Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tám giờ sáng hôm sau, Hàn Triệt xuống lầu, liếc mắt liền nhận ra Hạ Đàn.

Hôm nay cô mặc váy màu vàng nhạt, đầu búi tóc đáng yêu, cả người tràn ngập hơi thở thanh xuân.

Lúc này là thời điểm ăn sáng, Hạ Đàn đang bưng chiếc khay gỗ quanh phòng ăn, đưa đồ ăn cho khách, mỗi lần đều tủm tỉm cười: “Mời ngài dùng bữa.”

Hạ Đàn mặc váy màu vàng nhạt đứng giữa đám người, đôi mắt cong cong cười.

Hàn Triệt nhìn cô, không biết sao nghĩ tới vịt con, cũng là màu vàng.

Hạ Đàn bưng cho khách một đĩa bánh bao chiên, mười phần tự hào giới thiệu: “Đây là món tủ của mẹ cháu, ăn đặc biệt ngon, sẽ không tìm được ở bên ngoài đâu.”

Bốn cái bánh bao nóng hầm hập, trên mặt mỗi cái đều rắc mè đen cùng hành lá xanh mướt, mùi thơm nức mũi.

Một người khách đến, kéo ghế phát ra tiếng vang.

Hạ Đàn nghe theo âm thanh phát ra, đôi mắt lập tức sáng lên, vui vẻ bưng khay chạy tới, “Anh xuống rồi.”

Hàn Triệt ngồi dựa vào cửa sổ, nghe vậy ừ một tiếng, “Có gì ăn sáng giới thiệu sao?”

Hạ Đàn lập tức gật đầu, “Có có có. Anh chờ chút, em sẽ tới ngay.”

Hàn Triệt ngẩng đầu, còn chưa kịp nói tiếp, chỉ nhìn thấy một mảnh màu vàng nhạt, trong nháy mắt liền chạy tới phòng bếp, so với con thỏ còn nhanh hơn.

Hàn Triệt lắc đầu cười, thu hồi tầm mắt.

Xoay chiếc chén trên đĩa, cầm ấm trà rót vào chén của mình.

Hạ Đàn đi phòng bếp đem cho Hàn Triệt một bát cháo kê nóng kê nóng hầm hập, lại thêm bốn cái bánh bao chiên, suy nghĩ thêm, sợ không đủ, lại lấy thêm bốn cái nữa.

Đặt mấy cái đĩa trên khay, đang muốn bưng ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy bánh xèo mẹ cô vừa nướng, thơm đến cô sắp chảy nước miếng, vì thế vội vàng gắp một chiếc vào đĩa.

Mẹ Hạ nhìn khay Hạ Đàn đang cầm một cái, cả khay ngập tràn đồ ăn.

Bà tưởng khách hàng gọi, cũng chưa nói gì, chỉ là thấy Hạ Đàn bưng khay chạy ra ngoài, dặn dò cô: “Con chậm một chút, cẩn thận không ngã.”

“Con biết rồi.”

Mẹ Hạ nhìn bóng lưng con gái mình, lắc đầu cười: “Đều sắp thành người lớn, còn lỗ mãng như vậy.”

Hạ Đàn trở lại phòng ăn, lập tức đi đến trước mặt Hàn Triệt.

Cô đặt khay lên bàn, sau đó đem từng cái đĩa ra ngoài.

Chén gạo kê cô lấy kia, sợ Hàn Triệt không đủ ăn, cố ý múc đầy một chén, còn nóng hầm hập.

Cô đưa tay bưng, bởi vì đầy quá mà suýt rớt ra ngoài.

“Để tôi.” Hàn Triệt sợ cô đổ vào tay, lên tiếng ngăn cản, tự mình bưng chén cháo kia đến trước mặt.

Hạ Đàn cười hắc hắc, lại vội mang hai đĩa bánh bao tới: “ Đây là mẹ em tự mình chiên, ăn đặc biệt ngon.”

Hàn Triệt ừ một tiếng, thuận miệng hỏi, “Hết bao nhiêu tiền?”

Hạ Đàn nhìn xung quanh một lượt, sau đó cúi người, nhỏ giọng nói với Hàn Triệt: “Không cần trả tiền.”

Hàn Triệt trước giờ đều ở khách sạn cao cấp, bữa sáng đều được miễn phí, đưa đến tận phòng, nghe Hạ Đàn nói, cũng không nghĩ nhiều.

Hạ Đàn đặt phần bánh còn lại ra, nói: “Cái này là vừa mới nướng xong, ăn cũng rất ngon.”

Hàn Triệt gật đầu, “Cảm ơn.”

Anh cầm muỗng quấy trong chén cho bớt nóng, qua một lát mới múc một muỗng, thong thả ăn.

Hạ Đàn đứng ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ Hàn Triệt ăn, ấn tượng đối với anh không khỏi càng tốt.

Anh ăn cơm rất an tĩnh, thoạt nhìn chính là người có tu dưỡng.

Không giống những nam sinh trường cô, một đám ăn cơm giống như sói đói vồ mồi.

Hàn Triệt không quen khi ăn cơm có người đứng nhìn, nhưng mà Hạ Đàn vẫn luôn đứng ở bên cạnh không đi, anh trầm mặc một lát, rốt cuộc vẫn ngẩng đầu nhìn cô, “Hạ tiểu thư còn có việc gì sao?”

Hạ Đàn còn đang đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp của mình, đột nhiên nghe Hàn Triệt kêu, lúc này mới giật mình phục hồi tinh thần, “A, không…không có việc gì.” Cô bưng khay, nhìn Hàn Triêt nói, “Anh cứ ăn từ từ, có yêu cầu gì lại gọic em.”

Nói xong, quay đầu chỉ hướng quầy tiếp tân, “Em ở quầy bên kia.”

Hàn Triệt ừ một tiếng, đáp, “Được.”

Hạ Đàn cong cong mắt, ôm khay vui mừng chạy tới quầy bên kia.

Trên thực tế, Hạ Đàn chuẩn bị quá nhiều đồ ăn cho Hàn Triệt.

Ngày thường ở nhà đều ăn thanh đạm, nhìn đồ ăn dầu mỡ vậy cũng không có cảm giác ngon miệng.

Nhưng thật ra chén cháo kê này còn rất hợp khẩu vị của anh.

Cháo uống được một nửa, đột nhiên nghe bàn bên hô một tiếng, “Thanh toán.”

“A, đến đây.” Tiểu Trương đang lau bàn, nghe tiếng gọi thanh toán liền vội chạy tới.

Hàn Triệt không khỏi sửng sốt, nghiêng đầu hỏi bàn bên cạnh, “Bữa sáng không phải được miễn phí sao?”

Người đàn ông bàn bên nói, “Sao có thể nha, nhà hàng này thu phí dịch vụ, không bao gồm bữa sáng.”

Hàn Triệt ngẩn ra, nhìn bữa sáng trước mặt mình.

Vài phút trước, Hạ Đàn còn nói với anh một cách chắc chắn, miễn phí, không cần trả tiền.

Anh không khỏi nhíu mi, nhìn chằm chằm bánh bao chiên trên bàn, sau một lúc, lại tặc lưỡi một tiếng.

Tiểu Trương thanh toán cho bàn bên cạnh xong, Hàn Triệt gõ bàn một cái, nói: “Bàn tôi cũng thanh toán.”

Tiểu Trương sửng sốt, ngay sau đó liền hướng phía quầy tiếp tân gọi, “Hạ Đàn, cậu lại đây.”

Hạ Đàn đang cùng Thanh Thanh thử màu thỏi son mới mua, nghe Tiểu Trương gọi, nhìn lại, thấy Tiểu Trương đứng cạnh Hàn Triệt, cô lập tức ném son, chạy nhanh như thỏ tới, “Sao vậy? Có phải hay không chưa đủ, phòng bếp còn___”

“Thanh toán tiền.” Hàn Triệt ngắt lời cô.

Hạ Đàn sửng sốt, nhìn Hàn Triệt nói: “Không cần trả tiền nha.”

Hàn Triệt ngước mắt nhìn cô, “Tôi thấy những người khác đều trả tiền.”

Hạ Đàn à một tiếng, mắt sạch sẽ nhìn Hàn Triệt nói, “Đây là em mời anh.”

Hàn Triệt rút tờ một trăm đồng ra, đặt lên bàn, sau đó đứng lên, “ Mở cửa làm ăn buôn bán, mời mỗi người khách một bữa, kinh doanh này có cần làm nữa không.”

Nói xong liền đi ra ngoài.

Hạ Đàn nhìn chằm chằm bóng lưng anh, sau một lúc lâu mới hét lên, “Em là vì hôm qua anh mời em nước trái cây, cho nên mới mời anh.”

Hàn Triệt không đáp, đi thẳng ra cửa.

Hạ Đàn nhìn từ cửa sổ, Hàn Triệt lại ra bờ sông hút thuốc.

Cô nhìn đồ ăn dư lại trên bàn, không khỏi bĩu môi, tức giận nắm chặt váy.

Tiểu Trương đồng tình mà khoác vai cô, thở dài nói, “Vị Hàn tiên sinh này tựa hồ cũng không để ý tình cảm của cậu lắm.”

Hạ Đàn mím môi, đi nhanh ra bên ngoài.

Hàn Triệt còn đứng ở bờ sông, Hạ Đàn lập tức bước đến chỗ anh.

Hàn Triệt thấy cô lại đây, nhìn cô thấp giọng nói, “Hết bận rồi?”

Hạ Đàn ừ một cái, nhìn anh chằm chằm.

Hàn Triệt dập thuốc, ngay sau đó ném tàn thuốc vào thùng rác.

“Đi thôi.” Nói rồi liền đi phía trước.

Hạ Đàn đuổi theo anh, “ Đi đâu?”

Hàn Triệt dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô, “ Đưa tôi đi tìm người, quên rồi à?”

Hạ Đàn không quên, cô chỉ đơn giản là không muốn dẫn anh đi tìm mà thôi.

Nhưng anh đều đã nói rõ, cô cũng chỉ gật đầu, “ Em dẫn anh đi.”

Cô đi trước dẫn đường, Hàn Triệt sóng vai bên cạnh.

Lúc này vẫn còn sớm, các du khách phần lớn vẫn chưa đi ra ngoài dạo chơi, trấn nhỏ rất hiếm khi an tĩnh.

Hạ Đàn và Hàn Triệt sóng vai mà đi, gió thổi từ sông vào, thổi tóc mái bên thái dương Hạ Đàn, cô giơ tay tùy ý vén đến sau tai, hỏi Hàn Triệt, “Anh lần này là đặc biệt tới trấn Thiệu tìm người sao?”

Hàn Triệt ừ một tiếng, mắt nhìn thẳng phía trước.

Hạ Đàn nghiêng đầu nhìn anh, “Người trong anh là gì của anh.”

“Này không liên quan đến cô.”

Hạ Đàn choáng váng, cúi đầu quệt miệng.

Người Hàn Triệt muốn tìm là bà Lưu, tờ giấy chứng nhận cũ kỹ kia lấy ra tới, cô liền lập tức nhận ra.

Bà Lưu không sống ở trên trấn, đương nhiên bọn họ tìm không thấy.

Hơn nữa, bà Lưu hàng năm ở trong nhà, không thường ra cửa, người quen biết bà không nhiều lắm.

Hạ Đàn tính toán một chút.

Bà Lưu ở thôn Tây ngoài trấn, cách thị trấn nửa giờ đi lại, đường xi măng trong thôn còn chưa làm xong, trên đường đều là sỏi đá, gồ ghề lồi lõm, rất không bằng phẳng.

Từ thôn Đông đến thôn Tây, còn đi qua một cái bờ ruộng.

Bờ ruộng rất hẹp, chỉ có một người đi qua được.

Hạ Đàn xách váy dẫn đường phía trước, Hàn Triệt đi theo cô.

Nhưng mà càng đi càng cảm thấy không đúng.

Theo như anh biết, bà hẳn là sống ở trong trấn Thiệu, Hạ Đàn lại đưa anh ra ngoài trấn.

Anh nhìn chằm chằm bóng lưng Hạ Đàn, không khỏi nhăn mi, vừa định hỏi cô muốn đùa cái gì, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng “Ai da”.

Hạ Đàn không cẩn thận dẫm lên hòn đá, trẹo chân rồi.

Cô đau đến lập tức ngồi xuống, theo bản năng nhìn mắt cá chân.

Cô duỗi tay ấn xuống, tức khắc nhăn mi.

Đau quá.

Hàn Triệt đi đến bên cô, từ trên cao nhìn xuống, “ Không có việc gì chứ?”

Nói là quan tâm, giọng điệu lại mười phần lạnh nhạt.

Nhưng Hạ Đàn cũng không nghe tới, cô gật gật đầu, “Trẹo rồi, anh đỡ em với.”

Cô còn cúi đầu xoa mắt cá chân, một tay khác duỗi về phía Hàn Triệt.

Nhưng mà đưa tay cả nửa ngày, Hàn Triệt lại không kéo cô.

Hạ Đàn ngẩn người, ngẩng đầu.

Cái nhìn này, liền đối diện một đôi mắt lạnh nhạt.

Hạ Đàn không khỏi sững sờ, nghi hoặc nhìn Hàn Triệt, “Làm sao vậy?”

Hàn Triệt đã hơi mệt, nói thẳng, “Hạ Đàn, tôi không có thời gian chơi đùa với cô, cô có thể giúp đỡ, nếu không tôi liền tự mình tìm. Cô cũng đừng làm trò trước mặt tôi, nếu cô muốn tiền công, không thành vấn đề, cô cứ ra giá…”

“Ý anh là gì!” Hạ Đàn nghe được lời này, đột nhiên đứng dậy, sinh khí mà trừng mắt nhìn Hàn Triệt, có chút kích động nói: “Ai cần tiền của anh! Ai hiếm lạ gì tiền của anh! Không phải tôi đang đưa anh đi tìm người sao?”

Hàn Triệt nhíu mày, rũ mắt, ánh mắt dừng trên chân cô.

Ánh mắt kia như đang nói, cô giả vờ, đang đùa cợt anh.

Hạ Đàn ghét nhất người khác nói oan cho mình, tức muốn khóc, “Tôi chính là bị trẹo chân! Anh không muốn đỡ cũng không cần đỡ, anh hung dữ cái gì?”

Hàn Triệt cau mày, nhìn cô.

Hạ Đàn đột nhiên cảm thấy anh thật đáng ghét, xoay người, chạy về phía trước.

Hàn Triệt thấy cô chạy còn nhanh hơn thỏ, mày nhíu càng chặt.

Còn nói không phải giả vờ.

Dối trá đầy mình.

Hạ Đàn lúc trước đi chậm, chỉ là muốn cùng Hàn Triệt ở chung nhiều một chút.

Lúc này cũng một chút cũng không muốn, cô chạy đến nhà bà Lưu, gõ gõ cửa, “Bà Lưu, là cháu! Tiểu Đàn!”

“Ai, tiểu Đàn tới.” Bên trong truyền đến một giọng nói hiền lành. Một lúc sau, cửa liền mở ra.

Ngôi nhà nông thôn cũ, có một khoảng sân nhỏ bên trong cánh cửa gỗ, trong sân có một cái giếng, trồng một ít hoa cỏ, có một chú chó con đáng yêu, còn có mấy con gà.

Bà Lưu tóc trắng, mặc một cái áo vải cotton màu xanh đậm, quần màu đen, chân đi đôi giày vải màu đen.

Mặc dù đơn giản nhưng rất sạch sẽ.

Hạ Đàn nắm tay bà, chỉ Hàn Triệt bên cạnh nói, “ Bà, hôm nay không phải cháu tìm người, là anh ta tìm người.”

Khi nói chuyện, đều không nhìn Hàn Triệt một cái, nói xong liền buông tay bà, nói: “ Cháu còn có việc, cháu đi về trước nhé bà!”

Dứt lời, quay đầu chạy về hướng lúc trước đến, khi đi qua Hàn Triệt cũng không thèm liếc anh một cái.

Hạ Đàn chạy nhanh về nhà, tóc rối loạn, giày vải màu trắng cũng đầy bùn dơ.

Cô vừa vào cửa, Thanh Thanh liền ngẩng đầu, chỉ thấy một mình Hạ Đàn, nhìn về phía sau cô, “Hàn tiên sinh đâu? Không phải cậu ra ngoài cùng anh ta sao?”

Hạ Đàn đi lên lầu, “Không cần nhắc đến anh ta, tớ không thích.”

Thanh Thanh và Tiểu Trương nhìn nhau, trong mắt hai người đều tràn đầy tò mò.

Thanh Thanh hỏi, “Làm sao thế? Anh ta bắt nạt cậu à?”

Hạ Đàn không nói lời nào, đi thẳng lên lầu ba.

Trở lại phòng, Hạ Đàn ngồi xuống giường, cời giày kiểm tra chân mình.

Không xem còn tốt, vừa thấy liền hỏng rồi.

Vừa rồi cô chỉ nghĩ chạy nhanh về, vẫn luôn chịu đựng cơn đau, lúc này toàn bộ mắt cá chân đều sưng lên.

Cô nhíu nhíu mày, nhỏ giọng mắng một câu “Thật xui xẻo”.

Không nghĩ đến Hàn Triệt nói cô đùa giỡn, lại nói cô muốn tiền của anh, tức giận đến không nhịn được, cầm gối đầu, hung hăng ném lên giường.

Ai thèm hiếm lạ tiền của anh ta!

Hạ Đàn ở trong phòng một lát, dùng nước lạnh, đắt chân, kết quả đắp nửa mày một chút tác dụng cũng không có, mắt cá chân cô đã sưng lên như móng heo rồi.

Hạ Đàn nghĩ thầm hỏng bét rồi, vội vàng xỏ dép lê, khập khiễng xuống lầu.

Thanh Thanh đang đăng ký cho khách ở mới, ngẩng đầu thấy Hạ Đàn khập khiễng đi xuống, vội vàng hỏi: “Cậu làm sao vậy? Đang yên lành sao lại thành người què vậy?”

Tiểu Trương đi qua đỡ cô, “ Cậu cái người này, ra cửa một chuyến sao lại bị thương rồi?”

Hạ Đàn nói, “Dẫm vào hòn đá, trẹo một chút, cậu lấy giúp tớ lọ rượu thuốc lại đây.”

Tiểu Trương đỡ Hạ Đàn ngồi lên ghế xong, xoay người đến quầy tìm rượu thuốc.

Hạ Đàn ngồi trên ghế, một chân đặt trên ghế khác.

Tiểu Trương cầm rượu thuốc tới, đưa cho cô, “Được chưa?

Cô ngồi xổm xuống, nhìn mắt cá chân Hạ Đàn sưng đỏ hết, nhíu mày, “Cậu đây là dẫm vào hòn đá gì, chân sưng như móng heo hết.”

Hạ Đàn vừa đổ rượu thuốc ra bông vừa không để ý nói, “Trẹo xong lại chạy một lúc.”

Tiểu Trương trợn trừng mắt, “Chân trẹo cậu còn chạy, cậu không đau à?”

“Ai, cậu không cần lo cho tớ, bận thì đi đi.” Hạ Đàn đặt bông thấm rượu thuốc xoa lên mắt cá chân đã sưng đỏ, không nặng không nhẹ xoa.

Trong sảnh khách sạn ngập tràn mùi rượu thuốc, Hàn Triệt vừa tới cửa đã ngửi thấy.

Vừa bước vào liền nhìn thấy Hạ Đàn đang ngồi ở ghế bên cạnh cầu thang.

Thị lực của anh rất tốt, nhìn thoáng qua liền thấy mắt cá chân sưng đỏ của Hạ Đàn, cô đang tự mình xoa thuốc.

Anh không khỏi ngẩn ra.

Thì ra vừa nãy thật là bị trẹo chân.

Anh đi qua chỗ cô ngồi, cúi đầu nhìn, mày không khỏi nhíu lại, “Sao lại nghiêm trọng thế?”

Hạ Đàn giật mình ngẩng đầu, đối diện ánh mắt Hàn Triệt. Nhớ đến vừa rồi cô có ý tốt dẫn anh đi tìm người, anh còn hung dữ với cô, còn dùng loại ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, khuôn mặt nhỏ tức khắc căng ra, “Không liên quan đến anh!”

Cô đậy nắp lọ rượu thuốc, xỏ dép lê đứng dậy, sau đó cầm chai rượu lên, xoay người khập khiễng lên lầu.

Hàn Triệt theo sau, cầm chặt tay cô, Hạ Đàn như bị điện giật, lập tức né tránh.

Hàn Triệt: “…… Tôi đỡ cô.”

Hạ Đàn mím môi, “ Tôi tự đi được.”

Hàn Triệt đứng ở chỗ đó, nhìn chằm chằm dáng vẻ Hạ Đàn khập khiễng, đột nhiên cảm thấy đau đầu.

Ai, tiểu nha đầu còn chưa hảo hống(*).

  (*) Chữ hống thì tớ biết, như kiểu dỗ dành hoặc tranh cãi gì đó, mà k biết chỗ này dịch như nào cho xuôi

Tác giả có lời muốn nói: Hàn tổng, những ngày hảo hống còn ở phía sau ~~~~

-----

Chương này dài thật ~^•^~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro