Chương 5- Tạm thời ở 10 năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Diệc Khả và Cố Cảnh Đình sau khi bước đầu cùng chung nhận thức, một nữ nhân khoảng 30 tuổi cung cung kính kính bước vào, cô ta ăn mặc rất đẹp, tướng mạo sạch sẽ, tự xưng là chuyên gia chăm trẻ, họ Trương.

Lâm Diệc Khả đã hiểu, để một nam nhân tự mình chăm sóc đứa nhỏ vừa đầy tháng hơi thiếu thực tế, thật sự cần một người chăm trẻ. Nhưng mà, nghe nói tiền lương của người chăm trẻ rất cao, nam nhân này lại không có tiền, tiền tiêu dùng đều là một mình nàng đảm đương, Lâm Diệc Khả cảm thấy thịt của mình có chút đau.

Nàng vô thức trừng Cố Cảnh Đình một cái, mà Cố Cảnh Đình bị trừng cũng không hiểu chuyện gì.

"Tiểu bảo bảo trắng trẻo mập mạp thật đáng ghét, tôi ôm một chút nhé." Chị Trương đi đến bên cạnh giường, cười đưa hai tay ra.

Lâm Diệc Khả vô thức ôm chặt đứa nhỏ, đôi mắt nhất thời đỏ lên. Nàng không nỡ, đột nhiên có chút hối hận.

Không khí trong phòng rơi vào trầm mặc.

Đôi môi cương nghị của Cố Cảnh Đình nhếch lên, có chút ý vị nhìn nàng: "Cũng không phải là sinh ly tử biệt, cô có quyền đến thăm nó."

"Bảo bảo, nó vẫn chưa có tên." Lâm Diệc Khả mềm yếu nói, bộ dạng điềm đạm đáng yêu.

"Cô đặt một cái tên đi." Cố Cảnh Đình nói.

"Tôi chưa nghĩ qua." Đầu Lâm Diệc Khả có chút loạn.

"Vậy bây giờ nghĩ." Cố Cảnh Đình rất nhẫn nại chờ nàng.

Lâm Diệc Khả nhẹ nhíu mày, rất nghiêm túc nghĩ một lúc, nói: "Gọi là Phàm Phàm được không?"

Tất cả người mẹ trong thiên hạ đều mong đứa trẻ một đời nhất phàm phong thuận(thuận buồm xuôi gió).

"Có thể." Cố Cảnh Đình gật đầu, không có ý kiến gì.

Theo sau đó, chị Trương từ trong lòng nàng ôm lấy Phàm Phàm rời đi.

Lâm Diệc Khả dưới sự dìu dắt của mẹ Ngô, đi theo một đoạn đường rất dài.

Bên ngoài bệnh viện trời đang mưa, mà mắt nàng cũng ướt.

"Tiểu thư là không nỡ, tại sao không đem đứa nhỏ lưu lại?" Mẹ Ngô hỏi nàng.

Lâm Diệc Khả lắc đầu cười khổ, "Dù sao cũng không thể đem nó về Lâm gia."

"Từ sau khi phu nhân ly hôn rời đi, nhà không giống nhà, ngôi nhà đó không về cũng được." Mẹ Ngô thở dài nói.

Đôi mắt ướt của Lâm Diệc Khả dần dần trở nên kiên cương mà lạnh lùng, hai cánh tay buông thỏng từ từ nắm chặt lại, "Con muốn trở về đó, lấy lại tất cả những gì thuộc về con."

———-

Ngày mà Lâm Diệc Khả xuất viện trở về nhà, trời tối âm u, mây đen giống như đè ở trên đầu.

Xe nhẹ nhàng lăn bánh vào trang viên, dừng trước ngôi biệt thự mang phong cách cổ xưa.

Bức tường bên ngoài biệt thự đầy những dây leo xanh, trong khu vườn trồng đầy hoa tím, những bông hoa này là do chính tay mẹ nàng trồng, mà bây giờ mẹ nàng đã không còn, chỉ lưu lại một hoa viên tịch mịch, lộ đầy vẻ thê lương.

Không trung lay động những hạt mưa nhỏ, nước mưa rơi vào cánh hoa, giống như hoa đang khóc.

Lâm Diệc Khả kéo lê chiếc vali nặng trịch, một bước rồi một bước, đạp lên con đường đá xanh, tiến đến biệt thự.

Ngôi biệt thự này là của hồi môn năm ấy của mẹ nàng, mà giờ đây, Lâm Kiến Sơn và người phụ nữ khác lại ở nơi này, nghĩ cũng thật mỉa mai.

Cha của nàng Lâm Kiến Sơn, vốn dĩ chỉ là một công nhân viên chức nhỏ, sau đấy lại cưới được thiên kim tiểu thư, cũng chính là mẹ của nàng Tần Phi, dưới sự ủng hộ bằng tài lực của Tần gia, Lâm Kiến Sơn một đường thăng quan tiến chức suông sẻ, bây giờ đã là phó thị trưởng thành A, chủ quản tài chính và thuế vụ.

Lâm Diệc Khả tự mình tiến vào biệt thự, không ai đón tiếp nàng, càng không một ai hoan nghênh nàng, chuyện mà nàng đã đoán được từ trước.

Trong phòng khách, Lâm Kiến Sơn cùng mẹ con Lục Vũ Hân ngồi trên chiếc sofa bằng da xa xỉ, một nhà ba người nói cười vui vẻ, nhìn vào thập phần ấm áp.

Sự xuất hiện của Lâm Diệc Khả phá vỡ không khí ấm áp đấy, nàng vừa bị ướt chút mưa, trên tóc vẫn còn đọng vài giọt nước, dáng vẻ có chút nhếch nhác, nhìn vào có chút không hợp với ngôi nhà này. Nàng sớm đã là người ngoài.

"Dịch Khả trở lại à." Lục Tuệ Tâm là người đầu tiên đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi nàng.

Bà ấy bảo dưỡng rất tốt, 45 tuổi, nhìn vào vẫn cảm thấy chưa đến 40 tuổi.

"Dì Lục." Thanh âm của Lâm Diệc Khả nhàn nhạt.

Nàng nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên cha mang hai mẹ con Lục Tuệ Tâm vào nhà.

"Tiểu Khả, đây là dì Lục, dì là bạn của ba. Dì ấy cùng hai chị gái nhỏ sẽ tạm thời đến nhà  chúng ta ở một thời gian." Lúc đấy, Lâm Kiến Sơn đối với nàng nói như vậy.

Cái loại ở tạm thời này, cư nhiên lại kéo dài đến tận 10 năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sung