Chương 3: Thất Thần Châu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đọc truyện tại https://www.wattpad.com/story/320866237-edit-th%E1%BA%A7n-lan-k%E1%BB%B3-v%E1%BB%B1c-v%C3%B4-song-ch%C3%A2u

___________________________

Mười lăm năm sau.

Tại Pháp Vực, vương quốc Trật Tự, thành Trí Tuệ.

Trong toàn bộ Pháp Vực có mười hai tòa chủ thành, lấy mười hai Thần Điển làm tên phân biệt. Mỗi một tòa chủ thành đều được xây dựng ở chỗ trung tâm nơi Thần Điển hóa thành mười hai tòa thánh điện. Nghe nói trong chủ thành có Thần Điển tại ngự. Nếu có người tu luyện pháp điển đến tầng thứ tối cao thì có khả năng được Thần Điển tán thành, trở thành Thần Sứ. Nếu xuất hiện đủ mười hai vị Thần Sứ, họ có khả năng triệu hóa được <<Chư Pháp Chi Sơ>>

Trí Tuệ thành lấy trí tuệ thánh điển làm tên, tọa trấn một góc tại vùng Đông Nam của Pháp Vực.

Đáng tiếc, trong lịch sử Pháp Vực, nói rộng hơn là trong lịch sử vương quốc Trật Tự, đừng có nói xuất hiện cùng lúc mười hai vị Thần Sứ, đến ba vị còn chưa có nữa là. Giống như hiện tại, toàn bộ Pháp Vực cũng chỉ có duy nhất một vị Thần Sứ mà thôi.

Thư phòng của phủ Tổng đốc.

"Bái kiến lão sư." Một thanh niên cung kính đứng trước bàn sách. Tướng mạo hắn anh tuấn, mi thanh mục tú, đôi mắt có hồn, sáng ngời ngời. Người cao ước chừng một thước tám, một thân mang trường bào màu trắng, vừa nho nhã lại vừa cương nghị.

Pháp Vân khép lại sách trong tay, mỉm cười nhìn hắn: "Ngồi đi."

"Vâng." Thanh niên lúc này mới di chuyển ngồi xuống ghế trước bàn sách, hay tay nắm hờ đặt lên đầu gối, ánh mắt cương nghị, ngồi nghiêm chỉnh.

"Con chạm đến thánh điện Trí Tuệ Thần Điển thứ năm rồi?" Pháp Vân hỏi.

Thanh niên gật nhẹ đầu đáp: "Vâng, đã được thánh trang thứ năm tán thành."

Thân là Tổng đốc của thành Trí Tuệ, có rất ít việc có thể khiến cảm xúc của Pháp Vân chấn động, nghe thanh niên nói câu này, hai con mắt y lập tức sáng lên, bên trong căn phòng dường như cũng cảm nhận được sự chấn động của một nguồn năng lượng đặc thù.

"Cho ta xem!" Y đứng lên, ánh mắt sáng rực nhìn thanh niên.

Thanh niên kia một lần nữa đứng dậy, trong hai con ngươi lóe lên ánh sáng, tay phải hắn đặt trước ngực, tay trái nhẹ nhàng ngửa ra, hắn trầm giọng: "Thần ban cho!"

Trong chớp mắt, hai con mắt của hắn bị bao phủ bởi một lớp vàng kim, cùng lúc đó, toàn thân phảng phất có đạo ánh sáng màu vàng kim chuyển động bao quanh, chảy về vị trí bàn tay trái. Ánh quang ngưng tụ lại, một bản pháp điển màu ám kim ngay lập tức hiện lên trên lòng bàn tay hắn, trên cuốn pháp điển hiện ba chữ: "Chưởng! Khống! Giả!". Trong đó, hai chữ "Chưởng Khống" đều lấp lóe ánh kim quang.

"Giỏi!" Pháp Vân tán thưởng, cười ha hả, "Con trai Pháp Hoa của ta trưởng thành rồi, năm nay vừa mới hai mươi tuổi mà đã đạt thành tựu trung giai Chưởng Khống Giả. Con có biết tại sao sư phụ cao hứng như thế không?"

Pháp Hoa sửng sốt một chút rồi thành thật nói: "Con không."

Pháp Vân nói: "Căn cứ theo lịch sử của Trật Tự quốc chúng ta mà nói, muốn trở thành Thần Sứ thì trước tuổi hai mươi nhất định phải đột phá cấp độ Chấp Pháp Giả, trở thành Chưởng Khống Giả. Mà con mới hai mươi tuổi đã trung giai Chưởng Khống Giả, tương lai ắt có triển vọng. Xem ra, Trí Tuệ Thần Điển đối với con là hoàn toàn tán thành."

Pháp Hoa gật nhẹ đầu, trong mắt lóe lên sự hưng phấn, nhưng chẳng biểu lộ ra cảm xúc, "Đều nhờ lão sư dạy tốt."

Pháp Vân mỉm cười nói: "Nói con rồi, thời điểm không có người ngoài, cứ gọi ta là nghĩa phụ."

"Vâng, nghĩa phụ." Pháp Hoa đáp quy củ.

Pháp Vân hài lòng với biểu hiện chất phác của hắn. Đối với Trật Tự quốc mà nói, tôn trọng chính là quy củ, mà bản thân lễ nghi là một phần của quy củ.

"Con có thể đột phá đến đại cảnh giới thứ năm, trở thành trung giai Chưởng Khống Giả, việc đại sự này con hoàn toàn có thể đảm đương. Mười mấy năm qua, con chưa bao giờ khiến ta thất vọng, nhưng lần này là việc trọng đại, cần phải thật sự cẩn thận."

Pháp Vân sắc mặt trầm xuống, Pháp Hoa không hỏi thêm, chỉ chờ đợi lão sư, cũng là nghĩa phụ của hắn nói tiếp.

"Lịch sử Thất Thần Châu, con hẳn biết rồi?" Pháp Vân tiếp lời.

"Thất Thần Châu?" Sắc mặt Pháp Vân hiếm hoi toát lên một phần kinh ngạc. Hắn đương nhiên biết, từ mười lăm năm trước, tại thời điểm hắn thu hoạch pháp điển ở Trí Tuệ Thánh Điện, hắn từng nghe về Thất Thần Châu, còn chưa kể là từng học qua lịch sử về Thất Thần Châu.

"Nghĩa phụ, Thất Thần Châu thật sự tồn tại sao?" Hắn có chút không dám tin.

Pháp Vân mỉm cười: "Thần điện từng đề cập thì làm sao mà giả được? Năm đó, Thiên Hành lấy Dự Ngôn Thánh Điển tiên đoán đại tai biến. Yêu Tinh đại lục vẫn nằm trong tầm tay của hai tộc Yêu, Tinh, trăm năm sau, đại lục liên hợp cùng tộc nhân trên biển, thu thập các loại thiên tài địa bảo, lấy Nham Tương Rừng Hải thuộc Thất Hải Liên Hoa làm cơ sở, dung hòa máu của mười hai Đại Yêu cùng mười hai Thiên Tinh, cuối cùng luyện thành bảy đại Thần khí, chính là Thất Thần Châu."

"Đáng tiếc là khi đại tai biến sắp đến, lấy toàn lực Thất Thần Châu cũng không ngăn được toàn bộ tai kiếp, cuối cùng để Ma Thú tinh rơi xuống, dẫn đến sinh linh đồ thán, Yêu Tinh đại lục sụp đổ. Nhưng cái này cũng chính là cho Nhân tộc chúng ta cơ hội. Mà lúc này Thất Thần Châu bị va nát, bảy đại thần khí không thể ngăn cản toàn bộ, nhưng cũng khiến cho tốc độ Ma Thú tinh rơi xuống bị chậm lại, bảo vệ cho Pháp Lam tinh cầu không bị hủy diệt triệt để. Sau đó Thất Thần Châu tản ra, không rõ tung tích."

Pháp Hoa nghe vậy không khỏi nhớ lại, hắn từng học qua lịch sử, tại thời đại Băng Hà, đại tai biến đó, nói là đại nạn nhưng thật ra cũng là niên đại hội tụ cao thủ. Hai tộc Yêu, Tinh thời kì cường đại, đều có hơn mười hai vị vượt lên đại năng. Đại năng là tu luyện đến thực lực đỉnh cao nhất của Pháp Lam tinh, có được tu vi cấp mười hai kinh khủng. Mà mỗi vị có thực lực này, đều có khả năng dời sông lấp biển, nâng đất dỡ núi, toàn kinh thiên động địa không thôi!

Mà hiện nay trên Pháp Lam tinh, số lượng tu sĩ tầng thứ đại năng này cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Đại nạn năm đó làm cho cả Pháp Lam tinh suy sụp.

"Lão sư, ý người là?" Pháp Hoa đột nhiên nghĩ đến thứ gì, trong mắt ánh quang lấp lóe.

Pháp Vân trầm giọng nói: "Tại thời điểm luyện chế Thất Thần Châu lúc trước, tiên tổ Pháp Sơ cũng đã từng tham dự. Người tham dự lúc ấy còn có tiên tổ Lam Quỳnh, người sáng lập ra Tự Do quốc, hiện nay là Lam Vực. Khi đó, dù là chúng ta hay Tự Do quốc, đều là thuộc địa của hai tộc Yêu, Tinh, nhưng hai vị tổ tiên ấy đều có thực lực cấp mười hai, bị hai tộc Yêu, Tinh điều động. Tại thời điểm luyện chế Thất Thần Châu, hai vị tổ tiên cùng những đại năng khác của hai tộc Yêu, Tinh hợp lực, phụ trách luyện chế một viên thần châu trong đó."

"Mặc dù trên lý thuyết, chúng ta tôn trọng trật tự quy củ, Tự Do quốc tôn trọng tự do. Nhưng cuối cùng chúng ta đều là nhân loại, kết hợp cùng Thánh Vực Nhân tộc tự nhận là hậu nhân hai tộc Yêu, Tinh, đồng khí liên chi, cùng nhau hợp lực. Cuối cùng luyện chế thành công Thất Thần Châu Vô Song Châu. Mà tại thời điểm chế tác cuối cùng, hai vị tổ tiên lại đồng thời rót tinh huyết vào trong, lại dẫn <<Chư Pháp Chi Sơ>> cùng nguyên tố nước, khiến cho Vô Song Châu kia có lạc ấn của tiên tổ chúng ta. Làm cho viên thần châu này hòa hợp tồn tại cùng chúng ta." 

Nói đến đây, Pháp Vân dừng lại một chút, ánh mắt sâu xa nhìn vào Pháp Hoa, trầm giọng nói: "Cách đây không lâu, Thần Sứ đại nhân cảm nhận được sự tồn tại của nó."

"Vô Song Châu?" Pháp Hoa chấn động, bất ngờ thốt lên.

"Không sai. Là Vô Song Châu." Giọng nói Pháp Vân cũng không giấu được vẻ kích động.

"Thần Sứ dựa vào lực lượng thần điển đã cảm ứng được Vô Song Châu ở trên một hòn đảo nhỏ trong Vô Tận Lam Hải, ở vùng biển phía Đông Nam của thành Trí Tuệ chúng ta. Mà Vô Song Châu kia hình như có chỉ dẫn, Thần Sứ cần một người của thành Trí Tuệ đi tìm Vô Song Châu, cũng chỉ có một người có thể lên đảo. Người này tu vi cần phải dưới lục giai, tuổi đời cũng không được quá 30. Cho dù là Thần Sứ cũng chỉ có thể cảm nhận chút ít, không thể chắc chắn đó là Vô Song Châu trong Thất Thần Châu. Mà chuyện này liên quan đến Trí Tuệ Thần Điển, Thần Sứ lại không phải là Trí Tuệ Thần Điển Chưởng Khống Giả, cho nên đem mệnh lệnh tìm kiếm Vô Song Châu giao lại cho ta. Ta cân nhắc, chỉ có con là thích hợp nhất, vô luận tuổi tác, thiên phú hay lòng dạ tài tình. ta sẽ cử 500 trí sĩ đi thuyền lớn tìm kiếm cùng con. Nhưng con phải nhớ kĩ, lúc đến hòn đảo nhỏ kia, chỉ có một mình con có thể lên đảo, không được mượn lực của người khác. Nếu con có thể tìm được Vô Song Châu, chắc chắn sẽ được Thần Sứ để tâm, tương lai tiền đồ vô lượng."

"Vô Song Châu!" Pháp Hoa tính tình dù trầm ồn đến mức nào cũng chỉ là thiếu niên mới 20, chỉ với ba chữ này, hắn liền chẳng nghe lọt những thứ khác. Thật sự có thể tìm kiếm món thần khí này sao?

"Lão sư, Vô Song Châu này có tác dụng gì?"

"Ta cũng không biết, trên thực tế, không người nào biết được. Lúc trước Thất Thần Châu ngừng, toàn bộ hai tộc Yêu Tinh lấy thân tương tuẫn, tiên tổ chúng ta cũng không rõ tác dụng của Thất Thần Châu này, chỉ có tìm về nghiên cứu mới biết được. Pháp Hoa, con nguyện ý đi chứ?"

"Con nguyện ý!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro