Chương 11- Tố chất ăn cơm mềm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, thì chính là như vậy." Cố Cảnh Đình không nóng không lạnh trả lời, dường như thứ hắn tiếp quản không phải là tập đoàn tài sản khổng lồ, chẳng qua chỉ là một công việc bình thường.

Nguyễn Kỳ nhẹ hừ một tiếng, nửa cười tiếp tục nói: "Có vẻ ông cụ nhà cậu vẫn chưa già đến hồ đồ, đem công ty giao cho cậu, dù gì còn hơn giao trên tay đứa cháu đích tôn. Nếu như giao vào tay đứa cháu đích tôn, không quá mười năm, khẳng định sẽ phá sản."

Cố gia là trăm năm vọng tộc, người trong gia tộc từ chính trị đến thương mại, địa vị hiển hách. Mà thứ chống đỡ Cố gia, chính là sản nghiệp khổng lồ của tập đoàn Cố thị. Để phòng ngừa giữa anh em Cố gia vì tài sản mà ngươi tranh ta đoạt, quy luật của Cố gia là trưởng tử trưởng tôn sẽ tiếp tục thừa kế công ty.

Cố Cảnh Đình có một người anh cùng cha khác mẹ Cố Trường Hải, lớn hơn hắn tận 20 tuổi.

Lúc Cố Trường Hải tiến vào công ty làm việc, Cố Cảnh Đình vẫn còn đi học mẫu giáo. Đợi Cố Cảnh Đình trưởng thành, Cố Trường Hải đã nắm giữ công ty nhiều năm, đối với hắn không hề có bất cứ uy hiếp gì.

Sau đó, Cố Cảnh Đình 18 tuổi tiến vào công ty thực tập, liền biểu hiện rõ thiên phú kinh doanh nổi bật hơn người thường, những hạng mục qua tay hắn, đều làm người khác kinh ngạc.

Điều này làm Cố Trường Hải cảm giác được nguy hiểm nghiêm trọng, cho nên không từ thủ đoạn đem Cố Cảnh Đình ra nước ngoài. Nếu như không phải một năm trước Cố Trường Hải khám ra ung thư phổi giai đoạn cuối, Cố Cảnh Đình hôm nay vẫn sẽ không về nước.

Cố Trường Hải có một đứa con trai 25 tuổi Cố Tử Minh, theo lý mà nói, Cố Trường Hải ngã bệnh, lẽ ra trưởng tôn sẽ tiếp quản công ty. Nhưng, Cố Trường Hải tâm cơ thâm sâu, cư nhiên đem con dạy thành phế nhân. Cố Tử Minh rượu chè cờ bạc, thuốc phiện đủ cả, điển hình của kẻ phá của.

Nguyễn Kỳ nhìn Cố Cảnh Đình bộ dạng không liên qua tới mình, không thể không nhắc nhở, "Tâm tư ông cụ nhà cậu thâm sâu, đem cậu làm đá lót đường cho tên tiểu kim tôn cũng không phải là chuyện không thể. Hơn nữa, vị anh trai nửa chân sắp tiến vào quan tài của cậu tuyệt đối sẽ không chịu để yên, cậu tự mình cẩn thận, đừng vất vả để làm áo cưới cho người khác."

Một tay Cố Cảnh Đình chơi đùa với chiếc bật lửa tinh tế, ngọn lửa xanh cháy lên giữa lòng bàn tay hắn.

"Nguyễn Kỳ, cậu có biết có một câu nói: Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn." Đáy mắt hắn thu lấy chiếc bật lửa giữa lòng bàn tay, màu xanh của ngọn lựa cháy rực trong ánh mắt đen như mực của hắn.

Khoảng cách ngày trước Cố Trường Hải hạ thủ đoạn ép buộc hắn ra nước ngoài, như vậy đã mười năm.

"Ồ, cậu muốn làm gì?" Nguyễn Kỳ một mặt hưng phấn hỏi, dường như rất kỳ vọng có chuyện xảy ra.

Cố Cảnh Đình dùng bật lửa đốt một điếu thuốc, khói thuốc thuận theo đầu ngón tay lan toả, đáy mắt thâm trầm có ý tứ.

Theo sau đó, điện thoại vang lên, lúc Cố Cảnh Đình nghe điện thoại, chân mày kiếm cau lại.

"Phàm Phàm có chút tiêu chảy, tôi trở về xem sao." Sau khi cúp điện thoại, hắn nói.

Nguyễn Kỳ xua tay, ý nói hắn cứ đi, "Cậu như vậy mới xứng đáng với thân phận người cha mẫu mực."

Mới đầu, lúc bọn họ biết Lâm Diệc Khả có thai, thai nhi trong bụng nàng vẫn chưa đủ 6 tháng, cưỡng ép nàng phá thai không phải là không được. Dùng sự hiểu biết của Nguyễn Kỳ đối với Cố Cảnh Đình, hắn cho rằng Cố Cảnh Đình sẽ không muốn đứa nhỏ này.

Nhưng Cố Cảnh Đình cư nhiên để Lâm Diệc Khả sinh đứa nhỏ. Cái kết quả này, thật sự có chút ngoài dự liệu.

Lúc Cố Cảnh Đình nhặt lấy áo khoác tây trang trên sofa, tờ chi phiếu đã được ký vô ý rơi ra ngoài.

Nguyễn Kỳ cuối người nhặt lên, nhìn vào số tiền trên đấy, hiếu kỳ hỏi, "Cậu ở đâu có tờ chi phiếu nhỏ này?"

"Sinh hoạt phí mẹ Phàm Phàm đưa." Cố Cảnh Đình tuỳ miệng nói.

Nguyễn Kỳ nghe xong, cười to: "Không nghĩ đến Cố Tứ thiếu còn có tố chất ăn cơm mềm*."

*dùng tiền của phụ nữ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sung