Chương 23: Mắt mù? Vậy thì cứ để mù luôn đi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Rất nhiều tiểu yêu đã uống đến say khướt, không chỉ lộ tai lộ đuôi mà ngay cả nguyên hình cũng hiện ra.

Mấy vị đại yêu thì còn khá hơn chút, ít nhất cũng giữ được hình người.

Đào Hoa tiên tử yểu điệu một chân đạp lên bàn, hai ống tay áo xắn lên tận đầu vai, khuôn mặt đỏ gay, hăng say oẳn tù tì phạt rượu với Táo tinh bên cạnh. Bạch Cốt phu nhân vẫn đoan trang hơn hẳn, không biết là do mệt mỏi hay do uống say mà rất an tĩnh, nếu không có bàn tay đã biến thành xương khô thì thoạt nhìn không khác gì người thường.

Tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Yêu quái Hoàng Bào, trông thấy hắn đang tựa vào một ghế đá trên cao, vẫn là chiếc hoàng bào, vẫn là gương mặt xanh xao với hàng răng nanh trắng. Hắn một tay nâng chén rượu, gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc, đôi mắt vàng kim nhìn tôi đầy sâu lắng, không rõ vui buồn. 

Mẫu hậu tôi nói đúng, con người luôn có thói quen giữ lại những gì đẹp nhất về con người và sự việc trong hồi ức. Có lẽ vì lúc trước hắn từng cứu tôi từ tay đám yêu binh, lại đã lâu không gặp nên gương mặt của Yêu quái Hoàng Bào trong ký ức tôi quả thật đẹp hơn không ít. Bây giờ gặp lại mới thấy hóa ra hắn vẫn cứ xấu y như trước... 

Ai da da, ký ức đúng là thứ lừa đảo mà!

Hồng Tụ đi trước mở đường cho tôi, chốc chốc lại đẩy đám tiểu yêu cản đường, dặn dò tôi: "Công chúa cẩn thận, đừng để tụi nó đụng vào! Ôi, ôi, mau nhấc chân lên! Hạt Tử tinh đang nằm ở đó kìa!"

Tôi nghe lời nhanh nhẹn nhấc chân lên, thận trọng bước qua Hạt Tử Tinh chỉ nhỏ bằng bàn tay, mỗi một bước đi đều thấp thỏm lo sợ, vất vả lắm mới đến gần Yêu quái Hoàng Bào được. Đúng lúc tôi định bước lên đài thì đột ngột bị một người phía sau túm lại.

Hương thơm xộc vào mũi tôi, Đào Hoa tiên tử đã say mèm sán lại người tôi, một tay nắm chặt vai tôi, tay kia nâng ly rượu kề vào bên môi tôi, cười hì hì: "Táo tinh không tiếp tục được nữa rồi. Nào, công chúa, hai chúng ta cùng uống nào!" 

Tôi cố gắng quay đầu quả trông thấy Táo tinh đã bị Đào Hoa Tiên Tử đánh bại, gục trên bàn ngủ say như chết. Rõ ràng bây giờ vẫn là mùa đông khắc nghiệt thế mà sau lưng hắn lại thần kỳ mọc ra một mầm xanh biêng biếc.

Hồng Tụ hốt hoảng chen lên trước, kéo Đào Hoa Tiên đang dính trên người tôi ra, dụ dỗ cô ấy: "Tiên tử à, tiên tử ơi, công chúa nhà chúng tôi không được đâu, nào, để nô gia cùng uống với cô!" 

Đào Hoa Tiên say đến hai mắt lim dim mơ màng, kề sát mặt Hồng Tụ nhìn mãi mới nhận ra cô ấy, cười duyên nói: "Ôi chao, là tiểu hồ ly đáng yêu của chúng ta đây mà!" Nói xong thì ợ một cái, sau đó lại chuyển thành dáng vẻ hào sảng, đưa chén cho Hồng Tụ, nói lớn: "Nào! Chúng ta không say không dừng! Ai dám ăn gian kẻ đó là con rùa!"

Dứt lời thì có tiếng người mơ hồ phát ra từ góc nào đó: "Ai gọi ta đó?"

Tôi ngớ người, quay đầu tìm chỗ phát ra tiếng nói lại không thấy bóng người nào, đang khó hiểu thì Hồng Tụ vừa đối phó với Đào Hoa Tiên vừa vỗ vai tôi, bình thản nói: "Công chúa khỏi tìm nữa, đó là Vương Bát (1) tinh đang nằm dưới bàn đó." 

Tên thường gọi của rùa và baba

Cô ấy phẩy tay, bảo tôi đi mau "Đại vương đang chờ công chúa đấy."

Tôi ngẩng đầu thấy Yêu quái Hoàng Bào quả đang yên lặng dõi theo tôi, trong ánh mắt có ý cười khó giấu. 

Không hiểu sao tôi lại thấy mặt hơi nóng, cúi đầu dấu giếm, nhấc váy bước lên từng bậc thang. Trên đài chỉ có đúng một ghế đá rộng lớn. Yêu quái Hoàng Bào dịch sang một bên chừa chỗ cho tôi ngồi, lại đưa một ly rượu cho tôi, từ tốn hỏi: "Chưa từng thấy cảnh tượng thế này sao?" 

Dù đã làm công chúa của Đại Hạ được 16 năm, nhưng tình cảnh quần ma loạn vũ thế này quả là chưa thấy bao giờ. Tôi gật đầu, thành thật nói: "Quả thật chưa từng thấy nhiều yêu quái hội hợp với nhau như vậy."

Yêu quái Hoàng Bào cười, tự mình châm rượu uống, nhìn đám yêu tinh đang náo nhiệt phía dưới dài, ôn hòa nói: "Bọn họ chỉ là phóng khoáng hơn chút thôi".

"Hơn con người?" Tôi hỏi.

Yêu quái Hoàng Bào nhìn tôi, hàm ý sâu xa nói: "Không chỉ là con người."

Không chỉ con người? Vậy còn con gì? Tôi kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt hắn lại dõi theo bầy yêu, gương mặt bình thản.

Tôi đột nhiên có cảm giác kỳ lạ, tựa như ẩn trong bề ngoài xấu xí của hắn là một nội tâm vừa kiêu ngạo vừa mẫn cảm, càng tiếp xúc với hắn nhiều, cảm giác này càng mạnh mẽ.
"Nhìn gì thế?" Hắn vẫn không quay đầu, thản nhiên hỏi.

Chỉ có những người rỗi hơi mới hỏi những câu đã biết còn cố hỏi thế này. 

Phụ hoàng tôi hồi trước cũng rất thường xuyên như vậy, câu trả lời của mẫu hậu hoàn toàn tùy theo tâm trạng. Chẳng hạn khi bà vui thì sẽ nói: "Nhìn xem chàng đẹp trai thế nào.". Mỗi lần như vậy, phụ thân nghe xong tuy mặt vẫn lạnh nhưng khóe môi lại cong lên biểu lộ tâm trạng thực. Mà nếu như đúng lúc tâm trạng mẫu hậu cực kỳ tệ thì bà sẽ trả lời: "Thiếp đang nhìn heo."

Tôi đắn đo một lúc, hai câu trả lời này đều không phù hợp với Yêu quái Hoàng Bào. Nếu đáp câu trước thì hắn sẽ cảm thấy tôi đang giễu cợt, mà nếu đáp câu sau... chỉ sợ hắn đánh tôi mất...
Nhớ tới phụ hoàng và mẫu hậu, nỗi nhớ nhà vẫn kìm nén bấy lâu đột nhiên dâng trào. Tôi cúi đầu trầm ngâm một lát rồi nghiêm chỉnh nói với hắn: "Không biết ngài có tiện không, thiếp có chuyện muốn nói với ngài."

Yêu quái Hoàng Bào cầm chén rượu trên tay, tùy ý nhìn ngắm, hai mắt rũ xuống, im lặng một chốc rồi hỏi tôi: "Chuyện gì?"

Tôi trả lời: "Liên quan đến nhân duyên một kiếp."

Tạy hắn dường như thoáng ngừng, ngước mắt nhìn tôi, không mặn không nhạt hỏi: "Nhân duyên một kiếp?" 

Từ khi quyết định trở về cùng Hồng Tụ thì tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý được ăn cả ngã về không, giờ khắc này lại càng không thể lùi bước. Tôi nghiêm túc gật đầu: "Vâng, lúc trước khi ngài đưa thiếp rời khỏi Bảo Tượng quốc có nhắc đến nhân duyên một kiếp, không biết...."

Còn chưa kịp dứt lời thì Đào Hoa tiên tử dưới đài đột nhiên gào lên: "Đại vương!" rồi bay thẳng lên đài. Tôi hoảng hốt bật người, phản xạ trốn sau lưng Yêu quái Hoàng Bào. Hắn lập tức nâng tay che chở cho tôi, tay kia vung nhẹ, Đào Hoa Tiên tử chưa kịp đến gần thì đã theo đường cũ mà bay về, đè lên người Hồng Tụ.

Tất cả mọi người xung quanh nhìn thấy thế đều kinh ngạc đến đờ ra, riêng Đào Hoa Tiên bay tới bay lui kia vẫn ung dung, ôm cổ Hồng Tụ cười ha hả, miệng mồm không rõ gào lên: "Đại vương ơi, tôi mến ngài lắm!"

Hồng Tụ có lẽ cũng say khướt rồi, ôm lại Đào Hoa Tiên, cảm xúc dâng trào gào lên theo: "Đại vương ơi, nô gia cũng mến ngài lắm lắm!"

Chúng yêu tinh ở đây, phàm những kẻ nào chưa say, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Yêu quái Hoàng Bào, ánh mắt quái dị nhìn hắn. Yêu quái Hoàng Bào lại nhìn tôi, sắc mặt xấu hổ khó mà giấu được.

Tôi gắng gượng giữ cơ mặt không co giật, đằng hắng hai tiếng, nói: "Hai cô ấy đều say cả, Đại vương đừng để ý." Nói xong, thấy Yêu quái Hoàng bào vẫn còn đang nhìn mình, nghĩ thế nào lại chèn thêm một câu: "Chúng thiếp đều tin tưởng sự trong sạch của ngài."

Bên dưới không biết là ai cười "phì" ra tiếng, ngay sau đó tất cả mọi người đồng loạt nhịn hết nổi cười rộ lên. Không chỉ mình Hồng Tụ với Đào Hoa Tiên ôm nhau thổ lộ chân tình, mọi người chung quanh cũng đã cười lăn cười bò. Yêu quái hoàng bào giận không được mà cười cũng không nổi, sắc mặt xấu hổ vô cùng, cuối cùng đành phẩy tay ý bảo mọi người ngừng lại, tiếp tục uống rượu đi. 

Tình hình như thế khiến cuộc nói chuyện ban nãy với Yêu quái Hoàng bào bị cắt đứt. Tôi sốt ruột, muốn tiếp tục thì Yêu quái Hoàng Bào lại đột ngột đứng dậy, không nói gì đã từ từ đi xuống bậc thang.

Xem ra hắn định rời đi, là muốn đến nhà vệ sinh chăng?

Tôi bỗng cảm thấy mâu thuẫn, không biết nên đuổi theo hay không. Trong lúc tôi chần chừ, Yêu quái Hoàng bào dừng lại ngay dưới bậc thang, nhìn tôi. Tôi rốt cục hiểu ra, nhanh chóng xuống bậc thang, đuổi theo hắn. 

Hắn không lên tiếng, chỉ im lặng đạp tuyết mà đi, từng bước tiến về phía rừng mai, đi xa thật xa, đến khi âm thanh ồn ã bên ngoài cũng không còn nghe thấy nữa mới dừng lại, khoanh tay đứng dưới tán cây mai, thất thần nhìn đóa hoa mai trước mắt.

Nơi này có gió có trăng, lại có hoa mai đầy trời, quả là nơi tuyệt hảo để ngâm thơ làm thơ. Tôi đang chờ hắn chuẩn bị xuất khẩu thành thơ, ai ngờ hắn lại nói một câu không rõ đầu đuôi: "Ta và nàng kiếp trước đã từng hẹn thề nhân duyên một kiếp. Chính vì vậy mà ta đưa nàng rời Bảo Tượng Quốc, hoàn thành ước hẹn một đời này."

Loại chuyện kiếp trước này là khó biết thật giả nhất, ai biết hắn có bịa đặt hay không? Thay vì cứ truy cứu nguyên do, không bằng tìm cách giải quyết thì hơn. 

Tôi cười, ra vẻ đạo mạo nói: "Quân tử trọng lời hứa đương nhiên là tốt, nhưng nếu chỉ biết tuân thủ ước hẹn mà không linh hoạt thì lại quá cố chấp, ngài thấy phải không? Lại nói, khi con người đầu thai đều uống một chén Mạnh Bà, qua cầu Nại Hà, chẳng khác gì chấp nhận cắt đứt hoàn toàn với kiếp trước, dù là ân oán hay duyên tình cũng đều phải vứt bỏ lại. Nếu ai cũng luyến tiếc 'nhân' của kiếp trước, cầu 'quả' của kiếp trước, thì thế giới này không phải sẽ đại loạn sao?"

Yêu quái Hoàng Bào im lặng nhìn tôi, hồi lâu sau mới cất lời: "Nói cho đúng trọng tâm đi." 

Tôi nhất thời á khẩu, đành thẳng thắng nói: "Cái ước hẹn một đời này dù có thật cũng chỉ là ước hẹn của kiếp trước. Ước hẹn mà, sửa lại cũng được thôi?"

Lần này có lẽ Yêu quái Hoàng bào đã nghe hiểu, rũ mắt, hỏi khẽ: "Nàng muốn ta bội ước sao?"
"Đương nhiên không phải!" Tôi vội đáp lời, thấy Yêu quái Hoàng Bào nhìn mình thì cười nịnh nọt, giải thích: "Nếu chỉ mình ngài không tuân thủ ước hẹn thì đó là bội ước, nhưng nếu cả hai đương sự đều đã thương lượng xong, cuối cùng thống nhất ý kiến, vậy thì đó là giải ước." 

Yêu quái Hoàng Bào nhếch môi cười khẩy, giọng điệu trào phúng: "Nàng không có ký ức kiếp trước mới có thể nói như thế, về sau nếu nhớ lại thể nào cũng trách ta không làm theo ước hẹn cho mà xem."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro