Chapter 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không nhiều người có thể hiểu được tình bạn sâu sắc giữa Raven và tôi.

Ở Tamaran, tôi không có những tình bạn như vậy. Tôi nhớ có lần ở Okaara, khi anh chị em và tôi được huấn luyện dưới sự chỉ huy của Warlords, có một cô gái Tamaranian trẻ tuổi tên là Sayje. Cô ấy và tôi cùng tuổi. Khi ấy, một nhiệm vụ chung đã kéo gần khoảng cách cả hai. Tôi dần thân thiết hơn với cô ấy trong suốt thời gian thực hiện nhiệm vụ và bắt đầu tìm kiếm bóng dáng cô trong mỗi buổi huấn luyện. Cô ấy nhanh trí và vô cùng hài hước, Beast Boy từng khiến tôi nhớ về người bạn đó khi chúng tôi mới gặp nhau. Sayje và tôi đã chia sẻ rất nhiều kỷ niệm vui vẻ. Tôi thích khoảng thời gian chơi chung của cả hai.

Nhưng khi nhiệm vụ dần tới hồi kết, Sayje biến mất khỏi lớp học trong một tuần. Tôi đã cố gắng tìm cô ấy và được lính hầu của mình báo lại rằng cô đã bị bệnh. Nhưng khi Sayje trở lại huấn luyện, rõ ràng cô ấy vẫn đang trong quá trình hồi phục sau những chấn thương nghiêm trọng. Tới tận giờ, ánh mắt của cô ấy nhìn tôi vẫn nằm sâu trong tâm trí - nó rất ám ảnh.. Từ ấy, cô không bao giờ nói chuyện với tôi nữa.

Sau đó tôi phát hiện ra cô đã nằm trên giường cả tuần để dưỡng thương. Đó là lỗi của cô ấy, lính canh của tôi đã báo cáo lại vậy. Sayje đã tìm cách cố ý tạo dựng các mối quan hệ với người có địa vị hơn mình để từ đó nâng bản thân lên. Cô ấy đã bị trừng phạt vì sự coi thường của mình.

Sayje đã bị trừng phạt, vì là bạn của tôi.

Tôi chưa bao giờ thực sự hiểu được anh chị em mình và bản thân khác biệt nhiều thế nào so với những người Tamaranian khác cho đến khi điều đó xảy ra. Nhưng nó cũng giúp tôi nhận ra nhiều điều..Làm thế nào mà chị gái tôi có thể tin rằng mình vượt trội đến vậy! Làm thế nào mà anh trai tôi có thể chơi khăm lính canh và giáo viên mà không bị trừng phạt.

Tôi thấy khó để kết bạn sau này, ngay cả với những người được coi là cùng tầng lớp bản thân. Tôi luôn nhìn thấy những ánh mắt hệt của Sayje ngày ấy và dần trở nên xa cách với mọi người xung quanh. Tôi không thể để người khác trải qua điều đó.!

Nhưng trên Trái Đất thì khác - bạn bè tôi không thể bị trừng phạt vì làm bạn với tôi. Tôi lúc này hạnh phúc hơn bao giờ hết. Trái Đất thực sự là một trong những nơi tuyệt vời nhất trong vũ trụ, và tôi phải cảm ơn bạn bè mình vì điều đó.

Raven và tôi khác nhau như hai k'renkavarks trong một wynstlevoth . Chúng tôi có sở thích khác nhau về quần áo, sở thích khác nhau về đồ ăn. Tính cách của cả hai cũng hoàn toàn trái ngược. Cô ấy thích ở nhà trong khi tôi lại muốn hưởng thụ nắng ấm. Tuy nhiên, giữa hai đứa luôn có một sự cân bằng. Tôi tin rằng đó là vì chúng tôi rất khác nhau, khác nhau về chính bản thân cũng như khác với những người xung quanh, nên chúng tôi thu hút lẫn nhau.

Có nhiều thứ Raven chấp nhận làm cùng tôi dù cô không thích. Mua sắm là một trong số đó, cô ấy ghét nó. Nhưng đôi khi cô vẫn cùng tôi dạo quanh mọi cửa hàng trong thành phố. Và khi cô ấy làm vậy, chúng tôi thường sẽ vui vẻ cười đùa trong khi thưởng thức món sữa lắc ngon lành, và ghé qua cả những cửa hàng bí ẩn sâu trong hẻm - nơi chứa đầy những loại hương trầm.

Tôi không quá hứng thú với thư viện, nhưng không thể phủ nhận sức hấp dẫn của nó đang ngày càng lớn trong tôi. Mọi người sẽ rất im lặng và nghiêm túc. Họ thực sự không thích nếu bạn hỏi quá nhiều hay gây tiếng ồn. Những cuốn sách với ngôn ngữ ma quái và những cuốn sách mà Raven thích - luôn nằm ở một góc nào đó sâu trong thư viện và phủ đầy bụi. Tôi sẽ hắt hơi và phun ra lửa xanh từ mắt, mọi người khi ấy sẽ đồng loạt hướng ánh mắt về hai đứa và càu nhàu, yêu cầu chúng tôi giữ im lặng. Nhưng tôi vẫn ngồi cùng cô ấy. Cùng nhau, cả hai sẽ đến khu sách dành cho trẻ em và đọc to những cuốn sách nhiều màu sắc ở đó cho những đứa trẻ. Raven sẽ tạo ra những con rối bóng lên bức tường trong khi tôi đọc những cuốn sách với chất giọng thật buồn cười.

Tôi trân trọng Raven hơn bất kỳ ai.

Cô ấy và tôi có mối quan hệ khác với mối quan hệ của tôi với Cyborg hay Beast Boy. Như tôi mong đợi, tôi tin vậy, vì chúng tôi là phụ nữ.

Có những thứ mà Cyborg và tôi sẽ làm, như thảo luận về cơ học lượng tử và du hành nhanh hơn ánh sáng. Thỉnh thoảng cậu ấy sẽ thích vật tay với tôi. Cậu sẽ vô cùng háo hức khi có cơ hội mở mang kiến ​​thức cho tôi về ẩm thực trên Trái Đất. Đồng thời, tôi cũng sẽ giúp Cyborg bổ sung kiến ​​thức cho cậu ấy bằng những món ngon tôi cung cấp. Tôi không thích bóng skank, nhưng trò chơi bóng rổ rất vui với anh bạn người máy này!

Người bạn xanh bé nhỏ - Beast Boy - và tôi thì lại có một mối quan hệ khác. Tôi thấy em trai tôi trong cậu ấy. Chúng tôi cùng nhau chia sẻ những trò đùa và những câu chuyện cười, chúng tôi có thể dành hàng giờ để tạo ra những món kì cục chỉ để trêu chọc Cyborg, cũng như tôi có thể dành hàng giờ với Cyborg để chống lại chúng. Beast Boy luôn tạo ra những "tòa tháp" kem với vô số hương vị để cùng nếm thử. Chúng tôi sẽ chia sẻ về những tip chăm sóc, tình yêu và tình cảm cho Silkie.

Có nhiều mức độ tình cảm khác nhau mà tôi dành cho cả Cyborg và Beast Boy. Họ sẵn sàng đón nhận những cái ôm từ tôi, nhưng thường thì chúng tôi sẽ không chạm vào nhau nhiều hơn cái chạm vai hay cánh tay. Có những nụ cười, sự vui vẻ và tình bạn khăng khít, nhưng ít khi chạm vào nhau. Tôi không ôm họ khi chúng tôi cùng xem tivi. Tôi không ép đầu gối của cả hai lại với nhau khi tôi ngồi trên ghế dài bên cạnh họ. Tôi cũng không nắm tay họ để bay, thay vào đó tôi sẽ nắm vai. Và đây  hẳn là cách mà mọi thứ nên diễn ra giữa những người bạn.

Tôi đánh giá cao sự tiếp xúc giữa người với người, Tamaranians là một chủng tộc rất phụ thuộc vào giác quan. Chúng tôi thể hiện vô số cảm xúc thông qua cơ thể của mình. Ngôn ngữ cơ thể là con người thứ hai của chúng tôi, cách chúng tôi đứng, cách chúng tôi bay, cách chúng tôi chạm vào, tất cả đều có thể được đọc nếu một người biết cách. Tôi biết có những lúc tôi có thể không phù hợp với sự tiếp xúc, nhưng tôi đã ở trên Trái đất nhiều năm rồi và tôi đã học được nhiều điều.

Một tình thế tiến thoái lưỡng nan hiện ra: hoặc tôi sẽ đối xử với Beast Boy và Cyborg theo cách tôi đối xử với Robin - một ý nghĩ khiến tôi kinh hãi và chắc chắn là cả hai cậu ấy, hay Raven, đều không thích. Hoặc, tôi sẽ đối xử với Robin hệt như cách tôi đã đối xử với họ.

Raven đã đúng. Robin sẽ không thích chút nào nếu tôi đối xử với anh ấy như cách tôi đối xử với Cyborg hay Beast Boy.

Sau khi Raven mắng Beast Boy vì không gõ cửa trước khi vào phòng, tôi đã nghe tiếng huýt sáo và tiếng kêu "chết tiệt" của cậu ấy khi nhìn thấy lưng tôi, chúng tôi cho phép cậu ở lại để Raven có thể hoàn thành quá trình chữa lành mà không bị làm phiền lần nữa.

Beast Boy đã mang theo máy game, thực sự hiếm khi có thể bắt gặp cậu ấy trong tình trạng không sờ vào thứ gì đó, và mọi thứ luôn rất thú vị khi chứng kiến ​​Raven "chịu đựng" chúng. Beast Boy nằm dài trên giường bên cạnh chúng tôi, ngón tay cái của cậu ấy kêu lách cách điên cuồng và tôi tin rằng Raven đã nhẹ nhõm khi cậu ấy đang tập trung vào trò chơi, chứ không phải tôi.

Thật thú vị khi chứng kiến ​​Beast Boy và Raven tương tác với nhau. Tôi luôn bị cuốn hút bởi mối quan hệ của họ, thực sự chúng tôi đều ngạc nhiên khi Raven tuyên bố rằng cả hai đang hẹn hò. Không phải là Raven không có khả năng cảm nhận, tôi biết cô ấy rất có khả năng, nhưng tôi thực sự chưa bao giờ hình dung được cô ấy sẽ hẹn hò với Beast Boy. Luôn có một mối liên kết giữa họ, nhưng tôi luôn tin rằng cả hai đều quá ngại ngùng để tiến xa hơn. Beast Boy có vẻ quá hoạt náo để ngồi yên đủ lâu, nhưng rồi, cậu ấy ở đây, nằm dài trên giường của Raven và họ thuộc về nhau.

Có lẽ họ hợp nhau đến vậy vì họ giống như Raven và tôi, quá khác biệt nên cả hai mới thu hút đối phương.

Nhưng hai cậu ấy không hành động giống như những cặp đôi tôi thấy trên tivi. Rất ít hành động hôn hoặc chạm vào nhau giữa họ. Tôi đã thấy hai người nắm tay nhau trong những đêm xem phim. Tôi đã thấy Beast Boy hôn má Raven và trong những dịp hiếm hoi, cậu ấy sẽ cướp lấy nụ hôn của cô nhưng chúng không bao giờ nhiều hơn là một nụ hôn nhẹ. Tôi đã thấy họ lo lắng cho nhau trong trận chiến, Raven rất đáng sợ khi Beast Boy bị thương. Nhưng họ không bảo vệ quá mức; họ tin rằng người kia vẫn thích nghĩa vụ anh hùng của mình.

Có rất ít sự lãng mạn - giống trong phim - giữa họ, không có nụ hôn kéo dài và tán tỉnh ở nơi công cộng. Thật vậy, nếu có, tôi tin rằng tôi sẽ không thoải mái. Sự lãng mạn của họ diễn ra sau cánh cửa đóng kín, không bao giờ trước mặt mọi người. Và tôi biết có sự lãng mạn, vì có những lúc Beast Boy sẽ xuất hiện với vẻ ngoài khá ngốc nghếch và nụ cười của Raven sẽ rất dịu dàng.

"Trò chơi thế nào?" Raven hỏi, đưa tay xoa vết xước bên hông tôi.

Beast Boy rên rỉ khi nằm sấp, đá chân lên không trung. "Tớ đã lên đến cấp độ tám và sắp bị lũ khỉ ninja zombie đột biến với súng chuối tấn công."

"Hmm... Cậu có nhớ lấy chiếc boomerang ở cấp độ bảy không?" cô ấy hỏi nhẹ nhàng.

BB điên cuồng lắc trò chơi. "Chết tiệt. Đồ khốn nạn, trò chơi nhỏ bé khó chịu."

Raven nhìn qua vai Beast Boy. "Có thêm một cái nữa ở cấp độ này, nếu cậu—"

Beast Boy ngồi thẳng dậy, háo hức nhìn Raven. "Kéo dây leo thứ hai và lộn ngược ra khỏi—"

"Đá, sau đó lặn xuống đáy nước bên dưới, có một cánh cửa bí mật—"

"— nơi bạn có thể lấy được chiếc boomerang thứ hai!" Beast Boy kết thúc, ngón tay cái của cậu vung vẩy dữ dội khi chơi. Cậu phấn khích, hôn gió một cái thật kêu. "Cảm ơn Rae, tớ đã quên mất."

Raven cười khúc khích và lắc đầu với tôi khi tôi nhìn họ qua vai mình. "Chỉ cần đừng quên—"

Máy chơi game kêu lên và Beast Boy mất mạng. "Cá piranha đột biến!" anh ta hét lên. "Không công bằng!"

Tôi lấy tay che miệng và cười khúc khích. Họ nghe rất hợp nhau khi đó, việc kết thúc câu nói của nhau thật đáng yêu. Nhưng tôi sẽ không nói điều này với Raven.

"Được rồi, Star," Raven nói, lau sạch máu trên lưng tôi. "Cái cuối cùng, thế là xong. Cái này hơi thấp hơn một chút so với mức tớ thấy thoải mái."

Beast Boy giật đầu về phía tôi và nhướn mày. "Tôi có thể xem không?"

"Không," Raven nói ngay và đảo mắt nhìn tôi. Cô dịch chuyển trên giường, dùng cơ thể làm lá chắn che đi. Nhấc chiếc khăn che mông tôi lên và đặt tay lên vết thương còn lại của tôi, Raven nói. "Các chàng trai. Tớ không thấy hứng thú."

"Hai cô gái nóng bỏng chạm vào nhau ư? Đó là giấc mơ 'ướt át' của mọi gã đàn ông."

Tôi nhăn mũi với Beast Boy và vỗ đầu cậu. "Ghê quá."

Beast Boy cố nhìn ra phía sau Raven, nhưng tôi tin rằng cậu ấy chỉ đang trêu chọc cô ấy thôi, đặc biệt là vì mắt cậu ấy đang nhìn vào mặt cô ấy chứ không phải tôi.

"Beast Boy, tránh ra," Raven cảnh báo, nhưng cô ấy cũng mỉm cười.

Cậu ấy cù vào sườn cô và tạo ra những tiếng "nomnom" trên vai Raven.

Tôi quay đầu đi, buồn bã. Tôi ghen tị với họ. Rồi tôi nhăn mặt, biết Raven đang giải phóng sức mạnh của cô ấy lúc này, và tôi biết cô nhận thấy điều đó.

(Raven có khả năng đọc tâm và khá nhạy cảm. Nên đoạn này cậu ấy nhận ra Star đang khá ghen tị với hai người họ. Hiểu đơn giản là bạn có thấy tội lỗi khi "show" ân ái trước một đứa bạn thất tình không?=) Nó kiểu vậy á!)

"Xin lỗi", cô ấy nói một cách hối hận cùng lúc tôi nói, "Tôi xin lỗi".

Beast Boy nhìn cả hai chúng tôi. "Hai người làm sao thế?" cậu hỏi.

"Rắc rối của con trai thôi," Raven đáp.

"À." Beast Boy gật đầu một cách thông thái. "Robin là đồ ngốc, Star ạ."

Tôi mỉm cười.

"Raven thực tế đã phải đánh tớ bằng một cây gậy bóng chày để tớ hôn cậu ấy lần đầu tiên, có lẽ cậu cũng nên làm như vậy."

Tôi thở dài. "Cho dù có trời sập xuống, anh ấy cũng sẽ không hôn tớ."

Beast Boy nhăn nhăn mũi. "Cô bạn, tệ thật. Có lẽ cậu có thể thử—"

"Tớ thực sự không nghĩ cậu là người thích hợp để đưa ra lời khuyên về tình yêu", Raven nói đùa.

Beast Boy bĩu môi với cô. "Ồ, này, tớ có thể mà."

"Định nghĩa 'maybe' cần xem lại."

"Có vẻ như cậu đúng," Beast Boy chỉ ra.

Raven chớp mắt. "Tất nhiên."

"Cậu biết đấy, Star, nếu Robin không bao giờ đến, cậu có thể tham gia cùng tớ và Rae—"

Raven tát cậu ta một cái. "Đồ ngốc. Nhắc lại cho tớ lý do tại sao cậu lại ở đây."

"Vì anh yêu em."

Raven khịt mũi. "Người yêu ư? Tiếng Anh của cậu tuyệt đấy, Gar."

"Tớ có thể nói gì đây? Tớ quá đáng yêu mà." Beast Boy tặng cô một nụ hôn phớt lên má và quay lại trò chơi của mình. Sau một lúc, cậu ấy bắt đầu lẩm bẩm về những khẩu súng chuối ngu ngốc.

Raven nhấc tay khỏi lưng tôi, lau nhanh lần cuối. "Xong rồi, Star."

Tôi quấn khăn quanh lưng lần nữa và đứng dậy. "Cảm ơn, Raven," tôi nói khi thu dọn quần áo. "Tớ sẽ để lại không gian cho hai người."

"Cậu không cần phải làm thế đâu," Raven lo lắng nói.

"Tớ không mặc quần áo," tôi nói với một nụ cười. "Và tớ tin rằng Beast Boy cần sự hỗ trợ để đánh bại con cá piranha đột biến."

Khi Raven quay lại nhìn Beast Boy, tôi đã tận dụng cơ hội đó để lẻn ra khỏi cửa.

Robin lại đang đợi tôi, đi đi lại lại trong hành lang bên ngoài phòng tôi. Anh ấy bắt đầu bước về phía tôi ngay khi nhìn thấy tôi. "Starfire—"

"Anh phải kiên trì sao?" Tôi hỏi, tránh anh ta và tiếp tục đi về phòng mình. "Anh đã nêu rõ quan điểm của mình rồi."

"Tớ không nghĩ là cậu hiểu ý tớ," anh nhấn mạnh, bước chân cũng theo nhịp bước của tôi.

"Tôi hiểu rõ anh, Robin," tôi nói khi đến cửa. Tôi trượt cửa mở, bước vào phòng và quay lại đối mặt với anh.

Robin có vẻ chán nản, như thể tôi đã đánh cắp một kho báu lớn của anh ấy. "Tớ không muốn mọi thứ thay đổi."

"Anh không thể có tất cả mọi thứ được", tôi nói với anh ấy.

"Điều đó có nghĩa là gì?" anh hỏi.

Tôi thở dài. "Điều đó có nghĩa là, Robin, tôi là bạn thân nhất của anh. Đó là điều anh mong muốn ở tôi. Hãy yên tâm, sẽ không có gì có thể xen vào giữa điều đó."

Anh thở phào nhẹ nhõm. "Ồ. Tốt rồi."

Tôi nhìn xuống miếng băng trên cánh tay anh. "Anh khỏe không?"

"Ừ," anh nói, liếc nhìn nó. "Chỉ là một vết xước thôi. Tớ quan tâm đến cậu hơn. Lưng cậu thế nào rồi?"

"Tôi ổn rồi. Bây giờ vết thương đã gần lành rồi, nhờ Raven."

Anh ấy trông còn nhẹ nhõm hơn. "Thật vui khi nghe điều đó", anh ấy nói. Anh ấy tặng tôi nụ cười trẻ con luôn khiến đầu gối tôi mềm nhũn, bước về phía tôi, dang rộng cánh tay. Tôi biết anh ấy muốn gì. Tôi muốn chiều theo nhưng với quyết tâm mới của mình...

Rất cẩn thận, tôi đặt ngón tay lên xương ức của anh ấy và đẩy anh ra sau để Robin lại đứng bên ngoài phòng tôi. "Tôi không mặc quần áo. Việc anh ôm bạn thân của mình khi họ không mặc gì là không phù hợp", tôi nói và đóng cửa lại.

Ôi, vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt anh ấy trước khi cánh cửa đóng sầm lại, thật không thể diễn tả được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro