Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 18: Đứng núi này trông núi nọ (4)

Yêu quái Hoàng Bào im lặng cười, không nói nữa.

Xung quanh đột nhiên yên tĩnh. Trong bóng tối, thị giác có hạn, nhưng thính giác cùng xúc giác lại vô cùng nhạy bén, đặc biệt là tay của yêu quái Hoàng Bào. Nói tới mới thấy lạ, tôi nhớ rõ lúc hắn dắt tôi bước ra khỏi kiệu, bàn tay thon dài mạnh mẽ chứ không phải thô ráp như bây giờ, hơn nữa, trên mu bàn tay còn có lông...

Tôi vô thức sờ tay hắn, muốn xác nhận lại thì cảm thấy tay yêu quái Hoàng Bào hơi cứng lại một chút, sau đó hỏi tôi: "Nàng muốn làm gì?"

Giống như làm chuyện xấu bị bắt được, tôi ho nhẹ hai tiếng, vội vàng giải thích: "Lòng bàn tay thiếp có mồ hôi, trượt tay thôi mà." Nói xong không đợi hắn trả lời, tôi nhanh nhẹn hỏi sang chuyện sang: "Trước đây ngài đã tới nơi này?"

Yêu quái Hoàng Bào quả thực tích chữ như vàng, chỉ đáp một chữ: "Đúng."

"Lúc nào?" Tôi hỏi: "Nhìn cỏ dại bên ngoài động thì không giống như là có người từng đến."

Yêu quái Hoàng Bào trầm mặc trong chốc lát mới thản nhiên đáp: "Mười sáu năm trước."

Tôi ngẩn người, càng kỳ quái: "Mười sáu năm trước?"

"Phải." Yêu quái Hoàng Bào lặp lại: "Chính là mười sáu năm trước."

"Mười sáu năm trước thiếp vẫn còn là một đứa trẻ! Việc trên đời đúng là kỳ diệu, đối với những người giống ngài mà nói, thì mười sáu năm không bằng một cái búng tay, mà với thiếp lại là nửa đời người." Tôi cười nói, lại tò mò vì sao mười sáu năm trước hắn tới nơi này, nhịn không được liền hỏi: "Nghe Hồng Tụ nói ngài mới đến Oản Tử Sơn, sao mười sáu năm trước lại tới nơi này?"

Yêu quái Hoàng Bào chỉ trầm mặc mà không đáp.

Tôi thấy hắn không muốn nói chuyện này, bất giác có chút xấu hổ, không thể làm gì khác hơn là đổi đề tài: "Phải đi bao lâu nữa mới tới?"

"Dưỡng thương." Đột nhiên, Yêu quái Hoàng Bào không đầu không đuôi nói, dừng một lát, lại nói: "Ta tới chỗ này để dưỡng thương."

Tôi sửng sốt, giờ mới hiểu được hắn đang trả lời câu hỏi kia.

Mươi sáu năm trước tới đây dưỡng thương? Thảo nào lúc trước hắn ở Hắc Tùng Lâm nói rằng nơi này có thể ẩn giấu hơi thở, thì ra là hắn đã từng tới đây. Bây giờ nghĩ lại, chắc năm đó hắn đã bị thương rất nặng, cộng thêm việc bị cường địch truy đuổi, cho nên mới tìm một nơi có thể che dấu hơi thở để dưỡng thương.

Tôi âm thầm suy nghĩ, không nói chuyện phiếm cùng yêu quái Hoàng Bào, hai người cứ tiếp tục im lặng, đến khi tôi cảm thấy chân mỏi nhừ, hắn đột nhiên nói: "Đến rồi."

Quả nhiên, sau khi bước qua một khúc quanh, trên thềm đá dần dần có ánh sáng. Đi được vài bước, đến thềm đá cuối cùng, ánh sáng từ phía trước rọi ngược lại, có thể thấp thoáng nhìn thấy cửa ra của sơn động. Mò mẫm trong bóng tối cả buổi, bỗng nhiên nhìn thấy ánh sáng, tôi vừa mừng vừa sợ, buông yêu quái Hoàng Bào ra, chạy lên trước nhìn tình hình bên ngoài.

Cửa động cũng nằm ở một nơi kín đáo, phía dưới là đáy vực, nước sông chảy xiết cách đó không xa, tiếng nước ào ào, sương mù quẩn quanh. Ngẩng đầu nhìn lên, khe núi bị sương mù che phủ, chỉ lờ mờ trông thấy ánh sáng mặt trời, nhưng không nhìn được phong cảnh ven núi.

Chỉ cần có thể giải quyết về vấn đề ăn uống, vậy đây chính là chỗ tốt để ẩn thân!

Tôi quay đầu nhìn yêu quái Hoàng Bào, hỏi: "Ngài ở đây dưỡng thương, vậy ăn cái gì?"

Hắn vẫn chưa theo tôi xuống đến đáy vực, đứng ở cửa động, tay vịn thạch bích, chậm rãi đánh giá cảnh vật xung quanh, nghe tôi hỏi mới hoàn hồn, đáp: "Trong nước có cá và tôm, hai bên vách đá còn có hoa quả."

"Chỉ có những thứ này?" Tôi ngạc nhiên nói. Mấy thứ này ăn ba ngày thì được, nếu ăn lâu, chẳng phải sẽ biến thành dã nhân? Hơn nữa, nếu như ở lâu hơn, không phải đều sẽ mất sức lực?

Yêu quái Hoàng Bào như đoán được ý nghĩ của tôi, hắn nói: "Hai bên trái phải trong thạch thất có lương thực và đồ dùng hàng ngày."

Tôi chỉ lo nhìn bên ngoài động, lại không chú ý bên trong thạch thất. Tôi vội chạy vào trong sơn động, liền thấy gần cửa động có một lối đi đến nơi khác, bước vào liền thấy mấy thạch thất thông với nhau, có lớn có nhỏ, đều được sử dụng, lại có cửa thông khí từ trong thạch động ra bên ngoài, vô cùng tinh xảo.

Tôi càng xem càng khâm phục, sau khi xem xong liền quay đầu hỏi yêu quái Hoàng Bào: "Ngài ở đây bao lâu?"

"Không tính là lâu, 15 năm mà thôi." Hắn thản nhiên trả lời.

Tôi nghe xong thì kinh hãi, 15 năm? Viết thương phải nặng lắm mới cần ở lại lâu như vậy! Bỗng nhiên, tôi tìm được câu trả lời cho nghi vấn trước kia của mình. Trước đây, yêu quái Hoàng Bào bị ma đầu kia đánh đến thương tích đầy mình phải chạy trốn, nhổ cỏ tận gốc, chỉ sợ cũng bởi vì lý do này mà không phải hắn không muốn, mà là không thể.

"Ngài ở đây một mình 15 năm?" Tôi lại hỏi.

Yêu quái Hoàng Bào liếc nhìn tôi, đột nhiên lại không nói chuyện với tôi nữa, xoay người đi vào sâu bên trong thạch thất, chỉ nói ngắn gọn: "Thương thế của ta rất nặng, cần phải bế quan dưỡng thương, mấy ngày này nàng ở bên ngoài chơi, chỉ được đi loanh quanh gần đây, không được đi xa."

Tôi vừa nghe hắn nói sẽ không quản tôi trong mấy ngày, liền đi theo hỏi: "Loanh quanh là bao xa? Có phạm vi hay không? Còn nữa, đáy vực có mãnh thú hung ác hay không? Thiếp có cần đề phòng cái gì không?"

Yêu quái Hoàng Bào dừng lại ở cửa thạch thất, yên lặng nhìn tôi, hỏi: "Nàng không sợ ta?"

Tôi sững sờ, mới nhận ra đúng thật là mình không sợ hắn, khuôn mặt vẫn như vậy, răng nanh cũng vẫn còn, gương mặt hắn không thay đổi chút nào, nhưng trong mắt tôi đã chả còn quan trọng, không chán ghét sợ hãi như trước kia nữa.

Hắn vẫn yên lặng nhìn tôi, chờ câu trả lời.

Tôi không khỏi ngượng ngùng cười, che giấu nói: "Ngài nói cái gì vậy, trước kia thiếp cũng đâu có sợ ngài."

Khóe miệng yêu quái Hoàng Bào nâng lên, lộ ra giọng mỉa mai, hỏi lại: "Thật sao?"

"Được rồi được rồi, thiếp nói thật, trước kia có sợ một chút." Tôi nghe lời mẫu thân dạy "Việc lớn thì phải nói dối một chút, việc nhỏ thì phải nói dối nhiều." Tôi vươn tay ra, bấm một đầu ngón tay, khoa tay múa chân cho hắn xem, nói: "Chỉ là một chút, lúc trước thiếp cũng đã từng nói với ngài rồi đấy thôi."

Yêu quái Hoàng Bào cười quái dị, xoay người đi vào thạch thất, không biết hắn khởi động cái gì, khối đá trên cửa đột nhiên "ùng ùng" hạ xuống, đóng kín cửa.

Được, hỏi nhiều như vậy, mà hắn lại không trả lời tôi một câu nào.

Tôi có những chuyện không cam lòng, chỉ muốn bước tới đạp cửa đá cho hết giận, nhưng lại thấy làm như vậy là quá nhỏ nhen, liền cố gắng kiềm chế lại, trừng cửa đá một lát rồi đi ra ngoài.

Khe núi bị sương mù bao phủ, không thấy được ánh mặt trời nên không biết bây giờ là giờ nào, chỉ phán đoán nhờ cái bụng đói, lúc này chắc là buổi trưa. Đêm qua tôi bị Hồng Tụ gọi dậy, vẫn luôn chạy trối chết, lúc trước vì sợ hãi nên chẳng thấy gì bây giờ mới có thể thả lỏng một chút, liền cảm thấy đói bụng.

Tôi lấy đồ dùng làm bếp ở trong thạch thất ra, cầm vạt váy dài nhét vào bên hông, vén hai ống tay áo lên thật cao, tìm dao đánh lửa tạo thành cái bếp, lại dùng miếng ngói lon ở bờ sông để múc nước, nồi bếp cùng chén đũa đều đã được rửa sạch, bây giờ mới bắt đầu làm cơm.

Tôi đi cùng phụ thân mẫu thân qua nhiều nơi, mặc dù thường ngày mười ngón tay không dính nước, nhưng khi gặp tình huống nào đó, tôi cũng sẽ thổi lửa nấu cơm, chẳng qua tay nghề vẫn còn non nớt mà thôi. Tôi biết nhóm lửa, đáng tiếc là nhóm bếp không giỏi, cũng không điều khiển được lửa, tất cả đều phải dùng miệng để thổi.

Bận bịu một hồi lâu, một nồi gạo trắng mới được nấu xong, chỉ tiếc là cho quá nhiều nước, hơi nhão. Nhưng chuyện này cũng không tính là việc lớn, mau ăn thôi!

Khi tôi cầm một chén gạo trắng để lên bàn, nước mắt suýt nữa thì rơi xuống, đang bưng bát lên ăn, bỗng nhiên lại nhớ tới yêu quái Hoàng Bào.

Lúc trước quên chưa hỏi hắn, bế quan có cần ăn uống hay không..

Hơn nữa, cho dù hắn là yêu quái gì đó, bị thương nghiêm trọng như vậy, cũng cần phải ăn để bổ sung thể lực nhỉ?

Tôi do dự một lát, cuối cùng vẫn cầm bát đứng lên, đi đến nơi yêu quái Hoàng Bào bế quan, nghiêng người nghe ngóng động tĩnh bên trong, thấy không có động tĩnh gì, trong lòng bất giác có chút bồn chồn, nâng tay nhẹ nhàng gõ cửa đá, cẩn thận hỏi: "Ngài có muốn ăn gì không?

Bên trong thạch thất yên tĩnh lạ thường, không có nửa điểm phản ứng, tôi sợ nói to sẽ quấy rầy đến yêu quái Hoàng Bào, liền để bát bên ngoài cửa rồi rời đi.

Ngày thứ hai tôi tới nhìn thạch thất, cái bát kia vẫn còn ở chỗ cũ, chưa bị ai động vào. Tôi mang bát đi, nấu một bát khác rồi để vào chỗ cũ, để thêm một bát nước bên cạnh. Cứ như vậy, mỗi ngày một lần, đợi cho đến ngày thứ mười, đồ ăn tôi mang đến chưa từng được hắn động qua, chắc mấy ngày nay hắn không ăn không uống gì.

Tôi từng nghe người ta nói, người tu tiên đến một cảnh giới nhất định nào đó thì có thể không cần ăn uống, chắc hẳn yêu quái Hoàng Bào đã đạt đến cảnh giới này. Lợi thì cũng có cái lợi, nhưng không được ăn đồ ăn ngon cũng là thiếu đi một niềm vui trong cuộc sống.

Nghĩ tới việc này, tôi bưng bát dựa vào chiếc bàn bên cạnh, húp cháo hoa nhạt nhẽo trong bát, thỉnh thoảng đưa đũa chấm một ít muối mặn. Không phải là không muốn ăn, mà là không có đồ ăn, ngay cả dưa muối cũng không có, càng không nói đến cái khác.Tuy rằng trong sông có cá, đáng tiếc trời rét nước lạnh, tôi căn bản không xuống được nước. Tôi đứng trên bờ sông suy nghĩ cách bắt cá tôm!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro