Chương 27 Mắt mù? Vậy thì cứ để mù luôn đi! (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hồng Tụ ở phía sau "Phụt" một tiếng bật cười.

Vẻ mặt yêu quái hoàng bào có chút không tự nhiên, lại nhìn tôi rồi dời ánh mắt đi nơi khác, thản nhiên nói: "Bên ngoài lạnh lắm, vào nhà đi đã".

Tôi còn chưa lên tiếng, Hồng Tụ đã vui vẻ đáp lại, xoay người chạy vào sân trong, nhanh chóng kéo rèm lên đợi hai chúng tôi đi vào, lại nói: "Công chúa và Đại vương ngồi đây trước đi, nô gia đi xem bọn họ pha trà!"

Nói xong liền một đi không trở lại.

Tôi và Yêu quái Hoàng Bào cùng ngồi yên lặng khá lâu, ngay cả trà cũng không thể đợi được nữa, tôi bắt đầu thấy xấu hổ, nghĩ xem có nên ra ngoài hay không, mới đứng dậy thì bị hắn gọi lại. Yêu quái hoàng bào nâng mí mắt nhìn tôi, nghiêm mặt nói: "Nàng ngồi xuống, ta có chuyện muốn nói với nàng".

Loại vẻ mặt trịnh trọng này của hắn khiến lòng tôi có phần thấp thỏm, ngồi yên vị tại chỗ mới hỏi: "Chuyện gì?".

Yêu quái hoàng bào nói: "Đêm đó nàng nằm trên vai ta từng nói nàng không phải Bách Hoa Tu, mà là tiểu công chúa của Đại Hạ Thánh Vũ Hoàng đế, nàng còn nhớ không?"

Trời ạ! Tôi có nói thế à? Trong lòng tôi khẽ động: "Cái gì?".

Hắn nhìn tôi chăm chú, trầm giọng nói: "Nàng nói nàng tên là Tề Ba, kỳ ba dật lệ (1), thục chất diễm quang (2), bị người ta tráo đổi hồn phách đến Bảo Tượng Quốc, trở thành Bách Hoa Tu.

(1)Xinh đẹp nổi bật khiến cho người ta không ngờ tới

(2)Tư chất hiền thục, tốt đẹp

Nghe hắn nói đến đây là tôi đã hiểu những lời này đúng là do chính miêng tôi nói ra lúc đang ngủ mơ rồi. Hắn lặng lẽ nhìn tôi, tôi cũng nâng mắt lên nhìn lại, chưa thể đoán ra ngay trong sâu thẳm tâm tư của hắn đang suy tính điều gì. Liệu có phải bởi vì tôi không phải Bách Hoa Tu cho nên sẽ thả tự do cho tôi, hay là vì bắt nhầm người mà thẹn quá hóa giận....

Tôi cười gượng: "Nói mơ thôi, không tính".

Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, lặng im hồi lâu mới nói: "Ta đã đi tìm khắp Tứ Đại Bộ Châu, không có nơi nào gọi là Đại Hạ quốc, cũng không có ai là Thánh Vũ Hoàng đế.".

"Ngài đã đi tìm khắp nơi rồi?" Tôi nhất thời quên hết lo sợ, chỉ hỏi lại: "Đều không có Đại Hạ quốc?".

"Không hề có", Yêu quái Hoàng Bào chậm rãi lắc đầu, lại tiếp: "Ta tìm hơn mười ngày, khắp Tứ Đại Bộ Châu hiện nay: Đông Thắng Thần Châu, Tây Ngưu Hạ Châu, Nam Thiệm Bộ Châu cùng Bắc Câu Lô Châu có vô số quốc gia nhưng không có Đại Hạ quốc. Ở Nam Thiệm Bộ Châu đúng là có một quốc gia có phong thổ gần giống với lời nàng nói, quốc hiệu là Đại Đường, nhưng không phải Thánh Vũ Hoàng đế, càng không có công chúa Tề Ba".

Nếu trên đời này không có vương triều Đại Hạ, vậy tôi đến từ đâu? Nếu không có công chúa Tề Ba, vậy tôi là ai? Phụ mẫu huynh đệ, bằng hữu chí cốt, mười sáu năm qua, từng chút một, chẳng lẽ đều là hư ảo? Tôi ngồi đó thẫn thờ nửa ngày mà hồn phách vẫn chưa quay lại được.

"Bách Hoa Tu", Yêu quái hoàng bào nhẹ nhàng gọi tôi.

Tôi ngẩng lên, trong lòng vẫn còn tồn tại một tia hy vọng xa vời, nói: "Thế giới này không có, thế giới khác thì sao? Phép thuật của ngài cao cường như vậy, chỉ hơn mười ngày đã có thể đi qua vô số quốc gia trong Tứ Đại Bộ Châu, có khả năng đến những thế giới khác không? Phật gia không phải có thuyết về ba ngàn thế giới sao? Biết đâu Đại Hạ của thiếp ở một thế giới nào đó khác!".

"Đúng là có thuyết ba ngàn thế giới của nhà Phật, ngoài thế giới này còn có vô số thế giới khác, mỗi nơi cũng có Tứ Đại Bộ Châu, cửu sơn bát hải, có lẽ trong số đó có quốc gia mà nàng nói. Có điều...", Yêu quái hoàng bào thanh âm ôn hòa, ẩn chứa nỗi áy náy khó che giấu: "Ta không có khả năng đi đến những nơi đó".

"Vậy ai có khả năng làm được?", Tôi sốt ruột hỏi tiếp.

Hắn suy nghĩ một lát, đáp: "Có lẽ chỉ có năng lực của Phật Đà mới làm được".

Chút ánh sáng le lói trong lòng cuối cùng đã bị dập tắt, tôi vô lực ngã ngồi trên tháp thượng (3), miệng lẩm bẩm: "Thật sự không thể trở về được nữa sao?".

(3) Giường nhỏ

Khi còn ở Bảo Tượng quốc, ý niệm "Tôi sẽ tìm được cách về nhà" luôn duy trì trong đầu tôi, giúp tôi đứng vững. Sau đó, tôi bị Yêu quái hoàng bào bắt cóc đến nơi này, ý nghĩ đó liền trở thành "Tôi phải trốn thoát trở về Bảo Tượng quốc, sau đó sẽ tìm cách về nhà", vì lẽ đó nên mặc kệ khó khăn đến mức nào, tôi đều kiên trì chịu đựng.

Hiện tại mới biết, nơi gọi là "nhà" kia, tôi vĩnh viễn không thể quay trở về.

"Xin lỗi nàng", Yêu quái hoàng bào nói.

Chỉ vì một câu nói trong lúc mơ ngủ của tôi mà hắn đã đi tìm khắp Tứ Đại Bộ Châu, điều này tôi ngàn vạn lần không nghĩ tới, hắn còn cảm thấy có lỗi với tôi nữa. Cho dù tôi có vô lý đến mấy cũng không thể oán trách hắn về việc này. Tôi ngẩng đầu, khó khăn nặn ra nụ cười với hắn: "Chuyện cũng không liên quan tới ngài, ngài xin lỗi cái gì, thiếp phải cảm ơn ngài mới phải".

Yêu quái hoàng bào không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn tôi.

Giữ mãi điệu cười giả tạo này quá mức vất vả, tôi dứt khoát bày ra dáng vẻ không muốn nói tiếp, gối đầu lên cánh tay, thấp giọng nói: "Ngài ra ngoài trước đi, thiếp muốn suy nghĩ một lát".

Trong giây lát đã nghe thấy tiếng vải vóc cọ xát vào nhau, Yêu quái hoàng bào im lặng đứng dậy đi ra ngoài.

Tôi nằm gục xuống, càng nghĩ càng tuyệt vọng, sau đó không kìm nén được liền bật khóc. Từ khi còn bé, tính cách tôi đã kiên cường, ghét nhất là gào khóc rơi lệ, cho dù máu chảy cũng nhất quyết không khóc. Chính vì điều này, mẫu thân sợ tôi "cứng quá thì dễ gãy", dạy tôi cách làm nũng, lấy nhu thắng cương, không gì là không biết, ngay cả nước mắt cũng có thể tùy ý rơi, vô cùng chân thật.

Nhưng hôm nay là lần đầu tiên tôi có thể tuyệt vọng khóc lớn một trận như thế này.

Từng giọt lệ thi nhau tuôn rơi, khóc rồi lại nghỉ, nghỉ rồi lại khóc, tôi cũng không biết đã khóc bao lâu, mãi đến tận khi hai mắt khô khốc khó chịu mới ngồi dậy tự rót nước uống. Tu ừng ực một hơi hết một chén nước ấm to, không ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy Yêu quái hoàng bào chắp tay đứng ngoài hành lang, lẳng lặng nhìn một cây mai trong sân đến xuất thần, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.

Tôi thẫn thờ, chợt thấy xấu hổ, sợ hắn xoay người lại nhìn thấy bộ dạng thê thảm mặt đỏ mũi sưng của mình, liền giơ tay áo lên che mặt, buồn bực hỏi: "Sao ngài còn chưa đi?".

Hắn không quay đầu chỉ đáp: "Vừa nãy nàng chỉ muốn ta ra ngoài, chưa nói ta rời đi."

Tôi không nghĩ là hắn lại bắt bẻ câu chữ của tôi như thế, vừa tức vừa ngượng : "Bây giờ thiếp bảo ngài đi, ngài có làm theo không?".

Hắn không nói gì, bước xuống bậc thang, rời khỏi đây mà không quay đầu lại.

Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng ngoảnh đầu nhìn tôi một lần.

Tôi sững lại, thực sự là không thể chạm tới một chút tâm tư của người này, bỗng nhiên nhớ tới lời nói của mẫu thân – nhõng nhẽo đòi hỏi sợ nhất gặp phải loại người nghiêm túc, làm việc gì cũng hết mình, ngươi vừa mới nói vài lời ác ý với hắn, chỉ là đùa bỡn một chút, hắn lại tưởng là thật.

Chẳng hạn như ngươi nói: "Ngươi đi chết đi!".

Sau đó vừa quay đầu đã thấy hắn treo cổ ở sau nhà rồi...

Yêu quái hoàng bào vừa đi khuất, Hồng Tụ mới bưng khay trà vội vã chạy tới, vô cùng đau khổ la lối: "Ai nha! Công chúa sao không giữ Đại vương lại?", ngay sau đó lại thấy dáng vẻ của tôi, kinh hãi suýt chút nữa đánh rơi khay trà trong tay, thất thanh kêu lên: "Ai u! Mẹ nó! Mặt mũi của công chúa....sao lại bị đánh thành ra thế này?".

Mẹ nó, tôi muốn giết con hồ ly tinh lắm mồm này!

Liên tục mấy ngày sau, Yêu quái hoàng bào không hề xuất hiện, mà tôi cũng vì chịu đả kích quá lớn, mặt ủ mày chau, cả ngày nằm nhoài ra tháp thượng trước cửa sổ thiu thiu buồn ngủ.

Ban đầu Hồng Tụ tưởng nguyên nhân là do tôi cãi nhau với Yêu quái hoàng bào, cầm khăn tay nhẫn nại khuyên nhủ tôi vài lời, sau đó thấy tinh thần tôi vẫn uể oải như cũ không cải thiện được, dường như càng lúc càng ngủ nhiều, bèn nói: "Có khi nào công chúa lây bệnh của bọn Bạch Kha, cũng phải ngủ đông không? Nhưng ngủ đông tầm này là hơi muộn đó! Hơn nữa, bọn Bạch Kha ngủ đông đều không ăn gì, nô gia thấy người một ngày vẫn ăn không ít hơn ba bữa cơm!".

Tôi nằm bò ra giường, hữu khí vô lực (4) sửa lời cô ấy cho chuẩn: "Con người chúng ta không cần ngủ đông, đây gọi là tránh rét".

(4) Yếu ớt, ỉu xìu

"Người gọi đây là tránh rét á?", Cô ấy hỏi.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro