23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23:

    

     Do dự vài giây, Hứa Ngôn đứng im, Kỷ Hoài ngồi dậy nhìn về phía cửa phòng, hai người nhìn nhau. Kỷ Hoài rất bình tĩnh, Hứa Ngôn thậm chí còn cảm thấy được đối phương trong nháy mắt cả người thoạt nhìn rất thản nhiên, thật giống như giấu bí mật này rất khổ cực nhưng lại bị bại lộ, không cần giấu giếm nữa , cảm giác thật tự trách bản thân.

    

     Ban công ngoài phòng khách, Hứa Ngôn châm điếu thuốc, liền cho Kỷ Hoài một điếu, Kỷ Hoài cầm lấy, mà không hút.

    

     "Đầu óc tôi có chút loạn." Hứa Ngôn nói.

    

     Kỷ Hoài gật đầu: "Không sao."

    

     "Chuyện khi nào?"

    

     "Không biết." Gió lạnh thổi qua tóc tai cùng gò má, Kỷ Hoài ánh mắt không biết đang nhìn nơi nào, "Chuyện lâu rồi, tôi cũng quên mất."

    

     Hứa Ngôn nói: "Nó sắp đính hôn."

    

     "Ừa."

    

     Hứa Ngôn đầu căng đến lợi hại, Kỷ Hoài càng nhẹ như mây gió, cậu càng cảm thấy khó chịu. Cậu so với người khác đều hiểu câu cầu còn không được, cũng biết yêu một người mệt mỏi biết bao nhiêu, nhưng cậu ít nhất ở bên Thẩm Thực bốn năm, ngoại trừ yêu nhau, có thể làm nhiều thứ khác. Thế còn Kỷ Hoài thì sao? Không nói tiếng nào giấu giấu diếm diếm, mãi đến tận khi bị mình phát hiện lại chẳng nhớ rõ đã thích người kia bao lâu.

    

     "Cậu thích con trai đúng không." Hứa Ngôn âm thanh phát run mà nói, yên vụ tràn ngập, cậu cảm thấy được đôi mắt đang ửng đỏ của người kia.

    

     "Chắc là vậy." Kỷ Hoài rũ mắt mân mê điếu thuốc, sau đó hắn ngẩng đầu lên, nhìn ánh sao ảm đạm trên trời, đột nhiên hỏi, "Cậu biết từ Luân Đôn đến Paris mất bao lâu không?"

    

     Hứa Ngôn không hé răng, cậu biết Kỷ Hoài cũng không cần câu trả lời của cậu. Kỷ Hoài nói: "500 km, bay nửa giờ, eurostar hai giờ rưỡi, lái xe năm giờ. Tại Luân Đôn đợi sáu năm, tôi một lần cũng không đến Paris."

    

     Bởi vì Hứa Niên du học ở Paris.

    

     "Tôi nhìn chuyến bay rất nhiều lần, đặt vé cũng nhiều, cuối cùng vẫn là không đi, rất nhiều lần."

    

     "Hứa Niên luôn nói sẽ tới tìm tôi chơi, tôi mỗi lần đều từ chối, dùng các loại lý do. Ba năm trước lễ giáng sinh, em ấy nói muốn tới cùng tôi đón giáng sinh, tôi đồng ý. Khi đó tôi dự định sẽ nói ra, muốn bày tỏ hết cho cậu ta, kết quả tôi là người đau lòng."

    

     "Giáng sinh đêm đó tôi tới trạm xe lửa đón em ấy, tôi đã mua chiếc nhẫn, nếu mọi chuyện suôn sẻ sẽ đeo cho em ấy, hoặc là liền ném, ai biết được ngay cả cơ hội lấy nó ra đều không có, bởi vì Hứa Niên nói câu đầu tiên là 'Anh Kỷ Hoài, em có người yêu rồi , cô ấy đang sống ở Bỉ."

    

     "Lúc đó, tôi đã bước hụt chân té xuống. Lễ giáng sinh, khung cảnh đều là màu sắc rực rỡ, đèn rất đẹp, mà tôi khi đó chỉ cảm thấy, sao lại lạnh như vậy, Luân Đôn vẫn luôn lạnh như vậy sao."

    

     "Ừm." Hứa Ngôn nhả khói, mặt chôn trong cánh tay, khàn cổ họng mở miệng, "Cậu đừng nói nữa."

    

     Kỷ Hoài cười cười, nói: "Có lúc tôi ước rằng mình giống cậu, có thể cùng người mình thích ở bên nhau, có lúc lại cảm thấy cậu thật thảm, yêu được người mình thương lại đau khổ thành ra như vậy."

    

     "Vận may của chúng ta cũng không quá tốt." im lặng rất lâu Hứa Ngôn mới đáp lời.

    

    Một tiếng sau, bạn gái Diệp Tuyên của Hứa Niên đến, cô cố ý về sớm để tạo bất ngờ cho Hứa Niên. Kỷ Hoài đem cho cô nàng ly nước, nói: "Hứa Niên có uống chút rượu, đang ngủ."

    

     "Dạ, vậy em nhìn anh ấy một cái, đem quà đặt ở bên giường." Diệp Tuyên uống một hớp, cười nhạt một tiếng nói.

    

     Kết quả Hứa Niên mặt mày lem luốc như chó, nói là ở trong mơ nghe thấy được mùi nước hoa của cô, lập tức tỉnh dậy. Hai người tay trong tay ra gian phòng, Hứa Niên trên cổ tay còn mang chiếc vòng mà Kỷ Hoài tặng. Hắn nói: "Anh, em đi về nha."

    

     "Đầu còn suy nghĩ được à." Hứa Ngôn hỏi hắn.

    

     "Được chứ, em tỉnh rồi." Hứa Niên mừng rỡ như tiểu tử ngốc, "Cô ấy nói về nhà sẽ làm bánh ga tô cho em! Anh Kỷ Hoài, em đi đây."

    

     "Ừm." Kỷ Hoài cười khẽ, "Sinh nhật vui vẻ."

    

     Thẩm Thực ở trong ngăn kéo tìm được thẻ nhớ cùng USB, còn phát hiện một chiếc  máy cơ phòng hờ, của Hứa Ngôn. Hắn do dự vài giây, đem điện thoại di động đi sạc điện, khởi động máy, pass là bốn chữ số, hắn thử bấm sinh nhật Hứa Ngôn, sai mật khẩu, sau lại bấm thử sinh nhật của mình, mở khoá.

    

     Trong điện thoại di động rất sạch sẽ, có một số ảnh trong máy ảnh SLR , một số phụ kiện khác, app du lịch, Thẩm Thực mở weibo, hiện ra là một dãy con số cùng chữ cái hỗn độn gộp lại thành tên người sử dụng, không có fans, cũng không có note, trống không. Tiến vào trang chính, Thẩm Thực ý thức được đây là căn nhà nhỏ của Hứa Ngôn, bên trong weibo tất cả nội dung chỉ có cậu ấy mới có thể thấy được.

    

     Dòng đầu weibo khoảng sáu năm trước.

    

     Năm 2014

    

     "Quân huấn, mệt mỏi quá.

    

     Nướng BBQ, thơm quá.

    

     Thẩm Thực, thật đẹp trai."

    

     "Tại nhà ăn gặp phải Thẩm Thực , không cẩn thận đổ nước chanh lên người cậu ... ... ..."

    

     "Mình nghĩ Thẩm Thực sẽ không tới Halloween party, thế nhưng lại đến, dĩ nhiên hoá trang kiểu cổ trang Trung Quốc.

    

     Mình cùng cậu ta nói chuyện, mình nói cậu cosplay Đường Thái Tông rất giống, Thẩm Thực nói cảm ơn.

    

     Sau đó bạn cùng phòng nói với mình, Thẩm Thực cosplay chính là Cẩm y vệ... ... ..."

    

     "Đêm Giáng sinh, mình sẽ treo móc khoá hình quả táo lên cửa xe Thẩm Thực, kết quả vừa nhìn, đã bị người khác treo đầy.

    

     Cậu ấy lái BMW, năm nhất đã lái BMW đi học, mình thì không giàu bằng cậu ấy."

    

     "Thẩm Thực, sinh nhật vui vẻ."

    

     Năm 2015

    

     "Trong trận bóng rổ, chụp rất nhiều bức ảnh của Thẩm Thực , nhiều vô cùng, chân cậu ấy thật dài."

    

     "Thẩm Thực mở tiệc tại gia đến 12 giờ đêm vô cùng náo nhiệt, không mời mình tham dự, phỏng chừng cũng không biết mình là ai."

    

     "Nghỉ đông ở trường lạ thật, mình tưởng sẽ khai giảng sớm, hình như nhìn Thẩm Thực trở nên đẹp trai hơn thì phải."

    

     "Lại cùng Thẩm Thực chơi bóng.

    

     Không biết bị tên nhóc nào đạp một cái, bực mình thật."

    

     "Thẩm Thực, sinh nhật vui vẻ."

    

     Năm 2016

    

     "Sinh nhật của mình, tỏ tình với Thẩm Thực, thất bại.

    

     Không sao cả, chuyện này rất bình thường."

    

     "Trốn tránh thật mệt mỏi, thật muốn nói chuyện với cậu."

    

     "Thẩm Thực, sinh nhật vui vẻ.

    

     Hôn, còn sờ soạng, cảm giác không tình nguyện cho lắm."

    

     "Quả nhiên là gượng ép bản thân, cậu ấy không gọi tên mình."

    

     "Thẩm Thực nói chúng ta có thể thử xem.

    

     Mình nói được."

    

     Năm 2017

    

     "Thẩm Thực tổ chức tiệc tại gia rất vui vẻ, vẫn là không mời mình đến tham dự."

    

     "Lễ tình nhân, cùng Thẩm Thực uống nhiều một chút.

    

     Đè mình ra, còn khiến mông của mình đau.

    

     Mà mình còn tỉnh táo.

    

     1... 8........."

    

     "Thẩm Thực không nhớ hôm nay là sinh nhật của mình."

    

     "Thẩm Thực, sinh nhật vui vẻ."

    

     Năm 2018

    

     "Thẩm Thực tổ chức tiệc tại gia rất vui lại không được mời rồi."

    

     "Mệt một chút, không biết tại sao."

    

     "Về nhà ,nói hết cho ba mẹ , bị đánh, mặt xưng phù ba ngày."

    

     "Thẩm Thực vẫn như cũ không nhớ rõ sinh nhật của mình."

    

     "Thẩm Thực, sinh nhật vui vẻ."

    

     Năm 2019

     "Dọn vào ở cùng nhà với Thẩm Thực, vui quá, đây coi như là ở chung?"

    

     "Mình cho là ở cùng nhau ít nhất có thể ăn tết cùng nhau, đúng không.

    

     Cùng bạn bè đi chơi một chút lại cố ý về nhà sớm, đợi rất lâu rồi, Thẩm Thực không trở về."

    

     "Có chút khó chịu, rõ ràng xưa nay không cãi nhau, mà so với cãi nhau còn khó chịu hơn."

    

     "Thẩm Thực là chuyên gia trong việc không quan tâm đến người khác mà.

    

     Cũng không thể nói như vậy, anh ấy vẫn luôn như vậy.

    

     Thôi vậy, là mình lòng dạ hẹp hòi."

    

     "Mình cũng chỉ là muốn nghe anh ấy nói một câu sinh nhật vui vẻ, anh ấy làm sao lại không nhớ được."

    

     "Thẩm Thực, sinh nhật vui vẻ."

    

     Năm 2020

    

     "Ăn tết, đợi hơn hai giờ, Thẩm Thực vẫn như cũ không trở về."

    

     "Mệt, có chút thở không nổi."

    

     "Mệt mỏi quá, lâu như vậy rồi, anh chừng nào thì có thể liếc mắt nhìn em một cái, nói chuyện với em nhiều hơn một câu."

    

     "Có lúc cảm thấy rằng em trong mắt anh còn không bằng một người xa lạ."

    

     "Chờ anh yêu em làm em rất thống khổ, lại phát hiện khả năng đời này đều không thể chờ được đến lúc đó."

    

     "Muốn ba lại cho mình một cái tát, lần này nói không chừng có thể thức tỉnh được mình.

    

     Mà đã hai năm không về nhà.

    

     Hứa Ngôn, mày là thằng ngu."

    

     "Suốt ngày lẽo đẽo theo sau anh, thật sự mệt.

    

     Thẩm Thực, anh quay đầu lại nhìn em một cái đi."

    

     "Em nghĩ anh không phải không nhớ sinh nhật của em.

    

     Bởi vì anh căn bản không muốn để ý."

    

     "Nguyên do không phải anh không thích tổ chức sinh nhật, chỉ là không thích cùng em ăn sinh nhật.

    

     Thôi, sinh nhật vui vẻ."

    

     "Người anh đính hôn là cô gái có dung mạo thật là xinh đẹp."

    

     "Không sao cả, ít nhất chút tình cảm này không thẹn với lương tâm.

    

     Bye bye."

    

     Năm nay không ghi gì, là Hứa Ngôn cũng để điện thoại di động một xó, cậu đại khái quên mình để nó ở đâu . Weibo số lượng ghi chú không nhiều, Thẩm Thực ngồi ở trước bàn đọc sách nhìn cực kỳ lâu, từng câu từng chữ, cuối cùng để điện thoại di động xuống đôi mắt chua xót khó hiểu, huyệt thái dương đau nhói. Hắn chậm rãi gục xuống bàn, mặt chôn ở hai bàn tay, cả người run mà thở một hơi.

    

     Có một số việc hắn không phải không biết rằng, chẳng qua là khi nhìn thấy tâm tình của Hứa Ngôn được đặt ở trên bàn, phảng phất đã cùng hắn trải qua sáu năm. Vô số cảm xúc dồn dập mỗi lần đều sâu đậm thêm, tăng thêm, thêm đau, từng chữ, mỗi cái dấu ngắt câu đều biến thành một cây kim, từ khe hở của tim đâm vào, lấp kín, tim đập một lần, toàn bộ khoang ngực liền theo đau một lần, cuối cùng toàn thân không may mắn thoát khỏi.
(Như kiểu đau quá không hết đau được á)

    

     Hắn mở một ngăn kéo phát hiện đống thuốc ngủ mà Hứa Ngôn đã giấu, bình thuốc phía trên dán một tờ note, phía trên là chữ của Hứa Ngôn: Anh sao lại tìm nó! Có em ngủ cùng còn chưa đủ sao!

    

     Trước kia là đủ, hiện tại em đi, cho nên không đủ.

    

     Buổi tối ngày hôm ấy Thẩm Thực uống nửa viên thuốc ngủ, kì lạ thay chính hắn không có cách nào nhắm mắt được, ngược lại thuốc ngấm liền đi vào trong giấc mộng.

    

     Hắn mơ thấy lần đầu nhìn thấy Hứa Ngôn, là phía trước quán thịt nướng lần đó, dưới mặt trời chói chang quân huấn, Hứa Ngôn lén lút chạy đến bồn rửa mặt, thậm chí đem nửa cái đầu đều nhún cho ướt, một bên cùng bạn học lí nhí đùa giỡn như một con chó con ướt nhẹp. Chính mình lúc đó vừa vặn đi ngang qua, nhớ kỹ gương mặt kia.

    

     Hắn mơ thấy trên sân bóng rổ, bất luận thời điểm nào nhìn về phía Hứa Ngôn, ống kính của cậu luôn hướng về phía mình. Cái đó gọi là chụp hình lưu lại sự kiện quan trọng, trên đó còn kí tên 'Nhiếp ảnh gia Hứa Ngôn' hắn cũng từng thấy, hắn vẫn còn nhớ. Thật nhiều lần, hắn muốn hỏi Hứa Ngôn đang chụp cái gì, cho tôi nhìn một chút, nhưng Hứa Ngôn luôn đứng ở chỗ rất xa, vừa chạm mắt liền đưa ánh mắt dời đi.

    

     Hắn mơ thấy lễ kỉ niệm thành lập trường, Hứa Ngôn lên đài gảy đàn ghita đơn ca. Đêm đó mình ngồi ở hàng thứ hai, đèn tụ quang đánh trên người Hứa Ngôn, giống nhưng cậu vẫn luôn luôn nhìn về phía hắn, giọng hát trong trẻo êm tai —— thế giới sôi nỗi hỗn loạn huyên náo không rõ cái gì là hiện thực, vì cậu lảo đảo ngây ngốc cười cười mua một ly nước trái cây. Coi như thường ngày vội vàng sống hết đời, cũng muốn từng giây từng phút ngày ngày toàn tâm bảo vệ cậu, ước muốn nhỏ nhoi này...

    

     Hắn mơ thấy Hứa Ngôn cùng hắn nói chuyện lúc khẩn trương lại khó nói. Mơ thấy sinh nhật đêm đó hắn uống say, lần đầu cùng Hứa Ngôn hôn môi, sau đó Hứa Ngôn ghé vào lỗ tai hắn nói sinh nhật vui vẻ. Mơ thấy lễ tình nhân năm đó của bọn họ , Hứa Ngôn bịt mắt, ôm cổ mình, không ngừng mà nhỏ giọng nói em yêu anh, Thẩm Thực em yêu anh, sau âm thanh kia là tiếng khóc nức nở, Hứa Ngôn thất thố nói Thẩm Thực anh chưa từng nói yêu em, hắn từ đầu đến cuối đều không trả lời.

    

     Hắn mơ thấy Hứa Ngôn cười, mơ thấy Hứa Ngôn nói với hắn từng câu đều sống động, mơ thấy Hứa Ngôn ánh mắt mong đợi muốn nói lại thôi, mơ thấy khi đó lấy lí do bị thương, Hứa Ngôn dán băng gạc trên tay còn mang theo canh cá đến cho mình, sau đó hắn mới biết Hứa Ngôn luộc canh cá làm tay bị bỏng ... Không phải là mơ, căn bản không phải giấc mơ, toàn bộ cũng không phải giấc mơ, là đang nhớ lại chuyện đã qua —— hắn làm sao có thể mất đi Hứa Ngôn?

    

     Thuốc ngủ mất đi hiệu lực, Thẩm Thực nửa đêm tỉnh mộng ngồi dậy, trong phòng đen kịt mỗi lần đều tự hỏi, hắn làm sao có thể chấp nhận mất đi Hứa Ngôn. Rõ ràng Hứa Ngôn yêu hắn như vậy, rõ ràng bọn họ như vậy thật ra là... Là yêu nhau. Chỉ là có người bởi vì ly rượu của bốn năm trước mà canh cánh trong lòng, bởi vì tính cách lập dị tính tình lãnh đạm đã thành thói quen, trốn tránh vẫn luôn không chịu thừa nhận.

    

     ————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro