Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Đàn nhận làm hướng dẫn viên du lịch cho Hàn Triệt, đưa anh đi lang thang quanh trấn, nhỏ giọng giới thiệu cho anh về lịch sử, phong tục cùng ẩm thực ở trấn Thiệu.

Trên đường đều là cô nói chuyên, giọng nói nhỏ nhẹ mà ngây thơ không ngừng vang lên bên tai, cũng không thấy phiền, ngược lại còn rất dễ nghe.
Nghe cô nói chuyện, giống như nghe nhạc.

“Hàn Triệt, anh có muốn ăn gì không?” Hạ Đàn chạy tung tăng đến phía trước, đột nhiên dừng lại, chỉ vào cửa hang ven đường, quay đầu nhìn Hàn Triệt nói: “Bánh táo tàu nhà này ăn đặc biệt ngon.”

Hàn Triệt đi qua, nhìn trước cửa hàng một cái, trước quầy bán có không ít người đang xếp hàng.

Anh giơ tay vuốt cần cổ sau đó mới nhìn Hạ Đàn nói: “Tôi không ăn đồ ngọt.”

“Nhưng ăn rất ngon đó.” Hạ Đàn có chút tiếc nuối, nhìn lên quầy hàng, bánh táo tàu nóng hầ hập thơm ngào ngạt, nhìn mà thèm muốn nuốt nước miếng.

“Em muốn ăn, anh chờ em nhé.” Hạ Đàn đi vào trong đám người, “Chú Cát, cháu mua mười đồng.”

Hạ Đàn không có khoác lác, người ở trấn nhỏ nàng đều biết.

Chú Cát đang lấy bánh giúp khách, nghe thấy âm thanh vui vẻ giòn giã, cười ha hả ngẩng đầu: “Đàn nha đầu hả, lại ra đây đi dạo.”

Hạ Đàncười tủm tỉm: “Vâng ạ.”

Chú Cát: “Bao giờ cháu khai giảng.”

Hạ Đàn trả lời: “Tháng 9 cháu đi.”

Thím Cát cũng tới, vừa trả tiền lẻ cho khách vừa cười nói cùng Hạ Đàn, “Lên đại học là có thể yêu đương, mau đưa bạn trai về cho chú thím nhìn cái nha.”

“Được ạ.” Hạ Đàn cũng không thẹn thùng, khóe miệng cong cong, theo bản năng quay đầu lại nhìn Hàn Triệt.

Hàn Triệt đứng bên ngoài đám đông, đang cúi đầu đốt thuốc.

Ban đêm gió thổi lớn, anh giơ tay che lửa không bị tắt.

Vừa mới định bật lửa, tựa hồ nhận ra có người đang nhìn mình, ngước mắt lên.

Hạ Đàn thấy anh nhìn qua, mắt cong cong, cười cười nhìn anh.

Hàn Triệt càng sửng sốt, động tác bật lửa dừng lại.

Tiếp theo liền thấy Hạ Đàn xách theo đồ ăn vui mừng chạy tới.

Anh im lặng hai giây, không kịp đem bật lửa vứt vào thùng rác liền cất vào túi quần.

Bánh táo tàu đựng trong túi giấy dai, Hạ Đàn mở túi như hiến vật quý, điểm tâm nóng hầm hập, nồng đậm mùi vị của táo tàu.

Hạ Đàn hai tay đưa túi cho Hàn Triệt, “Anh nếm thử.”

Hàn Triệt rũ mắt, “Tôi không ăn đồ ngọt, cô ăn đi.”

Nói xong quay người đi lên phía trước.

Hạ Đàn vội vàng chạy theo, đi bên cạnh anh, “Anh muốn đi dạo hồ sao, em có thể đưa anh đi.”

Cô ôm túi bánh ở một bên ngẩng đầu nhìn Hàn Triệt.

Anh tựa như không hứng thú gì, mắt nhìn chỗ khác.

Hạ Đàn nhìn theo tầm mắt của anh, thấy anh đang nhìn quán bar bên kia sông.

Khu du lịch không thể thiếu các quán bar, vừa đến tối đặc biệt náo nhiệt.

Hạ Đàn không muốn Hàn Triệt đi chỗ kia lắm, đó là thánh địa của những cuộc gặp gỡ tình cờ.(*)

         (*) chỗ này là diễm ngộ thánh địa.

Còn chưa kịp nghĩ ra lý do để không đưa anh đến đó, Hàn Triệt đã nói với cô: “Cô về đi, cảm ơn đã dẫn tôi đi dạo.”

Phía trước là cây cầu tự nhiên nối liền hai bên bờ sông. Phía bên này cầu là phố ăn vặt, đối diện chính là khu quán bar.

Hàn Triệt nói với cô một tiếng, liền đi lên cầu.

Hạ Đàn thấy anh đến bên kìa rồi, vội vàng chạy theo, “Anh muốn đi quán bar kia sao?

Hàn Triệt ừ một tiếng, “Cô về đi.”

“Anh đi quán bar làm gì nha.” Hạ Đàn sốt ruột, giọng nói cũng to hơn.

Hai người đứng trên cầu. Hàn Triệt nghiêng đầu nhìn cô.

Hạ Đàn có chút không vui, nắm váy, nhỏ giọng hỏi lại, “Anh đi quán bar làm gì?”

Hàn Triệt liếc cô, cười như không cười, “Đi quán bar ngoài uống rượu còn có thể làm gì?”

Hạ Dàn ngẩn người.

Hàn Triệt nhìn cô nói: “Cô về đi.” Nói xong liền đi xuống cầu.

Hạ Đàn lấy lại tinh thần, ôm Bánh táo tàu chạy thep sau.

Hàn Triệt dừng chân, nghiêng đầu nhìn cô. Hạ Đàn ở to đôi mắt tròn xoe, nhìn lên mắt anh, “Em…Em cũng muốn đi uống rượu.”

Hàn Triệt nhíu mày, “Đã đủ tuổi chưa?”

Hạ Đàn rất bất mãn chuyện Hàn Triệt hoài nghi cô nhỏ tuổi, lớn tiếng nói: “Em mười tám tuổi rồi.”

Nói xong cảm thấy chưa đủ, lại bổ sung thêm một câu, “Rất nhanh sẽ vào đại học.”

Hàn Triệt không nghĩ tới chỉ hỏi cô một câu đã trưởng thành chưa, Hạ Đàn liền kích động như vậy, anh chỉ cười không nói gì nữa, bước về phía trước.

Hạ Đàn chạy chậm hai bước, đi theo anh.

Hạ Đàn rất không thích quán bar đối diện cầu. Vừa ồn ào vừa hỗn loạn.
Vẫn là phố ăn vặt thích hợp với cô hơn.

Bên trong quán bar xa hoa trụy lạc, trên sân khấu có ca sĩ vừa đàn ghi-ta vừa hát, hát đến đoạn **, phía dưới gào lên cổ vũ.

Hạ Đàn bĩu môi: “Chẳng hay chút nào.”

Hạ Đàn tuy là người trấn Thiệu, nhưng cô rất ít khi tới đây, chỉ một tháng trước khi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, mấy chị em tốt nói phải chúc mừng cô, kiên quyết kéo cô tới quán bar này.

Lúc ấy ở bên trong nửa giờ, ngoài cảm thấy ồn ào đến đau đầu, không có chút vui vẻ nào, còn không bằng đi phố ăn vặt cô thích ăn một bữa no nê.

“Em tháng vừa rồi tới quán bar chơi.”

Hạ Đàn và Hàn Triệt ngồi ở một chiếc ghế dài dựa vào cửa sổ.

Hai người ngồi đối diện, Hạ Đàn nằm dựa vàn bàn, đột nhiên nhích đến trước mặt Hàn Triệt, đè nặng giọng nói, thần thần bí bí mà nói: “Chỗ này rất loạn.”

Hàn Triệt rót rượu vào ly, nghe Hạ Đàn nói, cười một chút, không để ý hỏi: “Phải không?”

Hạ Đàn nghiêm trang gật đầu, nhìn chằm chằm Hàn Triệt nói: “Lân trước em ở bên trong mới nửa giờ, đã có vài người con trai đến gần tìm em.”

Hàn Triệt buông chai rượu, chén rượu bưng lên hơi lung lay.

Nghe thấy Hạ Đàn nói, không khỏi giương mắt, khóe môi gợi lên tia cười nhạt, “Phải không.”

Hạ Đàn gật đầu, cực kỳ nghiêm túc mà nói: “Đúng vậy, có vài người.”

Hàn Triệt khẽ cười, bưng ly rượu lên uống.

“Bọn họ tuy không nói rõ, nhưng em biết, bọn họ chính là nghĩ muốn lên giường với em.”

“Phụt---“ Lời Hạ Đàn nói không dọa chết người thì không thôi, Hàn Triệt vừa uống một ngụm rượu, thiếu chút nữa bị sặc.

Rượu lạnh lẽo nghẹn lại trong cổ họng, anh nắm tay đặt trên môi, ho lấy ho để.

Hạ Đàn vội đứng lên, tay trái chống lên bàn, nghiêng người về phía hàn triệt, tay phải đặt sau lưng anh, nhẹ nhàng vỗ: “Anh làm sao vậy?”

Hàn Triệt lắc đầu, cầm tay cô kéo ra.

Hạ Đàn theo đó liền ngồi xuống ghế.

Hàn Triệt bị sặc nửa ngày, cuối cùng mới đỡ, lúc này mới nghiêm túc nhìn Hạ Đàn.

Thấy Hạ Đàn nằm xuống bàn, vẻ mặt hoang mang nhìn anh, muốn nói gì đó, lại cảm thấy buồn cười, vừa cười vừa trêu cô: “Tuổi còn nhỏ mà hiểu được không ít.”

Hạ Đàn nhíu mày, nhấn mạnh, “Em đã mười tắm."

Hàn Triệt nhíu mi: “Hử?"

Hạ Đàn nghiêm túc nói: “Em, tuổi đã lớn rồi.”

Hàn Triệt nhìn khuôn mặt nhỏ của Hạ Đàn ra vẻ nghiêm túc, không khỏi cười cười, lắc đầu, bưng chén lên uống rượu.

Hạ Đàn thấy anh không trả lời mình, bĩu môi, cúi đầu cắn ống hút.

Cô thật ra không thích uống rượu chút nào, cho nên vừa rồi lúc Hàn Triệt hỏi cô uống gì, cô quyết đoán chọn một ly nước chanh.

Hạ Đàn cắn ống hút, đôi mắt tròn đảo đảo.

Đột nhiên, cô mở to hai mắt, nhìn chằm chằm phía đối diện.

Một người phụ nữ trang điểm siêu đậm, dây lưng đen, mặc quần bó sát nóng bỏng, bưng chén rượu đi thẳng về phía Hàn Triệt.

Hạ Đàn lập tức ngồi ngay ngắn, cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương.
Người phụ nữ kia quả nhiên đến tìm Hàn Triệt.

Cô ta đến trước mặt Hàn Triệt, tay đặt lên vai anh, cười đến mị hoặc, “Soái ca, làm chén giao lưu.”

Hàn Triệt nhìn cũng không nhìn cô ta một cái, mặt không biểu cảm mà gạt tay cô ta ra, cầm chén rượu tiếp tục uống.

Người phụ nữ kia sửng sốt hai giây, đại kháo là ý thức được mình chạm phải cây đinh, ngượng ngùng rời đi.

Phụ nữ thường xuyên đi bar, liếc một cái là có thể nhìn ra người đàn ông nào có thể thông đồng với người không thể chạm vào.

Người đàn ông anh tuấn lạnh nhạt trước mắt này hiển nhiên là người sau.

Hạ Đàn thấy Hàn Triệt từ chối người phụ nữ kia, trong lòng ngay lập tức rạo rực, tiếp tục vui sướng cắn ống hút của cô.

Uống uống, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Hàn Triệt, “Sao anh không làm quen vói cô ta?”

Hàn Triệt nhìn cô một cái, hỏi lại “Vì sao tôi phải kết bạn với cô ta?”

Hạ Đàn sửng sốt, ừ nhỉ, vì cái gì nha.

Hàn triệt cầm chai rượu rót vào ly, đôi mắt nhìn chất lỏng đổ ra từ chai, nhàn nhạt nói, “Tôi chỉ đến uống rượu.”

Hạ Đàn nghe xong tâm tình vui sướng, đôi mắt lặng lẽ cong thành trang non.

Hại người ở quán bar một giờ, lúc trở về đã là 10 giờ.

Lúc hạ Đàn và Hàn Triệt trở về khách sạn, Thanh Thanh đứng dậy, mặt đầy tươi cười hỏi Hàn Triệt, “Hàn tiên sinh chơi thật vui.”

Hàn Triệt ừ một tiếng, nói: “Hướng dẫn viên không tồi.”

Hạ Đàn ngẩn ra, lập tức sững sờ.

Đến khi lấy lại tinh thần, Hàn Triệt đã đi lên lầu.

Giọng nói từ phía trên vọng xuống, “Sáng mai đưa tôi ra ngoài tìm ngươi.”

Hạ Đàn nhớ tới bức ảnh kia, lúc lâu sau mới gật đầu, “Đã biết.”

Trên lầu có tiếng đóng cửa.

Hạ Đàn có chút rối rắm. Người trên hình cô có thể lập tức tìm được giúp anh, vấn đề là, tìm được người rồi, có phải anh sẽ đi không?

Cô đang trầm tư suy nghĩ, Thanh Thành lại đẩy đẩy bả vai cô, cười mờ ám, “Hướng dẫn viên Hạ, người ta có gửi cậu phí du lịch không nha?”

Hạ Đàn hoàn hồn, đắc ý hếch cằm, “Anh ấy mời tớ uống nước trái cây.”

Nói xong, xách váy, vô cùng cao hứng chạy lên lầu.

Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Đàn mắt lấp lánh: Em đáng yêu như vậy, anh không muốn suy nghĩ sao?
Hàn Triệt:…

---
Huhu mấy ngày liên tục gõ chữ rồi, đau tay quá đi, mai nghỉ một buổi nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro