Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm ăn cơm chiều, Hạ Đàn mới khập khiễng từ trên lầu xuống.

Ba Hạ vừa mới đi tiếp khách về, lúc này mới thấy con gái. Thấy cô bước đi khập khiễng, mở to mắt kinh ngạc, “Chân con làm sao thế này?”

Hạ Đàn nhìn Hàn Triệt đang ngồi bên cửa sổ ăn cơm chiều, khuôn mặt nhỏ bạnh ra nói: “Bị chó cắn!”

Hàn Triệt đang uống nước, thiếu chút nữa là sặc, tay đặt cạnh khoé môi, liên tục ho vài tiếng.

Hạ Đàn thấy anh sặc, trong lòng cuối cùng thoải mái, vui vẻ nhếch miệng cười.

Khập khiễng xuống lầu, thời điểm đi qua người Hàn Triệt, còn cố ý dùng chân không bị thương dùng sức dẫm chân Hàn Triệt.

Hàn Triệt ngẩng đầu, nhìn cô chằm chằm.

Hạ Đàn ai nha một tiếng, hai mắt vô tội mở to, tỏ vẻ xin lỗi mà nói: “Thực xin lỗi Hàn tiên sinh, tôi không có cố ý dẫm lên chân anh.”

“...”

Đổi lại là người khác, Hàn Triệt chắc chắn đã sớm đen mặt. Không, căn bản là không ai dám làm như vậy với anh.

Nhưng mà ai bảo Hàn Triệt vừa mới oan uổng con gái nhà người ta, giờ phút này bị trả thù cũng chỉ như người câm ăn phải hoàng liên(*), mười phần rộng lượng mà nói: “Không sao.”

Hạ Đàn hừ một tiếng, xoay người đi thẳng.

Hàn Triệt: “...”

Cái bàn ăn lớn của nhân viên trong tiệm ở phía đối diện bàn Hàn Triệt ngồi.

Hạ Đàn đi đến rồi ngồi xuống, mẹ Hạ cúi đầu xem chân cô, “Sưng to như vậy à? Có đau xương cốt gì không? Nếu vẫn sưng như thế thì đến gặp bác sĩ đi, đừng để nghiêm trọng hơn.”

Lúc này Hạ Đàn xỏ tất, chân đi dép lê, vốn là bàn chân nho nhỏ, lúc này sưng như cái bánh bao.

Ba Hạ cũng vội vàng nói, “Đúng đúng, ăn cơm xong liền đi bệnh viện, nhìn một chút xem dùng thuốc gì.”

Hạ Đàn gật đầu, nói: “Lát con tự đi.”

Mẹ Hạ nói: “Mình con đi như thế nào, để Thanh Thanh đi cùng.”

Thời điểm ăn cơm chiều, trong khách sạn rất bận, mẹ Hạ không rời đi được, đành để Thanh Thanh đi cùng cô.

Hạ Đàn đáp một tiếng, “Con biết rồi.”

Cơm nước xong, Thanh Thanh liền đỡ Hạ Đàn, định đến hiệu thuốc của bác sĩ Hà phía bên kia sông nhìn một chút.

Lúc này Hạ Đàn mới cảm thấy đau, cô chính là rất sợ chết, nếu là càng nghiêm trọng hơn thì hỏng rồi.

Mới từ tiệm g ra, liền nghe thấy một giọng nói, “Cô Hạ”.

Hạ Đàn hơi sửng sốt, nghiêng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Hàn Triệt đứng ở dưới mái hiên bên phải khách sạn, dựa lưng vào tường, một tay đút túi quần, nhìn chằm chằm cô.

Hạ Đàn banh khuôn mặt nhỏ, trừng mắt nhìn anh,

“Anh đang làm gì vậy?”

Hàn Triệt liếc cô một cái, đi tới, lại nói với Thanh Thanh, “Cô đang vội, để tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.”

Hạ Đàn còn đang tức giận, ngoài miệng vẫn không buông tha, “Không cần anh đưa đi, không cần ở chỗ này giả làm người tốt.”

Nhưng mà Hàn Triệt căn bản không phải là hỏi ý kiến cô, trực tiếp cầm tay cô, đi về phía trước, “Mắng tôi là chó, lại còn dẫm lên chân tôi, cô cái người này nháo vẫn chưa đủ sao?”

Hàn Triệt sức lực lớn, Hạ Đàn tựa con vịt vàng bị anh xách đi. Cô lại càng bực mình, đẩy đẩy anh, “Anh buông ra, tôi tự mình đi.”

Hạ Đàn tránh nửa ngày, lúc đến trên cầu,rốt cuộc Hàn Triệt cũng thả tay ra.

Tay Hạ Đàn bị nắm đến đau, nhếch mi nhìn anh, “ Có ai đỡ người như anh sao?”

Hàn Triệt liếc mắt nhìn cô, “ Tôi cẩn thận đỡ, cô sẽ thành thật đi theo sao?”

Anh thật chưa từng thấy qua đứa bé nào như vậy, có chút việc nhỏ liền thù dai.

Hạ Đàn buồn bực mà ngồi lên thành cầu, đầu quay sang một bên, mím môi không nói lời nào.

Hàn Triệt đứng đối diện Hạ Đàn, mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm.

Qua một lát, Hạ Đàn mới mở miệng, “Tôi ghét nhất người khác oan uổng tôi, tôi đã đồng ý giúp anh nhất định sẽ giúp, tôi mới không cần cái gì mà thù lao, tôi không phải loại người như vậy. Tôi lúc ấy chính là mang anh đi tìm bà Lưu, chân tôi thực là bị trật, tôi mới không cần làm trò với anh.”

Hàn Triệt đứng ở đối diện, nhìn chằm chằm Hạ Đàn trong chốc lát. Vẻ mặt cô đầy ủy khuất, mím môi nhìn chằm chằm hướng khác.

Đáy lòng Hàn Triệt khẽ than một tiếng, một lúc lâu sau, rốt cuộc nói ra một câu, “Thật xin lỗi, là tôi oan uổng cô.”

Hạ Đàn sửng sốt, lúc này mới quay đầu lại, một lát sau mới nói, “Không sao cả.”

Tính Hạ Đàn thẳng thắn, thời điểm tức giận là thực tức giận, nhưng chỉ cần đối phương xin lỗi cô, cô liền coi như không có gì.

Cô đưa tay cho Hàn Triệt, nhìn anh, “Anh đỡ em xuống.”

Hàn Triệt liếc mắt nhìn cô một cái, cười ra tiếng, “Mới vừa không phải là không cho ai đỡ sao.”

Hạ Đàn “Mới vừa còn không có nguôi giận.”

Hàn Triệt: “.......”

Chân Hạ Đàn bị thương không phải là nhẹ, nhưng cũng không nghiêm trọng, bác sĩ cầm rượu thuốc xoa huyệt vị cho cô một lát, lại đưa cô túi thuốc, sau cùng băng bó chân cô thành như móng heo.

Hạ Đàn có chút buồn bực nhìn chân mình, hỏi bác sĩ, “Ông Trương, chân cháu như này thì bao giờ mới khỏi nha? Cháu sắp vào đại học rồi.”

Cô còn muốn đi giày cao gót đây.

Vị bác sĩ già thong thả nói: “Thương gân động cốt một trăm ngày, cứ từ từ dưỡng thương.”

Hạ Đàn kêu lên, “Phải một trăm ngày? Trời ơi!”

Không đi giày cao gót cũng không nói, cô còn phải mang theo cái móng heo này đến báo danh ở đại học???

Hạ Đàn đều muốn khóc, cô sao lại xui xẻo như vậy aaaaaaa.

Đột nhiên nhớ tới cái gì, nhịn không được nghiêng đầu sang một bên trừng mắt nhìn đầu sỏ gây tội, “ Đều là anh làm hại.”

Hàn Triệt không thể hiểu được tự dưng phải cõng một cái nồi(*), nhíu mi, “Không phải tự cô ngã sao?”

Hạ Đàn “Em là vì giúp anh tìm bà Lưu!”

Hàn Triệt: “....”

Thời điểm trở về, trời đã tối hẳn.

Cảm xúc bi thương của Hạ Đàn tới cũng nhanh đi cũng nhanh, chân dù sao cũng bị thương rồi, cô cũng không có cách nào, nói không chừng còn có thể trốn được một tháng huấn luyện quân sự đâu.

Cứ tưởng tượng như vậy, đột nhiên cao hứng vô cùng.

Thời điểm cùng Hàn Triệt về khách sạn, cao hứng hỏi anh, “Anh tìm bà Lưu làm gì thế? Bà ấy là người nào của anh?”

Hàn Triệt suy nghĩ một lát, trả lời cô, “Người thân”.

Hạ Đàn dừng  chân, khiếp sợ nhìn anh, “Là thật á?”

Hàn Triệt ừ một tiếng.

Hạ Đàn há hốc miệng, kinh ngạc đến nửa ngày ; không nói ra lời.

“Bà Lưu không phải là không có con cái sao? Anh như thế nào là…”

“Cô hỏi nhiều quá.” Hàn Triệt không muốn nhiều lời, ngắt lời cô, “Đây không phải việc cô cần biết.”

Hạ Đàn nhìn Hàn Triệt, trên mặt anh không có biểu tình gì, có chút lạnh nhạt.

Hạ Đàn nghĩ mình cũng Hàn Triệt thật sự cũng không có quan hệ rất thân thiết, hỏi thăm việc riêng nhà người ta tựa hồ không tốt lắm.

Vì thế gật đầu, không hỏi gì nữa.

Trở về khách sạn vừa đúng 9 giờ.

Sảnh lớn đã không còn người, chỉ có một mình Thanh Thanh ngồi ở quầy.

Thấy Hạ Đàn trở lại, vội vàng từ bên trong bước ra, “Thế nào? Chân không có việc gì chứ?”

Hạ Đàn lắc đầu, “Không sao, nhưng mà ông Trương nói thương gân động cốt một trăm ngày, để tớ dưỡng thương.”

Thanh Thanh “A” một tiếng, “Lâu như vậy à?”

Hạ Đàn gật đầu, lại nói: “Nhưng mà  còn khá tốt, như vậy tớ liền không cần huấn luyện quân sự.”

Hàn Triệt đang lên lầu, nghe được lời của cô không khỏi sửng sốt, sau đó lại không khỏi cười một tiếng. Tinh thần AQ(*) này thật sự không tồi.

Hàn Triệt tìm được người muốn tìm rồi, ngày hôm sau liền phải rời đi.

Thời điểm Hạ Đàn xuống lầu, nhìn đến người trên quầy có phần quen mắt.

Cô đi qua nhìn nhìn, “A, anh là người đi cùng Hàn Triệt không phải sao?”

Hà Vũ gật đầu, “Đúng vậy.”

Hạ Đàn còn muốn nói cái gì, Thanh Thanh đột nhiên lắc tay cô.

Cô nghiêng đầu, “Làm sao vậy?”

Thanh Thanh đáp, “ Vị tiên sinh này là xử lý giúp Hàn tiên sinh trả phòng.”

Hạ Đàn mở to hai mắt, “Trả phòng?”

Cô nhìn về phía Hà Vũ, “Các anh nhanh như vậy liền muốn đi?”

Hà Vũ gật đầu, “Đúng vậy Hạ tiểu thư.”

Hạ Đàn vội hỏi, “Hàn Triệt đâu?”

Hà Vũ nói, “Hàn tổng ở bên ngoài.”

Hạ Đàn ngay cả chân đau đều không rảnh lo lắng, chạy nhanh ra bên ngoài.

Xe của Hàn Triệt dừng ở bờ sông, anh đứng ở bờ sông gọi điện thoại, tựa như lần đầu gặp nhau.

Hạ Đàn chạy tới, đứng bên người Hàn Triệt, ngửa đầu nhìn anh.

Hàn Triệt rũ mắt liếc nhìn cô một cái, nói với điejen thoại vài câu, sau đó liền tắt máy.

Hạ Đàn thấy Hàn Triệt gọi điện xong, lập tức hỏi, “Anh phải đi sao?”

Hàn Triệt ừ một tiếng, nói: “Cảm ơn cô giúp tôi tìm người.”

Hạ Đàn lắc đầu, trong lòng đột nhiên khó chịu, “Anh sẽ còn quay lại chứ?”

Hàn Triệt lắc đầu, “Hẳn là sẽ không “

Hạ Đàn vừa nghe, trong lòng càng khó chịu, “Bà Lưu không phải người thân của anh sao? Anh sẽ không trở lại thăm bà sao?”

Hàn Triệt nói: “Bà sẽ đi với tôi.”

Hạ Đàn ngơ ngẩn, nhìn Hàn Triệt bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.

Cô mim môi, nhịn thật lâu, vẫn là nhẹ nhàng hỏi một câu, “Chúng ta sẽ còn gặp lại chứ?”

Tâm tư thiếu nữ không thể nào che giấu.

Hàn Triệt nhìn cô, một lúc lâu sau mới nói, “ Có lẽ là không.”

“......”

(*) Người câm ăn hoàng liên: Hoàng liên là một vị thuốc đông y rất đắng, người câm ăn phải cho dù có đắng đến đâu cũng k nói được, nghĩa giống với “ Ăn đau khổ mà không thể nói.”

(*)Tinh thần AQ:

Trong một tác phẩm của Lỗ Tấn, AQ nổi tiếng vì phương pháp thắng lợi tinh thần. Ví dụ như mỗi khi anh bị đánh thì anh lại cứ nghĩ "chúng đang đánh bố của chúng".

Tác giả có lời muốn nói: Để mọi người đợi lâu~

Đồng: Để mọi người đợi lâu~ Thời gian qua tớ lười edit quá *tự kiểm điểm sâu sắc*

Thật ra là vì tớ thất tình, không có tâm trạng edit, lại không vào wattpad, hôm qua lục gmail mới thấy tin nhắn bạn đọc gửi, cảm thấy mình vô trách nhiệm với đứa con đầu lòng quá, nên lại vác máy lên edit đây. Từ nay hứa sẽ chăm chỉ ạ ~^•^~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro