Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Việc tuyển phò mã ấy (2)

Phụ hoàng tôi trước nay luôn là người đã nói là làm, nói được thì nhất định sẽ làm được. Nếu phụ hoàng đã nói sẽ chọn cho tôi một đấng lang quân như ý thì chắc chắn ngài sẽ tìm một người "như ý" nhất thì mới thôi.

Đáng buồn là phụ hoàng không nói rõ là sẽ chọn người theo "như ý" tôi hay là theo "như ý" người.

Thế là cho đến tận hôm nay, cuộc thi tuyển chọn phò mã tổ chức đã gần ba tháng, sắp trở thành hội triển lãm trai đẹp - trai giỏi toàn quốc rồi, mà phụ hoàng vẫn chưa chọn được một người nào "như ý" cả.

Tóm lại bằng một câu: Hễ người nào khiến tôi vừa mắt, người lại chướng mắt, hễ người nào khiến tôi chướng mắt, phụ hoàng càng chướng mắt!!!

Người ta nói, đại hoàng huynh do sầu bi mà tóc đã bạc đi mấy sợi, nếu không phải mấy đứa cháu tôi còn nhỏ, không gánh vác được giang sơn thì hẳn đại hoàng huynh đã sớm học theo phụ hoàng giả chết thoái vị, bỏ con giữa chợ rồi.

Suy nghĩ của tôi ngày càng bay xa, nên biểu hiện bề ngoài cũng có hơi lơ là.

Trưởng công chúa Vĩ Nguyên đang ân cần hỏi han tôi, thấy tôi nghe không chuyên tâm liền bắt đầu lên lớp tôi về tư tưởng phẩm chất đạo đức của một công chúa. Tôi thấy sắp có biến, vội tranh lời mà la lên: "Ai da, đại tỷ, xém nữa là muội quên, hôm nay muội hẹn cùng mẫu hậu dùng bữa trưa, giờ cũng trễ rồi, muội phải nhanh đến đó mới được."

Tôi vừa nói vừa bò xuống khỏi giường, không dám liếc nhìn trưởng công chúa Vĩ Nguyên, mang theo Tỏa Hương nhanh chóng ra ngoài.

Trưởng công chúa Vĩ Nguyên đi đằng sau, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quát to: "Đi chầm chậm thôi, phải chú ý tác phong công chúa chứ!"

Tôi giả vờ không nghe thấy, chạy chậm một mạch đến cung mẫu hậu.

Trưởng công chúa Vĩ Nguyên vẫn quyết đuổi theo tôi không tha, nhưng tỷ ấy vốn chú ý đến vấn đề làm sao chạy mà váy không lay động, nên khó có thể đuổi kịp tôi, vì vậy chỉ trong nháy mắt đã bị tôi bỏ rơi xa ở phía sau.

Trong cung mẫu hậu vẫn chưa dùng bữa, Triệu vương phi đang ngồi trên ghế sụt sùi gạt lệ, oán hận kể tội Triệu vương với mẫu hậu.

Thấy tôi vào cửa, Triệu vương phi lập tức dừng khóc, mặt tươi cười vừa lôi kéo nhìn tôi, vừa nói với mẫu hậu: "Nương nương, tướng mạo tiểu công chúa trông thật giống người, nô tì thấy, phải giống nương nương khi trẻ tám chín phần ấy!"

Mẫu hậu lơ đễnh cười, kêu tôi ngồi xuống nghỉ ngơi, rồi lại sai người mang cho tôi một tách trà ấm.

Triệu vương phi quay lại câu chuyện còn dang dở, lại lâm vào diễn sâu, chớp chớp mắt cho nước mắt chảy ra, tiếp tục đề tài vừa rồi, khóc lóc kể lể: "Cái lão già đó, thần thiếp chỉ mới một đêm không gọi hắn vào cửa, mà hắn đã giận dỗi rồi đi tìm hồ ly tinh, còn nói cái gì mà muốn cưới thiếp nữa!"

Mẫu hậu khuyên nàng: "Ngươi và Triệu vương đã là phu thê nhiều năm như vậy, con cháu cũng đã lớn cả rồi. Hồi trẻ hắn chưa từng trêu hoa ghẹo nguyệt, già rồi sao lại cưới vợ bé chứ, chẳng qua là cố ý chọc giận ngươi mà thôi."

Triệu vương phi dùng khăn tay lau nước mắt, oán hận nói: "Xem ra hắn muốn thần thiếp tức chết rồi mới cưới vợ mới chứ gì, hừ! Thần thiếp sẽ không để hắn được như ý, nương nương, ngài phải làm chủ cho thần thiếp!"

Mẫu hậu bất đắc dĩ, len lén nháy mắt với tôi.

Tôi với mẫu hậu từ trước đến nay luôn có thần giao cách cảm, thấy thế, tôi vội hỏi: "Mẫu hậu, ngọ thiện (1) đã chuẩn bị xong chưa ạ? Con vừa gặp phụ hoàng, ngài nói lát nữa muốn qua đây dùng bữa."

(1) bữa trưa

Triệu vương phi từng là thị nữ thân tín của mẫu hậu, không biết vì sao lại đắc tội với phụ hoàng, nghe nói năm ấy phụ hoàng còn hạ chỉ ban chết cho Triệu vương phi, may mắn là có mẫu hậu giúp đỡ mới bảo vệ được cái mạng nhỏ của nàng. Nhưng từ đó về sau, Triệu vương phi cực kỳ e sợ phụ hoàng.

Qủa nhiên, vừa nhắc tới phụ hoàng, bà ta đã vội vã lau nước mắt đứng dậy, nói: "Thần thiếp bỗng nhớ ra trong nhà còn có việc, đành cáo từ trước, ngày khác tới vấn an nương nương."

Vừa nói đã chạy như bay ra ngoài.

Tôi thấy rất hiếu kỳ, nhịn không được quay sang hỏi mẫu hậu: "Triệu vương phi sao có thể nói khóc liền khóc, nói cười liền cười, sao có thể chuyển biến hai loại tâm trạng tự nhiên, thông thuận như vậy ạ?"
Mẫu hậu thở dài, thật lòng cảm thán nói: "Đây là khả năng bẩm sinh của bà ấy, công lực hiện giờ đã đạt tới cảnh giới thượng thừa rồi."

Tôi cùng mẫu hậu không hẹn mà cùng lau mồ hôi, hai người liếc nhìn nhau, không khỏi bật cười, mẫu hậu lại hỏi tôi: "Chọn được người nào vừa lòng chưa?"

Tôi lắc đầu: "Đủ tuấn mỹ thì lại thiếu đi vẻ oai hùng, mà oai hùng không thì lại thiếu đi nét nho nhã, nho nhã quá thì lại mất đi vẻ giản dị. Ai! Ai cũng có điểm khiến phụ hoàng không thích."

Mẫu hậu chậc chậc hai tiếng: "Soi mói như vậy, phụ hoàng con rốt cuộc là muốn tìm người như thế nào?"
Nói thật là tôi cũng không biết cuối cùng vị thiếu niên anh tuấn tài năng nào có thể lọt vào mắt phụ hoàng.
Tôi hết sức lo lắng hỏi mẫu hậu: "Mẫu hậu, con sẽ không đến nỗi không ai thèm lấy chứ?"

Mẫu hậu cười cười, an ủi nói: "Không đâu, tuổi con không lớn, chưa cần vội lấy chồng, có chậm cũng không sao."

Đang nói tới đó thì có cung nữ tiến lên bẩm báo trưởng công chúa Vĩ Nguyên đến. Tôi sợ vội ngậm miệng lại, tìm cớ vào hậu điện, không nghĩ tới lại bước hụt bậc thềm, lại không cẩn thận dẫm phải váy, ngã nhào xuống đất, sau đó tôi chỉ thấy hai mắt tối sầm, lập tức mất đi ý thức.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi mơ mơ màng màng nhìn thấy bốn phía cực kỳ hoảng loạn, rất nhiều cung nữ, thị vệ ra ra vào vào, lại thấy một nam tử cao ráo tới gần giường nói với tôi: "Ngươi có một đoạn tình duyên tại đây nên bản vương mới đưa linh hồn ngươi đến đây. Khi nào gặp được bốn vị hòa thượng đang đi về hướng tây thì đó là lúc duyên phận kết thúc, về phần ngươi, cũng xem như là đã hoàn thành nhiệm vụ".

Nam tử đó nói xong liền hóa thành một con sói ác, xông thẳng vào tôi.

Tôi cả kinh, đổ mồ hôi lạnh, lập tức bật dậy khỏi giường, mấy cô gái trong trang phục cung nữ vội chạy đến gần, có người quay lưng lại kêu lên: "Công chúa tỉnh rồi, công chúa tỉnh rồi!"

Tôi ý thức được vừa rồi chỉ là giấc mơ, trong lòng thoáng bình tĩnh, chưa chờ mồ hôi lạnh trên người biến mất thì ngay sau đó lại phát hiện điều bất thường... Những cung nữ đó, không có ai mà tôi quen biết, chẳng những lạ mặt mà ngay cả quần áo trên người cũng đều khá quái dị, rõ ràng không phải người mà tôi chọn!

Còn đang nghi hoặc thì một cô gái trông giống nữ quan tách mọi người ra, chen đến gần rồi thân thiết hỏi tôi: "Công chúa cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, ngày cảm thấy thế nào, có đỡ hơn không ạ?"

Tôi âm thầm véo đùi mình một cái, phát hiện khá đau, vội rụt tay lại, không dám trả lời lời cô ấy, chỉ im lặng ngồi, bất biến ứng vạn biến.

Mẫu hậu từng nói dù gặp phải chuyện gì không thể tưởng tượng nổi đi nữa cũng không được kích động, càng hoảng càng loạn, một chút lợi ích cho mình cũng không có. Lời này của mẫu hậu, tôi nhớ rất rõ ràng, cho nên tuy chuyện xảy ra trước mặt đã vượt ra nhận thức của tôi, tôi vẫn tận lực giữ trấn định.

Nữ quan kia nhìn tôi, ánh mắt cực kỳ lo lắng, vội vàng quay đi mời quốc vương và vương hậu nương nương, rồi lại sau người mời thái y đến bắt mạch cho công chúa.

Một lát sau, quốc vương cùng vương hậu nương nương ấy và cả thái y liền thay nhau tới, tôi cẩn thận liếc dáng vẻ hai người họ, lúc này mới coi như mình đã chết lòng.

Xong rồi, cú ngã ấy đã quăng hồn phách của tôi tới chỗ nào thế?

Trông vị quốc vương kia cũng đã khoảng bốn, năm mươi tuổi, mặc dù không đẹp bằng phụ hoàng nhưng tình cảm biểu lộ trong mắt lại rất sâu nặng, ông ngồi ở bên giường cẩn thận hỏi tôi cảm thấy thế nào, thấy tôi không chịu nói gì, vẻ mặt ông lại đầy vẻ sầu lo, quay đầu hỏi thái y: "Công chúa làm sao thế? Sao còn bị câm điếc chứ? Phải làm thế nào đây!"

Vừa nói, đôi mắt đã đỏ lên.

Thái y mới vừa chẩn mạch cho tôi, thấy thế cũng lo lắng, vội vã đáp: "Bệ hạ xin đừng lo, sức khỏe của công chúa không có gì trở ngại, chỉ là lúc té ngã đã bị va vào đầu, có lẽ sẽ có chút không rõ ràng, chỉ cần tẩm bổ một thời gian là được ạ."

Tôi vừa nghe thái y tạo 'bậc thang' cũng vội làm theo, một tay đỡ trán, thở nhẹ nói: "Chóng mặt quá."
Mọi người nghe xong lại sợ tới mức luống cuống, vương hậu nương nương liền ra lệnh cung nữ đỡ tôi nằm xuống, nước mắt dâng lên, nhẹ giọng nén giận nói: "Nha đầu kia, sao tính tình lại quật cường đến thế chứ, phụ vương con chỉ là thuận miệng nói một câu thôi, sao con lại giận dỗi thế? Mau tẩm bổ sức khỏe cho tốt đi, phụ vương và mẫu hậu đều đồng ý cho con tự chọn lựa Phò mã, vậy đã được chưa?"

Tôi vừa nghe vậy lại thấy nhức đầu, sao lại là chuyện chọn Phò mã chứ? Đến tận đây rồi mà vẫn còn vướng chuyện Phò mã sao?

Vị quốc vương kia cũng khuyên giải an ủi tôi vài câu, lại dặn các cung nữ hầu hạ cho tốt rồi mới mang theo vương hậu và các tùy tùng đi mất.

Tôi nằm trên giường một lát, nhớ lại giấc mơ vừa rồi, sắp xếp lại dòng suy nghĩ, vương hậu nương nương ngại ầm ĩ nên đã cho lui hết các cung nữ hầu hạ trong điện xuống, chỉ để lại một cung nữ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, dáng vẻ hiền lành hầu hạ, tôi bắt đầu khéo léo lấy tin tức từ cô bé.

Tối kỵ nhất chính là nóng vội nói mấy lời khách sáo, phải từ từ mới không khiến cho người khác hoài nghi, đợi đến khi vết bầm tím trên đầu dần biết mất, tôi mới biết rõ thân phận và tình cảnh trước mắt của mình.
Quốc gia hiện tại mà tôi đang ở là Bảo Tượng quốc, đương kim quốc vương không có con trai, chỉ sinh ba vị công chúa, thân thể này chính là đứa con gái thứ ba của quốc vương, nhũ danh tên là Bách Hoa Tu.

Vị tam công chúa này nay đã mười sáu tuổi (2), cũng tới tuổi chọn Phò mã, vì việc Phò mã này mà giận dỗi phụ vương, không cẩn thận ngã một cái, đầu va vào cột hành lang nên bị ngất, lúc tỉnh lại thì hồn phách của tôi đã nhập vào.

(2) Ở bản gốc là "Nhị Bát" trong cụm 二八年华 = nhị bát niên hoa, lấy ý từ bài thơ "Giang Hạ hành" của Lý Bạch. Trong bài thơ này có câu: Hồng trang nhị bát niên, ý chỉ thiếu nữ tuổi trăng tròn.

Nếu tính như vậy thì có lẽ hồn phách của Bách Hoa Tu đã nhập vào thân thể tôi rồi?

Không biết phụ hoàng và mẫu hậu có phát hiện ra hay không, không biết họ sẽ đối đãi "Tề Ba" ấy như thế nào?

Đồng thời, tôi cũng có chút tò mò, nếu bị va đập hôn mê mới đổi hồn thì nếu va thêm cái nữa, liệu có thể đổi lại hay không?

Lúc nghĩ đến đây, tôi đang vịn tay lên cột điện hành lang, mấy lần muốn đập mạnh đầu vào nó nhưng mãi không làm nổi. Khó khăn lắm mới có một lần cắn răng, nhưng chưa đợi đầu va vào cột thì một cung nữ đã gắt gao ôm lấy eo tôi từ phía sau, khóc lóc cầu xin: "Công chúa ơi! Xin ngài đừng nghĩ quẩn trong lòng! Chẳng phải bệ hạ đã đồng ý cho ngài tự chọn Phò mã rồi sao?"

Tôi thật không biết nói gì, yên lặng đứng đó một lúc lâu, cuối cùng vì không muốn bị người ta gán cho cái danh tự tử vì đàn ông nên đành phải buông lỏng tay ra.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro