Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 27

Bò trên sân cỏ nửa giờ, cái lưng trần của Từ Vị đã bị phơi nóng rát, trên trán dính không ít mồ hôi, động tác cũng chậm hơn.

"Ở đây đi." Lúc này đoàn người theo dọc đường đi cứ cười cười nói nói rồi không ngừng đá với sờ Từ Vị, đã nói một câu làm y chú ý.

Từ Vị mệt mỏi dừng lại, chờ bước tiếp theo của bọn họ. Điều y không ngờ được chính là, mấy người lại cởi đai da trên eo mình ra. Nhưng Từ Vị lại lập tức bị bọn họ dùng dây thừng trói lại, treo lên trên.

Bò sát dưới đất lâu như thế, đột nhiên đứng lên, Từ Vị cảm thấy hai đầu gối bỗng mỏi nhừ, không đứng thẳng được, chật vật lảo đảo một chút mới đứng thẳng được. Lúc này, y lại dựa vào một vật thô ráp cưng cứng, xúc cảm này, rõ ràng là vỏ cây.

Chẳng lẽ y bị treo trên nhành cây ?

Bốn người treo Từ Vị cao lên, dần dần, y chỉ có thể miễn cưỡng chạm được cái mũi chân xuống đất, cơ thể loạng choạng, không đứng vững được,lòng bàn chân không chạm xuống đất được làm cho y có một cảm giác vô cùng xốt xắng mà muốn nuốt một ngụm nước miếng. Đáng tiếc vì bị bịt miệng, trong miệng y tích lại không ít nước bọt, một đường chảy xuống từ khóe miệng, bây giờ lại càng bởi vì bị kéo lên mà chảy ra nhiều hơn, y cảm nhận được không chỉ là khóe miệng mà còn cả cằm, cổ đều có giọt nước chảy qua.

Lúc Từ Vị vẫn còn đang suy tính về tình hình của mình hiện tại, thì y đã nghe thấy có một âm thanh vang lên.

Cở thể y đột nhiên run lên, chân lảo đảo làm cho y hơi ngã về phía cái cây, y biết, đó là tiếng roi.

Âm thanh này khiến y phải gồng chân lên vì căng thẳng, cả cơ thể cũng vậy.

"Chát!" Từ Vị sợ hãi đến mức cả người run rẩy, nhưng y cũng phát hiện cái roi không đánh vào người mình. Rồi bỗng nhiên vào thời điểm y thả lỏng thân thể, một roi đau rát quất ở trên ngực.

Nhát roi vừa linh hoạt vừa nham hiểm, độc ác như một con rắn, khi nó đi trong không khí tựa như một âm thanh con rắn đang thè lưỡi ra, mà Từ Vị bị bịt mắt hoang toàn không biết nó đang làm gì và đang ra sao. Thân thể cường tráng bị treo trên ngọn cây, hai chân vô lực nhón trên mặt đất, như một con thiên nga đen trong vở múa ba lê đang giãy dụa. Vết roi linh xảo (linh hoạt+xảo quyệt) hạ ở chếch cơ ngực, trên cơ bụng, trên eo thậm chí cả trên bắp đùi y.

Cảm giác đau đớn trên mỗi vị trí đều không giống nhau, phản ứng cũng khác. Cảm giác đau trên cơ ngực, làm y thấy như bị một con dao cứa vào. Còn trên cơ bụng, lại mang đến nỗi đau như bị chiếc gậy lớn đập vào. Đặc biệt, khi đánh vào giữa hai chân, khi cái roi đánh tới, để lại những vết thương vừa đau vừa ngứa, làm Từ Vị vô cùng khó chịu.

" Cơ bắp trên của mấy con chó đá bóng như này thường rất chắc chắn, các loại kích thích thống thường sẽ không có tác dụng, roi mới có thể khiến hắn thành như vậy, Sodom, cậu thử xem." Nghe được tiếng nói này, có vẻ người sử dụng roi là ông chú trung niên đeo kính.

Judy nhìn qua trông rất bình thương thậm chí còn có chút hèn mọn, một khi roi đã cầm lên tay, dường như biến thành một người khác, ánh mắt lạnh lùng sau cặp kính sáng lên đến dọa người, quả thực là sợ hợp thể của một con sói rà rắn, hiện tại hắn đã đưa cho Lăng Thụy Đông cái roi.

Mà người trực tiếp bị điều giáo là Từ Vị có thể cảm nhận được sự thay đổi lớn. Trước đó Judy đánh, làm Từ Vị cảm thấy vô cùng thống khổ, tạo nên một loại khoái cảm khó có thể hình dung, nhưng khi roi đến tay Lăng Thụy Đông, lực lại mất đi tính chính xác, lúc thì mạnh, lúc thì yếu không hề giống cố tình làm mà giống như không khống chế được, làm Từ Vị từ những tiếng rên rỉ biến thành những tiếng gào lên đau đớn.

Thời gian Lăng Thụy Đông quất rất ngắn, Từ Vị trong lúc này thở lên hồng hộc, đầu óc không có bất cứ một suy nghĩ gì, vì mọi suy nghĩ đã bị trận điều giáo này đánh bay.

"Sao không đánh vào bắp đùi?" Judy nói vừa ôn nhu vừa âm lãnh, "Sợ hắn bị thương?"

Sắc mặt Lăng Thụy Đông có chút lúng túng, cậu không giỏi mấy trò quất này, cũng tự biết mình không làm được, thật sự không dám đánh xuống phía dưới Từ Vị, sợ thật sự làm y bị thương.

" SM chính là một mặt tối của xã hội, coi như là anh tình tôi nguyện, nhưng cũng có ranh giới, thật sự làm người ta bị thương sẽ không tốt." Rio đứng bên cạnh lên tiếng, trong lời nói của hắn rõ ràng là cũng không đồng ý để Lăng Thụy Đông tiếp tục.

Judy không đồng tình lắc đầu: " Không phải ai trời sinh ra, Sodom cũng có thể xem như là có ngộ tính, cũng có cái vận, trong cái giới này, cũng có rất nhiều người bị chơi tới hư thối, chơi tâm, như Sodom và Tiểu Bối, có thể gặp nhau và quen biết, cũng có thể cùng nhau tiến bộ."

"Ha ha, đúng đấy, từ loại nào cũng không, đến cái gì cũng chơi, từ đầu đến cuối, một chủ một nô, là chuyện thật tốt." Gabriel- người nhỏ tuổi nhất lên tiếng, giọng mang theo ý trào phúng, "Chỉ là chơi quá sâu, ngay lập tức sẽ mất đi giới hạn, chính mình cũng không hiểu tại sao, nói không chừng còn sẽ chơi đến tàn phế, đúng không?"

Ba người anh một lời tôi một lời, không ngờ được là Rio và Gabriel lại đứng cùng một phía.

Lăng Thụy Đông tự đánh giá tình hình, dần dần cũng hiểu ra, cậu biết Rio trước kia cũng có một gia nô, cuối cùng vẫn chia tay, Judy vào một thời điểm thì chỉ chơi một nô tuy nhiên thời gian cũng không bao giờ vượt quá một năm. Ngược lại Gabriel và Đức-ý-chí lại được tính là lão nhân trong giới, mà chỉ nghe thấy lời của anh ta, Lăng Thụy Đông cũng mơ hồ đoán ra được ý tứ.

Judy mím môi nở nụ cười: " Nghe tôi này Sodom, tuy cậu còn hơi ngượng tay, nhưng con chó nhà cậu không phải rất phê sao, xem dương vật hắn cứng thế nào kìa, cậu sợ cái gì chứ?"

Nghe được câu nói này, Lăng Thụy Đông chợt tỉnh táo lại, liếc Judy một cái, không nói gì, rồi đi tới, nới lỏng dây thừng đang trói Từ Vị, làm cho cảm thấy thoải mái một chút.

Buổi điều giáo hôm nay, cậu vốn là có ý đồ xấu vì cậu biết, từ tận trong sương tủy của Từ Vị, y dâm đãng hơn Vệ khải nhiều, trong lòng vẫn luôn có cái chấp niệm này, cho nên đã quyết định cho từ Vị một ký ức khó quên. Mấy người này, Rio và Gabriel đều là bạn tốt của cậu, Judy cũng dạy cậu không ít thứ, ví dụ như chơi ống tiểu.

Chỉ là người chơi SM, dù là chủ hay nô, chỉ cần có kinh nghiệm, tâm thái nhiều ít đều có chút chỗ không đúng, đặc biệt là kiểu thích chơi vào những chỗ trọng yếu như Judy. Rõ ràng chỉ muốn chơi Từ Vị cho đã, nhưng Lăng thụy Đông đã minh bạch, nói đúng hơn là tỉnh táo lại, cậu không thể làm thế.

Bởi vì Lăng Thụy Đông là chủ nhân của Từ Vị, ít nhất, hiện tại là như vậy.

Lăng Thụy Đông tháo bịt mắt xuống, cởi vòng miệng ra, khóe miệng y vẫn còn chảy ra ngụm nước, sau khi lấy ra sẽ thấy ngụm nước sáng trắng trên đó, nhìn vẫn rất dâm đãng, y lại còn đang thở hổn hển vừa vì bị treo lên, vừa vì phải chịu đòn.

"Hôm nay luyện cách dùng roi trên người ngươi, không nhẹ không nặng, làm ngươi bị thương, là ta không đúng." Biểu cảm Lăng Thụy Đông nhàn nhạt nhưng ngữ khí lại nghiêm túc. Cậu chậm rãi rút ống chặn niệu đạo ra, Từ Vị ngẩng đầu, phát ra tiếng rên rỉ nhỏ.

"Hôm nay chỉ đến đây thôi, ta lấy ra cho ngươi." Lăng Thụy Đông rút hết ống chặn niệu đạo ra, cũng may không có máu, làm cho cậu nhẹ nhõm.

Không ngờ là, Từ Vị lại ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cậu,ánh mắt khó hiểu, rồi chậm rãi lắc đầu.

Lăng thụy đông ngây ngẩn cả người, không rõ ràng cái này lắc đầu ý tứ.

Tiếng gọi khàn khàn phát ra từ cổ họng Từ Vị, y thấp giọng gọi: "Chủ nhân..."

"Ừ, ta ở đây." Lăng Thụy Đông đáp.

Ánh mắt Từ Vị lướt qua Vệ Khải một cái rồi mới chuyển đến Lăng Thụy Đông: "Tiện cẩu là của chủ nhân, chủ nhân muốn chơi ở nơi bí mật hay cho tất cả mọi người nhìn cũn được, tiện cẩu bị những thương tổn nhẹ cũng không sao, tiện cẩu, hi vọng chủ nhân có thể tiếp tục."

Đáp án này khiến Lăng Thụy Đông vô cùng kinh ngạc, cậu không nghĩ Từ Vị sẽ yêu cầu tiếp tục.

" Lúc mới bắt đầu, tiện cẩu đã tưởng vì bị điều giáo tập thể nên mình mới hưng phấn như thế, nhưng thật ra, là vì chủ nhân mới hưng phấn, vì chủ nhân muốn mang tiện cẩu cho mọi người thưởng thức, xem tiện cẩu như món đồ mình sử hữu, vì vậy tiện cẩu mới hưng phấn như thế." Từ Vị càng nói đôi mắt càng sáng lên, giọng càng trở nên lưu loát, "Tiện cẩu cũng muốn giống Caesar, có thể hầu hạ chủ nhân, thấy chủ nhân ngày một lợi hại, muốn, có được những lần đầu tiên của chủ nhân."

Lăng Thụy Đông hiểu, lần đầu tiên ở đây, không phải là ái tình mà chỉ là lần đầu mình dùng roi chơi nô. Lời này làm cho Lăng Thụy Đông rất xúc động. Cậu vẫn luôn cho rằng Từ Vị là tính nô cho nên mới chuẩn bị cuộc điều giáo tập thể này, lại không ngờ tới, truyện lại có tác dụng biến Từ Vị thành thuần nô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro