21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21:

Ngày hôm sau Thẩm Thực không đến công ty, hắn tối hôm qua ngủ trước bàn làm việc, luôn cảm thấy huyệt thái dương đau nhức, vì vậy nên tìm thuốc ngủ, tìm một vòng, không có kết quả, lúc này mới nhớ tới Hứa Ngôn sớm đem thuốc ngủ của hắn giấu đi , nói thứ đó không tốt.

Thẩm Thực hỏi hắn: "Giấu chỗ nào?"

Hứa Ngôn nói: "Giấu ở chỗ nguy hiểm nhất."

Bọn họ lúc đó ngồi đối diện nhau dựa vào thành giường, Hứa Ngôn sau khi nói xong Thẩm Thực đột nhiên mò vào quần áo cậu, đầu ngón tay muốn tiến vào quần pyjamas thì bị Hứa Ngôn một phát bắt được, biểu tình có chút kinh hồn bất định: "Làm... Làm gì?" Thẩm Thực bình thường rất ít khi làm việc này, Hứa Ngôn mặt đỏ như tờ, nói chuyện đều có chút nói lắp.

Thẩm Thực thu tay về, nói: "Cậu không phải nói giấu ở chỗ nguy hiểm nhất sao."

Hứa Ngôn sững sờ, nói lầm bầm: "Cũng không đến nỗi giấu ở chỗ này."

Người một khi rơi vào hồi ức, tâm tình chập chờn càng khó có thể ngủ, Thẩm Thực mở mắt ra, bên phải là khoảng không, mò tới con cá sấu nhỏ, chỉ đụng một cái, liền rất mau rút tay về. Sau bao lâu mới ngủ , hắn cũng quên mất.

Dưới lầu mơ hồ truyền đến tiếng nhấn chuông cửa, Thẩm Thực bị đánh thức, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sau đó rời giường khoác áo khoác xuống lầu. Cửa mở ra, cha mẹ đã kêu 3 4 người quét dọn đứng ở ngoài cửa. Thẩm Thực nhìn trước mắt nghiêm túc, hỏi: "Chuyện gì?"

"Phu nhân kêu chúng tôi dẫn người đến quét tước gian nhà."

"Gian nhà rất sạch sẽ." Thẩm Thực mặt không thay đổi đứng ở nơi đó, nói, "Không cần quét tước."

"Phu nhân nói, chúng tôi thu dọn đồ đạc của cậu Hứa đem ra ngoài, hoặc là ngài đổi một căn nhà khác." Bảo mẫu chậm rãi nói. Bà làm cho Mạnh Du Uyển ba mươi năm, già đời, Thẩm Thực khi còn bé cũng phải do bà chăm sóc, mọi việc đều phải nhúng tay mấy phần, những năm này mới thu liễm.

"Không cần." Thẩm Thực lần thứ hai trả lời.

"Cậu đừng làm khó dễ chúng tôi, không muốn cũng vô ích, phu nhân đã bàn giao cho chúng tôi."

Thẩm Thực cau mày, mơ hồ có chút ngột ngạt không kiên nhẫn, nói: "Quét tước một vòng, đồ vật của tôi đừng đụng."

Bảo mẫu quay đầu, dùng ánh mắt ra lệnh cho đội quét dọn, mấy người đi qua Thẩm Thực tiến vào phòng khách. Thẩm Thực xoay người lên lầu rửa mặt, đầu vẫn có chút đau, không thoải mái, nơi nào đều khó chịu. Hắn tiện tay chỉnh trang lại đầu tóc, đứng ở trước gương yên tĩnh vài giây, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Mới vừa mở cửa liền nhìn thấy người quét dọn đứng ở bên giường, đem con cá sấu nhỏ nhét vào túi rác lớn màu đen, tủ để áo bên trong truyền đến vài giọng nói, Thẩm Thực nghe thấy bảo mẫu nói: "Thu dọn lại hết đống quần áo này, đem bỏ vào túi rác."

Phút chốc huyết dịch kích động vọt tới da đầu, mang theo tức giận buồn bực, Thẩm Thực mặt lạnh đi đến, dựt chiếc túi từ trên tay người dọn dẹp, sau đó đi tới cửa tủ quần áo, nhìn chằm chằm quần áo của Hứa Ngôn bị đám người đem bỏ vào túi rác, từng chữ từng câu thấp giọng mở miệng: "Đừng đụng vào đồ của tôi."

"Đây đều là đồ của cậu Hứa?" Bảo mẫu mang bao tay, bộ dạng như đang xử lí rác thải hôi hám, bà cầm lấy một số đồ của Hứa Ngôn, nói, "Đồ vật bừa bộn như thế này để rất chật chội, để lại cũng không có tác dụng gì."

Thẩm Thực nhắm mắt lại, hắn sao lại không biết đây là ý của Mạnh Du Uyển, bà sớm muốn đem Hứa Ngôn từ bên cạnh hắn triệt để loại bỏ, giằng co đã kéo dài bốn năm, từ khi Hứa Ngôn bỏ đi cùng với hắn... Cho nên? Thẩm Thực mở mắt ra, nói: "Biến."

Hắn lần đầu nặng lời với bà, bảo mẫu ngẩn ra, trên mặt có chút cứng ngắt không tiêu hoá được, biểu tình trở nên nghiêm lệ, nhìn có phần giống Mạnh Du Uyển: "Đây là phu nhân yêu cầu, xin cậu chú ý ngôn từ, chúng ta..."

"Biến." Thẩm Thực đánh gãy lời bà, "Đây là phòng của tôi, không cần người khác bận tâm, bà hãy chuyền đạt lại hết cho mẹ ta. Để đồ lại đó, đi ra ngoài."

Trong phòng khôi phục yên tĩnh, Thẩm Thực đứng một lát, đem túi rác đổ ra hết mọi thứ bên trong. Trong túi sạch sẽ, quần áo đều không bẩn, Thẩm Thực đưa chúng nó trả về chỗ cũ. Cuối cùng là cá sấu nhỏ, Thẩm Thực đem nó bỏ vào tủ quần áo, nhưng chỉ qua một giây, hắn lại lấy ra, đem nó đặt lại chổ cũ của Hứa Ngôn.

Hứa Ngôn tan làm liền lái xe đi đến nhà Kỷ Hoài, ngày hôm nay cả ngày đều không đụng mặt Thang Vận Nghiên, cậu thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng cậu và Thẩm Thực đã kết thúc, nhưng gặp mặt cô ấy vẫn còn hơi lúng túng. Cậu không hiểu tối hôm qua tại sao Thẩm Thực cùng Thang Vận Nghiên trò chuyện mà lại theo mình tới khu vực này, vốn hoàn toàn có thể không cần ở trước mặt cô vạch trần quan hệ của bọn họ.

"Kỷ thiếu gia của chúng ta, thật sự sung sướng nha." Kỷ Hoài vừa lên xe, Hứa Ngôn liền âm dương quái khí, "Mỗi ngày ăn chơi đã đời rồi đi ngủ, đúng là cuộc sống bao người mong ước."

"Cậu cũng mới đi làm lại có hai ngày thôi mà." Kỷ Hoài dựa vào ghế, liếc nhìn cậu một cái.

"Cậu đặt bàn ở nhà hàng nào?"

"Để tôi phát định vị cho cậu." Kỷ Hoài lấy điện thoại di động ra, nói, "không gọi cho thằng em cậu sao."

"Hả, nó ngày hôm nay lại chạy đi tìm vị tỷ tỷ kia rồi."

"Nói là đi công tác." Kỷ Hoài nói.

Hứa Ngôn khởi động xe, đột nhiên sững sờ: "Chết mịa, ngày hôm nay là sinh nhật thằng nhỏ."

Kỷ Hoài cũng không kinh sợ, nở nụ cười nói: "Vậy đi, kia vừa vặn, đồng thời ăn bữa cơm, coi như chúc mừng sinh nhật cậu ta."

Đến phòng ăn trước, Hứa Ngôn tìm nhà bếp yêu cầu họ làm một chiếc bánh ga tô nhỏ, lại nghĩ tới quà cũng không chuẩn bị, chắc để năm sau tặng bù cho lần này vậy. Cậu quay lại bàn ăn, thấy em trai cùng Kỷ Hoài tụ lại nói chuyện, thấy Hứa Ngôn đi tới, liền ngẩng đầu hỏi hắn: "Anh, quà của em đâu?"

"Lần sau." Hứa Ngôn chột dạ nói, "Lần sau nhất định sẽ tặng em."

"Dẹp đi, anh căn bản không có chuẩn bị, em sớm nhìn thấu được rồi." Hắn giơ tay lên, lộ ra trên cổ tay trái có sợi vòng đeo tay bắt mắt, đứa nhỏ dường như khoe khoang, "Xem anh Kỷ Hoài tặng em cái này nè!" chiếc vòng tay vừa nhìn là biết hàng gia công, thiết kế tinh xảo, phỏng chừng giá cả không nhỏ.

Hứa Ngôn ngẩn ra, hỏi Kỷ Hoài: "Cậu chuẩn bị quà cho thằng bé hồi nào vậy?"

"Về nước đã đem theo, vừa vặn trùng với sinh nhật của thằng bé, liền đưa cho nó." Kỷ Hoài biểu tình nhàn nhạt, rõ ràng là chuyện đương nhiên. Hứa Ngôn cũng không hỏi thêm, gật đầu, ngồi xuống ăn cơm.

Thẩm Thực chạng vạng mới trở về nhà, hắn một ngày không mở máy, Mạnh Du Uyển cũng không tìm tới cửa, hiển nhiên là nhẫn nhịn nhìn đứa con trai này rốt cuộc muốn thế nào. Vào cửa đúng lúc gia đinh đang ăn cơm tối, Thẩm Thực không nói gì, kéo ghế tựa ngồi xuống. Bảo mẫu ban ngày bị ném cho câu "Biến" đem thức ăn ra cho hắn, Thẩm Thực gật đầu một cái, nói: "Cảm ơn." Bảo mẫu không nhìn hắn, trầm mặc trở lại nhà bếp.

Không ăn mấy cái, Mạnh Du Uyển gác lại đũa, lạnh giọng hỏi: "Thẩm Thực, con ngày hôm nay tại sao không tới công ty? Điện thoại di động cũng tắt máy, dù cho công ty có xảy ra chuyện gì, tổn thất con gánh vác được sao?"

Thẩm Thực vừa muốn mở miệng, Thẩm Minh nói: "Ăn cơm đi, có chuyện gì ăn xong rồi nói, em với con nói chuyện lúc nào cũng căng thẳng như vậy hả?"

"Nếu nó giải quyết mọi thứ tốt, em cũng không cần tỏ vẻ như vậy? Nhưng mà, mọi thứ đều ngược lại hỏi sao em không lo." Mạnh Du Uyển đem khăn ăn vứt ở trên bàn, bỏ lên lầu.

Thẩm Thực bình tĩnh mà ăn cơm ăn canh, mẹ của hắn vẫn luôn để ý hắn làm tốt hay không, bởi vì hắn là bộ mặt của nhà họ Trầm ưu tú tài giỏi, Mạnh Du Uyển quan trọng thể diện bản thân nhất. Lại nuôi dạy con giống bà, Mạnh Du Uyển phí hết tâm tư, bà muốn thập toàn thập mỹ, muốn Thẩm Thực vĩnh viễn không phạm sai lầm —— mà Thẩm Thực cố tình phạm sai, hơn nữa là lỗi rất nghiêm trọng.

"Chuyện của công ty, không có gì mới mẻ ." Thẩm Minh để đũa xuống, lau miệng, nói.

"Dạ." Thẩm Thực gật đầu, "Ba, lần này cám ơn ba."

"Mẹ con ngày hôm nay gọi con trở về, đại khái là cảm thấy có một số việc muốn ba nói cho con." Thẩm Minh nhấp ngụm trà, từ từ nói, "con từ nhỏ đến lớn đều rất thông minh, làm việc cũng có chừng mực, gần đây đã xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Thực rũ mắt không đáp lời, Thẩm Minh nhìn về phía hắn: "Hồi Đại học con cùng Hứa Ngôn, lúc đó trong nhà nháo thành ra như vậy, con quên rồi sao."

"Không có." Thẩm Thực nói.

"Ta và mẹ của con chỉ coi như là tuổi trẻ kích động, vui đùa một chút cũng sẽ qua, cắt sinh hoạt phí của con để cảnh cáo, ai biết con sau đó đem nó về nhà, cùng cậu ta ở chung." Thẩm Minh nhíu nhíu mày, "Tốt nghiệp đại học, con đột nhiên nói không đi nửa , trở lại điều hành công ty, chúng ta nghĩ con thực muốn kế thừa sự nghiệp, kết quả con chỉ là vì muốn ra ở riêng."

Biệt thự Thẩm Thực ở là quà sinh nhật mười chín tuổi ba mẹ tặng cho hắn, hắn tiến vào công ty sau đó đạt được rất nhiều tài nguyên coi như trả hết tiền mua biệt thự kia, bằng không cũng sẽ không có gan đuổi người khỏi phòng của hắn. Sau khi lớn hơn, phải tiếp nhận rất nhiều quy tắc, hắn xem mắt nhiều người cùng lứa ngăn nắp xinh đẹp vật chất phong phú, trên thực tế chỉ cần nhà hắn ngăn cản, bọn họ liền sẽ lập tức mất đi chổ dựa, không còn gì cả, cuối cùng sẽ ảo não cúi đầu nhận sai —— Thẩm Thực không muốn làm người như vậy.

Thẩm Minh nói mấy câu, thật giống như đem chuyện của Thẩm Thực mấy năm qua nói hết một lần, hắn ý thức được mọi quyết định của mình,ít nhiều đều liên quan đến Hứa Ngôn, là vô hình trung. Tỷ như chí hướng của hắn chẳng hề ở công ty, mà là thi thạc sĩ ngành luật, có thể trước khi tốt nghiệp lại dứt khoát lựa chọn từ bỏ, bởi vì hắn đột nhiên cảm thấy có một số việc quan trọng hơn.

"Từ nhỏ đều là mẹ quản con, bà nói mình có cách giáo dục riêng, không cần ta nhúng tay, ta không nhúng tay vào, hiện tại ta muốn hỏi một chút, Thẩm Thực, con đến cùng đang suy nghĩ gì, khoảng thời gian này tình trạng của con hình như đang rất rối rắm."

Thẩm Thực nhìn chằm chằm trên bàn bát sứ chưng xương sườn —— Hứa Ngôn thích ăn món này nhất , nhưng đáng tiếc chính hắn lại không biết làm, thử rất nhiều lần, cuối cùng trong phòng bếp phát điên, tự hứa kiếp sau nhất định phải làm người Tứ Xuyên. Nghĩ như thế, Thẩm Thực khóe miệng rất nhẹ mà cong một chút, ý cười biến mất rất nhanh, may mà Thẩm Minh không để ý.

"Con sẽ tự xử lí việc của mình." Thẩm Thực nói.

"Con muốn xử lý như thế nào? Hiện tại cậu ta bỏ đi, này chẳng lẽ không phải chuyện tốt sao?" Thẩm Minh trên mặt mơ hồ có chút tức giận, "Thẩm Thực, con không thích cậu ta, không cần thiết phí thời gian cho việc này."

"Ta không có không ——" phảng phất bị bóp cổ, câu nói kế tiếp không có cách nào tái nói ra khỏi miệng, Thẩm Thực đột nhiên rất kỳ quái mà đốn ở nơi đó. Quá trong chốc lát, hắn ngước mắt nhìn Thẩm Minh, nói, "Con sẽ là tốt công việc, tranh thủ chút thời gian, con muốn đi đâu, là chuyện của con."

"Thẩm Thực." Thẩm Minh theo dõi hắn, "Đừng tiếp tục làm chúng ta thất vọng."

Thẩm Thực vẫn rõ ràng hồi đáp: "Ngoại trừ công việc, những thứ khác con không thể bảo đảm." Hắn đứng dậy kéo ghế ra, hướng Thẩm Minh gật đầu một cái, nói, "Ba, con đi về trước, người và mẹ nghỉ ngơi thật tốt."

Hắn đột nhiên nóng lòng muốn biết chuyện nào đó, có lẽ không phải muốn biết, mà là muốn xác định, cho nên hắn nhất định phải thấy Hứa Ngôn. Thẩm Thực có cảm giác, sau khi Hứa Ngôn rời đi, hắn mỗi lần nhìn thấy cậu, trong đầu vật gì đó sẽ càng rõ ràng một ít. Tuy rằng không biết đây rốt cuộc là cái gì, có thể đều sẽ có đáp án.

Tác giả có lời:

Thẩm Thực (giơ súng): Biến, không cho chạm vào đồ vợ iu của tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro