Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 33: Ai da! "Chính chủ" đến rồi! (5)

Bình thường thì đúng là buổi tối ăn ít chút cũng không sao nhưng hôm nay tôi vừa trải qua một cuộc hành trình trèo đèo lội suối, sớm đã đói lả người. Chỉ nửa chén cơm vào bụng thì làm sao mà vượt qua nửa đêm còn lại đây! Quả nhiên, trước nửa đêm thì khó ngủ, sau nửa đêm mơ màng ngủ được một chút thì đói đến tỉnh lại.

Hồng Tụ đang cuộn tròn dưới chân giường ngủ say sưa, cô ấy còn đang mong tôi tuyệt thực để yêu quái hoàng bào cảm thấy thương tiếc, khả năng cô ấy lấy đồ ăn cho tôi là không lớn. Nhờ người không bằng tự mình, tôi tự giác ngồi dậy, lục tìm khắp phòng cuối cùng cũng tìm được một hộp điểm tâm trong chạn bếp.

Tôi đang cầm một miếng định bỏ vào miệng thì nghe thấy Hồng Tụ lầm bầm: "Sao công chúa dậy rồi?"

"Vệ sinh, ta đi vệ sinh! Cô cứ ngủ tiếp đi!" Tôi nhanh miệng trả lời, sợ lại làm Hồng Tụ giật mình tỉnh lại nên mang cả hộp điểm tâm rón rén ra khỏi phòng ngủ, bước ra gian ngoài. Tôi ngồi xếp bằng xuống tháp mềm cạnh cửa sổ, lén lút ăn từng miếng điểm tâm một.

Đang lúc tôi ăn thật vui vẻ thì nghe thấy ngoài cửa số có tiếng tiêu văng vẳng từ đâu. Tôi run rẩy kinh sợ nhưng lại tò mò hiếu kỳ vô cùng, nhịn không được hé cửa sổ ra nhìn. Giờ khắc này, ngoài cửa sổ ánh trăng sáng rọi vào mặt tuyết trắng phản chiếu vào mọi vật, làm cho khung cảnh rõ rệt như ban ngày. Xa xa có bóng người dong dỏng cao đứng dưới tán cây mai nơi góc vườn, hồng y rực rỡ, không phải tên Lý Hùng như thần long thấy đầu không thấy đuôi thì còn ai.

Tiếng tiêu văng vẳng ẩn chứa nỗi sầu bi, tôi chỉ mới nghe một chút mà cõi lòng đã tràn ngập nỗi thương cảm. Tôi đẩy cánh cửa sổ, cầm một miếng bánh hạt dẻ quẳng thật mạnh vào hắn. Miếng bánh còn chưa kịp tới gần hắn đã rớt xuống đất, có điều tiếng động đó cũng đủ để hắn phát hiện. Hắn ngừng thổi tiêu, ngước mắt nhìn về phía tôi.

Tôi ngoắc ngoắc tay ý bảo hắn lại đây.

Hắn chần chừ một hồi mới chịu đến gần tôi, đứng phía trước cửa sổ, không lên tiếng, chỉ nhìn tôi chăm chú.

Nói thế nào thì dù mỗi lần tiếp xúc với hắn, tôi lúc nào cũng mang tâm lý ngờ vực, đề phòng nhưng bây giờ gặp lại không hiểu sao lại chỉ cảm thấy thân thiết. Tôi vươn mình khỏi cửa sổ gần nửa người, quan sát hắn kỹ lưỡng từ đầu đến chân rồi mới thì thầm nói nhỏ: "Lý Tiên Quân này, thế quái nào mà nửa đêm nửa hôm không ngủ mà mò tới chỗ ta thổi tiêu vậy?"

Lý Hùng im lặng, nói: "Nghe nói cô..."

"Suỵt!" Giọng nói hắn tuy không lớn nhưng hoàn toàn không có ý định nói nhỏ, trong đêm yên tĩnh thế này thật có hơi dọa người. Tôi sợ quá lấy tay che miệng hắn lại, nhỏ giọng bảo: "Nói nhỏ thôi! Coi chừng Hồng Tụ nghe thấy, cô ấy đang ngủ trong phòng ta đấy!"

Hắn trước là ngẩn ra sau đó thì bật cười, lấy tay tôi ra, nhỏ giọng hỏi: "Cô sợ gì chứ?"

Hừ! Anh nói thử xem tôi sợ cái gì? Rốt cuộc hắn là không biết thật hay đang giả ngu?

Nếu hắn đã giả ngu với tôi vậy thì tôi đây cũng chẳng thèm nghiêm túc nói chuyện với hắn nữa, nhếch mép cười, trả lời: "Ta không sợ gì hết, chỉ là Hồng Tụ có bệnh khó ngủ, vừa rồi khó lắm mới ngủ được, chúng ta tốt nhất đừng làm phiền cô ấy. Ngài thấy đúng không?"

Lý Hùng nhướng mày, lúc này mới chịu trả lời: "Được rồi."

Tôi hỏi lại: "Lúc nãy ngươi nói 'nghe nói ta' cái gì ấy?"

Lý Hùng thu lại ý cười, nhìn thẳng vào mắt tôi, nhỏ giọng hỏi: "Nghe nói cô sắp đi."

Úi chà! Tên này bình thường chả thấy bóng dáng thế mà tin tức cũng linh thông phết.

Tôi có hơi bất ngờ, thấy hắn đang quan sát thì làm ra vẻ thoải mái, gật đầu: "Đúng thế, không phải đồn đại đâu. Ta quả thật sắp đi rồi, có lẽ một hai ngày nữa."

"Tại sao?" Hắn hỏi.

Tôi nở nụ cười, hỏi ngược lại hắn: "Nếu ngài đã nghe được ta sắp rời đi chẳng lẽ lại không nghe được chuyện chuyển thế của Tô Hợp đã đến đây?"

"Cho dù chuyển thế của Tô Hợp đến đây thì cô vẫn có thể ở lại trong cốc, chỉ cần..." Hắn đột ngột dừng lời, hạ mi, hồi lâu mới nói tiếp: "Chỉ cần Yêu quái Hoàng Bào kia thật lòng thích cô."

Yêu quái Hoàng Bào có thật lòng thích tôi hay không tôi thật không dám khẳng định, có điều hắn đã đồng ý bên nhau trọn đời với tôi thì có lẽ quả có thích tôi một chút thật.

Tôi nghe Lý Hùng nói thế thì yên lặng, nghĩ mãi mới trả lời hắn: "Việc này một lời khó nói hết. Tóm lại chuyển thế của Tô Hợp đã đến, Yêu quái Hoàng bào lại không thể bội ước với cô ấy. Còn ta ấy à, không muốn ở lại đây là kẻ xen giữa nên đã thỏa thuận với Yêu quái Hoàng bào chấm dứt tất cả, mỗi người tự tìm hạnh phúc của mình."

"Tự tìm hạnh phúc..." Lý Hùng thì thào lặp lại rồi đột nhiên hỏi tôi: "Cô có chút tình nghĩa nào với hắn không?"

Câu hỏi này khiến tôi mở to hai mắt, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, đồng thời cảm thấy người này thật kỳ quặc, nửa đêm hôm chạy tới chỗ tôi thổi tiêu, lại còn hỏi chuyện giữa tôi và Yêu quái Hoàng Bào. Tôi chỉ cười, tránh không trả lời thẳng câu hỏi của hắn, nói: "Không ngờ nhin ngài như vậy mà lại nhiệt tình đến thế, có khi lại thành bạn bè thân thiết với Hồng Tụ đấy."

Có lẽ không nhận ra tôi đang châm chọc hắn, hắn nhìn tôi chằm chằm lại hỏi lần nữa: "Cô có tình cảm với hắn hay không? Cho dù chỉ một chút."

Hắn kiên trì theo đuổi vấn đề này thật đáng ngờ, tôi đột nhiên nhớ đên có lần Yêu quái Hoàng bào đã từng biến thân thành dáng vẻ của hắn để thử tôi, lòng sinh nghi vội hỏi: "Đừng nói ngươi là Yêu quái hoàng bào biến thành đấy nhé!?"

Lý Hùng bị hỏi thì ngẩn người, lắc đầu nói: "Không phải."

"Thật sự không phải?" Tôi cẩn thận quan sát biểu cảm của hắn, muốn tìm ra chút sơ hở: "Vậy ngài nửa đêm rồi còn đến nơi này chỉ để hỏi chuyện của ta và hắn à?"

Hắn đột nhiên cười, hỏi lại tôi: "Chẳng lẽ hắn từng giả làm ta sao?"

Câu này làm tôi nghẹn họng, Yêu quái Hoàng bào quả đã từng giả làm hắn nhưng chuyện đó thật không tiện kể lại. Làm sao tôi có thể nói "Yêu quái Hoàng Bào dùng ngoại hình của ngài để dụ dỗ ta đấy" được. Lý Hùng vẫn đang nhìn tôi, đầu tôi chợt lóe lên một ý tưởng phân biệt thật giả, thế là ướm hỏi hắn: "Ngài có nhớ khi hai chúng ta ở dưới vực đã ăn gì đầu tiên không?"

"Một ít quả dại, cá sông, và một chén cơm trắng." Hắn mím môi cười khẽ, ngừng lời một lát rồi bổ sung: "Với lại bữa ăn đó vốn là đồ thừa cô định đưa cho địa tinh ăn nhưng nhìn thấy ta mới hư tình giả ý mời ta ăn."

Cơm trắng chỉ có chút xíu đó thật đúng là đồ ăn thừa, tôi đây có hơi xấu hổ, nói: "Nhắc địa tinh mới nói, bây giờ ngươi gọi nó ra cho ta nhìn được không?"

Lý Hùng xoay người sang chỗ khác, ngoảnh mặt về phía ngoài hành lang, tay bắt quyết chỉ lên trời hai cái. Giống như khi ấy ở dưới vực, nơi hắn chỉ đột nhiên xuất hiện gợn sóng, sau đó một người vóc dáng nhỏ bé chỉ chừng nửa thước chui ra từ giữa gợn sóng, đó chính là địa tinh đã cùng tôi nhóm lửa nấu cơm ở dưới vực!

Địa tinh quỳ xuống bái Lí Hùng rồi mới ngước mắt lên. nhìn thấy tôi thì lập tức chỉ ngón tay vào tôi, nhảy tưng tưng trên đất, miệng "Chít chít" chửi rủa.

Tôi cười hiền nhìn nó, vẫy tay chào hỏi.

Địa tinh nhảy tưng tưng hai cái rồi đột nhiên hít hít cái mũi, tựa như ngưởi được mùi gì đó, lập tức nhăn mặt chui vào trong lòng đất, biết mất tăm.

Tôi ngạc nhiên hỏi Lý Hùng: "Sao nó lại chạy mất rồi?"

"Nơi này yêu khí quá nặng, nó sợ bị yêu quái bắt." Lý Hùng bình tĩnh đáp, lại chuyển mắt nhìn tôi, hỏi: "Giờ thì tin ta không phải Yêu quái Hoàng bào biến ra rồi chứ?"

Tôi cười gật đầu: "Tin"

"Vậy cô nói cho ta biết cô có thích hắn không?" Hắn lại hỏi.

Tôi bị sự cổ chấp của hắn làm bó tay, đành hỏi: "Ngài muốn biết lắm à?"

Hắn từ tốn gật đầu: "Rất muốn."

Tôi dù không rõ vì sao hắn lại quan tâm chuyện này như vậy nhưng vì thân phận đặc thù của hắn; không phải người trong cốc cũng không phải người thường, lại còn thường xuyên biến mất không thấy; theo tôi thì đây đúng là đối tượng tâm sự tuyệt hảo. Tôi quay đầu lại nhìn vào trong phòng, thấy Hồng Tụ vẫn ngủ say như trước mới nói với Lý Hùng: "Được, đợi một lát, tôi ra ngoài với ngài!"

Tôi trở về mặc thêm áo khoác, định lặng lẽ ra ngoài lại sợ tiếng mở cửa làm Hồng Tụ tỉnh, đành đến trước cửa sổ mở cánh cửa rồi nhảy ra ngoài. Lý Hùng nhìn thấy thế thì hai mắt mở to, mãi đến khi tôi lên tiếng gọi hắn thì mới nhanh chân nhanh tay lại đỡ tôi xuống, hỏi: "Còn lạnh không?"

Tôi ăn mặc đơn giản, vừa ra ngoài thì có hơi lạnh, nhảy tưng tưng trên đất mấy cái rồi cười nói: "Hết rồi."

Hắn nhìn thẳng hai mắt tôi, lại cởi áo choàng trên người: "Mặc thêm đi."

"Không cần đâu!" Tôi từ chối nhưng không ngờ hắn lại nhất quyết phủ áo choàng lên vai tôi. Tôi đành cười nói cám ơn, lại nói: "Nào, chúng ta vừa đi vừa tán gẫu, đúng lúc ta cũng có vài chuyện muốn hỏi ngươi ."

Tuyết đêm lành lạnh, hai chúng tôi từ từ đi xuống bậc thang. Tôi nhìn xung quanh, nhìn thấy dưới tán hoa mai góc viện có chiếc bàn đá cùng mấy chiếc ghế, đúng là một nơi rất phù hợp để nói chuyện phiếm, không không cười: "Đến chỗ vừa nãy ngài ngồi đi."

Lý Hùng không lên tiếng, chỉ yên lặng bước đến nơi tôi chỉ.

Tôi nghĩ tới nghĩ lui rồi hỏi: "Lần trước ngài đi vội quá vẫn chưa kịp hỏi, rốt cuộc quan hệ giữa ngài và Yêu quái hoàng bào là gì? Là bạn tốt, tri kỷ, hay là họ hàng thân thuộc?"

Lý Hùng im lặng một lát lại hỏi, "Cô cảm thấy thế nào?"

Tôi dường như đã phát hiện ra một quy luật, cứ mỗi khi gặp phải vấn đề không muốn trả lời hắn đều sẽ đá vấn đề đó lại cho tôi. Tôi vừa cười vừa nói, "Theo ý ta thì hai người không phải bạn tốt, cũng chẳng phải thân thiết, giống kẻ thù hơn nhiều."

Hắn hơi nhướng mi, nhìn tôi nhưng không bật cười: "Mặc dù không thân thiết gì nhưng cũng không phải kẻ thù, nếu dùng một từ để miêu tả thì có lẽ là cố nhân vậy."

"Cố nhân..." Tôi lầm bầm lặp lại, không khỏi cười: "Đúng là một từ tốt, có thể có thù, cũng có thể có ân"

Lý Hùng cũng mỉm cười, gầt đầu nói: "Đúng vậy."

Tôi vì hai chữ "Cố nhân" này của hắn mà thẳng thắn hỏi ra nghi ngờ trong lòng đã lâu: "Nếu ngài là cố nhân vậy có biết chuyện giữa hắn và Tô Hợp không? Vì sao lại có ước hẹn nhân duyên này?"

Không ngờ Lý Hùng cũng rất cảnh giác, nghe thế thì lườm tôi một cái, hỏi ngược lại: "Cô muốn biết lắm à?"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro