Chapter 7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không gặp lại Robin cho đến ngày hôm sau. Tôi không chủ động tránh mặt anh ấy, chí ít là tôi không nghĩ mình đã làm vậy.

Tôi đã dành buổi sáng với Cyborg trong gara. Cậu ấy cần sức mạnh của tôi để giúp nâng chiếc T-Car lên, làm việc sửa chữa nó trở nên nhẹ nhàng và đơn giản hơn. Các máy nâng xe thông thường không thể giúp được trong trường hợp này, vì chiếc xe cũng cần phải nghiêng từ bên này sang bên kia trong khi cậu ấy làm việc và Cyborg nói rằng sẽ mất quá nhiều thời gian để liên tục định vị lại chiếc xe.

Tôi không phiền.

Cậu thậm chí còn đặt tay cầm dưới gầm xe để tôi có thể nắm lấy nó, tránh làm hỏng bất cứ thứ gì. Tôi thích xem Cyborg làm việc. Cậu ấy liên tục bắt chuyện trong lúc làm việc, với lấy các công cụ và thiết bị khác nhau để sửa chữa. Cậu coi T-Car là một người phụ nữ. Cyborg thường nói chuyện với cô ấy như một người thân yêu, đứa con của mình. Cậu sẽ xuýt xoa trước tiếng động của cô ấy, phàn nàn rằng cô ấy ghét khi mọi thứ bị hỏng. Thật là hài hước khi được chứng kiến những điều ấy. Đôi khi, tôi tự hỏi liệu T-Car có tính cách không, tần suất dầu rò rỉ trực tiếp vào mặt Cyborg không có vẻ là ngẫu nhiên, hihi.

Tôi cũng sẽ đặt câu hỏi và tìm hiểu thêm về cơ học. Khi làm vậy, tôi sẽ tìm hiểu thêm về văn hóa Trái Đất. Đối với tôi, đó là một quá trình học hỏi không ngừng nghỉ.

Cyborg có cái nhìn sâu sắc rất độc đáo về loài người, vì cậu biết mình là ai và bản thân đến từ đâu. Cậu đã có một tuổi thơ rất khác thường - Cy đã nói với tôi vậy - tai nạn của mình, cậu sẽ không bao giờ tiết lộ bất kỳ chi tiết nào - đã khiến cậu nhìn mọi thứ theo một cách khác, không chỉ là cơ học. Có những lúc cậu cũng sẽ kể cho tôi về định kiến ​​mà cậu đã phải chịu vì màu da của mình bên dưới phần máy. Thi thoảng, tôi cũng kể cậu nghe về nhiều chủng tộc trong vũ trụ và an ủi Cyborg rằng đây đơn thuần chỉ là một trong số nhiều đặc điểm khác của con người.

Đôi khi chúng tôi cũng nói về quá khứ của mình, nhưng phần lớn thời gian thì..không. Đôi khi, ngay cả quá khứ cũng rất khó khăn. Chỉ nghĩ tới nó cũng khiến cả hai không thể chịu nổi. Tôi biết cậu ấy hối hận vì đã xa lánh cha mình. Tôi cũng biết rằng mặc dù cậu thích nghi tốt như vậy với phần cơ thể mới, nhưng vẫn có một phần con người trong Cy khao khát có được một cuộc đời bình thường. Tôi ước mình có thể trao tặng điều đó cho cậu. Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều như vậy..

Tôi tin rằng Cyborg chính là mẫu người mà chị gái tôi nên trở thành - một người tôi có thể ngưỡng mộ, có thể dạy tôi nhiều điều và là người sẽ bảo vệ tôi bất kể chuyện gì xảy ra.

Hôm nay, cậu ấy kể với tôi về các biện pháp an ninh mới mà anh ấy đang lắp đặt trên T-Car. Vì T-Car chủ yếu được làm từ các mạch điện của Cyborg nên phần lớn thời gian cậu chỉ cần cắm mình vào hệ thống của cô ấy và cài đặt bản nâng cấp. Nhưng có những lúc, như lần này, cậu ấy bắt buộc phải dùng đến các hệ thống an ninh thông thường. Hiện tại, Cyborg vẫn đang lắp một nút khóa động cơ từ xa bên dưới T-Car, một nút có thể kích hoạt từ bảng điều khiển tay của mình. Cậu ấy nói rằng nó khác với nút đã được lắp đặt, vì nó cũng có thể được kích hoạt để gây ra một cú sốc điện trên toàn bộ chiếc xe, hy vọng sẽ khiến Overload phair chịu chấn thương nếu hắn còn ý định tiếp tục đánh cắp chiếc xe.

Tôi lắng nghe chăm chú. Tôi thích cách Cyborg nói chuyện. Tôi đã học được nhiều từ lóng từ cậu ấy.

Robin sải bước vào ngay trước giờ ăn trưa. Anh ấy thay đổi bước chân khi nhìn thấy chúng tôi, Cyborg nằm ngửa trên sàn và tôi đang giữ chiếc T-Car. "Cậu đang làm gì thế?" anh ấy hỏi, bước tới.

"Tôi đang hỗ trợ", tôi trả lời với nụ cười vui vẻ.

"Trợ lý tốt quá," Cyborg nói, lau tay sạch sẽ trên một miếng vải đỏ. "Thật sự nên bắt đầu trả tiền cho cậu ấy."

Robin quay đầu về phía mớ hỗn độn của R-Cycle. "Thật ra, tớ cũng cần một chút trợ giúp, khi cậu xong việc ở đây, Star."

"Oh?" Tôi nghiêng đầu.

"Sẽ không xong ngay đâu," Cyborg nói, và trượt ra khỏi gầm xe. "Bây giờ cậu có thể đặt cô ấy xuống, Star." Cy chỉ vào bảng điều khiển trên cánh tay mình. "Phải chạy một số chẩn đoán, trò chuyện với cô ấy một chút, xem những thay đổi mà tớ vừa thực hiện có tác dụng gì." Cyborg nắm lấy đầu xe và chúng tôi hạ cô ấy xuống đất. Tôi có thể tự mình làm điều đó, nhưng Cyborg không thích bất kỳ thiệt hại nào cho đứa con của mình. Cậu ấy là người 'động tay động chân' với cô ấy. "Đi giúp Robin đi," Cyborg nói với tôi với một cái vẫy tay và một cái nháy mắt.

Robin cười toe toét với tôi khi tôi bước về phía anh ấy. Đằng sau tôi, tôi có thể nghe thấy tiếng Cyborg bước vào ghế trước và đóng cửa lại. "'ello, darlin'."

Robin lắc đầu cười với Cyborg, rồi anh ấy mỉm cười với tôi. "Lưng thế nào rồi?" anh ấy hỏi, vẻ lo lắng.

Tôi xoay người trên không cho anh ấy nhìn thấy lưng tôi. "Raven là một bác sĩ giỏi. Không đau và chỉ còn lại một số vết xước nhỏ."

Robin gật đầu, trầm ngâm khi tôi hoàn thành động tác xoay tròn người của mình. "Cậu ấy hẳn là vậy." Anh ấy quay lại để bắt kịp bước chân của tôi, chạm vào lưng tôi khi anh ấy làm vậy.

Tôi tránh xa. "Anh cần gì ở tôi?" Tôi hỏi, bước về phía bên kia của R-Cycle, thay vì đứng cạnh Robin như tôi vẫn thường làm.

Robin nhìn tôi với vẻ lạ lẫm. "À. Tôi cần thay phuộc trước, nhưng nó bị cong rồi. Tôi không thể tháo bánh xe ra được."

Tôi khom người xuống phía trước xe R-Cycle và cau mày. "Cái nĩa*?" Tôi hỏi. Tôi không thấy bất kỳ dụng cụ ăn uống nào trên xe máy của anh ta, nhưng có lẽ đây là tình huống khó xử của việc tái chế từ ngữ của Trái Đất.

(The fork: từ đồng âm trong Tiếng Anh. Nghĩa đầu là chỉ dụng cụ ăn uống, nghĩa thứ hai là chỉ một bộ phận của xe máy.)

Robin khom người xuống phía bên kia bánh xe và chỉ vào miếng kim loại giữ bánh xe cố định và kết nối lại với tay lái. "Đó là cái phuộc."

Tôi nhăn mặt, nó chắc chắn đã bị méo mó. Bản thân bánh xe cũng bị cong thành một hình dạng kỳ lạ. Chiếc R-Cycle tội nghiệp trông thật lạ khi lớp giáp mạ đỏ bị tháo ra. Tôi có thể thấy nó được xếp gọn gàng trên tường. "Ừm, trông nó có vẻ hơi méo mó, tôi không chắc mình có thể sửa nó mà không làm hỏng chiếc R-Cycle."

"Tớ đã chuẩn bị cái mới, không sao nếu cậu làm vỡ nó. Dù sao thì cũng không an toàn khi sử dụng chúng sau khi chúng đã bị hỏng. Tớ đã tháo bu lông tối qua, nhưng không thể tự mình uốn cong tất cả trở lại được."

"Được thôi," tôi nói. Khẽ nghiêng đầu, tôi đứng dậy và đặt một chân vào mỗi bên bánh trước. Robin cũng đứng dậy, nắm lấy tay lái của xe máy để giữ nó đứng yên. Tôi cúi xuống và nắm lấy mỗi bên phuộc. Kim loại kêu những tiếng thật ghê tai mỗi khi tôi dùng sức để uốn cong nó trở lại qua nan hoa của bánh xe. Tôi đặt đầu gối vào vành bánh xe, uốn cong nó trở lại tốt nhất có thể.

"Hoàn hảo," Robin nói, thả tay lái khi tôi đứng thẳng dậy. Khi phuộc không còn giữ nó đúng vị trí nữa, bánh xe trượt khỏi xe máy một cách dễ dàng. Tôi nhặt nó lên cho Robin và rời đi.

"Cứ vứt nó vào thùng rác đi," Robin bảo tôi. "Tớ cũng phải thay cái đó."

"Anh thay thế các bộ phận của R-Cycle bao lâu một lần?" Tôi hỏi sau khi bỏ bánh xe hỏng vào thùng rác.

"Lúc nào cũng vậy," anh ấy nói, lúc này đang làm gì đó ở phía trước xe máy, tôi cho rằng Robin đang tháo chiếc phuộc cũ. "Tớ không nghĩ gì về cái phuộc nguyên bản của cô ấy."

"Cô ấy?"

Robin cười khúc khích. "Thói quen cũ, xin lỗi. Hầu hết các vật vô tri đều được coi là 'cô ấy'. Ô tô, thuyền, xe đạp, tất cả đều là 'cô ấy'."

"Điều đó thật ngớ ngẩn", tôi nói với anh ấy. "Phụ nữ không phải là vô tri vô giác".

Anh lại cười khúc khích. "Tôi không biết sao." Anh chạm vào mắt cá chân tôi bằng tay và bóp. "Anh có thể lấy cho tôi bộ dụng cụ ở đằng kia không?" anh hỏi, chỉ tay.

Tôi nhận ra mình đã rơi vào thói quen thường ngày của chúng tôi, ở đủ gần để anh ấy có thể chạm vào, vì vậy sau khi lấy lại bộ dụng cụ, tôi đã lùi lại vài bước.

Anh ấy cau mày nhìn tôi, cơ thể vẫn bất động.

"Có chuyện gì không ổn sao?" Tôi hỏi, hai tay chắp sau lưng.

Anh lắc đầu. "Không. Không có gì."

"Anh còn cần tôi làm gì nữa không?"

"Cậu không muốn ở lại xem sao?" Robin hỏi, giọng điệu vẫn bình thản.

"Cyborg cũng cần sự hỗ trợ của tôi. Vậy, nếu không còn gì khác thì sao?"

Robin trông có vẻ đau khổ và tôi biết tại sao. Anh ấy thích dành thời gian với tôi trong khi làm việc trên R-Cycle. Tôi đau lòng khi làm anh đau khổ như thế này, nhưng chúng tôi không thể tiếp tục như thế này được. Anh chỉ cần hiểu điều đó.

"Không," anh ấy nói.

Các đốt ngón tay của tôi đau nhức khi bị nắm chặt quá mức với nhau. Tôi mỉm cười và hơi cúi người từ eo xuống rồi quay lại chỗ Cyborg.

Cyborg vẫn đang chạy chẩn đoán, nhìn tôi ngạc nhiên khi tôi trượt vào ghế hành khách. "Ồ," cậu ấy nói. "Không ngờ cậu quay lại lâu thế."

"Cậu đã yêu cầu tớ giúp đỡ, nên tớ sẽ ở đây", tôi trả lời.

"Ừ, nhưng Robin đã yêu cầu cậu làm một việc."

"Và thế là xong."

Cyborg dừng lại và nhìn tôi. "Hai người đang cãi nhau à?"

Tôi lắc đầu. "Không."

"Vậy thì, tớ không hiểu. Bình thường thì cậu sẽ ở lại và theo dõi cậu ấy—"

"Cậu có cần tớ giúp không?" Tôi cắt ngang lời Cyborg, có chút tức giận khó nén. Tôi có thực sự dễ đoán như vậy khi nhắc đến Robin không?

Cyborg nhìn tôi chằm chằm. "Được rồi, giờ thì tớ lo tốt."

"Không có gì đâu."

"Nếu có chuyện gì xảy ra giữa cậu và bạn trai khiến cậu cảm thấy khó chịu, tớ sẽ có quyền đá vào mông tên đầu đinh đó, bất kể cậu ta có là thủ lĩnh hay không."

Tôi thở dài. "Cyborg, Robin là con trai và anh ấy là bạn tớ, nên chúng tớ không có quan hệ tình cảm."

Có thứ gì đó vỡ vụn trong tay Cyborg và tôi nhìn cậu trong sự kinh ngạc. "Cậu chia tay rồi à? Cậu ta đá cậu sao?" Cyborg nghiến răng. "Tôi sẽ giết cậu ta." Cậu đá tung cánh cửa xe T-Car khiến đứa con tội nghiệp phải rùng mình.

Tôi lao tới và tóm lấy cánh tay cậu ấy. "Cyborg, không."

Cy hơi dừng người khi tôi giữ cậu ấy lại, dù cậu có thể dễ dàng phá vỡ sự kìm kẹp của tôi. "Cậu không cần phải lo gì về vấn đề này nữa. Tớ sẽ tận hưởng điều này."

Tôi liếc đầu qua, nhìn qua cửa sổ sau chiếc xe về phía cửa. Không biết tự lúc nào, Robin đang nhìn chiếc T-Car, đứng đó, với một cái xà beng trên tay. Tôi có thể thấy anh ấy đang cân nhắc có nên đến gần cả hai không.. "Cyborg, chúng tớ chưa bao giờ có quan hệ lãng mạn," tôi vội vàng giải thích.

"Thật nhảm nhí", cậu khạc nhổ. "Tớ có mắt. Tớ có bộ xử lý ghi âm".

(Sorry các homie vì cắt ngang nhưng khi edit khúc này tui rất rấtt muốn thay bằng câu: "Em có mắt đấy, cũng không ngu đâu."=)) )

"Tớ biết. Tuy nhiên, anh ấy khăng khăng rằng chúng tôi không phải là một cặp." Tôi liếc nhìn Robin lần nữa. "Làm ơn, cậu, hãy tin tớ. Robin muốn trở thành bạn thân nhất của tớ, thì ta nên có những ranh giới tiếp xúc cơ thể nhất định giữa bạn bè, đúng không?"

Cyborg cau mày nhìn tôi. "Hừm, cậu đang muốn nói gì thế?"

"Tớ nhận ra mình đã vô trách nhiệm thế nào khi để Robin chạm vào mình như thể chúng tớ là một cặp. Không phải vì se-x," tôi vội vàng giải thích khi vẻ mặt của Cyborg tối sầm lại, "chỉ có lẽ là quá đáng thôi."

Cậu nheo mắt lại, vẻ đăm chiêu. "Tiếp tục đi."

"Tớ sẽ không cho phép điều đó xảy ra thêm lần nào nữa. Cho đến khi anh ấy thừa nhận có điều gì đó giữa cả hai."

Cyborg nhìn tôi chằm chằm. "Vậy... cậu sẽ không chạm vào cậu ấy nữa à?"

Tôi lắc đầu. "Cũng không hơn gì tớ dành cho cậu hay Beast Boy."

"Cho đến khi cậu ta thừa nhận cảm xúc của mình?"

Tôi gật đầu.

"Cô gái, cậu thật gian xảo!" Cậu ấy nói và vỗ vào lưng tôi.

Tôi mỉm cười.

"Tôi sẽ đi tìm Beast Boy và bắt đầu một hồ bơi. Bạn nghĩ Robin sẽ 'sống' được bao lâu?"

"Tôi hy vọng là không lâu đâu. Việc này khá khó khăn."

Cyborg đặt tay lên vai tôi an ủi. "Cố lên nhé."

Cậu sẽ không nói gì với Robin chứ?"

"Không, hiển nhiên rồi little girl. Tớ thích nhìn 'thằng bé' phải luống cuống và loạng choạng." Nói rồi cậu bước ra khỏi xe và cười toe toét với Robin. "Xin lỗi, anh bạn, trượt chân." Cyborg giả vờ khom người xuống. "Cậu đói không, Star?" Cậu cố ý nói lớn. "Thế nào, chúng ta cùng ra ngoài và mua pizza nhé?"

"Cậu không cần phải sửa xe nữa sao?" Tôi hỏi.

Cy nháy mắt với tôi. "Cô ấy đã tốt rồi, lái xe như vậy là ổn." Cậu với tay vào xe và đưa tay ra. "Đi nào, tôi quá đói rồi!" Tôi nắm tay cậu và trèo qua ghế lái. Cyborg lại nháy mắt với tôi, giữ tay tôi khi nhìn Robin. "Đi ăn trưa không?"

Robin có một biểu cảm rất lạ trên khuôn mặt, tôi không thể hiểu nổi. "Ừ," anh ấy nói, giọng có vẻ khá cáu kỉnh.

Cyborg quay lại nhìn tôi. "Đi gọi Beast Boy và Raven," cậu nói. "Tớ sẽ dọn dẹp."

Tôi gật đầu, khẽ kêu lên khi Cyborg vỗ vào mông lúc tôi đi ngang qua.

Biểu cảm của Robin trở nên đầy sát khí, nhưng Cyborg chỉ cười toe toét.

Có vẻ như tất cả bạn bè tôi đều tham gia vào kế hoạch 'giữ Robin không chạm vào Starfire'. Khi chúng tôi trèo lên T-Car, Beast Boy đã cố ý trèo lên ghế phụ lái trước Robin. Raven thì ngồi giữa, khiến Robin không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi vị trí xa tôi nhất. Anh ấy cau mày nhìn tôi nhiều lần khi Raven và tôi vui vẻ buôn chuyện phía sau T-Car.

Cũng giống như ở Pizzeria. Cyborg ngồi cạnh tôi, Raven ngồi phía bên kia. Tôi không biết họ làm sao có thể ngồi trông tự nhiên đến thế! Robin ngồi đối diện tôi và hờn dỗi.

Beast Boy nói khá to, như thường lệ khi chúng tôi ăn ngoài. Cậu ấy và Cyborg ném những lời tranh cãi qua bàn về loại topping pizza mà chúng tôi nên gọi. Bình thường, họ ngồi cùng nhau để những người còn lại trong chúng tôi không phải chịu đựng, nhưng hôm nay tôi lại thấy buồn cười khi xem biểu cảm của Robin.

Khi cô hầu bàn mang đồ uống đến, cô đứng cạnh vai Robin để phục vụ. Điều đó là bình thường, anh ấy là người gần bếp nhất, nhưng Robin tự mình đứng dậy và lấy đồ uống từ cô ấy. Cyborg huých tôi, cười toe toét (lần nữa) và chủ động lấy đồ uống cho tôi khi Robin nghiêng người qua bàn để đưa.

Tôi cảm ơn cả hai người và đưa tay ôm lấy cốc uống ngon lành. Cyborg ngả người ra sau, trông tự mãn, và tựa tay vào lưng ghế của tôi.

Cuối cùng tôi cũng hiểu được câu nói "nếu ánh mắt có thể giết người". Tôi không biết rằng ánh mắt lại có thể nham hiểm đến vậy, cũng như Robin không thể tạo ra ánh mắt.

Khi Pizza của chúng tôi được mang đến, Cyborg không cho Robin 'phục vụ' tôi như bình thường. Cyborg chu đáo cắt miếng pizza và đặt nó vào đĩa tôi trước khi đưa tay trở lại lưng ghế của tôi.

Tôi thích bữa ăn này.

Cyborg rất thích chọc tức Robin. Raven thì cười khúc khích và liếc nhìn tôi đầy ẩn ý. Beast Boy thích đồ ăn. Còn tôi lại chắc rằng Robin chẳng thích chút nào.

Khi chúng tôi quay lại Tháp, Robin kiên quyết bước tới chiếc xe máy của mình và bắt đầu làm việc, không thèm để ý đến chúng tôi.

Tôi do dự, nhìn Robin. Tôi ghét phải làm điều này. Thật đau lòng. Tôi không muốn gì hơn là bước tới và vòng tay ôm lấy anh. Tôi muốn quỳ xuống bên cạnh anh và chỉ nói chuyện với anh. Tôi muốn rất nhiều thứ và tôi biết mình không thể. Trừ khi tôi muốn mọi thứ giữa chúng tôi thay đổi theo hướng không mong muốn.

Hiển nhiên, tôi không muốn vậy.

Cyborg đặt tay lên vai tôi tỏ vẻ thông cảm. "Cho cậu ta thời gian đi. Tớ chắc rằng Robin sẽ sớm nhận ra sự ngu ngốc của mình đã khiến bản thân mất mát nhiều như thế nào."

"Cậu ta là một thằng ngốc," Raven đồng tình.

"Có muốn chơi một hoặc hai ván không, Cy?" Beast Boy gọi từ cửa.

"Được thôi," Cyborg trả lời rồi quay sang tôi. "Cậu thấy tớ nói đúng chứ?"

Tôi gật đầu.

"Đừng để cậu ta ảnh hưởng bản thân," Cyborg khuyên.

"Cậu muốn đi xem phim không?" Raven gợi ý.

Tôi lắc đầu. "Tớ nghĩ tớ muốn ở một mình, nếu cậu không phiền."

Raven gật đầu và chạm nhẹ vào cánh tay tôi. "Cậu biết tớ sẽ ở đâu nếu cậu cần ."

Tôi nhìn họ rời đi. Robin cũng vậy, tôi biết anh ấy đang nhìn tôi, tôi luôn biết khi nào anh ấy đang nhìn tôi. Tôi dịch chuyển người, co chân gãi nhẹ mắt cá, thở dài ngao ngán và đi ra khỏi gara.

Tôi không muốn quay lại phòng ngay lúc này. Tôi tràn đầy năng lượng bồn chồn và buồn bã. Thay vào đó, tôi đi đến phòng tập thể dục và nhìn lên những chiếc vòng.

Tôi thở dài, cởi giày và găng tay rồi bắt đầu luyện tập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro