Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Đàn đi từ trên lầu xuống, tất cả nhân viên đồng loạt xông tới.

Thanh Thanh túm lấy tay cô, tò mò hỏi: “Anh ấy tìm cậu làm gì nha?”

Hạ Đàn mắt chớp chớp, cười vô cùng thần bí: “Cậu đoán xem.”

Tiểu Trương hỏi: “ Anh ta nói cậu đồng ý giúp anh ta một chuyện, cậu rốt cuộc muốn giúp anh ta làm gì hả?”

Hạ Đàn bước ra trước quầy trong sự vây quanh của mọi người, kéo ghế ngồi xuống.

Lấy một tờ giấy ở trên bàn, là tên cùng chứng minh thư Hàn Triệt vừa đăng ký,

Một cầm tờ giấy, một tay chống cằm tủm tỉm cười.

Tiểu Trương nằm bò ra quầy, còn chưa từ bỏ ý định hỏi: “ Mau nói nha, anh ấy muốn cậu giúp cái gì?”

Hạ Đàn rốt cuộc cũng bỏ tờ giấy kia xuống, đổi tay chống cằm, cong mắt nói: “Anh ấy à… muốn tớ tìm giúp anh ấy một người bạn gái.”

“Phụt, vậy cậu muốn tự ứng cử sao?”

Hạ Đàn mắt sáng rực lên, ngồi thẳng người, nghiêm trang hỏi: “Cậu cảm thấy được không?”

Tiểu Trương cười ra tiếng, duỗi tay nhéo mặt Hạ Đàn, “Cứ mơ đi.”

Trong sảnh có ba bốn nhân viên, nhất thời mọi người cùng cười lên.

“Đang cười gì thế, một đám đều vây quanh quầy làm gì?”

Mẹ Hạ Đàn ra ngoài mua đồ ăn về, thấy nhân viên nhà mình đều vây quanh quầy cười thành một đoàn, cũng cười theo.

Thanh Thanh quay đầu, cười nói: “ Hạ Đàn cậu ấy...”

“Mẹ, mẹ đã về rồi.” Hạ Đàn đột nhiên đứng lên, vòng lên trước quầy, lúc đi qua Thanh Thanh, khẽ nhéo tay cô ấy một cái, ý bảo không cần nói bậy.

“Hạ Đàn sao cơ?” Mẹ Hạ tò mò, hỏi.
I
Thanh Thanh được Hạ Đàn nhắc nhở, không nói gì nữa, chỉ là cười cười: “Hạ Đàn nhà chúng ta lớn thật rồi.”

Mẹ Hạ cũng không để ý ẩn ý trong lời nói, cười rộ lên: “Còn không phải ư, rất nhanh sẽ vào đại học.”

Hạ Đàn bĩu môi, đến trước mặt mẹ Hạ, liếc giỏ rau một cái, “Wow, có gà.”

“Con cả ngày la hét đòi ăn gà cay không phải sao, tối nay sẽ chiên cho con ăn.”

Mẹ Hạ nấu ăn rất ngon, khách sạn có một ít khách quen, đều là nhờ vào một tay nấu ăn hoàn hảo của bà.

Lúc chiều tối, Hạ Đàn đã đói bụng, xuống phòng bếp tìm đồ ăn, còn chưa đến cửa đã ngửi thấy mùi thơm, ngay lập tức càng đói bụng hơn.

Vừa bước vào đã ồn ào hỏi: “Còn bao lâu nữa mới được ăn đây, con đói lắm luôn.”

Đi đến sau lưng mẹ Hạ, ôm lấy bà mà làm nũng cằm đặt trên vai bà, giọng nói nhỏ nhẹ, “Còn bao lâu mới được ăn cơm vậy mẹ.”

Mẹ Hạ cười, “Nhanh thôi, đợi thêm chút nữa.”

Hạ Đàn mếu máo “Vâng. o(〒﹏〒)o”

“Đúng rồi, hai con cá kia là con đem về à?” Mẹ Hạ đột nhiên hỏi.

Hạ Đàn vâng một tiếng: “Là bà Lưu cho con.”

“Mẹ cũng đoán vậy. Con đó, không có việc gì thì đến chơi với bà Lưu là tốt, nhưng lần sau không nên lấy đồ của bà ấy. Bà Lưu tuổi đã cao, kiếm tiền cũng không dễ dàng.”

“Con biết rồi ạ.” Hạ Đàn ngoan ngoãn nghe mẹ dạy, mắt nhìn chằm chằm lên bếp, lửa mở nhỏ, giống như đang hầm cái gì.

Cô buông mẹ ra, đi đến trước bàn bếp. Cúi đầu mới biết mẹ đang hầm canh cá.

Mở vung nồi, mùi thơm của canh cá ngào ngạt bay lên, Hạ Đàn theo bản năng nuốt nước miếng ừng ực.

“Lát nữa mẹ lấy một phần để vào hộp giữ nhiệt, tối nay con mang cho bà Lưu đi.”

Hạ Đàn đang lấy chén từ tủ chạn, nghe lời gật đầu, “Rõ thưa mẹ.”

Cô cầm chén lại bàn bếp, cầm muôi múc một chén canh lớn. Bưng lên nhưng không uống, ngược lại đi ra ngoài.

“Này, con đi đâu đấy?” Mẹ Hạ thấy con gái bưng chén canh muốn ra ngoài vội hỏi.

“Con đem ra ngoài uống .” Hạ Đàn đáp lại một tiếng, bước nhanh ra khỏi phòng bếp.

Hàn Triệt vừa tắm rửa xong, đang từ phòng tắm bước ra, liền nghe tiếng gõ cửa.

Anh lau tóc, nhìn cửa phòng, “Ai?”

“Em, Hạ Đàn đây.”

Hạ Đàn bưng chén canh đứng trước cửa, nghe tiếng bước chân, không hiểu sao có chút khẩn trương.

Cô không khỏi mím môi, thẳng lưng.

Nghe tiếng mở cửa, Hạ Đàn vội mở miệng, “Em mang cho anh chén…”

Còn chưa nói xong, cô đã ngây người. Đôi mắt không tự giác mà mở to, nhìn chằm chằm ngực Hàn Triệt.

Anh không mặc áo, trên người còn vài giọt nước, ngực lớn, cơ bắp rắn chắc.

Đầu Hạ Đàn trống rỗng, bên tai chỉ có một giọng nói: Dáng người thật tốt...thật tốt…

“Có việc gì?” Giọng nói trầm thấp của Hàn Triệt cuối cùng cũng đem Hạ Đàn trở về hiện thực, cô giật mình, lúc này mới lấy lại tinh thần, vì hoảng loạn mà lắp bắp, “Em..Em mang cho anh...Mang chén canh cá cho anh.”

Hàn Triệt rũ mắt xuống, thấy tay Hạ Đàn bưng chén canh.

Trong chén còn bốc lên hơi nóng, chỉ sợ là vừa múc ra khỏi nồi.

Hàn Triệt nhìn cô một lát, đưa tay nhận lấy, “Cảm ơn.”

Hạ Đàn lắc đầu, “Không có gì.”

Cô buông tay, tay đặt bên người. Hàn Triệt đã nhận canh cá, nhưng mà cô bé còn đứng trước cửa giống như không có ý tứ phải đi.

Anh nhìn cô, “Còn việc gì nữa không?”

Hạ Đàn sửng sốt.

“Không  không có việc gì.” Hạ Đàn do dự một lát mới xoay người.

Mới đi được một bước, như nghĩ ra cái gì, quay đầu chỉ vào chén canh cá trong tay Hàn Triệt, ”Anh nếu thích có thể gọi cho  lễ tân, em sẽ mang lên cho anh, phòng bếp còn rất nhiều.”

Hàn Triệt khách khí nói, “Được.”

Hạ Đàn lúc bày mới nuối tiếc xoay người, trong nháy mắt ánh mắt lơ đãng quét đến cơ bụng của anh, rắn chắc gợi cảm,quả thực so với người mẫu trên TV còn đẹp hơn.

Hạ Đàn tim đập mạnh, mặt cũng đỏ. Cô bụm mặt, vừa ngại ngùng vừa xấu hổ mà chạy về phòng.

Thiếu nữ tình đậu sơ khai, mùa xuân tới rồi. (*)

      (*) Chỗ này là thiếu nữ lần đầu biết yêu, mùa xuân tới ý chỉ tình yêu cũng tới, vì mùa xuân đại diện cho tình yêu (theo tớ hiểu).

Buổi tối, tất cả nhân viên khách sạn đều tới phòng ăn ăn cơm.

7 giờ, là lúc màn đêm bao phủ trấn nhỏ, khách trọ ở khách sạn hầu hết đều đi ra ngoài ngắm cảnh.

Ngoại trừ Hàn Triệt.

Anh không ra ngoài, cũng không xuống lầu ăn cơm.

“Hạ Đàn, con đang nhìn cái gì?” Mẹ Hạ thấy con gái mình ăn cơm mà liên tục nhìn lên lầu, cũng nhìn theo tầm mắt của cô vài lần, nhưng căn bản chẳng có gì.

Hạ Đàn cìn chưa trả lời, mấy người Tiểu Trương và Thanh Thanh đã len lén cười.

Dưới bàn, Hạ Đàn đá chân Thanh Thanh một cái.

Thanh Thanh lúc này mới nghẹn cười, cắm đầu ăn cơm.

Mẹ Hạ nhìn một vòng quanh bàn ăn, buồn bực nói, “ Mấy cháu đang cười gì thế, sao bác lại chẳng hiểu gì.”

Hạ Đàn gắp miếng thịt đặt vào bát mẹ, “Mẹ ăn đi.”

Mẹ Hạ nghi ngờ nhìn con gái mình, cảm thấy cô có chút kỳ lạ.

Hạ Đàn sợ mẹ biết tâm tư của mình, cũng không nhìn lên lầu nữa, cúi đầu, nghiêm túc ăn cơm.

Lúc ăn gần xong chợt nghe tiếng Thanh Thanh niềm nở hỏi, “Ngài muốn ra ngoài ạ?”.

Hạ Đàn ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Triệt đang đi xuống lầu.

Anh không mặc tây trang, chỉ mặc một áo sơ mi trắng, cổ  mở hai nút áo, cổ tay áo cũng xắn lên hai lần, trông bớt nghiêm túc, ngược lại có vẻ nhàn nhã.

Hạ Đàn nhìn thẳng vào anh.

Anh cũng nhìn cô, tầm mắt hai người giao nhau, nhưng chỉ sau một giây, anh dời tầm mắt, bước về phía cửa.

Hạ Đàn nhìn anh ra khỏi khách sạn, bưng chén cơm ăn vội ba miếng, sau đó đặt đũa lên bàn, chạy ra ngoài.

Mẹ Hạ ở phía sau hét lên: “Hạ Đàn, con đi đâu?”

Hạ Đàn đã ra đến cửa, lớn tiếng trả lời: “Con đi dạo bên ngoài.”

Hạ Đàn chạy khỏi khách sạn, nhìn thoáng qua đã thấy Hàn Triệt.

Anh đứng ở bờ sông, trên tay cầm điếu thuốc.

Hạ Đàn cúi đầu nhìn váy mình, vuốt vuốt cho thẳng nếp, sau đó mới chắp tay sau lưng, từ từ đi qua chỗ Hàn Triệt.

Hàn Triệt hút thuốc, khói thuốc màu trắng bị gió từ sông thổi bay.

Hạ Đàn còn chưa đến nơi, đã ngửi thấy mùi khói thuốc của anh.

Cô cong môi, đi lên phía trước đón gió, đứng bên cạnh Hàn Triệt.

“Anh ra ngoài sao không đi dạo?” Cô nghiêng đầu, nhìn Hàn Triệt cười.

Hàn Triệt rũ mắt nhìn cô, cô thay váy lụa màu lam nhạt, tóc dài mềm mại vẫn tùy ý thả trên vai, đôi mắt vẫn rĩ ràng mà linh động.

Hàn Triệt thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng phía trước, tay kẹp điếu thuốc, khẽ hút thật sâu.

Chậm rãi nhả khói ra, một lúc lâu, mới lại nhìn Hạ Đàn, “Trấn này có gì vui không?”

“Có ạ, đương nhiên là có!” Cô phấn khích, vô thức cầm lấy tay Hàn Triệt, “Em dẫn anh đi chơi nhé.”

Hàn Triệt nhìn cô một cái, mi mắt hơi rũ, ánh mắt dừng trên tay Hạ Đàn.

Bàb tay nhỏ trắng nõn mềm mại, không có móng tay, cũng không sơn móng tay, vô cùng sạch sẽ.

Hạ Đàn thấy Hàn Triệt nhìn xuống, ngạc nhiên mở to mắt, bỗng nhiên phản ứng lại, vội buông tay ra, có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi.”

Hàn Triệt ngước mắt nhìn cô, mắt đen nhánh thâm thúy, sâu không thấy đáy.

Trong nháy mắt kia, Hạ Đàn đối diện tầm mắt của anh, tim đập liên hồi.

Tác giả có lời muốn nói: Còn có chút tồn cảo~ (giữ lại bản thảo)

---

Đồng có lời muốn nói: Một ngày edit được hẳn hai chương, tự cảm thấy mình thật ngầu 😎😎😎.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro