🌺Chương 19: Thú vị thật!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Bèo

Không ngoài dự tính, những chuyện mà Nguyên Cẩm Huệ nói đều liên quan đến nước Lễ. Hắn ta nói trước nói sau, tràng giang đại hải, mục đích cuối cùng vẫn là hy vọng nhận được sự giúp đỡ của Tần Kiêu.

Nguyên Cẩm Huệ là Ngũ hoàng tử nước Lễ, mẹ ruột chỉ là một phi tần bình thường không được sủng ái trong hậu cung. Bản thân hắn ta cũng không được Hoàng đế nước Lễ yêu thương coi trọng. Giờ đây hoàng tử được sủng ái nhất nước Lễ là Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử. Nguyên nhân nước Lễ nội chiến cũng chỉ là vì hai kẻ đó ngấm ngầm tranh đoạt với nhau.

Nguyên Cẩm Huệ muốn nhắm đúng cơ hội nước Lễ nội chiến để nổi dậy. Mà nếu đã muốn nổi dậy e là dũng cảm thôi chưa đủ, hắn ta phải có tiền và thế lực.

Nguyên Cẩm Huệ không thiếu tiền. Hắn ta nhất định có những móc nối và thế lực ở nước Lễ, thế nhưng vậy vẫn chưa đủ. Vì thế hắn ta muốn tìm đến nước Chiêu đã có mối giao hảo mấy năm để xin giúp đỡ.

Thái tử nước Chiêu Tần Kiêu nắm trọng quyền trong tay, thế lực trải khắp cả nước Chiêu, dưới một người trên vạn người chính là người tốt nhất có thể giúp hắn ta.

Nghe xong, Tần Kiêu nhíu mày. Cảm xúc trong đáy mắt càng thâm sâu. Xem ra đây mới là mục đích chủ yếu khiến Nguyên Cẩm Huệ đi cùng đoàn sứ thần nước Lễ đến kinh thành nước Chiêu.

Nhưng...

Ở nước Lễ, Nguyên Cẩm Huệ cũng không có chỗ dựa vững chắc, mẹ ruột không được sủng ái, hắn ta lại không được Hoàng đế coi trọng. Tần Kiêu không biết với tình cảnh đó thì vì sao hắn phải giúp Nguyên Cẩm Huệ?

Chẳng lẽ phải lấy cả bản thân mình ra cược một ván hay sao?

Tần Kiêu híp mắt, hắn cũng không nhàn rỗi mà lo chuyện không đâu như vậy.

Hắn hờ hững lên tiếng: "Ta đã hiểu ý của Ngũ hoàng tử, nhưng thứ lỗi cho ta không thể giúp ngài chuyện này".

Nguyên Cẩm Huệ chợt sững sờ, vội vàng nói: "Thái tử điện hạ không cần trả lời ta gấp như vậy. Đoàn sứ thần của nước Lễ còn ở lại kinh thành bảy ngày nữa mới rời đi. Hay là điện hạ cứ xem món quà mà ta chuẩn bị cho điện hạ trước, sau khi ngài suy xét cẩn thận rồi mới quyết định".

"Quà gì?"

"Muộn chút nữa món quà mà ta chuẩn bị cho Thái tử điện hạ sẽ được gửi đến Đông cung. Đến lúc đó điện hạ sẽ biết nó là thứ gì".

Tần Kiêu híp mắt lại, ánh mắt thâm thúy sâu thẳm như đọng lại chút gì đó.

Nguyên Cẩm Huệ ra vẻ thần bí, đến khi ra về mà hắn ta vẫn không hé răng nửa lời tiết lộ "món quà" tặng cho Tần Kiêu là thứ gì.

Tần Kiêu cẩn thận suy xét nhưng vẫn không thể đoán được Nguyên Cẩm Huệ sẽ tặng cho mình thứ gì.

Hắn quay đầu nhìn Mộc Vân Chi, thấy sắc mặt của nàng có vẻ trầm ngâm như đang suy nghĩ chuyện gì. Hắn thoáng bất ngờ, nàng thật sự rất nghiêm túc nghe câu chuyện của Nguyên Cẩm Huệ.

Chỉ có điều, nàng được sinh ra trong Mộc phủ, trước nay không rành thế sự, đối với chuyện quyền mưu như vậy đáng ra nàng không hiểu rõ mới phải.

Nàng đang suy nghĩ chuyện gì?

Mộc Vân Chi từ từ bừng tỉnh, thấy Tần Kiêu đang nhìn nàng chăm chú, nàng vội vàng cười trừ cho qua.

Tần Kiêu hỏi: "Vừa rồi vẻ mặt của Thái tử phi rất nghiêm túc, đang nghĩ gì vậy?"

Mộc Vân Chi sửng sốt, bấu chặt y phục theo bản năng.

Nàng nhớ rõ chuyện ở đời trước, năm thứ hai nàng gả vào Đông cung thì nước Lễ bùng phát chiến loạn. Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử tranh quyền đoạt thế nên liên tục xúi giục Hoàng đế nước Lễ khai chiến với nước Chiêu.

Hai nước giao tranh, dĩ nhiên Mộc phủ của bọn họ phải lãnh binh đến trấn thủ biên quan.

Mấy tháng giao chiến giằng co, cuối cùng nước Chiêu thắng trận nhưng cái giá phải trả cũng rất lớn.

Vô số tướng sĩ hy sinh trên chiến trường. Long Thủ quân của Mộc phủ tổn thất rất nghiêm trọng. Đội quân tiên phong gần như hy sinh toàn bộ. Tuy nhị ca và tam ca của nàng có thể về kinh thành nhưng cả hai đều bị trọng thương, suýt chút nữa thì mất mạng. Mộc Thừa Châu còn nghiêm trọng hơn, vết thương đã ăn mòn vào xương cốt, vĩnh viễn không thể lên chiến trường chỉ huy giết địch được nữa.

Nếu giờ đây bọn họ mặc kệ Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử nước Lễ chém giết lẫn nhau, sợ là thảm kịch đời trước vẫn sẽ lặp lại một lần nữa. Đến lúc đó cả nước Chiêu và cả Mộc phủ của nàng vẫn sẽ phải hứng chịu cái giá thê thảm, nghiêm trọng như đời trước.

Nhưng nếu như Ngũ hoàng tử nước Lễ có thể nhờ vào sự giúp đỡ của Tần Kiêu mà đạt được ngôi vị Thái tử thì biên quan sẽ không có chiến tranh. Nước Chiêu vẫn vững vàng an toàn như cũ, mọi người trong Mộc phủ vẫn sẽ bình yên vô sự.

Mộc Vân Chi mím môi, bàn tay căng thẳng nắm chặt góc áo.

Chuyện này nàng là người hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng phải nói với Thái tử điện hạ thế nào đây?

Đây là chuyện liên quan giữa hai nước, thêm nữa nàng cũng không có chứng cứ, hắn sẽ nghe lời của một nữ tử như nàng sao?

Nàng ngẩng đầu nhìn Tần Kiêu, ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh tựa như đang đợi nàng trả lời.

Nàng do dự một lúc mới hỏi: "Vì sao điện hạ không chọn giúp Ngũ hoàng tử nước Lễ?"

Tần Kiêu ngẩn người, hơi nhíu mày: "Sao Thái tử phi lại hỏi vậy? Hay là nàng thấy Ngũ hoàng tử không được yêu thương ở nước Lễ, không có mẫu tộc hậu thuẫn có thể lên được ngôi Thái tử?"

Lời nói của hắn mang theo mấy phần ý cười. Mộc Vân Chi không đoán được hắn đang giễu cợt hay đang nói đùa.

Nàng có thể hiểu được sự xem thường của Tần Kiêu lúc này, bởi nói cho cùng thì hiện giờ đúng là Ngũ hoàng tử nước Lễ không có bản lĩnh để đấu với Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử.

Nàng ngập ngừng một lát lại nói: "Nếu như ta kiến nghị Thái tử điện hạ trợ giúp Ngũ hoàng tử nước Lễ thì điện hạ có suy xét chuyện này không?"

Chút ý cười trong mắt Tần Kiêu lập tức biến mất ngay sau lời nói của Mộc Vân Chi. Hắn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt trở nên nghiêm túc. Nói là vậy nhưng thực sự hắn không ngờ được chính miệng Mộc Vân Chi sẽ nói ra chuyện này.

Theo lý mà nói đây là chuyện mà nàng không nên can dự vào.

Mộc Vân Chi thấy phản ứng của Tần Kiêu, nàng cũng biết vừa rồi mình đã nói ra những lời không nên nói. Nàng vội vàng đứng dậy lui về phía sau một chút, cẩn thận hành lễ: "Là ta đã đi quá giới hạn, một nữ tử như ta không nên can dự vào chuyện này. Mong Thái tử điện hạ thứ lỗi".

Tần Kiêu nhíu mày rồi cùng đứng dậy theo nàng, đưa tay đỡ nàng dậy.

"Ta có nói muốn trách nàng sao?"

Mộc Vân Chi ngẩn người, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn lần nữa, thấy rõ vẻ mặt hắn hình như có chút bất lực. Nàng không rõ đó là gì ý.

Tần Kiêu đi về phía nội viện, Mộc Vân Chi ngập ngừng một lúc cũng cất bước đi theo.

--------

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro