🌺Chương 20: Điện hạ, ngày nào cũng nhớ ta được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Bèo

Mặt trời càng ngả về Tây nhường chỗ cho màn đêm chậm rãi buông xuống kinh thành.

Phòng trong phòng ngoài Đông cung thắp nến sáng trưng, xua tan bóng tối dần bao phủ.

Thư phòng Thái tử Đông cung.

Tần Kiêu ngồi trước bàn cẩn thận lật xem xấp thư từ mà Nguyên Cẩm Huệ đưa tới và đối chiếu với đống sổ sách bên cạnh, ý cười càng sâu hơn mấy phần.

Nội dung trong sổ và thư từ có liên quan đến nhau mà mọi điều trong đó đều có quan hệ rất rõ ràng với Đại hoàng tử nước Chiêu - Tần Hạo.

Tần Hạo và Tần Kiêu lại là kẻ thù sống còn của nhau.

Trong hoàng cung, mẹ đẻ của Tần Kiêu là Hoàng hậu nương nương và mẹ đẻ của Tần Hạo là Doãn Quý phi luôn ngày đêm đối đầu với nhau như nước với lửa.

Những đồ vật được Nguyên Cẩm Huệ đưa đến lần này ghi chép rất rõ Tần Hạo đã qua lại với hoàng thất của nước Lễ. Thiết nghĩ Tần Hạo tính kế không còn chỉ ở nước Chiêu mà đã lan sang tận nước Lễ.

Có lẽ ý đồ của hắn ta cũng giống như ý đồ của Nguyên Cẩm Huệ khi đến nước Chiêu, bản chất như nhau.

Nguyên Cẩm Huệ muốn có được thứ gì từ nước Chiêu thì Tần Hạo cũng muốn có được thứ đó từ nước Lễ.

Khóe miệng của Tần Kiêu khẽ nhếch lên, thực sự hắn không nghĩ tới Nguyên Cẩm Huệ lại nắm được những chứng cứ này. Tuy rằng hắn không thể trực tiếp đến trước mặt Hoàng đế vạch trần Tần Hạo cấu kết với hoàng thất nước Lễ nhưng nhiêu đây đã đủ cho hắn có lợi thế để đối phó với Tần Hạo.

Mạc Khai từ bên ngoài bước vào, đứng yên một chỗ rồi chắp tay hành lễ: "Điện hạ".

"Thế nào rồi?"

"Đã làm theo dặn dò của điện hạ, tin chắc sẽ nhanh có kết quả".

Tần Kiêu gật đầu, tiếp tục xem sổ sách trên bàn.

Mạc Khai rón rén liếc mắt nhìn Tần Kiêu, món nói rồi lại thôi, bộ dáng có phần bồn chồn lo lắng.

Tần Kiêu nhìn hắn, hờ hững lên tiếng: "Có chuyện gì cứ nói".

Mạc Khai sửng sốt, vội vàng lắc đầu: "Dạ không".

Tần Kiêu không nói gì nữa, Mạc Khai cũng tự giác rời khỏi thư phòng.

...

Lúc này tại dịch quán của đoàn sứ thần nước Lễ.

Bóng đêm che giấu bóng dáng của hai người mặc đồ đen đang rút kiếm phi thân trên nóc nhà. Mục đích của bọn họ rất rõ ràng là muốn tránh thị vệ tuần tra, lập tức xông thẳng đến phòng của Ngũ hoàng tử nước Lễ.

Phòng ngoài có hai thị vệ canh gác, hai người mặc đồ đen nhìn nhau, gật đầu hiểu ý cứ trực tiếp lướt qua.

Thị vệ không phải là đối thủ của bọn họ, một đánh ba, chỉ cần ba chiêu là có thể hạ gục đám thị vệ rồi ném chúng sang một bên.

Một người mặc đồ đen thân hình cao lớn đá văng cửa phòng ngủ của Ngũ hoàng tử nước Lễ. Cửa phòng 'Rầm!' một tiếng, theo sau đó là một mũi tên bắn từ trong phòng.

Người mặc đồ đen dáng dấp thấp bé rút kiếm chặn nó lại.

Trong phòng cũng có hai thị vệ ăn mặc không giống mấy người bên ngoài. Một người cầm cung tên trong tay, đôi mày nhíu chặt, sắc mặt nghiêm túc. Còn một người nắm chặt thanh kiếm, sắc mặt cũng vô cùng nghiêm túc như đồng bọn của mình.

Nguyên Cẩm Huệ từ từ xuất hiện phía sau hai người đó: "Không biết hai bằng hữu đến từ phương nào, tìm ta có chuyện gì?"

Hai người mặc đồ đen đưa mắt nhìn nhau.

Người cao hơn nhướng mày với người vóc dáng thấp bé như muốn hỏi tiếp theo nên làm gì. Người thấp bé nhướng mày, ý bảo hắn lên trước.

Người vóc dáng cao hơn trợn tròn mắt.

Hắn thu kiếm lại sau lưng, duỗi tay chỉ vào thị vệ đang rút kiếm của Nguyên Cẩm Huệ, chậm rãi lên tiếng: "Nghe nói thị vệ bên cạnh Ngũ hoàng tử nước Lễ võ công cao cường, tiểu... tiểu huynh đệ này của ta muốn tỉ thí một trận".

Nói xong, hắn chỉ tay vào người có vóc dáng nhỏ con bên cạnh: "Chính là hắn".

Người thấp bé sững sờ, đôi mắt long lanh mở tròn xoe, cực kỳ kinh ngạc.

Nàng hoàn toàn không nghĩ đến hắn sẽ nói như vậy.

Nàng nhấc chân muốn đá hắn một cái nhưng hắn lại linh hoạt nhanh chóng né được.

Ý cười trong mắt của Nguyên Cẩm Huệ rất sâu xa: "Nếu chỉ là tới tỉ thí vậy thì cứ thử xem".

Hắn ta nhìn về phía thị vệ của mình, nói: "Điểm trúng thì dừng".

"Vâng".

Thị vệ bước lên trước nhìn về người mặc đồ đen nhỏ con trước mặt: "Mời".

"..."

Không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể xông lên.

Hai người tỉ thí, từng người chắp kiếm cúi chào. Người bên cạnh tự giác lùi ra xung quanh nhường chỗ cho bọn họ.

Thị vệ xuất kiếm trước, người mặc đồ đen nhỏ con kia cũng không hề yếu thể, trực tiếp rút kiếm ra tiếp chiêu. Thế nhưng người mặc đồ đen vẫn chưa chủ động tấn công mà mỗi chiêu đều đang phòng ngự, gặp chiêu nào phá chiêu đó, lấy tiến làm lui.

Thị vệ không có cách nào tấn công được nàng mà mũi kiếm của nàng lại có thể áp sáp đến gần hắn ta.

Người mặc đồ đen cao lớn đứng bên cạnh rất vui vẻ, không ngừng gật đầu.

Nguyên Cẩm Huệ híp mắt nhìn trận tỉ thí dường như đang suy tư chuyện gì đó.

Sau một trận tỉ thí, thị vệ của Nguyên Cẩm Huệ thua, kém một chiêu thôi nhưng lưỡi kiếm của người mặc đồ đen thấp bé kia đã đặt trước yết hầu của hắn ta. Chỉ cần tiến lên phía trước một chút thì lưỡi kiếm sẽ cứa lẹm yết hầu.

Hắn ta thu kiếm, chắp tay: "Ta đã thua, các hạ lợi hại".

Người mặc đồ đen thấp bé gật đầu, chắp tay đáp lễ nhưng lại không mở miệng.

Nguyên Cẩm Huệ cười nói: "Không biết vị này bái sư ở đâu mà kiếm pháp lợi hại như vậy".

Nàng không nói chuyện mà chỉ nhìn về người mặc đồ đen cao lớn đang đi tới. Lúc hắn vừa đứng yên một lúc, mày hơi nhíu lại thì nàng đã trả lại cho hắn cú đá vào chân mà ban nãy đã hụt mất.

Hắn thốt lên kêu đau theo bản năng: "A!"

Nguyên Cẩm Huệ: "?"

Hai thị vệ bên cạnh: "??"

Nàng đưa mắt ra hiệu ý nói hắn mau làm việc chính.

Người mặc đồ đen cao lớn hít sâu một hơi đứng thẳng dậy, lấy một bức thư ra nói: "Xem xong đốt ngay".

Nguyên Cẩm Huệ nở nụ cười.

"Ngũ hoàng tử hiểu ý của chủ nhân ta sao?"

Nguyên Cẩm Huệ gật đầu: "Dĩ nhiên".

Hắn đưa bước thư ra, thị vệ bên cạnh Nguyên Cẩm Huệ bước đến lấy. Một người thị vệ khác đi lấy cây nến lại đây.

Nguyên Cẩm Huệ mở thư đọc. Sau khi đọc xong, vẻ mặt của hắn ta có đôi chút bất ngờ nhưng sau đó vẫn cười một cái, đưa lá thư lên trước ngọn nến.

Thứ còn lại cuối cùng bị hắn ta ném xuống chỉ là một mẩu giấy viết thư nho nhỏ. Khi mẩu giấy rơi xuống đất, ngọn lửa đã nuốt gọn những gì còn sót lại. Chẳng mấy chốc bức thư đã hóa thành một đống tro tàn.

Cơn gió tạt qua, không còn tung tích.

Nguyên Cẩm Huệ nói: "Hai vị, ta đã đọc thư rồi, cũng đã thiêu hủy trước mặt các người. Yên tâm rồi chứ?"

---------

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro