Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 31 : Ai da! "Chính chủ" đến rồi (3)

Liễu Thiếu quân và Hồng Tụ nghe xong đều sợ run, Hồng Tụ trước tiên "Ai u" một tiếng, thất thanh kêu lên: "Công chúa, người gọi Đại Vương nhà chúng ta là gì?".

"Yêu quái hoàng bào, ta gọi Đại Vương nhà cô là Yêu quái hoàng bào", tôi đáp lại, hỏi cô ấy: "Thì sao? Các ngươi định ăn thịt ta à?".

"Công chúa cứ nói đùa", Liễu Thiếu quân có lẽ nhìn ra tôi đã nổi giận, vội vàng giơ tay kéo Hồng Tụ một cái, giải thích: "Không phải tại hạ ngăn cản công chúa gặp Đại vương, mà là Đại vương mấy ngày nay rời cốc bận công việc, vừa mới trở về, đi đường vất vả khó tránh khỏi mệt mỏi, hay là người về trước đi, chờ Đại vương hồi sức thì tới thăm người sau, như vậy có được không?".

"Không được", tôi trả lời thẳng thừng, hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngài vừa đi về mỏi mệt, ta càng phải đi thăm ngài".

Nói xong không thèm để ý hai người bọn họ nữa, lập tức đi vào trong tiểu viện.

Liễu Thiếu quân muốn cản tôi nhưng lực bất tòng tâm, vội nháy mắt ra dấu với Hồng Tụ. Hồng Tụ chần chừ một lát, lao đến ôm eo tôi từ đằng sau, khuyên giải: "Công chúa, bình tĩnh! Bình tĩnh!".

Cô ấy nhìn bề ngoài có vẻ gầy yếu nhưng sức lực thì không hề yếu chút nào, ở phía sau kéo ngược tôi lại, tôi cố bước về phía trước mà không bước nổi. Vùng vằng một trận, trong lòng tôi quyết tâm dâng cao, trở tay túm eo Hồng Tụ, cúi thấp người xuống, dồn sức nhanh chóng hất mạnh cô ấy lên quăng ra phía trước.

Hồng Tụ chỉ kịp hét "Ai u" một tiếng, người đã bị tôi ném ra đằng trước, ngã chổng vó trên mặt đất.

Liễu Thiếu quân đứng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, hết nhìn tôi rồi lại nhìn Hồng Tụ, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi thêm lần nữa, miệng mở to mà không phát ra được tiếng nào.

Tôi phủi phủi tay, giận dữ nói: "Con hổ không giương oai, lại tưởng ta là con mèo hen! Ta xem còn ai dám cản đường nữa!".

Hồng Tụ định đứng lên, nghe xong lập tức nằm vật ra đất "Ai u ai u" kêu ca không ngừng: "Ai u, cái eo nhỏ của nô gia nhất định là bị siết đứt rồi, không đứng dậy nổi nữa!".

Một đằng rên rên rỉ rỉ, một đằng lén lút nháy mắt vài cái với tôi, miệng méo xệch chỉ chỉ vào bên trong tiểu viện.

Được lắm, coi như ngươi còn biết phân biệt đúng sai!

Tôi cũng nhìn Hồng Tụ cười cười, trực tiếp nhấc chân bước qua người cô ấy mà đi, qua cổng viện, một đường đi thẳng vào sân trước. Sân viện không rộng lắm, nhưng khắp nơi bài trí cảnh vật, tôi không tìm thấy ai trong sân trước, liền vòng ra đằng sau, đến một cây cầu đá nhỏ, còn chưa thấy Yêu quái hoàng bào thì đã gặp một cô nương trẻ tuổi đang đứng trên cầu.

Cô nương kia dáng người thon thả cao gầy, khoác áo choàng đỏ thẫm, không biết dệt từ chất liệu gì mà tỏa ánh sáng rực rỡ, chiếu rọi lên khuôn mặt như tuyết như ngọc, mi thanh mục tú, trong veo thuần khiết nhưng lại có thêm vài nét phong lưu. Cô ấy tươi cười đứng đó, không cần nói một lời cũng đã cực kỳ hấp dẫn, là kiểu chỉ cần nhìn một lần liền không thể dời mắt.

Dường như bước chân của tôi đã kinh động đến cô ấy, đôi mắt đẹp khẽ ngước lên, làn thu thủy (1) hướng về nơi tôi đang đứng, vẻ mặt chưa từng mảy may biến đổi, chỉ hơi cúi đầu, lùi về gần thành cầu, nhường lại đường đi cho tôi.

(1)Đôi mắt như làn nước mùa thu

Mỹ nhân, tuyệt thế mỹ nhân! Tuy rằng tôi đã đi theo mẫu thân hành tẩu nhiều năm, coi như gặp nhiều người đẹp, báu vật, nhưng đẹp đến nhường này thì phải công nhận là hiếm thấy. Cũng khó trách Yêu quái hoàng bào ba ngày liền lặn không sủi tăm, đổi lại là tôi, mỹ nhân đẹp đến thế, e rằng cũng phải ngắm thêm mấy ngày nữa.

Bọn Liễu Thiếu quân không biết đã đuổi đến nơi từ lúc nào, Hồng Tụ nhìn thấy dáng vẻ của cô nương kia, nhất thời ngơ ngẩn, kinh ngạc nói: "Hỏng rồi! Tìm ở đâu ra cái thứ hại nước hại dân như vậy? Cái thứ này bất cứ ai cũng đều thấy hiếm lạ chứ không riêng gì Đại Vương nhà chúng ta, chỉ sợ lần này mọi việc lại diễn ra theo như lời các cô ấy nói!"

Hồng Tụ nói xong liền đưa tay kéo tôi lại gần: "Công chúa, nghe nô gia khuyên một câu, kẻ địch quá mạnh, giao thủ chính diện thật không sáng suốt, trước mắt chúng ta quay về chờ bàn bạc kỹ càng hơn!".

Tôi vốn đang mải ngắm nhìn đến mê mẩn, nghe xong có chút dở khóc dở cười, bỏ tay Hồng Tụ ra, từng bước từng bước chậm rãi đi lên cầu. Dừng chân trước mặt cô nương kia, tôi tỉ mỉ đánh giá cô ấy một phen, thở dài: "Cô thật đẹp!".

Cô ấy nghe vậy thì ngơ ngác, trong mắt ẩn chứa tia kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi lại buột miệng hỏi: "Cô chính là Tô Hợp mà bọn họ nhắc đến phải không?".

Cô ấy nhìn tôi rồi hạ tầm mắt, nhẹ giọng nói: "Nô tỳ đáng lẽ ra tên là Hải Đường, nửa tháng trước được tiên tử áo trắng mua lại, ban cho cái tên Tô Hợp".

"Không phải đổi tên, tỷ tỷ vốn tên là Tô Hợp!", giọng nữ thanh thoát từ đằng xa truyền đến.

Tôi nương theo thanh âm kia nhìn sang, nhận ra Tố Y tiên tử lần trước làm loạn tại hỉ đường đang vội bước dưới mái hiên đến bên này. Yêu quái hoàng bào cũng chậm rãi bước xuống bậc thang đi theo phía sau, ánh mắt đặt trên người tôi.

Tố Y tiên tử đi rất nhanh, chớp mắt đã đến giữa cầu, kéo Hải Đường ra sau lưng, quắc mắt nhìn tôi, gắt nhẹ: "Các ngươi dám bắt nạt Tô Hợp tỷ tỷ của ta à?".

Tôi sợ rúm người, Hồng Tụ từ đằng sau xông lên, tay chống nạnh mắng: "Mẹ ngươi đánh rắm ý! Con mắt nào của ngươi nhìn thấy công chúa nhà chúng ta bắt nạt Tô Hợp tỷ tỷ nhà ngươi?".

Bên kia Yêu quái hoàng bào cũng đã đi đến đầu cầu, liếc nhìn tôi, ánh mắt thâm trầm không rõ vui hay giận.

Tôi chọc Hồng Tụ một cái, thuận thế lùi chân về sau, tay vịn vào thành cầu, yểu điệu thục nữ giả vờ e sợ hỏi Tố Y tiên tử: "Cô nương sao lại nói vậy? Ta thấy Tô Hợp tỷ tỷ đây là nhân tài xuất chúng, lòng sinh vui mừng, to gan tiến đến bắt chuyện một hai câu, sao có thể dùng hai chữ "bắt nạt" được? Nếu cô nương cho rằng như vậy là "bắt nạt" thì để ta xin lỗi Tô Hợp tỷ tỷ".

Tôi vừa giải thích, vừa tận lực dồn nén cảm xúc, để dành đến khi nói hết lời cũng là lúc nước mắt đong đầy chực trào ra, khi ấy mới quay sang Yêu quái hoàng bào, ủy khuất hô một tiếng "Đại vương", sau đó cụp mắt không nói gì nữa.

"Ngươi! Ngươi!", về điểm này hiển nhiên công lực của Tố Y tiên tử so ra còn không bằng Hồng Tụ, bị ta diễn trò như vậy, tức giận đến nói cũng không thành câu, bừng bừng lửa giận, quay đầu oán trách với Yêu quái hoàng bào: "Khuê ca ca! Bây giờ mọi người đều tề tựu ở đây, chúng ta dứt khoát đem chuyện này nói hết ra đi! Muội hao tổn bao nhiêu công sức mới tìm được Tô Hợp tỷ tỷ, huynh không chịu tin muội còn tự mình đi điều tra, đã biết muội không nói nửa điểm dối trá thì cũng nên biết Tô Hợp tỷ tỷ vì huynh mà chịu bao khổ cực. Huynh nói thẳng với Tô Hợp tỷ tỷ một câu, huynh còn định tuân thủ "một đời ước hẹn" với tỷ ấy hay không?"

Lời này vừa nói ra, tầm mắt của mọi người đều rơi trên người Yêu quái hoàng bào.

Hắn im lặng không nói, nhìn Hải Đường rồi nhìn sang tôi.

Tố Y tiên tử cũng thuận theo đó nhìn tôi, sắc mặt càng lạnh hơn, lại ép hỏi Yêu quái hoàng bào: "Sao đây? Huynh vì thứ cô hồn dã quỷ không biết từ nơi nào đến kia mà không để ý tới Tô Hợp tỷ tỷ sao? Khuê ca ca! Huynh quên mất lúc trước Tô Hợp tỷ tỷ đã vì huynh làm những gì, mà huynh báo đáp tỷ ấy những gì sao?".

Yêu quái hoàng bào chậm rãi cụp mắt, vẫn chìm trong im lặng.

Thái độ của hắn như vậy khiến tôi thực sự đau lòng, trái tim đang treo lơ lửng như bị nhấn chìm xuống. Tôi cố đè nén bức bối trong lòng, trên môi nở nụ cười: "Hiểu lầm rồi, ta đến đây không phải..."

"Công chúa đừng sợ!", Hồng Tụ đột nhiên lớn tiếng cắt lời tôi, từ phía sau đứng ra đối mặt với Tố Y tiên tử, không hề khoan nhượng: "Không phải Đại vương nhà chúng ta không tuân thủ ước hẹn, là Tô Hợp tỷ tỷ nhà ngươi bội ước, đi vào kiếp luân hồi khác, hại Đại vương nhà chúng ta đưa nhầm công chúa về. Giờ thì đường cũng đã bái, thân cũng đã thành, gạo nấu thành cơm, còn có thể thế nào? Ngươi còn muốn ra sao đây?"

Tố Y tiên tử nghe Hồng Tụ nói mà tức nghẹn họng, mặt trắng bệch, chỉ vào Hồng Tụ ấp úng: "Ngươi! Ngươi! Ngươi!".

Hồng Tụ đứng đó hít một hơi thật sâu, đột nhiên thay đổi nét mặt, vẫy vẫy chiếc khăn trong tay đánh nhẹ lên người Tố Y tiên tử, cười rạng rỡ: "Vì thế ta muốn nói là mọi người đừng có gấp gáp làm gì, việc này dễ thương lượng mà! Một đời ước hẹn này, Đại vương tất nhiên sẽ không phụ lòng Tô Hợp cô nương, nhưng cũng không thể ngay lập tức đuổi công chúa nhà chúng ta đi được, đúng không? Trong cốc rộng như vậy, người sống ở đây không ít, tỷ tỷ muội muội chung một chỗ mới náo nhiệt. Yên tâm! Công chúa nhà chúng ta rộng lượng lắm, đừng nói là Tô Hợp cô nương, thêm cả Tố Y tiên tử đây, người cũng dung nạp được".

Tôi thật sự không nhẫn nhịn được nữa, ở đằng sau đưa tay lay lay Hồng Tụ, gọi cô ấy: "Này? Hồng Tụ, Hồng Tụ?".

Hồng Tụ tranh thủ quay lại cười với tôi: "Công chúa đừng vội, ta thấy Tiên tử váy trắng cũng là người biết suy nghĩ, chúng ta nói đúng thì thôi chứ".

Cô ấy nói xong lại hướng đến Tố Y tiên tử và Hải Đường, nắm tay hai người tiếp tục dụ dỗ: "Nếu để cho nô tỳ nói thì chỉ cần tính tình hợp nhau, gọi một tiếng tỷ muội cũng đâu có sao".

Đôi mi thanh tú của Hải Đường khẽ nhíu lại, nhếch khóe môi không lên tiếng.

Tố Y tiên tử thì đang trợn mắt há miệng đứng đó, ngây ngốc nhìn Hồng Tụ, khuôn mặt thoắt đỏ thoắt trắng, không rõ là tức giận hay thẹn thùng.

Tôi liếc Yêu quái hoàng bào một cái, mặt hắn đen như đít nồi, đành tốt bụng nhắc nhở Hồng Tụ: "Hồng Tụ, cô dừng lại trước đã, nghe xem Đại vương nhà cô nói gì".

Hồng Tụ nghe tôi nhắc đến Yêu quái hoàng bào mới ngậm miệng lại, ngẩng đầu liếc hắn, sợ sệt buông tay Tố Y tiên tử ra, "vèo" một cái đã trốn sau lưng tôi, ôm eo tôi thật chặt, nhỏ giọng năn nỉ: "Công chúa cứu ta, ta chỉ toàn tâm toàn ý vì công chúa thôi".

Cô ấy có toàn tâm toàn ý vì tôi hay không, tôi không còn tâm trạng nào mà xem xét nữa, thầm nghĩ dao sắc chặt đay rối (2), cần nhanh chóng chấm dứt màn kịch khôi hài này thôi.

(2) Chặt phăng, nhổ cỏ tận gốc, giải quyết dứt điểm

Tôi vỗ vỗ Hồng Tụ, bảo Liễu Thiếu quân dẫn cô ấy đi, lúc này mới để ý đến Yêu quái hoàng bào, nghiêm mặt nói: "Hôm nay thiếp đến đây không phải muốn gây chuyện, mà là nghe nói Tô Hợp cô nương đã tìm tới, chủ ý đến hỏi Hoàng Bào Đại vương khi nào có thể đưa thiếp trở về?".

Lời vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt, Yêu quái hoàng bào chỉ giương mắt nhìn tôi, Tố Y tiên tử đứng đó cũng không nhịn được hỏi: "Ngươi chịu rời đi sao?".  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro