Chapter 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi choáng váng trên đường trở về Titans Tower. Người tôi vô cùng đau nhức, đặc biệt là lưng. Một số bộ phận của cơ thể bắt đầu cảm thấy ướt và tôi lo lắng về điều đó. Tôi ôm chặt chiếc áo choàng của Robin vào người, ẩn sau nó. Tôi tự hỏi liệu anh ấy có biết nó có mùi giống anh ấy không - thứ mùi đặc trưng mà chỉ mình anh có. Đó là một sự an ủi nhỏ nhoi; tôi không thể không hít hà mùi hương của anh.

Raven và Beast Boy quay lại công viên để lấy đồ đạc của chúng tôi, cũng như đưa Overload đến nhà tù. Cyborg rõ ràng đã trả cho một chàng trai trẻ số tiền để cậu ta trông coi đồ đạc của khi tất cả vội vã rời đi. Thực tình, tôi lúc này không muốn quay lại công viên chút nào! Tôi hiện tại chỉ muốn đi tắm và trốn về phòng. Tôi tin rằng tôi nên nhờ Raven đi cùng để giúp tôi xử lý vết thương. Thật sự, tôi đã có chút hối hận khi nói với cô bạn rằng tôi sẽ ổn khi cô đề nghị đi cùng.

Chiếc R-Cycle của Robin được buộc chặt vào nóc xe T-Car để chở về Tháp. Bánh trước đã bị cong; tôi thoáng thấy lốp xe bị móp méo trước đó. Tôi tin rằng Robin sẽ sửa nó ngay khi chúng tôi trở về nhà. Điều này thật tốt, vì thành thật mà nói, tôi cảm thấy mình không thể ở bên anh ấy vào lúc này..

Robin ngồi ở ghế trước bên cạnh Cyborg khi cậu ấy lái xe đưa tất cả về Tháp và tôi ngồi ở ghế sau Robin, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nói ít và suy nghĩ thậm chí còn ít hơn. Tôi lặng lẽ lắng nghe Robin và Cyborg nói về hệ thống an ninh trong T-Car và cách chúng có thể được nâng cấp thêm. Robin thậm chí đề cập đến việc cung cấp thêm một số tiền từ ngân sách để mua một số nâng cấp mà Cyborg muốn.

Robin liếc nhìn tôi vài lần, Cyborg cũng vậy. Tôi biết mặt mình lấm lem đất cát và nước mắt khô, thái độ của tôi có lẽ đã khiến cả hai lo lắng.

Cyborg cố gắng xoa dịu tâm trạng u ám của tôi. "Vậy thì, Star, tất cả đều bị mắc kẹt trong bóng tối—"

"Để cô ấy yên," Robin lên tiếng ngay lập tức.

Cyborg nhìn Robin, cau mày, liếc nhìn tôi và im lặng. Tôi có thể thấy cậu ấy bối rối, nhưng tôi chẳng thể nói gì để làm giảm bớt sự lo lắng của Cy. Tôi không tin giọng nói của mình lúc này, cũng như sự bình tĩnh của bản thân.

Tôi thở dài và đặt khuỷu tay lên khung cửa, tựa đầu vào lòng bàn tay. Sau đó, tôi nhận thấy những vết xước nhỏ trên đó, giờ đang rỉ máu qua lớp bụi bị phủ lên trong trận lở đá vừa rồi, vì vậy tôi lại trốn sau tấm áo choàng của Robin.

Tôi không muốn Robin biết tôi đang chảy máu. Lớp bụi chúng tôi phủ lên đã che giấu máu và vết cắt khi Cyborg đến, nhưng giờ thì rất rõ ràng là tôi đã bị thương. Chiếc áo choàng của Robin che giấu hầu hết vết thương, tôi không nghĩ anh ấy nhận ra điều đó khi đưa nó cho tôi. Hơn nữa, tôi không phải là người duy nhất đang chảy máu, và tôi không muốn phải chung phòng bệnh với anh.

Ít nhất, không phải lúc này.

Cyborg đỗ chiếc T-Car ở chỗ thường lệ. Tôi chớp mắt khi Robin mở cửa xe, đưa tay ra muốn đỡ tôi.

Tôi nheo mắt nhìn anh và quyết định phớt lờ bàn tay đang đưa lên ấy.

Robin thở dài và giữ chặt cửa xe T-Car. "Star, làm ơn đừng để điều này thay đổi chúng ta—"

"Không phải bây giờ," tôi lẩm bẩm và đẩy anh ấy ra.

Cyborg tháo dây đai giữ R-Cycle trên nóc xe, ném dây đai qua nóc xe cho Robin. "Cậu ổn chứ?" Cậu ấy hỏi khi tôi đi ngang qua.

Tôi gật đầu. "Tớ chỉ cần tắm," tôi nói với họ và trở về trong Tháp.

Cyborg thở hổn hển. "Ôi không, cậu không ổn đâu, little lady," cậu nói và nhẹ nhàng nắm lấy vai tôi. "Phòng y tế. Ngay bây giờ."

"What?" Robin giật mình nói. Đầu anh nhô lên khỏi nóc xe T-Car. "Why?"

"Really??" Cyborg hỏi một gương mặt không thể tin nổi, quay lưng lại với Robin và nhấc phần sau áo choàng của Robin lên. "Có máu khắp ghế của cậu ấy. Làm sao mà cậu lại không để ý điều đó chứ, đồ ngốc?"

Có thứ gì đó rơi xuống đất. Tiếng bước chân vội vã từ phía bên kia xe.

Tôi xoay người và đưa tay ra cho cả hai người, lùi lại. "Dừng lại. Tớ ổn mà." Tôi ôm chặt chiếc áo choàng hơn. "Không có gì đâu."

Cyborg lắc đầu và lại với tay về phía tôi. "Starfire—"

"Please," tôi cầu xin, nhìn Robin. "Tớ sẽ tắm rửa và chăm sóc nó, tớ hứa. Hãy để tớ một mình."

Robin nhìn tôi, vẻ đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt. "Tôi thực sự nghĩ rằng—"

Tôi không muốn đối phó với bất kỳ sự hối hận nào của anh ấy. Không thể. Tôi cần ở một mình. Tôi đành phải cầu xin. "Làm ơn mà.."

Robin có vẻ không chắc chắn, nhưng anh gật đầu. "Được rồi."

"Cái gì?" Cyborg quát lên và quay về phía Robin với nắm đấm siết chặt. "Không—"

"Cứ để cậu ấy đi," Robin nói. "Tớ sẽ kiểm tra cho cậu ấy sau."

Tôi nhấc mình khỏi mặt đất và lao vút lên không trung trước khi Robin kịp thay đổi ý định. Tôi lấy một bộ đồng phục mới từ tủ đồ và khóa mình trong phòng tắm.

Khi tôi kiểm tra vết thương của mình bằng gương trong nhà tắm, tôi nghĩ có lẽ không nên đến phòng y tế. Lưng tôi chằng chịt những vết xước và một số vết rất sâu đang rỉ máu, bao gồm cả một vết rách ở thắt lưng. Có một vài vết xước trên cánh tay và đùi trong - nơi đôi bốt của tôi không thể che kín, nhưng chúng không đáng kể và đã ngừng chảy máu. Tôi nhăn mặt khi tôi thận trọng lột áo qua đầu, phải mất nhiều lần thử đau đớn trước khi tôi có thể thực sự cởi nó ra, và sau đó là phần quần áo còn lại. Tôi giặt sạch áo choàng của Robin khỏi những vết máu của mình.

Mở vòi sen, tôi do dự vì biết rằng việc này sẽ rất đau đớn. Nhưng bụi bẩn trong vết thương phải được loại bỏ để chúng có thể bắt đầu lành lại.

Tôi kêu lên khi nước chạm vào da thịt tôi, một cảm giác đau nhói ngay lập tức truyền tới, nhưng tôi không kêu thêm tiếng nào sau đó. Cơn đau ở lưng đã phần nào khiến sự ê buốt trong tim vơi bớt. Tôi để dòng nước ấm áp chảy qua người mình, dù nó chuyển sang màu đỏ nhưng không kéo dài lâu. Tôi chống tay vào tường và chỉ đứng đó.

Những lời của Robin đã làm tổn thương tôi rất nhiều. Nhưng bây giờ... mọi thứ không còn hợp lý nữa. Sự phủ nhận của Robin không khớp chút nào với ngôn ngữ cơ thể của anh. Là một người Tamaranian, tôi luôn lắng nghe điều đó trước tiên.

Có lẽ đó là lý do tại sao tôi lại bình tĩnh như vậy về những lời nói trước đó của Robin. Tại sao tôi lại không hề khóc lớn? Có vẻ khá lạ khi tôi lại vô cảm đến vậy. Có lẽ tôi đang trong 'cú sốc'? Nhưng tôi cho là như vậy.

Tôi cần thời gian để suy nghĩ và sắp xếp suy nghĩ của mình.

Tôi cần Raven.

Sau một lúc, tôi quay lại và gội đầu, cẩn thận không để dầu gội dính vào lưng. Tôi thích gội đầu, có điều gì đó nhẹ nhàng và thư thái khi ta làm như thế này. Tôi luôn cảm thấy "sạch bong" sau khi gội. Tôi cố gắng không làm ướt keo dán ở thái dương, dù chắc rằng đó là một loại băng chống ẩm.

Việc mặc quần áo còn tệ hơn cả tắm, đặc biệt là một số vết cắt trên lưng tôi đã bắt đầu chảy máu trở lại, vì vậy sau cùng tôi đã quyết định không mặc gì mà chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh người để chờ Raven trở về. Cô ấy có thể giúp tôi rửa sạch và băng bó vết thương, thậm chí có thể chữa lành cho tôi nếu cô ấy muốn. Cầm quần áo và áo choàng của Robin trên tay, tôi mở cửa.

Robin đợi tôi ở hành lang, dựa vào tường với hộp cứu thương trên tay. Anh ấy hẳn đã tắm ở phòng y tế và tự băng bó vết thương của mình; có một miếng băng mới trên cánh tay và một miếng trên thái dương. Anh mặc một bộ đồng phục mới.

Robin làm tôi giật mình, mặc dù khi nhìn lại, tôi có thể đoán anh ấy sẽ ở đây. Anh chỉ đứng thẳng lên khi tôi ra khỏi phòng tắm, bước tới chắn trước mặt tôi. Anh tái mặt khi thấy những gì tôi đang mặc nhưng Robin nhanh chóng ngẩng đầu lên để nhìn vào mắt tôi. "Starfire, tớ không quan tâm cậu nghĩ gì", anh ấy nói, bằng giọng thủ lĩnh của mình. "Tớ sẽ chăm sóc cậu."

Tôi nhướn mày nhìn anh ấy.

"Tớ sẽ làm thế này cho đến khi cậu đồng ý."

Tóm lại, tôi đã cân nhắc việc thả khăn xuống, chỉ để đánh giá phản ứng của anh ấy, nhưng sau cùng tôi đã quá chán ngán sự cự tuyệt của anh ấy. "Tôi muốn đợi Raven, nếu cậu không phiền."

Sự đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt anh. "Tại sao?"

"Bởi vì tôi đang không mặc gì dưới tấm khăn," tôi giải thích với vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc. "Để anh thấy được vết thương, tôi sẽ phải tháo khăn ra."

Má anh ửng hồng. "Ừm..."

Tôi nghiêng đầu. Một phản ứng kỳ lạ. Nếu anh ấy thực sự không có tình cảm với tôi, thì điều đó hẳn không có vấn đề gì. Nhưng tôi chợt nhớ ra, đàn ông trên Trái đất gặp khó khăn trong việc tách biệt tình cảm với những cô gái đang khỏa thân. "Điều đó có gây ra vấn đề gì không?"

Anh nuốt nước bọt. "Ahh..." Anh luồn tay qua tóc mình và trông vô cùng không chắc chắn.

"Tớ sẽ xử lý từ đây," Raven nói.

Tôi tin rằng cả Robin và tôi đều nhẹ nhõm khi thấy Raven đang từ hành lang tiến về phía chúng tôi. "Đi nào," cô ấy nói, lấy hộp cứu thương từ tay Robin rồi nắm cổ tay tôi. "Chúng ta đi kiểm tra nhé."

Tôi không nhìn Robin qua vai khi Raven dẫn tôi đi. Hôm qua tôi đã vẫy tay và mỉm cười với anh ấy khi tôi rời đi cùng Raven, nhưng hôm nay thì không thể.

Raven dẫn tôi đến phòng cô ấy. Tôi nghĩ cô nhận ra tôi không muốn ở gần bạn bè của cả hai lúc này, và không có nhiều người dám vào phòng cô ấy.

Trong khi cô ấy loay hoay với đồ sơ cứu, tôi chỉnh lại vị trí khăn sao cho nó che phần trước người mình và chỉ để lộ phần lưng. Sự khiêm tốn là bản chất của con người và Raven cũng là một nửa con người. Mặc dù cô ấy biết rằng có những lúc tôi thực sự không quá để tâm nếu mọi người nhìn thấy tôi không mặc quần áo, tôi cũng biết cô ấy không muốn như vậy.

Tôi ngồi trên mép giường trong khi Raven quỳ sau lưng tôi, những ngón tay của cô ấy thăm dò lưng tôi với một miếng vải nhỏ chấm máu.

"Được rồi," cô ấy nói khi nhìn kỹ lưng tôi. "Theo những gì Cyborg nói, tớ nghĩ trông cậu sẽ khá thảm, nhưng không tệ lắm. Chỉ có điều, bụi khiến vết thương xấu đi."

Tôi gật đầu. "Không đau nhiều lắm đâu."

"Bởi vì cậu đã lành rất nhanh. Chúng khá sạch," cô ấy tiếp tục và tôi có thể cảm thấy những ngón tay cô ấy lướt nhẹ quanh lưng tôi, kéo ra những viên sỏi mà tôi bỏ sót và lau máu. "Được rồi, viên lớn hơn này, tớ sẽ làm và có thể nó sẽ hơi đau, thế thôi." Cô ấy loay hoay với một miếng vải ở lưng tôi và tôi tin là cô ấy đã chỉnh lại đuôi khăn để phần dưới phía sau của tôi được che phủ.

"Tớ không phiền nếu cậu chạm vào tớ đâu, Raven."

Raven khịt mũi. "Đừng nói thế khi ở gần Beast Boy." Cô ấy dịch ra sau tôi và đặt tay lên lưng tôi, ngay trên vết thương ở thắt lưng. Sức mạnh của Raven có thể được sử dụng để đẩy nhanh quá trình chữa lành, nhưng tất cả những cơn đau nhức diễn ra dần dần khi bạn tự chữa lành sẽ gần như dồn tới cùng lúc khi Raven làm phép. May mắn thay, cô ấy cũng kiểm soát được khả năng ngăn chặn hầu hết cơn đau đó. "Hít thở sâu," cô ấy hướng dẫn tôi.

Tôi sẽ không nói dối, nó vẫn khá đau, nhưng tôi không di chuyển. Tôi làm theo lời cô ấy và tập trung vào hơi thở của mình. May mắn là nó có ích.

Raven thở dài. "Được rồi, tớ đang cố gắng hết sức để không can thiệp, nhưng thực tế chuyện của cậu như đang tự động đập vào mặt tớ.. Có chuyện gì vậy?"

Tôi siết chặt chiếc khăn vào ngực hơn. "Tớ đã có câu trả lời..Anh ấy không muốn hôn tớ."

"Thật tệ," Raven nói, lau chút máu trên lưng tôi.

"Anh ấy nói tớ là bạn thân nhất của anh ấy và anh ấy thực sự quan tâm đến tớ nhưng chúng tớ sẽ không thể hơn vậy. Điều đó gây tổn hại đến toàn bộ động lực đội."

"Đó thực sự là một vấn đề lớn hơn nữa."

Tôi thở dài. "Raven, cậu là bạn tốt của tớ và tớ thực sự trân trọng suy nghĩ của cậu."

"Ồ không," Raven trêu chọc, cố gắng làm cho tâm trạng tôi vui vẻ hơn.

Tôi mỉm cười nhẹ. "Cậu có tin rằng việc đặt tay lên eo ai đó và để nguyên như vậy khi cậu đi dạo là điều có thể chấp nhận được không? Nếu cậu không phải là người yêu, cũng không phải là người thân trong gia đình?"

"Hmmm, cá nhân tớ thì nghe giống như đang ôm ấp khi đi bộ vậy."

"Và không phải là điều cậu sẽ làm với một người bạn." Đó là một câu khẳng định hơn là một câu hỏi, bởi vì tôi cảm thấy như thể tôi đã biết câu trả lời.

"NO."

"Bạn có làm điều đó với Beast Boy không?"

Raven thở dài, nhấc tay khỏi lưng tôi và đặt lên vết thương khác, lau chỗ vừa lành bằng vải. "Star, cậu và Robin không giống Beast Boy và tớ. Đừng bắt chước bọn tớ. Chúng ta đều có những vấn đề khác nhau."

Tôi khăng khăng: "Cậu có muốn vậy không?"

"Có lẽ vậy," Raven thừa nhận. "Tớ không bận tâm đâu."

"Đó là điều nên làm khi bạn đang hẹn hò."

"Đúng."

Tôi cau mày khi nghĩ về điều đó.

Không phải là Robin không có cảm giác với tôi. Anh ấy thừa nhận anh ấy quan tâm đến tôi. Anh ấy chỉ không muốn cảm thấy nhiều hơn với tôi. Không phải không thể, không muốn. Chỉ riêng điều đó đã là một sự phủ nhận. Nếu anh ấy không thể có tình cảm với tôi, anh ấy đã nói với tôi từ lâu rồi.

Quan điểm của Robin về việc trở thành thủ lĩnh và những gì chúng ta đã làm với tư cách là anh hùng, mặc dù đúng, nhưng không thực sự có tác dụng. Superman nổi tiếng với tình yêu cùng Lois Lane. Thật vậy, tôi thường nghe báo cáo rằng Lois Lane đã bị bắt cóc để đe doạ Superman trong nhiều trường hợp. Batman cũng đã từng tán tỉnh Catwoman. Tại sao Robin không thể có Starfire? Ít nhất, tôi có khả năng tự bảo vệ mình cao hơn cả hai người phụ nữ vừa nhắc.

Anh ấy có thể đã cảm thấy nhiều hơn về tôi. Robin có thể che giấu cảm xúc của mình rất tốt nhưng anh ấy lại không giỏi thể hiện chúng. Có lẽ tôi đã quá thẳng thắn!

Anh ấy không làm những điều ấy với người khác như cách anh sẵn sàng làm với tôi. Những cái chạm, những nụ cười. Có những cái chạm và có những cái chạm. Tay anh ấy không nán lại trên Raven. Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy chạm vào Raven, hay bất kỳ người phụ nữ nào, ở bất kỳ nơi nào khác ngoài cánh tay và bàn tay của cô ấy, thỉnh thoảng là lưng cô ấy nếu anh đang giải cứu cô ấy. Anh ấy chạm vào tôi ở khắp mọi nơi. Khuôn mặt tôi, cánh tay tôi, hông tôi, cổ tôi, đầu gối tôi, lưng tôi.

Anh ấy tìm đến tôi chỉ để chúng tôi có thể đi dạo quanh khu vườn và anh ấy có thể đặt tay lên lưng tôi và ôm tôi khi đi dạo.

Không phải tất cả chỉ là tình bạn.

Raven đã xác nhận điều đó.

Robin nói anh ấy không muốn mọi thứ thay đổi. Nhưng chúng đã thay đổi rồi, làm sao chúng không thể thay đổi được? Liệu anh ấy có nghĩ rằng tôi sẽ vẫn cho phép anh chạm vào tôi như từ trước tới nay và chắc rằng điều đó sẽ không bao giờ bị tôi khước từ không?

Tôi đứng thẳng dậy khi nhận ra điều gì đó. Anh ấy yêu cầu tôi không hôn anh không phải vì anh ấy không thích điều đó, mà vì anh ấy biết mình không thể kiềm chế phản ứng. Anh ấy sẽ hôn lại tôi và sau đó anh ấy không bao giờ có thể phủ nhận những gì chúng tôi có. Một phần nào đó trong anh ấy muốn tôi hôn anh ấy, hoặc anh ấy sẽ quay mặt đi, không để tôi quyết định.

Lời nói của đàn ông đôi khi không thực sự đi cùng trái tim họ.

Nó giống như một luồng cảm xúc kỳ diệu tràn ngập trong tôi - một ngôi sao hy vọng sáng ngời.

"Cậu ổn chứ?" Raven hỏi.

"Tớ đang suy xét," tôi trả lời.

"Điều đó báo hiệu rắc rối," Raven trả lời. "Về chuyện gì?"

"Robin là kẻ nói dối."

Raven chuyển tay trên lưng tôi. "Chúng ta đã biết điều đó rồi. Vậy cậu định làm gì về chuyện đó?"

Tôi suy nghĩ. Tôi chẳng thể làm gì nhiều, trực tiếp. Tôi không thể hôn anh ấy. Chắc chắn rồi! Ít nhất là không phải bây giờ - không phải sau những gì anh ấy nói. Nếu tôi muốn hôn, anh ấy buộc phải muốn vậy. Anh sẽ phải thấy những gì chúng tôi có với nhau đủ quan trọng để thực hiện điều ấy.

Chỉ có một cách để làm điều đó. "Tôi tin rằng tôi đã chán việc bị nói về những gì tôi có thể và không thể làm. Nếu anh ấy tin rằng cả hai chúng tớ đều không có gì với nhau, thì anh ấy cũng sẽ không còn có tớ như tớ trước nay."

Raven dừng lại và nghiêng người để có thể nhìn thấy mặt tôi. "Cậu có ý gì vậy?" cô hỏi, giọng có vẻ lo lắng.

Tôi quay lại nhìn cô ấy. "Anh ấy không nói với tớ nhiều hơn thế, tớ chắc chắn. Anh ấy tuyên bố rằng tớ là bạn thân nhất của anh và chúng tôi không thể hơn thế nữa. Vì vậy, tôi sẽ coi anh ấy là bạn, và chỉ là bạn. Tôi sẽ đối xử với Robin như cách tôi đối xử với Cyborg và Beast Boy."

"Cậu ta chắc chắn sẽ ghét điều đó," Raven chỉ ra. "Tớ cá rằng Robin sẽ không sống qua được một tuần."

"Vậy thì anh ấy phải nghĩ đến điều đó trước chứ. Đây chính là điều anh ấy muốn mà!"

"Cậu bé đó không biết mình muốn gì." Raven châm chọc.

"Tớ không thấy có giải pháp nào khác. Tớ sẽ không cố làm anh ấy ghen hay có hành động trả đũa. Điều đó là sai."

"Cậu sẽ không trở thành Starfire nếu cậu làm thế," Raven mỉm cười nói.

"Tất cả những gì tớ có thể là tuân theo mong muốn của anh ấy. Anh ấy không muốn hôn tớ, nếu anh ấy không muốn chúng tớ tiến xa hơn, thì đành vậy."

Raven mỉm cười với tôi. "Tớ sẽ giúp bất cứ điều gì có thể."

Theo bản năng, tôi ôm cô ấy. "Cảm ơn cậu nhiều lắm, Raven!" Tôi ngâm nga, vui vẻ.

"Naked lady, naked lady! Tại sao mỗi lần tớ vào đây, hai người lại làm mấy chuyện này mà không có tớ vậy!?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro