nếu đống đất đá đó hoàn toàn vùi lấp mình, nhưng Robin thì không. Tôi quay lại, túm lấy áo cậu ấy và nhanh như cắt lăn cả hai về phía vách đá. Tôi hy vọng nó có thể bảo vệ được cậu. Tôi chèn Robin vào giữa tường và mặt đất, không còn thời gian để đứng, tôi lao mình qua cậu ấy để bảo vệ, đặt lòng bàn tay lên gần vai và tạo ra tia chớp mạnh nhất có thể.

Khuôn mặt của Robin trở nên tái nhợt.

Tôi rên rỉ khi chúng va mạnh vào nhau, thầm cảm nhận được khi tảng đá trượt dài trên tấm khiên mà tôi tạo ra bằng starbolt của mình. Những tảng đá vỡ ra sau lưng tôi, đập xuống đất. Một tảng đá khác nảy vào tấm khiên, cú va chạm khiến tôi không thể không lơi tay mà ngã về phía Robin.

Tôi nhìn chằm chằm vào mặt nạ của cậu ấy, thầm ước bản thân có thể nhìn thấy đôi mắt dưới nó và mong rằng điều này sẽ đủ để bảo vệ chúng tôi. Tôi tin cậu ấy đang nhìn thẳng vào mắt mình.

Nhưng bất chấp mọi hy vọng của cả hai, những tảng đá bỗng sụp xuống, mọi nguồn sáng đều biến mất. Một sức nặng lớn đè lên vai và lưng tôi. Những tia chớp của tôi nhanh chóng tan biến và mọi thứ đều rơi vào bóng tối đen đặc..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro