Chương 28: Mắt mù? Vậy thì cứ để mù luôn đi! (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ngay cả bỏ sức xem thường cô ấy tôi cũng lười, chỉ thản nhiên nói: "Cũng không phải tránh rét, tâm trạng ta đang rất phiền muộn".

Hồng Tụ trợn tròn mắt nhìn tôi: "Phiền muộn trong lòng à?".

"Ừ, không chỉ phiền lòng, mà còn cảm thấy cuộc sống chẳng có gì vui". Tôi đáp.

Hồng Tụ nghe xong bĩu môi, không vừa mắt nói: "Nô gia nói này, loài người các ngườii thật quái đản, sống thọ lắm cũng chỉ đến tám mươi, một trăm năm, nháy mắt liền trôi qua, sao vẫn còn phiền lòng, người lấy đâu ra lắm chuyện phiền lòng như thế? Chỉ cần nghĩ thoáng ra, tất cả đều là vật ngoài thân. Trước tiên hãy cứ sống cho thật tốt, cuộc sống của con người một ngày qua đi lại ít đi một ngày, tuổi xuân qua rồi còn lại được mấy năm."

Lần này cô ấy nói chuyện rất có đạo lý, như thể rót sữa lên đỉnh đầu tôi vậy (1). Tôi giờ đây tuy tha hương nhưng thân thể khỏe mạnh, cơm áo không cần lo, dù cho cả đời này không thể gặp lại phụ mẫu thì coi như mình bị gả đi hòa thân nơi xa là được, hà tất phải ăn năn hối hận, sầu não không vui?.

(1) Ví tinh túy cất trong sữa bò với Phật pháp tối cao, rót sữa lên đầu ý nói truyền giảng Phật pháp tối cao.

Nếu phụ hoàng và mẫu hậu biết dáng vẻ của tôi lúc này nhất định sẽ mắng tôi yếu đuối vô dụng, không phải nữ nhân nhà họ Tề!

Tự nhủ đến đây, tôi không tránh khỏi cảm thán: "Cô nói không sai, ta đúng ra nên quý trọng thời gian, không thể phí hoài tuổi thanh xuân tươi đẹp này được!".

"Không đúng sao!", Hồng Tụ gật đầu, lại nói: "Hiện tại người tuổi xuân phơi phới lại được gả cho Đại vương, một nam tử phong thần tuấn lãng khí vũ hiên ngang (2) như vậy, nếu vẫn còn cảm thấy không muốn sống, chờ sau này mặt đầy nếp nhăn không ai thương không ai xót thì chắc còn phải tìm chết ấy chứ? Người đúng là có sở thích quái dị.".

(2) Cao lớn anh tuấn, hiên ngang phong độ

"Chờ, chờ chút đã!", Tôi ngắt lời cô ấy, nghiêm túc: "Cô cho rằng Đại vương nhà cô có thể dùng 'hiên ngang phong độ' để hình dung thì còn được, nhưng 'cao lớn anh tuấn' đi cùng Đại vương nhà cô thực sự không...".

Lời còn chưa dứt, không ngờ bên kia Yêu quái Hoàng Bào đã vào đến cửa.

Nói xấu người sau lưng lại vừa vặn bị người nghe thấy, tình cảnh này thật khó tả!

Tôi lắp bắp, lời đến đầu lưỡi vội nuốt lại, giả vờ chưa thấy bóng dáng Yêu quái hoàng bào, tiếp tục nhìn chằm chằm Hồng Tụ, vô cùng nghiêm túc thảo luận cùng cô ấy: "Vẫn là 'cao lớn dẻo dai' miêu tả Đại vương thích hợp hơn cả, cô thấy đúng không? 'Cao lớn anh tuấn' người ta dùng nhiều quá rồi, tầm thường".

Hồng Tụ chần chừ hỏi: "Cao lớn dẻo dai?".

"Không sai!", tôi nghiêm nghị gật đầu, "cao lớn dẻo dai, hiên ngang phong độ, chỉ có như vậy mới có thể hình dung ra phong thái Đại vương nhà cô".

Hồng Tụ tự phân tích kỹ càng, vỗ tay cười nói: "Quả nhiên công chúa vẫn biết khen người khác hơn, hay lắm! Hay lắm!".

Tôi cười cười, khiêm tốn nói: "Chủ yếu là bởi Đại vương nhà cô là nhân tài xuất chúng".

Nghe tôi tán dương Yêu quái hoàng bào như thế, Hồng Tụ sung sướng vô cùng, dùng khăn che miệng cười đến run rẩy cả người, lại 'bánh ít đi, bánh quy lại' nịnh nọt tôi: "Nô gia nói rồi, công chúa là người có phúc khí, có thể gả cho Đại vương khí chất tựa thần tiên nhà chúng ta, không biết ở núi Bát Tử này từ trên xuống dưới có bao nhiêu người ngưỡng mộ người đâu!".

Tôi định cùng cô ấy kẻ xướng người họa nói tiếp, nhưng chung quy da mặt không đủ dày, mấy lần há miệng cũng không thể thốt lên được lời nào, buộc lòng phải giả vờ nhướn mắt lên bất chợt phát hiện Yêu quái hoàng bào, lấy tay che miệng, cả kinh nói: "Đại vương?".

Hồng Tụ quay đầu thấy Yêu quái Hoàng Bào, cũng kinh ngạc giật nảy người, cuống cuồng đứng lên khỏi tháp thượng, cúi đầu thu mắt, cẩn thận đánh mắt sang tôi rồi trộm nhìn Yêu quái Hoàng Bào, nhỏ giọng nói: "Nô gia đi pha trà".

Nói xong liền chạy biến như làn khói.

Dựa theo cách làm cũ của Hồng Tụ,đoán chừng nếu Yêu quái hoàng bào không đi, trà cô ấy pha e rằng không bao giờ xong.

Từ trên tháp thượng bước xuống, tôi tiến về phía trước đón Yêu quái hoàng bào, sau khi khuỵu gối thi lễ xong thì không biết nên nói gì, chỉ dám len lén quan sát sắc mặt hắn.

Sắc mặt hắn vẫn như bình thường, không rõ vui giận, chỉ nhìn tôi một cái, từ tốn nói: "Đừng ở trong phòng buồn bực cả ngày, đi ra ngoài cùng ta một lát".

Hắn cố ý tới tìm tôi là vì điều này? Tôi cảm thấy hơi bất ngờ, nghĩ lại chính mình hồi nãy hạ quyết tâm muốn bình thản đối mặt với cuộc sống mới, bất luận là về Bảo Tượng quốc hay lưu lại trong cốc thì đều không nên khiến mối quan hệ với hắn trở nên bế tắc.

Tôi gật đầu, thoải mái đáp: "Được! Ngài chờ thiếp thay y phục!".

Hắn nghe vậy xoay người ra cửa, đứng ở bên ngoài chờ tôi, tôi khoác tạm áo choàng rồi đi ra, cười với hắn: "Đi thôi!".

Sau trận tuyết rơi, mặt trời tỏa nắng ấm áp, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ ngang qua, thổi bay những bông tuyết còn đọng trên cành cây. Tuyết bay hững hờ vô tình chạm vào mặt, hơi lạnh thấm vào da thật nhẹ nhàng, khoan khoái. Tuyết đọng xung quanh đã được dọn dẹp sạch sẽ, ở phía xa hơn, qua khoảng sân nhỏ, con đường đá uốn lượn giữa núi vẫn còn bị phủ một lớp tuyết dày.

Tôi theo sau Yêu quái hoàng bào giẫm lên tuyết bước đi, lúc đầu còn cảm thấy thú vị, đi được một lát thì thấy vất vả quá, dưới chân vô thức chậm lại.

Hắn dừng chân, quay đầu nhìn tôi, lặng lẽ cầm tay tôi kéo đi.

Tôi vội khoát tay, cười nói: "Không cần, thiếp có thể tự đi được".

Hắn không nói gì, chỉ đưa tay ra nắm chặt tay tôi, xoay người lại kéo tôi tiếp tục đi về phía trước. Việc đã như vậy, cố tình vùng vẫy cũng không thoát ra được, lại mang tiếng hẹp hòi, tôi nở nụ cười, đành nắm chặt bàn tay hắn, tranh thủ mượn đỡ vài phần sức lực.

Hai người lại đi trong chốc lát, đến một chỗ sườn núi khá bằng phẳng, hắn chợt gọi tôi một tiếng "Bách Hoa Tu", không đầu không đuôi nói rằng: "Ở lại trong cốc đi".

"Hả?", Tôi nghe được ngẩn ra, giương mắt nhìn hắn.

Hắn không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: "Đằng nào cũng không thể trở về thế giới của nàng, chi bằng ở lại đây, ta và nàng tuân thủ ước hẹn đời này, cũng không tính là làm trái lời thề".

Ai u, người này rất ngạo kiều! Rõ ràng hắn xem trọng tôi, muốn sống cùng tôi một đời, nhưng lại tỏ cái thái độ làm như chính bản thân hắn đang chịu oan ức lắm, không thể thỏa hiệp được. Tôi âm thầm hừ lạnh một tiếng, ngoài mặt làm bộ do dự, liếc nhìn hắn, nói: "Ngộ ngỡ thiếp không phải là người hẹn ước cùng ngài, chẳng phải đã hại ngài bội ước, sau này phải chịu sự trừng phạt của thiên lôi hay sao?".

Yêu quái hoàng bào không lên tiếng, qua một lát mới nói: "Trước đó ta đã tuân thủ ước hẹn, tìm được công chúa Bách Hoa Tu, còn nếu Bách Hoa Tu này không phải nàng ấy, linh hồn bên trong là ai, ta không phải Ti Mệnh, làm sao phân biệt rõ ràng được? Sao có thể cho rằng ta bội ước?".

Thật không nhìn ra, hắn mang dáng vẻ một nam tử thô kệch thẳng thắn nhưng lại có thể nói những lời gian trá giảo hoạt đến thế! Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong!

Có lẽ chờ mãi mà không thấy tôi đáp lại, Yêu quái hoàng bào quay đầu nhàn nhạt liếc tôi. Tôi ngây ngốc nhìn khuôn mặt dữ tợn mà chất phác, phóng khoáng mà bất kham của hắn, nửa ngày không cất nên lời.

"Hử?", Hắn khẽ nhướn mày, lại hỏi: "Được không?".

Cũng không rõ là trúng tà hay hoa mắt, tôi đột nhiên cảm thấy cặp lông mày rậm rạp, đôi mắt mở to kia có mấy phần phong tình, so với... Lý Hùng còn đậm nét hơn, so với tam đường huynh còn câu hồn đoạt phách hơn, cứ như bị ma xui quỷ khiến, tôi gật đầu đáp ứng hắn: "Được".

Hắn cười với tôi, lúc này mới xoay người nắm tay tôi cùng xuống núi.

Hồn vía của tôi vẫn ở trên mây, mãi đến khi đi được hai dặm mới hoàn hồn tỉnh lại, liền ý thức được mình vừa đồng ý cái gì với hắn.

Ông trời ơi! Tôi đến cùng là bị làm sao mới phun ra một chữ "Được" chứ?.

Hắn là yêu quái mà! Cho dù yêu phẩm (3) của hắn coi như không tệ, từng có ơn cứu mạng với tôi, còn từng vì lời nói mộng mị của tôi mà không quản cực khổ chạy khắp Tứ Đại Bộ Châu tìm Đại Hạ quốc....Từ trong ra ngoài hắn có muôn vàn cái tốt, nhưng hắn vẫn là yêu quái mà, hơn nữa còn là một tên yêu quái xấu xí như vậy, không giống yêu quái bình thường!

(3) Phẩm chất của yêu quái

Tôi bị quỷ câu dẫn mất hồn rồi sao, tự nhiên lại đi đáp ứng sống cùng hắn cả đời? Những thứ khác tạm thời chưa nói, lỡ đâu sau này sinh hài tử, cho dù chỉ giống hắn một nửa thôi cũng không biết xấu đến mức nào!

Tôi dừng bước, hốt hoảng gọi hắn: "Yêu quái hoàng bào....".

"Hả?", Hắn ngoái đầu hỏi: "Làm sao vậy?".

"Thiếp mù rồi". Tôi vươn tay khua khua vài cái trước mặt, lại nói: "Hoàn toàn mù rồi".

Yêu quái hoàng bào đầu tiên giật mình, sau đó mỉm cười, khẽ nói: "Không sao, ta dắt nàng đi".  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro