Chapter 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây quả là một sức nặng khổng lồ - một sức nặng không đồng đều khi hàng chục tảng đá với kích cỡ khác nhau đồng loạt đè ép xuống người. Cánh tay tôi run rẩy còn vai thì dần trở nên đau nhức. Có hàng ngàn cạnh đá sắc nhọn đè lên người tôi. Rất ít khoảng cách giữa Robin và tôi, nhưng vẫn đủ để tôi di chuyển, một chút.

Tôi ho, có bụi trong không khí. "Robin?" Tôi cố gắng rút một tay ra khỏi tảng đá sau lưng để có thể chạm vào cậu ấy, nhưng chúng dịch chuyển và tôi bắt buộc phải đổi tay. "Robin?"

Sự im lặng thật không thể chịu đựng được! Sự hoảng loạn như đang điên cuồng ăn mòn tâm trí tôi, những suy nghĩ tồi tệ nhất về việc cơ thể bị thương nặng tới mức nào bên dưới tôi. Tôi đã làm cậu ấy thất vọng sao? Đầu gối tôi chạm vào thứ gì đó mềm mại, vì vậy tôi khẽ đẩy nó. Tôi chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất, chuẩn bị tạo ra một starbolt để nhìn.

Nhưng may mắn thay, Robin đã ho lên và rên rỉ, tôi cảm thấy có thứ gì đó đập vào bụng khi anh ấy di chuyển.

"Robin?" Tôi hỏi lại, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

"Star? Cậu ổn chứ?" Robin hỏi và tôi nghe thấy tiếng cậu loay hoay trong bóng tối. Có tiếng thứ gì đó vừa bị bẻ, không gian nhỏ mà chúng tôi đang ở bỗng chốc đã có ánh sáng. Mặt nạ của cậu ấy đã bị lệch, có một vết cắt ở thái dương cậu và khuôn mặt cùng mái tóc phủ đầy bụi. Robin ném gậy phát sáng của mình lên đầu. "Cậu ổn chứ?" cậu ấy hỏi lại, hất tóc tôi ra khỏi mặt mình.

"Ừ."

"Cậu đang chảy máu," cậu nói, di chuyển đôi vai một chút. Robin nhích ít một trên mặt đất để nhìn rõ hơn. Cậu ấy đưa tay ra và nắm lấy cằm tôi, kiểm tra vết cắt ở thái dương.

Tôi nhìn vào vai Robin. "Cậu cũng vậy."

Cậu ấy chỉ liếc nhìn nó khi với tay vào thắt lưng để lấy bộ dụng cụ sơ cứu nhỏ của mình. "Ổn mà." Cậu mỉm cười gượng gạo với tôi, xé một miếng gạc tẩm cồn nhỏ. "Cố chút nhé," cậu nói khi chấm vào vết thương.

Tôi nhăn mặt, mặc dù cậu ấy rất nhẹ nhàng. "Ngoại trừ việc bây giờ chúng ta bị mắc kẹt. Nếu tớ có thời gian, tớ có thể nhấc cậu ra khỏi đây rồi."

"Thà bị mắc kẹt còn hơn là chết", cậu ấy nói với tôi khi dán một miếng băng dính nhỏ. "Cậu có thể nhấc nó lên không?"

Tôi ước lượng sức nặng đè ép phía trên mình. Đầu gối tôi đang chống hai bên người Robin và có thể dùng lực để nâng lên. Sẽ phải thay đổi vị trí một chút và tôi không chắc tảng đá sẽ không rơi nếu tôi thử. "Có thể," tôi nói. "Tớ có nên mạo hiểm không?"

Cậu lấy gậy phát sáng và chiếu vào tảng đá ở vai tôi, rồi quanh xương sườn tôi. "Không. Có vẻ như có tới hai hoặc ba mảnh đá khác nhau ở đó." Đặt gậy phát sáng lên trên đầu, cậu ấy nhanh chóng cầm lấy máy liên lạc, kích hoạt đèn hiệu dẫn đường. "Tốt nhất là đợi những người khác. Cậu có thể giữ nó không?"

Tôi gật đầu. "Tớ sẽ không thất bại."

"Good girl*."

(Robin nói câu này với ý khen ngợi Starfire nên tui sẽ giữ nguyên thay vì dịch ra hen, vì dịch nó sẽ rất "mắc cừi".)

"Này, cậu ổn chứ?" Giọng của Cyborg vang lên sau một lúc.

Robin trả lời. "Không. Chúng tớ bị kẹt trong một trận đá lở."

"Chúng tớ?"

"Tớ và Star. Cô ấy đang cố sức chặn để không làm đống đất đá thực sự vùi lấp cả hai. Tớ hiện tại không thấy bất cứ lối thoát nào ngay lúc này. Chúng tớ cần sự giúp đỡ."

Giọng nói khô khốc vô cảm của Raven vang vọng qua máy liên lạc. "Tớ đang tạo ra một lồng sắt giam Overload, sau đó tôi sẽ đến hỗ trợ cả hai. Có đủ chỗ cho một cổng không?"

Robin và tôi nhìn xung quanh. Tôi lắc đầu.

"Có lẽ là không," Robin nói. "Kể cả khi cậu mở được một cái, chúng tớ cũng không thể thực sự di chuyển để vượt qua được."

"Dù sao tớ cũng sẽ thử; nếu không, tớ sẽ nhấc những tảng đá đó lên."

"Cẩn thận," Beast Boy nói với chúng tôi. "Tớ đang ở trên núi, có vẻ như những tảng đá vẫn chưa ổn định."

"Chúng tớ sẽ không cố gắng thoát ra, Star không có đủ sức mạnh để làm điều đó. Trước tiên hãy ngăn chặn Overload, chúng ta không muốn bất kỳ ai khác bị thương. Nhanh lên."

"Star, cậu ổn chứ?" Cyborg hỏi với vẻ quan tâm.

"Nó rất nặng", tôi nói. "Hãy nhanh lên".

"Anh bạn, muốn tớ bắt đầu di chuyển đá không?" Beast Boy hỏi.

"Đợi Raven," Robin hướng dẫn. "Trong trường hợp nó sẽ sụp xuống lần nữa."

"Cố lên," Cyborg nói với chúng tôi. "Chúng tớ sẽ cứu được cả hai người."

Robin đóng máy liên lạc lại. "Chúng ta chỉ cần chờ thôi."

Tôi mỉm cười với cậu ấy.

"Tôi có thể dùng gậy để chống đỡ một chút," cậu nói, tay đưa lên thắt lưng. "Giảm bớt sức nặng đi—"

Có tiếng ầm ầm phía sau chúng tôi, đó là đợt rung chấn tiếp theo của lớp đất đá phía trên.

Robin ngay lập tức phản ứng lại. Tôi hét lên.

Tôi chắc chắn cậu ấy không cố ý. Đó chỉ là phản ứng của những tảng đá phía trên những tảng sau lưng tôi. Cậu ấy muốn giảm lực đè ép, dù rất nhỏ so với tôi, để giữ cho những tảng đá phía trên không đè bẹp cả hai. Tôi chắc chắn rằng, khi cậu ấy phản ứng với những tiếng ầm ầm, Robin đã rất muốn chống tay vào tảng đá bên vai tôi.

Nhưng đó không phải là nơi tay cậu ấy có thể chạm tới. Cậu ấy thậm chí còn không thể với gần tới chúng là đằng khác. Tôi chắc chắn Robin đã đánh giá quá cao không gian hạn hẹp này. Cậu ấy chỉ không ngờ tay mình sẽ chạm vào ngực tôi, cũng không ngờ mình sẽ bị kẹt ở đó.

Đá đóng lại xung quanh chúng tôi, tảng đá đè lên lưng tôi khiến cả hai gần sát lại với nhau. Tôi không tin mình có thể di chuyển khỏi vị trí hiện tại, cho dù tôi có muốn chăng nữa. Lòng bàn tay tôi ấn vào tảng đá sau lưng, trong khi khuỷu tay tôi bị kẹt ở hai bên đầu cậu. Cơ thể tôi bị ép chặt vào cậu ấy, tôi không có chỗ để di chuyển, hoặc thậm chí là cố gắng nhấc tảng đá lên cao hơn một chút, tôi cũng không thể vác cả hai ra.

"Ôi. Chết tiệt."

Cằm tôi chạm vào mũi cậu ấy nên tôi nghiêng đầu. "Tớ xin lỗi."

"Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt."

"Đừng lo, ổn mà."

Robin ngọ nguậy. "Tớ bị kẹt rồi."

"Tớ cũng vậy. Cậu ổn chứ?" Tôi hỏi với vẻ lo lắng.

Cậu lại quằn quại, cố gắng nhích người xa tôi. "Không có gì bị gãy, tớ chỉ... bị kẹt."

"Ồ, Robin?"

Đầu cậu ấy ngoẹo sang hai bên khi cậu cố gắng tìm kiếm một lối thoát hoặc một khu vực có nhiều không gian hơn. "Chết tiệt, máy liên lạc bị hỏng rồi. Điều đó sẽ khiến họ khó tìm thấy chúng ta hơn. Cậu có thể liên lạc được với máy của mình không?"

"Tớ không thể di chuyển."

"Chết tiệt," cậu lại chửi thề. Thật sự, Robin đã làm rất nhiều điều như vậy và nó bắt đầu trở nên đáng lo ngại.

"Robin," tôi quát lên, cố gắng thu hút sự chú ý của cậu ấy.

Cậu vẫn đang tìm cách trốn thoát nên trả lời với giọng vô hồn: "What?"

"Bạn có thể đừng cong tay lại được không?"

Cậu ấy quay đầu lại nhìn tôi và trông rất hoảng hốt. "Chúa ơi, Star, tớ xin lỗi, tớ thực sự xin lỗi."

"Làm ơn, hãy nằm yên. Bạn bè sẽ sớm giải cứu chúng ta thôi."

Tôi đang đổ mồ hôi và tôi cũng có thể thấy một lớp bóng mịn trên lông mày cậu ấy. Nếu tôi nghiêng đầu, tôi có thể chạm môi vào trán cậu. Robin quay đầu sang một bên để đầu chúng tôi không va vào nhau. Ngực chúng tôi, với hai bàn tay cậu ấy ở giữa, bị đẩy chặt vào nhau, mặc dù cả hai đã hơi dịch chuyển. Ngực tôi hướng về phía ngực cậu ấy. Tôi cho rằng cậu có một tầm nhìn "đặc biệt" đẹp - dù không có nhiều ánh sáng để nhìn thấy bất cứ thứ gì. Tôi không có chỗ để di chuyển, chân tôi bị kẹt ở góc nên không thể nâng lên. Nếu đá di chuyển lần nữa, tôi chắc chắn sẽ không thể giữ chúng lâu hơn nữa. May mắn thay, tôi đã không cảm thấy chúng di chuyển vào lưng tôi một lần nữa.

"Có vẻ như những tảng đá đã lắng xuống rồi", tôi nói, quyết tâm giữ bình tĩnh.

"Tốt, chúng ta chỉ cần bám vào thôi."

Đó là một tư thế "thú vị" để bị kẹt. Nó có thể khá tuyệt vời, nếu tảng đá không đè lên chúng tôi từ mọi phía. Tôi có thể điều chỉnh cổ mình đủ để chạm tới môi cậu ấy, nếu tôi muốn. Mặc dù, tôi chắc rằng rằng đó sẽ không phải là nụ hôn đầu hay ho, nhưng chắc chắn sẽ đáng nhớ.

Nhưng tôi vẫn ước có nụ hôn đầu tiên như trong phim cổ tích, khi Robin ôm tôi vào lòng và mỉm cười với tôi trước khi hôn tôi - không phải bị kẹt giữa nhau dưới một tấn đá.

Tôi thở dài. "Điều này thật khó chịu."

"Cậu đang nói với tớ đấy." Robin dừng lại. "Cậu có thể, kiểu như, thở ra hay gì đó không? Nếu chúng ta làm cùng lúc, tớ có thể thoát khỏi tay cậu."

"Tớ đã gặp khó khăn khi thở rồi", tôi trả lời. "Tớ đang cố gắng không làm gì nhiều và cố gắng hết sức để không đè nặng lên cậu. Nhưng chúng ta có thể thử xem."

"Được rồi, đếm đến ba, hít vào. Một, hai, ba."

Cả hai chúng tôi hít vào hết sức có thể trong khi Robin quằn quại tay một cách dữ dội. Tôi nhăn mặt; đó không phải là một cảm giác dễ chịu. Cậu ấy cố gắng nhích tay về phía hai bên hông tôi hơn, nhưng vẫn không thể gỡ chúng ra.

"Ừ, điều này không hiệu quả," Robin nói. "Quá nhiều đá ở hai bên hông tớ để giải thoát chúng, không có nơi nào để nhấc tay hay di chuyển. Xin lỗi."

"Nó đáng để thử."

"Ồ, may mắn thay là cậu lại mềm mại như vậy.."

Tôi chớp mắt. "Gì cơ?"

Robin nuốt nước bọt. "À... không có gì. Xin lỗi."

Có vẻ như cậu ấy cũng đã xin lỗi rất nhiều.

Chúng tôi chờ đợi trong im lặng. Tôi lo lắng về không gian hạn hẹp và mức oxy của chúng tôi, không phải cho tôi - cơ thể tôi có thể hoạt động với rất ít, hoặc không có chút không khí nếu tôi ở ngoài không gian - mà là cho Robin. Tôi cố gắng dịch chuyển vai và ngọ nguậy chân, những chuyển động nhỏ để xem liệu tôi có thể nới rộng không gian cho cả hai không. Mỗi lần tôi di chuyển, tảng đá sau lưng tôi lại di chuyển và tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Ngoài ra, "Có một tảng đá đang đè vào chân tôi."

"..."

Tôi co giật chân, cố gắng giảm bớt áp lực.

"Yeeeeah... đó không phải là đá."

Tôi cau mày và cố nghiêng đầu để có thể nhìn thấy "không phải đá" là gì. Má tôi đập vào mũi Robin khi cố gắng làm vậy.

Vì một lý do nào đó, Robin dần thở dốc. "Cậu có thể, ahh, đừng di chuyển không? Nó khiến.. chuyện tệ hơn ở đây." Tôi đứng im, nhận ra đó là gì. Robin thở ra một hơi. "Cảm ơn."

"Là cậu à?" Tôi hỏi, cảm thấy rất ấm áp và khá hài lòng với bản thân. Tự mãn, tôi tin là từ này đúng!

Cậu đỏ mặt. "Yea..xin lỗi." Robin quay đầu đi hoàn toàn. "Chỉ là phản ứng thôi..vì chúng ta quá gần nhau. Không có ý nghĩa gì cả."

Tôi lạnh người, lời cậu nói như gáo nước dội lên sự phấn khích nãy giờ của tôi. "Ồ."

"Tớ thật ngu ngốc khi bị mắc kẹt như thế này", cậu nói một cách cay đắng.

Lời đó thậm chí còn đau hơn cả câu nói "chẳng có ý nghĩa gì" ban nãy. Tôi lại liếc xuống. "Tớ sẽ xem mình có thể di chuyển được không."

"Không có tác dụng gì đâu", Robin cảnh báo. "Đừng cử động nữa".

"Tớ không muốn Robin phải khó chịu, vì cậu thấy không thoải mái khi ở bên tớ như thế này."

Robin há hốc mồm nhìn tôi. "What.?"

"Cậu đã tự cho mình là ngu ngốc khi bị kẹt ở đây với tớ."

Cậu hít vào một hơi. "Không, Star—" Cậu lúng túng. "Ý tớ là, tay tớ, bị kẹt... ở đó... nó là..."

"Tôi không ngây thơ như cậu nghĩ đâu. Tớ biết chính xác điều này-" Tôi dịch chuyển chân, và Robin thở hổn hển, "-là vì sao và tại sao cậu lại có nó, ngay cả khi cậu chắc chắn rằng nó chẳng có ý nghĩa gì cả."

"Đó chỉ là một phản ứng thôi", lần nữa Robin khẳng định.

"Vậy thì hẳn là cậu đã rất khó chịu khi bị như thế này, bị ép vào người tớ như vậy," tôi lý luận. Tôi quyết tâm, rằng ít nhất cũng phải có được một số câu trả lời từ cậu ấy.

"Không khó chịu đâu," Robin nói với tôi qua hàm răng nghiến chặt. "Chỉ là... đó là cậu."

Tôi cau mày. "Vậy, cậu muốn có phản ứng như thế này với người khác à?"

Anh rên rỉ. "Chúa ơi, Star, dừng lại đi. Đây không phải là lúc để nói về những điều như thế này."

"Không bao giờ như thế cả", tôi lẩm bẩm.

"Cậu muốn gì ở tớ?" anh ta quát.

"Sự thật." Đó là tất cả những gì tôi muốn từ cậu ấy. "Cậu không bao giờ cho tớ điều đó. Robin, tớ thực sự cần biết."

Cậu thở dài. Cậu ấy cố gắng dịch chuyển lần nữa nhưng không thành công. Robin lại thở dài.

"Robin?"

"Chúng ta không nên có cuộc trò chuyện này."

Tôi cảm thấy lòng mình xót xa. "Được rồi, vậy thì chúng ta hãy nói về điều gì đó khác," tôi nói một cách mỉa mai. "Có lẽ cậu muốn tớ đọc Bài thơ về sự bền bỉ, có bảy trăm bảy mươi bảy khổ thơ—"

Môi anh mím lại thành một đường thẳng và trông có vẻ không vui. "Được thôi. Cậu cần biết điều gì?"

"Ý cậu là sao khi nói cậu thích mọi thứ theo cách hiện tại?"

"Chính xác là như vậy. Tớ thích cách họ sống. Cậu là bạn thân nhất của tớ. Tớ không muốn thay đổi bất cứ điều gì."

Tôi mím môi. "Ồ." Cậu ấy không muốn hôn tôi. Robin không muốn tiến xa hơn.

"Starfire, đây thực sự không phải là nơi tốt để nói." Cậu có vẻ bực bội. Robin hiếm khi gọi tên đầy đủ của tôi mà thích gọi tôi là Star hơn. Khi cậu ấy gọi Starfire, tức cậu sẽ đưa ra một chỉ thị - với tư cách người thủ lĩnh - mà ta phải tuân theo, không được thắc mắc. "Cậu cần phải tập trung."

Tôi cố giấu tiếng nấc nghẹn nơi cổ họng. Tôi không muốn cậu ấy biết lời nói của mình đã làm tôi tổn thương đến mức nào.

"Ồ, Star, không."

Tôi quay đầu đi và nhắm chặt mắt lại.

Cậu ấy di chuyển, nhiều nhất có thể. Nếu chúng tôi được tự do, cậu hẳn sẽ vòng tay ôm lấy tôi, nhưng ở đây, tất cả những gì cậu có thể làm là áp má mình vào má tôi. "Không, Star, đừng khóc, làm ơn. Tớ đã luôn quan tâm cậu. Nó nhiều hơn mức một người đồng đội nên quan tâm. Nhưng tớ không thể làm nhiều hơn thế được."

"Tại sao không?"

"Bởi vì," cậu thì thầm. "Em là đồng đội của anh. Anh là thủ lĩnh của em. Anh không thể để nhu cầu của mình ảnh hưởng người khác. Anh cần biết em sẽ hành động theo lệnh của anh mà không cần thắc mắc. Anh cần biết anh có thể ra lệnh cho em làm bất cứ điều gì và em sẽ làm. Nếu chúng ta hẹn hò, chúng ta sẽ mất đi sự chắc chắn đó. Anh biết sức mạnh của em gắn chặt với cảm xúc của em như thế nào. Anh không thể chịu đựng được nếu chúng ta cãi nhau và em không thể bay, sẽ bị thương. Em sẽ là sự xao lãng mà anh không thể chịu đựng được."

(Khúc này Robin dùng giọng tâm sự nên tui sẽ sửa đổi xưng hô phù hợp nha.)

"Nhưng nếu như—"

"Tớ không thể có tình cảm với bất kỳ ai", cậu ấy nói với tôi. "Những gì chúng ta đang gánh trên vai là quá to lớn. Không nên có bất cứ sự xáo trộn nào".

Cậu ấy nói như Batman vậy. "Nhưng Beast Boy và Raven—"

"BB không phải là thủ lĩnh, Star. Tớ là thủ lĩnh."

Tôi gục mặt vào cậu ấy, tìm lấy sự an ủi cho mình. Một giọt nước mắt rơi xuống mặt cậu. "Làm ơn, Robin.."

Giọng cậu khàn khàn. "Đừng hỏi anh điều này. Anh sẽ không thể trao nó cho em."

"Anh sẽ không hôn em sao?" Tôi hỏi một cách buồn bã.

Anh nuốt nước bọt. "Không," anh kiên quyết nói. "Không, tôi sẽ không làm thế."

Khuôn mặt chúng tôi giờ đây rất gần nhau. Tôi có thể nghiêng đầu và môi tôi có thể chạm vào môi anh. Anh biết điều đó. "Làm ơn đừng."

Trong một khoảnh khắc, tôi đã cân nhắc đến việc lờ anh đi, chỉ để tôi có thể hôn anh. Nhưng điều đó sẽ không công bằng, với cả hai chúng tôi. Tôi muốn anh hôn tôi vì anh muốn thế. Đó là cách đúng đắn, không phải như thế này. Tôi nhắm mắt lại và quay đi. Anh lại áp má chúng tôi vào nhau. "Tôi xin lỗi," anh thì thầm.

Tôi thở dài, đau khổ. Nước mắt tôi trào ra và tôi không thể ngăn chúng lại. Tôi có thể đổ tại chúng cho tình thế khó khăn mà cả hai vẫn đang phải đối mặt - thực sự, tảng đá đang trở nên quá nặng. Cơ thể bắt đầu run rẩy và tôi mất dần niềm tin vào khả năng giữ chúng tôi không bị nghiền nát. Với nỗi thất vọng và đau lòng nuốt dần lấy tâm trí, sức mạnh của tôi đang biến mất từ từ.

"Robin," tôi nói, quyết tâm giữ giọng mình không bị vỡ. "Tôi không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa ở đây. Tôi sợ những gì có thể xảy ra nếu tôi không thể trụ tiếp."

"Không sao đâu," anh nói một cách an ủi. "Không sao đâu, chúng ta sẽ ổn thôi. Những tảng đá không di chuyển, Raven sẽ sớm đến đây thôi. Cậu đang làm rất tốt."

Một tảng đá nhọn ở phía sau lưng tôi dịch chuyển và tôi hét lên vì đau đớn.

"Star?" Robin hỏi với vẻ lo lắng.

"Starfire? Robin?"

"Raven!" Robin hét lên, anh ấy đã nghiêng đầu để không hét vào tai tôi. "Chúng tớ bị kẹt rồi. Nhanh lên!"

"Giữ chặt nhé," cô ấy yêu cầu. Tôi có thể cảm nhận được sự rung động của những tảng đá phía trên chúng tôi khi chúng va vào nhau và bị nâng lên.

"Nhìn này, Raven đã ở đây," anh thì thầm, mặt anh quay lại má tôi. "Cố giữ chặt nhé, Star."

Tôi lắng nghe tảng đá đang di chuyển, ước lượng cân nặng nó khi nó nhẹ đi. Thật khó để đánh giá, mỗi tảng đá Raven di chuyển đều thay đổi động lực của trọng lượng phía trên tôi và tôi không muốn ép cả hai thoát ra nếu những tảng đá tiếp tục đổ xuống đầu chúng tôi.

Tôi cảm thấy mình thư giãn khi dựa vào Robin, thay vì chống mình vào tảng đá. Thật tuyệt, tôi quyết định sẽ tận hưởng khoảnh khắc cuối cùng này trước khi phải đối mặt với sự thật.

"Cyborg đã bắt được Overload," Raven nói khi cô cố gắng di chuyển thêm đá. "Cậu ấy sẽ quay lại sau một phút. Đến lúc đó chúng ta sẽ đưa hai cậu ra ngoài."

Khi tảng đá trở nên nhẹ hơn, tôi có thể nhấc ngực Robin lên, đẩy tảng đá lên một chút và cho phép anh ấy bỏ tay ra. Anh ấy thở phào nhẹ nhõm, lắc chúng trước khi chạm vào mặt tôi. "Cậu ổn chứ?"

"Làm ơn đừng hỏi tôi điều đó", tôi trả lời, quay mặt đi để không phải nhìn anh ấy.

Có thứ gì đó trườn vào chân tôi rồi ngọ nguậy giữa chúng tôi. Robin và tôi giật mình, nhưng đó chỉ là Beast Boy, cậu biến thành chú rắn nhỏ. Cậu chớp mắt nhìn cả hai chúng tôi, thè lưỡi ra và luồn qua một số khe hở trên đá. "Sang trái một chút, Raven," cậu gọi sau một lúc. "Hai cậu ấy ổn cả."

Khi tôi nghĩ mình đã ổn, tôi đẩy đống đá còn lại trên lưng lên, nhấc mình ra xa Robin hoàn toàn. Tôi rên rỉ vì nỗ lực khi nâng tảng đá ra xa cả hai. Năng lượng đen của Raven phủ lên những tảng đá, kéo chúng ra xa hơn nữa.

Khi tảng đá cuối cùng đã biến mất và bụi phủ kín không khí, Robin quỳ xuống trước mặt tôi khi tôi mệt mỏi ngồi phịch xuống đất. Anh tháo móc áo choàng, choàng nó quanh vai tôi. Tôi nhăn mặt khi nó chạm vào nhiều vết cắt trên lưng tôi. Robin nhẹ nhàng chạm vào cằm tôi bằng đầu ngón tay cho đến khi tôi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh. Với sự cẩn thận, anh hôn lên trán tôi rồi quay đi. "Raven, ở lại đó với cô ấy," anh nói. "Tớ sẽ đi tìm R-Cycle của mình."

Raven nhướn mày nhìn tôi khi Robin bước đi. "Cậu ổn chứ?" cô ấy hỏi và tôi nghe Beast Boy hỏi Robin câu tương tự.

"Không," tôi trả lời, cố gắng không oà khóc.

Raven khom người bên cạnh tôi và đặt một tay lên vai tôi, tôi thở dài và dựa vào cô ấy, nhận sự vỗ về của người bạn thân. Raven cảm nhận được điều này và cô ấy dịch chuyển để có thể ôm tôi, chỉ là một cái ôm ngắn ngủi để động viên, nhưng đến từ Raven thì đủ để ổn định tôi. "Cyborg đang đến cùng chiếc xe," cô ấy nói khi cô ấy đỡ tôi đứng dậy. "Cậu ấy sẽ đến đây trong vài phút nữa. Nhưng... trước tiên chúng ta có lẽ nên lau sạch bụi bặm trên áo cậu."

(Có thể mọi người sẽ hơi rối khi tui bắt đầu thay đổi cách Starfire và Robin xưng hô với nhau. Nhưng tui nghĩ cái này là cần thiết vì mạch truyện đang thay đổi, tình cảm cả hai cũng có sự tiến triển. Đồng thời, tác giả dùng ngôi thứ nhất - góc nhìn của nữ chính - để kể nên cách Star gọi Robin cũng sẽ đổi từ "cậu ấy" -> "anh ấy" và vài cái tương tự vậy nha! Nói thiệt vụ này khá rắc rối vì trong Tiếng Anh tất cả đều quy về "I" và "you".)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro