Chương 10- Xem tôi làm sao trừng trị anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Diệc Khả có chút hoảng, vô thức hướng về nam nhân bên cạnh. Hắn nhàn nhạt phun ra một làn khói, không hề có ý muốn giúp đỡ.

Lâm Diệc Khả tức đến dậm chân, nhanh chóng đem ống kính nhỏ như kim châm ném vào bể kính ở đầu giường, sau đó, kéo lấy Cố Cảnh Đình trốn trong tủ quần áo lớn của căn phòng.

Trong tủ quần áo một mảng tối đen, Lâm Diệc Khả lấy ra điện thoại, động tác hết sức nhẹ nhàng mở màn hình. Điện thoại của nàng và ống kính liên kết với nhau, có thể thông qua phần mềm nhìn thấy tình cảnh ở bên ngoài.

Hình ảnh trong điện thoại, thân hình mập mạp của An Quốc Hoa đè lại nữ nhân phân nửa loã thể, động tác thập phần thô bạo dã man, biểu tình của nữ nhân ấy nhìn có vẻ thống khổ.

"Chắc là bị hạ thuốc rồi." Âm thanh vô cùng nhỏ của nam nhân trên đầu nàng vang lên.

"Chúng ta có nên báo cảnh sát?" Lâm Diệc Khả vô thức ngẩng đầu, mới phát hiện gương mặt anh tuấn của nam nhân gần trong gang tấc, cả không gian đều là mùi vị trên người nam nhân, sạch sẽ mát lạnh.

Cả hai đối diện nhau, trong đôi mắt đen nhánh của hắn, giống như bừng cháy ngọn lửa mãnh liệt, yếu hầu di chuyển, khắc chế nhẫn nhịn.

"Tôi không thích quản chuyện người khác, tuỳ cô." Cố Cảnh Đình nói, giọng nói đầy sự thờ ơ.

Hình ảnh kích tình trên màn hình điện thoại vẫn đang diễn ra, phía ngoài tủ quần áo loáng thoáng truyền đến hơi thở thô tục của nam nhân và tiếng kêu thống khổ của nữ nhân.

"Được, không quản chuyện người khác vậy." Lâm Diện Khả gật đầu, hai má không khống chế nóng lên, cùng một nam nhân khoẻ mạnh trốn trong tủ quần áo xem cảnh tượng này, thật sự là một chuyện vô cùng xấu hổ. Nàng rất tự giác đưa tay tắt điện thoại.

Sau khi tắt điện thoại, tủ quần áo một mảng tối đen, càng làm cho người ta có cảm giác kìm nén. Bởi vì không gian có hạn, thân thể của cả hai dán chặt vào nhau, hô hấp trầm thấp của hắn phả vào da thịt nàng, Lâm Diệc Khả không hiểu ra sao tim đập loạn cả lên.

Bên ngoài tủ truyền đến âm thanh mở cửa không nặng không nhẹ, người bên ngoài cuối cùng cũng đi rồi.

Lâm Diệc Khả như nhận được đại xá, lập tức đẩy ra cửa tủ, nhảy ra bên ngoài, còn có vài phần bối rối.

Ngược lại với nàng, Cố Cảnh Đình duỗi ra chân dài, không nhanh không chậm từ trong tủ bước ra, nhìn nàng từ trong bể kính ở đầu giường lấy ra ống kính nhỏ nắm chặt trong tay, trên gương mặt nhỏ ngũ quan tinh xảo, giương lên nụ cười thắng lợi, rực rỡ đến huênh hoang, không lý do hấp dẫn người khác.

Lâm Diệc Khả cầm lấy ống kính nhỏ nhanh chân hướng ra ngoài, đi được một nửa dường như nhớ đến chuyện gì, lại đột nhiên trở lại.

Nàng dừng trước mặt Cố Cảnh Đình, đột nhiên đưa tay kéo lấy cổ áo hắn, nhìn thấy thương hiệu của quần áo. Phạm Tư Triết, quả nhiên là xa xỉ phẩm.

"Khiêu khích tôi?" Cố Cảnh Đình hút thuốc, một ngụm khói nhẹ phả vào mặt nàng.

Lâm Diệc Khả bị sặc khói, buông tay khỏi cổ áo hắn, lùi về sau hai bước. Nàng một bên ho, một bên đưa tay vung tan khói.

"Ít hút thuốc lại, cẩn thận còn trẻ chết sớm." Nàng ngữ khí không vui nói, sau đó tay đưa vào túi xách lấy ra một sấp tiền hồng, viết một tờ chi phiếu 5 vạn ném cho hắn.

"Tiêu tiết kiệm một chút, anh nếu còn dám lấy tiền sữa của con đi mua quần áo nam xa xỉ như vậy, xem tôi như thế nào trừng trị anh."

Nàng nắm tay thành nắm đấm son sắt thề, sau đó, đạp trên giày cao gót nhanh chóng rời đi.

Cố Cảnh Đình nhìn hướng nàng rời đi, môi bạc nhẹ nhếch lên.

Hắn trở về phòng, trong phòng, Nguyễn Kỳ ngồi trên chiếc sofa rộng lớn, tay cầm lấy tử sa pha trà.

"Trà vừa pha xong, uống thử xem." Nguyễn Kỳ nhanh chóng đưa qua tách trà, bị cánh tay lạnh lùng của Cố Cảnh Đình ngăn lại. Hắn đối với trà không có hứng thú.

Nguyễn Kỳ cũng không để ý sự cự tuyệt của hắn, tự thưởng thức một ngụm, sau khi đặt tách trà xuống, nói: "Nghe nói sau cuộc hợp Đổng sự, anh đem toàn bộ tập đoàn Cố thị tiếp quản?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sung