20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20:

Theo đuôi —— nhiều mới mẻ, Thẩm Thực chịu đựng những lời nói của cậu, sắc mặt của hắn cứng ngắt, trầm mặc chốc lát, đột nhiên duỗi tay giựt lấy điện thoại của Hứa Ngôn, nói: "Hứa Ngôn, chúng ta nói chuyện đi."

"Thẩm Thực, trả điện thoại cho tôi." Hứa Ngôn dùng ngữ điệu thường ngày mà Thẩm Thực nói với cậu, không muốn nhiều lời. Nói quá nhiều cũng chẳng có ích gì, cậu đã từng ngốc hề hề mà đem toàn bộ tấm chân tình cho Thẩm Thực xem, mấy năm trôi qua, vứt vứt giẫm giẫm, thật sự lãng phí, bị xem thường quá lâu, Hứa Ngôn rốt cục cũng biết sợ đau, hiện tại cậu chỉ muốn từ bỏ, dù cho không còn dư lại bao nhiêu, cậu cũng phải triệt để cự tuyệt, tuyệt đối không cho hắn cơ hội.

Cậu cũng không muốn biết nguyên nhân Thẩm Thực tới đây, dù sao đoán già đoán non cũng chả tới đâu. Hứa Ngôn của quá khứ đã bị hiện thực đẩy xuống biển sâu lạnh lẽo, tuy rằng cậu không biết bơi, nhưng ít ra có thể cho mình một cái phao cứu hộ, bản thân quan trọng hơn, như vậy thì an tâm hơn nhiều, có thể bị thương một chút thì đành chịu đau một chút vậy.

Thẩm Thực khoá màn hình điện thoại, tay rũ xuống bên người, không muốn trả điện thoại lại cho Hứa Ngôn. Hắn bỗng nhiên nói: "Tôi không muốn đính hôn."

"Anh đương nhiên sẽ không đính hôn." Bởi vì Thang Vận Nghiên đã trở lại, anh chỉ muốn lựa chọn người mà mình vừa ý. Hứa Ngôn thờ ơ cười cười, "Mắc mớ gì đến tôi, anh muốn nhìn thấy tôi cảm động rớt nước mắt mừng rỡ như điên sao? Cho tôi mười vạn, tôi đều diễn cho anh xem."

Cái bộ dáng này của hắn quả thực làm người khác nghi ngờ, hoàn toàn không quan tâm cũng không thèm để ý, dù cho khóe môi nhếch lên cười, ánh mắt đều lạnh nhạt. Thẩm Thực đột nhiên cảm thấy ngực nhói lên vài giây, giống như có cái gì đó chìm xuống dưới, lại trôi đi, nhưng không bắt được. Bởi vì không bắt được, cho nên không có cách nào xác định đây rốt cuộc là cái gì.

"Đừng nhìn tôi như vậy." Hứa Ngôn cáu kỉnh, "Anh biết, chúng ta thuộc cung bò cạp đều tương đối vô tình, nói chuyện tình cảm không được chỉ có thể nói về chuyện tiền bạc."

"Cậu không phải xử nữ sao?" Thẩm Thực nhìn cậu nói, như học sinh giỏi thận trọng sửa đáp án sai.

Câu trả lời này hoàn toàn bất ngờ, giống mấy phim máu chó thường thấy trên TV, Hứa Ngôn sửng sốt. Thẩm Thực còn biết cung hoàng đạo của mình là gì. Mà bây giờ cũng không còn tâm trạng để nghĩ tới nửa, Hứa Ngôn nói: "Tôi đã là cung Bò Cạp, không được chắc?" Cậu hướng Thẩm Thực đưa tay ra, "Điện thoại di động trả lại cho tôi."

"Hứa Ngôn." Thẩm Thực lại gọi hắn, lông mày nhíu lại với nhau, tựa hồ không biết muốn bắt con nhím đang xù gai như cậu lại như thế nào, bốn phương tám hướng đều là gai nhọn, cuộn thành một cục, cảnh giác mà bướng bỉnh. Hứa Ngôn thời điểm này rất giống như vậy. Cậu ở quá khứ trong mấy năm vẫn luôn không cầu đáp lại tình cảm mà ngày càng đậm sâu, thật giống vĩnh viễn không bao giờ hết yêu hắn, hiện tại trời đất xoay chuyển giống như không hề tồn tại, hồi tưởng lại bất quá chỉ là chuyện trong một đêm.

"Thẩm Thực." Hứa Ngôn lần thứ hai dùng ngữ điệu nghiêm túc kéo hắn về, "Hôm nay nếu anh có thể nói ra một lí do hợp lí, tôi sẽ cân nhắc nói chuyện với anh."

Cậu đã đúng —— Thẩm Thực không nói ra được.

Câu kia "Chỉ là muốn thấy cậu" kẹt lại ở trong miệng, vẫn là không nói ra được, Thẩm Thực cũng không có cách nào giải thích tại sao vừa tan làm liền lái xe thẳng đến nơi này, trên đường còn nhận hơn mười cuộc điện thoại của mẹ mình. Hắn mơ hồ nhớ tới hai ngày trước Mạnh Du Uyển bảo mình ngày hôm nay đừng ăn cơm tối, trợ lý cũng nhắc nhở qua hắn, cụ thể là cái gì, dĩ nhiên hoàn toàn không ấn tượng. Hai mươi mấy năm qua hắn lần đầu không tuân thủ như vậy, lại phát sinh chuyện của Hứa Ngôn bỏ nhà đi hơn một tháng, mọi thứ đảo lộn, trật tự hoàn toàn biến mất.

Hứa Ngôn nở nụ cười: "Không nói được? Vậy tôi thay anh nói."

"Bởi vì anh không cam lòng, không cam lòng vì cái tên luẩn quẩn bên mình mấy năm là người đá anh trước. Anh cũng không quen, nhớ về tôi của thời gian trước, sau đó cảm thấy bản thân không quen việc tôi bỏ mặc anh, chỉ đến thế mà thôi." Hứa Ngôn nói, "Tôi thừa nhận, nếu anh tưởng hưởng Tề Nhân Chi Phúc, hoàn toàn có thể, có tiền là được, ngược lại thì tôi sẽ không làm. Anh chạy hơn một giờ tới nơi này, chớ đem thời gian lãng phí ở trên người tôi, không cần thiết."

"Tôi không biết rốt cuộc anh muốn nói thế nào mới tin, chúng ta thật sự kết thúc rồi, tôi sẽ không làm phiền anh nữa, sẽ không dây dưa với anh, anh muốn cùng ai đính hôn kết hôn cũng không liên quan đến tôi." Hứa Ngôn cảm giác buồng tim của mình như bị treo lên cao, lúc này dù cho trái tim yếu mềm sẽ đau lòng, chỉ có thể cứng rắn đến cùng. Cậu hít một hơi, nói, "Nếu như anh muốn mạng của tôi, tôi có thể không chớp mắt mà đưa đến trước mặt anh, quá khứ, hiện tại, sau đó, đều là như thế này. Mà Thẩm Thực, tôi thật sự không thích anh."

Cậu biết Thẩm Thực nghe được tất thẩy, vẫn nhìn vào mắt của hắn, lập lại: "Không nghe sao, Thẩm Thực, tôi không thích anh."

Đoạn câu nói kia rất rõ ràng, bất kể là Thẩm Thực tâm lý về điểm này không cam lòng, vẫn là chính mình năm này tháng nọ lại không đáng giá một đồng yêu. Hứa Ngôn sớm dùng một đao cắt đứt tâm tư, nhưng cũng có thể bởi trước đây đã quá sâu đậm, dẫn đến nói một câu kết thúc không đủ để làm Thẩm Thực tin là thật, nhất định phải đem lời nói cự tuyệt mới coi như tỏ rõ thái độ...

Không gian yên tĩnh, lại làm cho người ta hoài nghi khi nào trận mưa kế tiếp sẽ đổ xuống, tiếng mưa rơi xuống đất vang lên trong tai — -- -- khiến cho tai trở nên ù ù đây là phản ứng bình thường. Ngón tay Thẩm Thực co rúm một chút, toàn thân hắn cứng ngắt bất động tại chỗ, hồi lâu, hắn mới mở miệng, âm thanh có chút khàn, nói: "Tôi không phải không cam tâm."

"Anh..." Hứa Ngôn định nói, "Vậy lý do của anh là gì."

Thẩm Thực giật giật lông mi, thoáng ánh mắt, là lảng tránh ý tứ hàm xúc. Hứa Ngôn cảm thấy khô ráp đầu lưỡi, cậu cười khẽ: "Thẩm Thực, thừa nhận đi, anh chỉ là chưa chấp nhận được, bởi vì là tôi đã từ bỏ trước."

Không nghĩ nhiều hơn nữa, Hứa Ngôn giật lấy điện thoại di động, đầu ngón tay cọ qua tay Thẩm Thực, thật lạnh. Hứa Ngôn nhớ tới khí trời lạnh lẽo, Thẩm Thực mỗi lần lên giường ngủ tay đều lạnh, Hứa Ngôn sẽ nắm lấy đôi tay ấy mà ôm vào trong ngực, rất ngu ngốc mà bồi thêm một câu 'Chủ nhân, găng tay làm ấm đã login!', Thẩm Thực không trả lời cậu, lặng lẽ ngủ.

Khi ấy hắn không phải là không hài lòng, mà nếu như chỉ có một kí ức nhỏ kia, so ra còn hơi ít. Hứa Ngôn từng tin sau cơn mưa trời lại sáng, sau đó cậu phát hiện, một phương diện có khi cơn mưa kết thúc thì sẽ kéo theo một cơn mưa khác.

Tình cảm của bọn họ lại như một mảnh đất hoang dã, từ đầu tới cuối chỉ có Hứa Ngôn cố gắng chăm bón nó, dựa vào nó mà sinh ra ảo tưởng trấn an bản thân là đối phương cũng yêu mình.

Có thể hoang dã chính là hoang dã, chỉ bằng vào một người, vĩnh viễn không có khả năng để nó biến thành ốc đảo. Không có ánh sáng, không có chất dinh dưỡng, coi như đem một lớp cỏ dại nhân tạo trải lên, cũng chẳng qua là chờ đợi khô héo mà thôi.

Loại kia trơ mắt nhìn sinh mệnh từ từ chết dần đi, thật sự quá không ổn, quá bất đắc dĩ.

Hứa Ngôn mới vừa cầm lại điện thoại di động, tiếng chuông liền vang lên, hắn xem Thẩm Thực liếc mắt một cái, nhận điện thoại, người cũng cùng quay người rời đi: "Alo, Kỷ Hoài."

"Ngày mai tôi phải đi là, buổi tối hẳn đi, cậu đặt bàn trước nhé, tan làm tôi sẽ đến." Cậu một bên nghe điện thoại vừa đi về phía thang máy, không quay đầu lại. Chỉ là viền mắt chua chua có chút phồng lên, Hứa Ngôn chớp mắt lấy lại tin thần, tất cả đều ổn.

Thẩm Thực hai giờ sau về đến nhà, hắn ở trong phòng hơn một tháng nay mỗi đêm khung cảnh đều giống nhau, đen kịt một màu. Hắn không bật đèn, đứng ở kệ để giày —— không cần phải tìm kiếm rắc rối, bởi vì chỉ còn một đôi dép lê ở nơi đó. Thẩm Thực sờ soạng lên lầu, trên đường không cẩn thận đá phải bậc cầu thang, lảo đảo ngả về phía trước. Hắn đè lại tay vịn đứng vững, cúi đầu ổn định tại chỗ ngừng vài giây, mới tiếp tục đi lên.

Bật đèn thanh âm chát chúa có chút chói tai, Thẩm Thực đứng ở cửa phòng, hắn cũng không biết mình đang nhìn cái gì, chỉ cảm thấy gian phòng này thật sạch sẽ, sạch sẽ đến thật giống không ai ở qua. Màu trắng tường, màu xám drap trải giường, màu đen tủ, chỉ có trên giường con cá sấu nhỏ là nổi bật màu xanh sẫm, được đặt trên gối Hứa Ngôn.

Đi vào phòng để áo, Thẩm Thực mở cửa tủ của Hứa Ngôn, bên trong chỉnh tề mang theo các loại vệ y, áo lông, áo khoác, tỏa ra một mùi hương rất nhạt rất nhu hòa của nước xả vải. Hắn mỗi lần ngửi thấy được mùi này, trước mắt sẽ hiện ra hình dáng của Hứa Ngôn đang phơi quần áo rồi thu quần áo gấp quần áo, yên tĩnh, chăm chú, thả lỏng... Hắn từ trước không hiểu Hứa Ngôn tại sao làm việc nhà đều có thể như vậy kiên trì vui sướng, hiện tại thật giống như đột nhiên đã hiểu, bởi vì Hứa Ngôn đối với hắn nói câu nói kia —— Nếu như anh muốn mạng của tôi, tôi có thể không chớp mắt mà đưa đến trước mặt anh, quá khứ, hiện tại, sau đó, đều là như thế này.

Bởi vì Hứa Ngôn yêu hắn, cho nên mỗi việc đều tận tâm làm, bất luận nó có nhỏ cỡ nào cũng nguyện ý.

Sau đó cậu liền nói cái gì? Thẩm Thực thời khắc này rốt cục mới lấy lại tinh thần, ý thức được hai giờ trước mình nghe được cái gì.

—— Thẩm Thực, tôi thật sự không thích anh, tôi không thích ngươi.

Câu nói này làm sao mà từ miệng Hứa Ngôn nói ra —— chính là không còn tình cảm, Thẩm Thực lúc đó theo bản năng chỉ im lặng, trả lời một câu không quan trọng gì "Tôi không phải không cam tâm", nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, Hứa Ngôn nói không thích hắn.

Cho nên trước câu kia "Chúng ta kết thúc", là ý tứ này, là thật kết thúc.

Hắn lúc trước mang tâm tình như vậy, muốn cùng Hứa Ngôn thử xem, bây giờ đến bước đường này? Còn ý nghĩa sao?

Trái tim như chết lặng, cảm giác như đang rơi xuống, chìm sâu xuống đáy. Thẩm Thực hầu kết di chuyển, nhíu mày lại, nửa ngày mới thở ra một hơi, hắn quay đầu nhìn về phía tủ quần áo, hơi lớn với một ngôi nhà, mà Hứa Ngôn cũng sẽ không bao giờ xuất hiện ở đó.

Điện thoại di động vang lên, Thẩm Thực chậm rãi di chuyển, chấp nhận cuộc gọi, Mạnh Du Uyển nghiêm khắc: "Thẩm Thực, sao con không chịu nghe điện thoại của mẹ? Mẹ đã nói là buổi tối hôm nay rất quan trọng, là con không đem lời của mẹ để ở trong lòng hay là trợ lý không nhắc nhở con việc này?"

"Con quên mất." Thẩm Thực ánh mắt trống không, trả lời.

Mạnh Du Uyển không chú ý đến giọng khàn khàn của hắn, trong giọng nói có phần tức giận không nhịn nổi: "Quên mất? Khoảng thời gian này con đến cùng đang suy nghĩ gì, bị một thằng con trai làm cho xoay vòng vòng, tâm trí cũng không biết bỏ đi nơi nào. Ngày mai tan tầm hãy về nhà một chuyến, chúng ta có chuyện cần nói."

Bà cúp điện thoại, tựa hồ cũng không để ý Thẩm Thực có trả lời không.

Thẩm Thực cúi xuống mắt nhìn màn hình điện thoại, sau đó đến trước tủ quần áo Hứa Ngôn ngồi xuống, hơi cúi đầu, sợi tóc Hứa Ngôn dính trên ống tay áo, nhớ lại mùi thơm của cậu bao phủ khắp mũi. Hắn nhớ tới chính mình từng bởi vì chuyện của công ty về muộn, không thèm thay quần áo mà trực tiếp lăn lên giường ngủ, sau khi tỉnh lại phát hiện Hứa Ngôn ôm hắn. Hai người ngồi ở trên thảm trải sàn, Hứa Ngôn sờ mặt của hắn, liền sờ tóc của hắn, mặc dù là cười, nhưng lại lộ ra một chút đau lòng, hỏi: "Anh chờ một chút, em xuống lấy cho anh ly sữa nóng được không?"

Bởi vì quá mệt mỏi, Thẩm Thực dựa vào trong lồng ngực của cậu, nhắm mắt lại gật đầu. Hắn lúc ấy không nghĩ nhiều, một khắc kia thật giống như Hứa Ngôn đã cho hắn một loại cảm giác trước giờ chưa biết đến. Biểu tình Hứa Ngôn lúc đó, ánh mắt, ngữ khí, ngắn ngủi chân thật tạo ra một thế giới nhỏ bé, như công viên trò chơi —— đó là tất cả những gì cậu đã cho Thẩm Thực.

Bây giờ nhớ lại, cảm giác cũng không quá dài, vẫn luôn tồn tại, chỉ có điều Thẩm Thực chỉ ở trong kí ức, thời điểm hắn mệt mỏi nhất mới nhận ra được.

Hiện tại hắn bị đuổi ra ngoài, công viên trò chơi sụp xuống thành một mảnh phế tích lạnh như băng, thổi vào mặt chỉ còn sự hoang vu run sợ gió lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro