22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22:

    

     Ăn bữa cơm chiều xong, mọi người đều uống khá nhiều, chiếc bánh ga tô nhỏ đang được Hứa Ngôn mang ra đột nhiên có bàn tay đưa đến, khẩn thiết mà nói: "Anh, sinh nhật của em mà, anh ngồi chơi được rồi không cần phải lo mấy việc này, ở đây có người phục vụ anh đừng tranh việc của họ."

    

     Thằng nhóc này, khiến Hứa Ngôn cảm động mà rưng rưng nước mắt , thiếu chút nữa không kiềm chế mà khóc lên, cậu nắm lấy tay Kỷ Hoài, nói: " Em xem Kỷ Hoài nói rất đúng, tâm trạng u khuất thì đi du lịch, hai chân muốn đi đâu thì đi." Hứa Ngôn rút tay ra một cái tát bốp lên trên đầu hắn, không một chút lưu tình.

    

     Mà tóm lại vẫn có cảm xúc, vì vậy liền uống thêm vài ly. Lâu rồi cậu mới buông thả mà uống say đến như vậy, bởi vì là sinh nhật, có hai người bồi uống, trên đường vị tỷ tỷ sinh đẹp của em trai gọi chúc mừng sinh nhật, Hứa Ngôn đáp ứng hắn sẽ về nhà gặp ba mẹ —— Hứa Niên vui sướng đến tột cùng.

    

     Lúc đi về là Kỷ Hoài lái xe, Hứa Ngôn đành cho Hứa Niên ngủ ở phòng cậu một đêm, dù sao bạn gái đi công tác không có cách nào thu lưu hắn, cũng không thể về nhà bây giờ, sẽ bị ăn đòn. Ra thang máy, Hứa Niên như bùn nhã như treo trên người Kỷ Hoài, Hứa Ngôn mờ mịt tìm chìa khoá trong túi. Hứa Niên mặt đỏ bừng nhìn cậu vài giây, nói: "Anh ơi, em cũng có chìa khoá nhà mà, đây nè." Hắn định lấy chìa khóa, kết quả mò tay nhầm vào túi quần Kỷ Hoài.

    

     Kỷ Hoài chộp lấy tay hắn, thấp giọng nói: "Bậy òi."

    

     Hứa Ngôn bất lực nhìn, rốt cục cũng tìm được chìa khoá nằm trong túi sách, kết quả vừa ngẩng đầu, nhìn thấy có người đứng ở cửa nhà mình.

    

     Là Thẩm Thực, có chết hắn cũng nhận ra Thẩm Thực. Hứa Ngôn đầu óc một đoàn loạn ma, không biết hắn tới làm gì, phía sau truyền đến một tiếng xé rách giống như kêu gào: "Thẩm! Thực!" Bên tai thổi qua một cơn gió, Hứa Niên từ bên cạnh cậu nhảy lên, giơ quả đấm lên muốn đánh vào mặt Thẩm Thực. Hứa Ngôn còn chưa kịp ngăn lại, bên tai liền thổi qua một cơn gió, là Kỷ Hoài tiến lên đem người kéo lại.

    

     May là mấy ngày nay hàng xóm không ở nhà, không thì khung cảnh này sẽ bị báo lên chính quyền vì gây rối khu dân cư mất.

    

     "Mày tới đây làm gì!" Hứa Niên tàn bạo mà quơ nắm đấm, "Mày còn có mặt mũi đến! Mày xem anh tao bị làm thành ra bộ dạng gì đây này!" Hứa Ngôn nghe cậu nói xong, theo bản năng sờ sờ bụng của mình, rất bằng phẳng, cũng không đau —— Hứa Niên nói làm như Thẩm Thực khiến mình bị sẩy thai không bằng vậy.

(mình thấy khúc này Hứa Niên căm phẫn Thẩm Thực nên sẽ cho xưng hô Mày-Tao, sau này có thể sẽ thay đổi xưng hô)

    

     Trước mặt cảnh tượng rất buồn cười, như phim hoạt hình, Kỷ Hoài là cọng dây thừng, Hứa Niên là chó dữ, mà bị Kỷ Hoài kềm chế, Thẩm Thực vừa vặn đứng ở khoảng cách an toàn ở ngoài, dù cho bàn tay Hứa Niên có đánh thì cũng với không tới hắn. Thẩm Thực đi qua vai Hứa Niên, nhìn Hứa Ngôn, hầu kết giật giật, gọi cậu: "Hứa Ngôn."

    

     "Không cho phép mày gọi tên anh của tao!" Hứa Niên quát to lên, "Mày cút cho khuất mắt tao! Không thì ngày hôm nay tao và mày sẽ đồng quy vu tận!"

    

     Thằng nhíc vừa uống say liền không biết trên dưới, Hứa Ngôn rốt cục lấy lại tinh thần, lảo đảo ngăn ở trước mặt Thẩm Thực, khuyên Hứa Niên: "Em à, bình tĩnh lại đi." Kết quả sau khi nói xong trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh — -- -- con chó nhỏ bị chú gà nhỏ ngăn lại. Nghĩ như vậy, cậu đột nhiên rất không đúng lúc mà bật cười.

    

     "Anh còn có tâm trạng cười sao?" Hứa Niên đứng thẳng, ngơ ngác nhìn Hứa Ngôn, nói, "Anh sao lại cười?"

    

     "Người như thế, anh nên để em cho hắn một trận! Anh vì hắn mà cãi nhau với ba mẹ lúc ấy hắn ở đâu? Ba tát vào mặt anh, mặt đều sưng lên! Hắn ở đâu! Mỗi lần ăn tết, em gọi anh về, anh đều không chịu, anh nói Thẩm Thực về ăn tết với ba mẹ hắn sẽ quay lại, nên anh cứ như vậy mà ở nhà chờ hắn!"

    

   Đôi mắt Hứa Niên đều đỏ, hàm răng nghiến tới run rẩy: "Vậy tao hỏi mày, lúc giao thừa có ở cùng với anh ấy hay không? Anh ấy yêu thích nhiếp ảnh, tốt nghiệp đại học  liền tìm chổ ở gần mày mà đi làm, mày không quan tâm, mày rõ ràng đã biết bản thân muốn cái gì, nhưng mày không dám, trong lòng mày rõ ràng, hai ngươi dọn vào một nơi là xong, bởi vì mày không yêu anh ấy!"

    

     "Hắn căn bản không yêu anh, anh dựa vào cái gì vì hắn mà phải chịu khổ! Anh được cái gì ? ! mười tám tuổi bỏ nhà theo hắn, sáu năm trôi qua , đem nhiều tình cảm trao hắn như vậy anh có bao giờ hối hận chưa? Nếu như anh sớm từ bỏ, về nhà, giống như bây giờ, chẳng lẽ là không tốt hơn sao?"

    

     "Anh không biết trước đây em rất chán ghét anh vì chuyện này sao, thật giống như thế giới ngoại trừ Thẩm Thực mọi thứ đều không tồn tại , anh là anh của em..., còn có ba mẹ, đều hi vọng anh có cuộc sống tốt..." Hứa Niên nói xong lời cuối cùng liền rơi nước mắt, một bên khóc một bên thở mạnh, Kỷ Hoài vỗ lưng hắn, không lên tiếng.

    

     Trong hành lang nhất thời yên tĩnh, Hứa Ngôn không quay đầu lại xem Thẩm Thực, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Hứa Niên, cậu vô cùng hổ thẹn. Đó là em trai ruột thịt của cậu, cậu vì Thẩm Thực mà ôm đau thương bao nhiêu, Hứa Niên ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng khổ sở cũng không ít, Hứa Ngôn đều biết, chỉ là từ trước cậu ngốc quá mức, vẫn luôn sống trong ảo tưởng không chịu bứt ra, là lỗi của cậu.

    

     Hắn không yêu anh. Câu nói này bị Hứa Niên nói ra, Hứa Ngôn dĩ nhiên cảm thấy như được giải thoát.

    

     Hứa Ngôn nghiêng người sang, lấy chìa khóa mở cửa, quay đầu nhìn Kỷ Hoài nói: "Dẫn nó đi vào trước, rửa mặt."

    

     Kỷ Hoài gật đầu, khom lưng đem Hứa Niên đang nghẹn ngào khiêng trên vai, vào phòng. Hứa Ngôn đóng cửa lại, có chút mỏi mệt dựa vào bên tường, cúi đầu nhìn dưới mặt đất, hỏi: "Anh đến đây làm gì."

    

     Thẩm Thực hơi run , không nói gì, câu nói của Hứa Niên giống như vẫn vang vọng, mọi chuyện của cậu hắn chưa bao giờ biết —— Nếu như Hứa Ngôn nói cho hắn biết chuyện trong nhà cậu, hắn sẽ cùng chịu tát với cậu. Nếu như Hứa Ngôn nói cho hắn biết giao thừa hàng năm đều chờ hắn về nhà. Nếu như Hứa Ngôn nói cho hắn biết bởi vì muốn ở bên cạnh hắn mà bỏ qua mọi cơ hội mà cậu hằng mong ước. Nếu như... Hứa Ngôn mười tám tuổi, năm thứ nhất đại học, thực sự yêu thích hắn.

    

     Khi biết chân tướng mọi việc, Thẩm Thực nghĩ tới chính là, so với tình yêu của Hứa Ngôn cho hắn, chính mình năm đó vẫn chưa thể hiểu rõ ngọn ngành sự việc. Hứa Ngôn yêu hắn đến như vậy, mà chính mình còn đang có ý làm lành. Nếu như tất cả mọi chuyện đều do ly rượu kia, chuyện đến nước này thật sự có quan trọng hay không?

    

     "Tôi..." Âm thanh khàn đến không thể nghe, Thẩm Thực nuốt một ngụm, mới miễn cưỡng tiếp tục nói, "Tôi tới thăm cậu một chút."

    

     "Bây giờ nhìn thấy, sau đó thì sao?" Hứa Ngôn ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ chót, không phải là bởi vì Thẩm Thực —— cậu đã quyết định từ bỏ, sẽ không tái sinh ra bất kỳ tâm tình gì. Cậu chỉ là có chút khổ sở, chính mình đã từng yêu Thẩm Thực, nóng bỏng, cứng cỏi, chân thành, toàn bộ đều vì hắn, phấn đấu quên mình, có thể tình cảm không của cậu không đủ lớn, mà cậu cũng đem trái tim mình trao hết cho một người.

    

     Cho nên nói yêu là một căn bệnh, không được chữa trị, thì nhất định phải mệt mỏi từ bỏ, mục nát thành tro.

    

     "Hứa Ngôn." Thẩm Thực nhìn hắn, đáy mắt không hề tỏ vẻ đau xót, hắn nói, "Tôi không biết cậu..."

    

     "Không đáng kể, qua hết rồi ." Hứa Ngôn nhàn nhạt đánh gãy hắn, "Không có gì quan trọng."

    

     Thẩm Thực nhìn thấy đuôi mắt hắn đỏ lên, ngón tay siết chặt liền buông ra. Hắn giơ tay muốn đi chạm mặt Hứa Ngôn, bị Hứa Ngôn lạnh lùng nghiên đầu tránh né, hỏi: "Đến cùng có chuyện gì?" —— chỉ là muốn tới nhìn cậu một chút, cậu tin không.

    

     "Nếu như anh không có chuyện gì, tôi đi đây." Hứa Ngôn nói tiếp.

    

     Thẩm Thực sửng sốt một chút, hỏi: "Cái gì?"

    

     "Trong bàn làm việc anh, nằm ở ngăn kéo cuối phía bên phải, có một cái cái hộp nhỏ, bên trong có máy ảnh SLR với mấy cái USB." Hứa Ngôn nói, "Làm phiền anh trở lại lấy, đưa lại cho tôi, địa chỉ tôi sẽ gửi tin nhắn."

    

    Cậu trước đó bỏ đi quá nhanh, mấy đồ vật vặt vãnh còn sót không ít, hai ngày trước Lục Sâm đột nhiên hỏi cậu còn giữ những tác phẩm trước không, suy nghĩ một chút, Hứa Ngôn mới nhớ tới thẻ cùng USB còn để ở nhà Thẩm Thực. Lần đầu cậu cầm máy ảnh chụp, đã là chuyện của mấy năm trước —— thành thị phong cảnh, vô số trong ống kính từng xuất hiện, quá trân quý. Cậu đoán Thẩm Thực đại khái sẽ bảo người đem đồ của mình ném đi, trừ khi phòng không có dấu vết của mình, Thẩm Thực sẽ không tìm người thanh lý hết.

    

     "Cái khác không cần, hi vọng đây là lần cuối chúng ta gặp mặt." Hứa Ngôn nói xong, quay người đẩy cửa trở về nhà, Thẩm Thực lại rất mau chặn cánh cửa của cậu, hiếm thấy có chút vội vàng nói: "Hứa Ngôn, chờ một chút."

    

     "Không giống nhau." Hứa Ngôn quay đầu lại, hắn không giãy dụa, nhưng ánh mắt quyết tuyệt đem hai người ngăn cách. Cậu nói, "Tôi trước đây chờ anh rất nhiều rồi, bây giờ một giây cũng không muốn chờ nữa." Cậu gạt tay hắn ra, không quay đầu lại vào nhà, đóng cửa lại.

    

     Hứa Niên đang nằm trên giường Hứa Ngôn, đầu gối lên đùi Kỷ Hoài, trong miệng lầu bầu: "Thẩm Thực là đồ máu lạnh, ngoại trừ gọi tên anh ấy sẽ không hé răng quá... Còn có hắn làm sao mà có thể trèo cao như vậy." Hắn lúc này thanh tỉnh, vui mừng mình vẫn chưa đấm vào mặt Thẩm Thực, bằng không lại muốn đấm thêm một cái.

    

     "Em vừa mới làm một chuyện khó xử đối với anh trai đúng không?." Hứa Niên nhắm hai mắt, mũi hồng hồng, hỏi Kỷ Hoài.

    

     "Ừ." Kỷ Hoài cúi đầu nhìn hắn, nói, "Em nói không sai."

    

     "Vậy thì tốt." Khoảng một năm an tâm đang ngủ.

    

     Hứa Ngôn sau cửa lớn yên tĩnh đứng một lát, sau đó đi về hướng phòng ngủ. Đầu hơi choáng váng, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, thấy Kỷ Hoài giúp Hứa Niên điều chỉnh tư thế ngủ, đứng lên, đắp chăn cho hắn. Hứa Ngôn muốn đi vào, rồi lại nhìn thấy Kỷ Hoài vẫn duy trì tư thế cúi người, cong ngón tay nhẹ nhàng lướt trên mặt Hứa Niên, ánh mắt vô cùng chăm chú, như là toàn bộ thế giới chỉ có hai người bọn họ.

    

     Loại động tác này, thần sắc kia... Nếu như Hứa Ngôn không thích nam nhân, có thể sẽ không quan tâm, mà đáng tiếc,cậu thích Thẩm Thực sáu năm, cậu quá hiểu điều này có ý gì.

    

     Vì sao lại như vậy. Cơn sóng lặng, làn sóng gợn, Hứa Ngôn có chút hoảng hốt nghĩ, má ơi, tại sao mình lại vô tình thấy chuyện này.

    

     Tác giả có lời:

    

     Thẩm Thực: Lập tức trở về nhà tìm thẻ nhớ cho Hứa Ngôn.

    

     Hứa Niên là thẳng nam, cùng tỷ tỷ tình cảm ổn định, không cần lo lắng.

    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro