Chương 9- Vận động tiêu hao thể lực nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh trai, lửa giận đừng lớn như vậy."Cánh tay giơ lên chưa kịp hạ xuống của hắn, liền bị Mễ Lan chặn lại, Mễ Lan tóc nhuộm màu, trang điểm rất đậm, mặc váy cực ngắn lộ ra đùi lớn.

Nhan sắc của nàng không bằng Lâm Diệc Khả, nhưng đùi trắng rất bắt mắt, trực tiếp hấp dẫn ánh mắt của tên mập.

"Anh trai, anh đừng tranh chấp với người kém hiểu biết như cô ta, anh xem em thế nào, chúng ta tìm một phòng cùng nhau nói chuyện nhé?" Mễ Lan cười hi hi nói.

Lâm Diệc Khả biết cô ấy đang giúp mình giải vây, nhưng nàng vẫn lo lắng hỏi: "Này, cô một mình được không?"

"Chị đây cũng không phải lần đầu tiên ra ngoài lăn lộn, trong túi tôi có bình xịt hơi cay, sẽ không gặp chuyện gì đâu." Mễ Lan nói xong, từ trong túi lấy ra máy chụp hình ném cho nàng.

"Cô cẩn thận một chút." Lâm Diệc Khả nhận lấy máy chụp hình nói.

Thoát khỏi sự khống chế của nam nhân dâm loạn, nàng một mình đi vào hành lang tối đen, dãy phòng hai bên phát ra âm thanh chấn động người, tạp loạn sự xa hoa phung phí.

Lâm Diệc Khả nhịn không được nhíu mày, nhiều phòng như vậy, nàng tìm thế nào chứ!

Đột nhiên, một sức mạnh từ đâu đem nàng ép vào tường.

Lâm Diệc Khả bị doạ không nhẹ, quên đi cơn đau lưng bị đập vào vách tường lạnh băng.

Nam nhân thân hình rắn rõi cưỡng chế nàng, bàn tay lớn bóp lấy mặt nàng, "Gan của cô thật không nhỏ, loại địa phương này cũng dám đến một mình."

Lâm Diệc Khả kinh hoảng ngoài dự định nhìn vào nam nhân trước mắt, phía sau là bóng đèn thạch anh xa xỉ lấp lánh, ngược với ánh đèn, đôi mắt tối đen của nam nhân đầy ý lạnh.

"Cố Cảnh Đình, sao lại là anh!" Lâm Diệc Khả nhẹ thở một hơi.

Cố Cảnh Đình buông nàng ra, sống lưng cao lớn tuỳ ý dựa vào bức tường, biểu tình trên mặt gần như lạnh lùng. Hắn từ trong túi quần tây lấy ra bao thuốc lá, ngậm một điếu thuốc trên miệng, tuỳ ý nói: "Đây không phải là nơi cô nên đến, tôi đưa cô ra ngoài."

Lâm Diệc Khả: "Tôi không đi, tôi đến tìm người."

"Tìm ai?" Cố Cảnh Đình hỏi.

Lâm Diệc Khả cảm thấy, Cố Cảnh Đình loại người lêu lỏng này tin tức có lẽ linh thông, cho nên, liền nói: "An Quốc Hoa, anh biết không?"

"Nghe nói danh tiếng hắn không tốt, cô tìm hắn làm gì?" Cố Cảnh Đình trả lời.

"Tìm hắn có việc." Lâm Diệc Khả nói.

Cố Cảnh Đình cười lạnh một tiếng, ánh mắt đánh giá nàng, "Tên háo sắc họ An kia, nữ nhân cầu hắn có việc, đều phải trả giá, cô nghĩ kĩ rồi chứ?"

Lâm Diệc Khả nghe xong, phẫn nộ trừng hắn một cái, suy nghĩ của tên ăn chơi quả nhiên phức tạp hơn người bình thường mà.

Nàng một bộ nghe không hiểu, từ trong túi xách lấy ra một ống kính tựa cây kim, "Hắn đến đây làm chuyện người khác không nhìn thấy, chắc không hi vọng vợ hắn biết được. Có được sơ hở này, không sợ hắn không giúp tôi làm việc."

Cố Cảnh Đình nghe xong, trên mặt vẫn là biểu tình không mặn không nhạt, hai ngón tay hắn gạt nhẹ tàn thuốc, ngữ khí tản mạn nói: "Trên lầu, phòng thứ ba bên tay trái."

Lâm Diệc Khả đứng trước cửa phòng, trong tay là một cái lò xo mỏng, đập lên trống một hồi, cửa phòng theo âm thanh đó mà mở ra.

Cố Cảnh Đình đứng sau lưng nàng, có chút hứng thú nhìn, đợi cửa mở, liền theo sau tiến vào.

Hắn bỏ một tay vào túi, thờ ơ dạo một vòng quanh phòng.

Giá quần áo treo tây trang của nam nhân, trên giường tán loạn nửa hộp bao cao su và vớ tơ tằm của nữ nhân.

"Sao lại không có người?" Lâm Diệc Khả hỏi.

"Chắc là xuống lầu ăn đồ rồi, vận động trên giường là hao thể lực nhất." Cố Cảnh Đình nói.

Lâm Diệc Khả hung hăng trừng hắn một cái. Trong lòng mắng một tiếng: lưu manh.

Theo sau đó, cửa phòng truyền đến tiếng động. Thấp thoáng tiếng nói chuyện của nam nhân. Hiển nhiên, chủ nhân của căn phòng đã trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sung