Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 32: Ai da! "Chính chủ" đến rồi! (4)
Tôi nở nụ cười nói: "Tố Y tiên tử à, ta vốn là công chúa của Bảo Tượng Quốc, nếu không phải bị đại vương Hoàng Bào nhầm thành Tô Hợp cô nương rồi bị bắt đến đây, thì giờ phút này có lẽ đã tuyển xong Phò mã trong nước, thành hôn từ lâu rồi. Không giấu gì cô, ta ở trong cốc đã hơn 4 tháng, trong lòng lúc nào cũng chỉ muốn về nhà. Còn Đại vương Hoàng Bào thì chỉ vì ước hẹn một đời kia mà giữ ta lại trong cốc. Cho nên, chúng ta tuy là phu thê nhưng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi."
Tố Y dường như vẫn không tin, nghiêng đầu dò xét nhìn tôi, lại quay đầu nhìn Yêu quái Hoàng Bào, hỏi: "Khuê ca ca, cô ấy nói thật sao? Hai người thật sự chỉ là hữu danh vô thực?"
Yêu quái Hoàng Bào lại không trả lời, chỉ im lặng nhìn tôi, một lúc lâu sau mới hỏi tôi: "Nàng muốn trở về sao?"
Tôi cười thật tươi với hắn, trả lời: "Phải."
Yêu quái Hoàng Bào lại nói: "Nhưng lúc trước nàng đã đồng ý cùng sống với ta cơ mà."
"Đó là vì ngài hiểu nhầm thiếp là chuyển thế của Tô Hợp cô nương." Tôi thong dong đáp lời, mắt lại nhìn chằm chằm Hải Đường xinh đẹp bên cạnh, tiếp tục nói với Yêu quái Hoàng Bào: "Nếu là hiểu lầm thì lời hứa đương nhiên không thể giữ rồi."
"Không thể giữ..." Yêu quái Hoàng Bào thì thầm lặp lại, sắc mặt không rõ cảm xúc, hồi lâu sau đột nhiên nhếch môi cười, nói: "Công chúa nói thật đúng."
Tôi đương nhiên nhìn ra hắn đang mất hứng, bản thân mình cũng chẳng khoái trá chút nào, nhưng người hẹn ước với hắn là Tô Hợp đã xuất hiện, tôi đây nếu cứ tiếp tục dây dưa hay thể hiện thái độ luyến tiếc sẽ bị người ta coi thường mất.
Chuyện này rất khó giải quyết. Một là hắn bội ước với Tô hợp, hai là hắn và tôi cùng nhau giải ước. Dù thế nào cũng không thể làm theo lời Hồng Tụ nói được, cả tôi và Tô Hợp kia đều lưu lại, cho Yêu quái Hoàng Bào hưởng phúc trái ôm phải ấp. Khoan nói đến việc Tô Hợp người ta có đồng ý hay không, tôi đây nhất định không thể nào làm thế được.
Tôi ngước mắt nhìn Yêu quái Hoàng Bào, hỏi: "Không biết chừng nào thì đại vương có thể đưa thiếp về?"
Yêu quái Hoàng Bào rũ mi, bình thản đáp: "Công chúa cứ nghỉ ngơi trước, đợi ta giải quyết xong mọi chuyên sẽ đưa công chúa về nhà."
Chuyện đã đến nước này, có nhiều lời đi nữa cũng vô dụng, tôi đành lên tiếng : "Được" rồi xoay người rồi đi.
Liễu Thiếu Quân và Hồng Tụ đang đứng ngoài cửa chờ, không biết đang nói gì, nhìn thấy tôi ra khỏi cửa thì Hồng Tù lập tức nhào lên, vội vàng hỏi: "Sao rồi? Ai lớn ai nhỏ?"
Tôi nghe mà đờ người ra, đến khi hiểu được ý cô ấy thì thiếu điều muốn ngã quỵ: "Lớn nhỏ cái quỷ gì! Chuyện này là do Đại vương nhà cô nhận lầm người. Nay mọi chuyện đã rõ đương nhiên phải tiếp tục tình duyên kiếp trước, ta sẽ về lại Bảo Tượng quốc, còn Tô Hợp kia thì ở lại làm phu nhân của đại vương nhà cô."
Hồng Tụ mở to hai mặt, kinh ngạc nhìn tôi, nhịn không được u oán nói: "Ôi chao, công chúa của nô gia ơi, sao công chúa lại vô dụng như thế chứ! Nô gia cứ tưởng công chúa lợi hại lắm, không ngờ chỉ là một con hổ giấy (1), nhìn được mà dùng không được! Thật là nhìn lầm rồi! Sao công chúa không nhẫn nhịn một chút, cô ta đang lúc huênh hoang, công chúa nhường cô ta tí là được, cần gì nhất thời háo thắng!"
(1) Gốc là "ngân dạng sáp thương": gần nghĩa với cụm anh hùng rơm, hổ giấy, hữu danh vô thực.
Tôi dở khóc dở cười, biết không thể nào khiến cô ấy hiểu được chuyện này đành buộc áo choàng lại, nhấc chân trở về.
Hồng Tụ "ôi" một tiếng, còn định nói nữa nhưng bị Liễu Thiếu Quân kéo lại, không biết hắn làm thuật pháp gì, chỉ vỗ đầu Hồng Tụ một cái thì cô ấy đã ngã xuống, lăn lộn mấy vòng rồi biến trở về nguyên hình là một con hồng hồ ly.
Con hồ ly đó hạ thấp nửa thân trên, nhe răng gầm gừ với Liễu Thiếu Quân, hiển nhiên vô cùng tức giận. Sau, thấy đe dọa thế này không mấy hiệu quả thì lại đổi sắc mặt, chồm người túm chặt ống quân Liễu Thiếu Quân, cả cái đuôi cũng ngoe nguẩy quấn vào, nhất quyết không chịu buông ra.
Tôi thấy vậy thì bật cười, đang định tiếp tục xuống núi lại nghe thấy Liễu Thiếu Quân gọi: "Công chúa đợi đã!"
Mẫu hậu từng dạy tôi, chuyện chưa đến bước đường cùng thì luôn phải chừa đường lui cho mình. Vị Liễu Thiếu Quân này tuy là xà yêu nhưng dù sao cũng không thù không oán gì với tôi, trong lòng dù chẳng vui vẻ gì nhưng không nhất thiết phải làm mặt lạnh với người ta. Tôi nghe hắn gọi thì dừng chân lại, quay người nhìn hắn, khách sáo hỏi: "Liễu quân còn có chuyện gì sao?"
Trên đùi Liễu Thiếu Quân treo thêm một Hồng Tụ đã bị biến thành hồ ly, chật vật chạy lại phía tôi, nói: "Nhiều ngày nay đại vương không đến gặp công chúa là vì không ở trong cốc, chứ không phải vì Hải Đường cô nương đâu". Hắn dừng một chút rồi tiếp tục: "Không giấu gì công chúa. Cái ngày Tố Y tiên tử mang Hải Đường cô nương đến trong cốc, bảo rằng nàng ta mới là chuyển thế của Tô Hợp, đại vương đã ngồi một mình suốt đêm. Ngày hôm sau thì mang thuộc hạ đến gia hương của Hải Đường cô nương để điều tra chuyện này, đến tận hôm nay mới về."
Tôi nghe xong thì nổi tính hiếu kì, hòi: "Tố Y tiên tử nhờ vào cái gì mà khẳng định Hải Đường cô nương chính là chuyển thế của Tô Hợp, có bằng chứng gì không?"
Liễu Thiếu Quân trả lời: "Theo lời Tố Y tiên tử thì khi Tô Hợp ở trên cầu Nại Hà đợi đại vương từng hái mấy đóa hoa bên bờ lên thưởng thức, cũng từng nói đùa với Tố Y tiên tử rằng khi đầu thai cũng sẽ mang theo mấy đóa hoa này theo, thuận tiện cho ngày sau nhận ra nhau. Trong lòng bàn tay của Hải Đường cô nương có một vết bớt đỏ hình đóa hoa này."
Hắn nói xong, lại dừng, rồi tiếp tục nói: "Hơn nữa, nếu thuộc hạ đoán không sai thì diện mạo của Hải Đường cô nương vô cùng giống Tô Hợp."
Tôi sửng sốt, hèn gì Yêu Quái Hoàng Bào sau khi nhìn thấy Hải Đường thì ngồi lặng suốt một đêm, có lẽ là trong lòng cũng rất kinh sợ. Nhưng tôi vẫn còn có chút thắc mắc, hỏi: "Nếu đã xác định được Hải Đường là chuyển thế của Tô Hợp thì vì sao còn phải đến gia hương cô ta để nghe ngóng? Các người muốn tra xét chuyện gì?"
"Một là vì đại vương vẫn chưa tin lời Tố Y tiên tử, hai là..." Liễu Thiếu Quân nhìn thẳng vào mắt tôi mới nói tiếp: "Theo lời Tố Y tiên tử, kiếp này của Tô Hợp rất khổ. Hải Đường từ nhỏ đã mất mẹ, chỉ còn hai cha con sống nương tựa vào nhau. Năm 13 tuổi thì phụ thân mất vì bệnh. Người cùng tộc không những không giúp đỡ mà còn cướp đoạt gia tài nhỏ bé mà cha để lại cho Hải Đường, còn bán Hải Đường vào lầu xanh."
Tôi nghe thấy thế thì vô cùng ngạc nhiên: "Còn có người trong tộc như vậy sao?"
Liễu Thiếu Quân gật đầu, tiếp tục nói: "Lầu xanh kia nuôi Hải Đường 3 năm cốt cũng chỉ để bán được với giá cao. Nếu không nhờ Tố Y tiên tử tìm được đúng lúc thì sợ là Hải Đường đã bị bán làm thiếp cho một vị quan lớn nào đó rồi. Những chuyện này đều do Tố Y tiên tử kể lại, đại vương không lập tức tin ngay mà dẫn theo thuộc hạ đi điều tra lần nữa."
"Kết quả thế nào?" Tôi nhịn không được hỏi.
"Những chuyện này đều là thật." Liễu Thiếu Quân nhẹ giọng trả lời, nhìn tôi một chốc rồi lại dè dặt hỏi tôi: "Không biết công chúa biết chuyện này chưa, Tô Hợp ước hẹn một đời với đại vương, cùng chuyển thế đầu thai nhưng đại vương vì sự cố mà chậm trễ, trong cơn nóng giận nàng ta đã bỏ đi chuyển thế trước, chịu rất nhiều khổ cực."
Chuyện đầu thai này lúc ở hỉ đường Tố Y cũng đã nhắc đến, tuy chỉ có đôi ba câu ngắn gọn nhưng cũng có thể đoán được đại khái.
Tôi từ tốn gật đầu, chợt nghe thấy Liễu Thiếu Quân nói tiếp: "Đại vương mặc dù không nói rõ nhưng thuộc hạ có thể nhìn ra được, ngài ấy vẫn luôn áy náy với Hải Đường, nên tuy rằng trong lòng không có chút tình cảm yêu đương gì nhưng giờ phút này lại không thể nói ra lời giải ước, mong công chúa thông cảm."
Chuyện đến nước này cũng chỉ có thể trách tạo hóa trêu người.
Tôi cụp mắt im lặng, mãi đến khi Hồng Tụ kéo áo choàng của tôi mới hoàn hồn, liền nở nụ cười với Liễu Thiếu Quân: "Chuyện này ta hiểu rồi, cám ơn Liễu Quân đã thẳng thắn nói cho ta hay."
Tôi cáo biệt hắn, tự trở về một mình, ngồi yên lặng trước khung cửa sổ. Đợi mãi đến buổi chiều mới thấy Hồng Tụ xuất hiện, bưng một hộp thức ăn lớn. Khác với vẻ tăng động thường ngày, cô ấy rất dịu dàng khuyên nhủ vài câu: "Công chúa lại đây ăn vài miếng. Dù thế nào thì sức khỏe vẫn quan trọng nhất."
Câu này làm tôi nhớ đến mẫu hậu, hồi xưa bà cũng thường hay nói như thế với tôi, nói rằng bất luận gặp phải chuyện khó khăn đến đâu thì chỉ cần còn sống, sẽ luôn có cách giải quyết.Tôi ưỡn thắt lưng, vặn vẹo một hồi rồi đến bàn cơm ngồi xuống. Nhận lấy bát cơm từ tay Hồng Tụ mới nhận ra cô ấy đã trở lại hình người, không khỏi cười cười hỏi: "Liễu Thiếu Quân giải phép rồi à?"
Hồng Tụ hừ hừ bực bội: "Hắn dám không giải chắc! Dám không giải phép thuật thì nô gia đây cắn nát hết quần áo trong tủ hắn, cho hắn không có áo mới để mặc mừng tân niên."
"Cũng chẳng sợ mệt thân à!" Tôi bật cười lại nhịn không được vẽ đường cho cô ấy: "Đừng tự mình đi làm gì, bảo Nhúm Lông đi là được rồi, đỡ phí sức. Cũng đừng cắn nát hết quần áo, cứ lựa quần áo mặc năm mới của hắn mà cắn, chọn chỗ nào khó thấy một chút." Hồng Tụ nghe xong mở to hai mắt, lấy khăn che miệng cười trộm: "Ôi chao, công chúa thật xấu quá đi."
Cứ vừa cười vừa trò chuyện với cô ấy như vậy, không ngờ khẩu vị của tôi cũng tốt hơn rất nhiều, vươn tay đưa bát cho Hồng Tụ ý bảo bới thêm cơm, không ngờ Hồng Tụ không nhúc nhích, nhìn tôi nói: "Ôi chao, công chúa ơi, nô gia chỉ mới không chú ý một chút mà công chúa đã ăn nhiều thế. Như vậy sao được?"
Tôi khó hiểu hỏi: "Có sao đâu?"
Hồng Tụ vò khăn tay, lòng dạ rối bời: "Không phải nô gia đã nói công chúa phải giả bộ u sầu, cơm nước không màng sao. Công chúa nghĩ xem, đại vương mà biết công chúa không ăn cơm tối nhất định sẽ rất áy náy, thương tiếc. Nhưng nếu ngài ấy biết công chúa ăn một chén còn chưa no thì sẽ nghĩ thế nào?"
Tôi kinh ngạc vô cùng, hỏi: "Hả? Không phải cái con bé nhà cô vừa khuyên ta phải lo cho sức khỏe trước đấy à?"
"Thì khuyên cho có vậy thôi! Nô gia khuyên công chúa là vì bổn phận, công chúa không thể nghe lời rồi ăn nhiều như vậy chớ." Vẻ mặt Hồng Tụ như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn thố cơm trắng bên cạnh, lại nhìn dĩa đồ ăn trên bàn, cắn răng, chẳng những không bới thêm cơm cho tôi mà còn dọn sạch đồ ăn vào trong hộp, nói: "Tóm lai, công chúa ăn cũng nhiều rồi, dừng thôi!"
Tôi thấy cô ấy dọn đồ ăn mà nóng vội: "Này này, ta còn chưa ăn no mà!"
"Ăn cái gì mà ăn! Buổi tối thì ăn ít một chút, cũng không chết đói được đâu!" Nói xong, Hồng Tụ không chút lưu tình dọn dĩa điểm tâm cuối cùng, bưng cả hộp thức ăn bước ra ngoài.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro