Chương 108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 108: Làm người cũng thua, thành quỷ thì thắng được?

Phượng Vũ Hoành tới Kim Ngọc viện để nhìn người nhà họ Thẩm ban đêm vào đây đưa dược thì làm sao có thể bỏ mặc động tĩnh ở cửa sổ bên kia.

Chỉ thấy thân thể nàng cấp tốc xoay tròn khiến năm người vây quanh xoay nửa vòng. Sau đó búng nhanh ngón tay, mấy cây ngân châm tuột khỏi khiến hai người mặc áo đen ngã xuống.

Những sát thủ này cũng mơ hồ, không biết loại ám khí mà Phượng Vũ Hoành ném là gì mà khiến nhìn cũng nhìn cũng không rõ, còn dính vào thì gục. Nhất thời, mấy người không dám đến gần nàng nữa.

Mà lúc này, ở trong bóng tối, Ban Tẩu thật sự khiến người ta không nhìn ra, như quỷ tiến tới, nháy mắt liền chỉ còn lại ba người tỉnh táo.

Phượng Vũ Hoành vỗ vỗ bả vai Ban Tẩu, nói: "Chúng ta vào trong nhà nhìn thử, trong lúc đánh chú ý chút,  đoạt lại dược cho ta, ngày mai còn có thể bán lại hai ngàn lượng rưỡi."

Khóe miệng Ban Tẩu co giật. Ngày ấy chủ nhân của hắn gạt Thẩm Vạn Lương hơn hai ngàn lượng bạc a! Đống dược hoàn ấy tuy cũng rất quý, nhưng bình thường tại Bách Thảo Đường bán bao nhiêu tiền hắn đều biết. Chỉ mười lượng bạc một viên, nhưng bán cho Thẩm Vạn Lương thì tăng gấp năm mươi lần. Đã thế người ta mua xong còn chưa đưa cho bệnh nhân ăn mà đã đoạt lại để bán một lần nữa...

Trong khi nói chuyện, hai người đã vào tới phòng ngủ của Thẩm thị. Thẩm thị kia bị ám vệ của Phượng Cẩn Nguyên phế đi tâm mạch, bây giờ trông giống hệt như một con quỷ mập nằm trên giường. Phượng Vũ Hoành nghĩ nàng nhiều nhất cũng chỉ sống được khoảng hai ba ngày, thương tích nặng như vậy, mấy viên thuốc sao có thể chữa khỏi được. Lại nghĩ Thẩm gia đúng là không còn biện pháp nào khác nên mới tìm tới Bách Thảo Đường.

Người trong phòng hẳn không ngờ được sáu tên sát thủ vẫn chưa giải quyết xong kẻ đột nhập, hơn nữa còn làm bại lộ hành tung của mình, không khỏi cảm thấy sốt ruột. Mấy lần tới gần Thẩm thị cũng không thành công. Cứ một lần đến được cạnh giường, dược hoàn nắm trong tay đều chuẩn bị nhét vào miệng Thẩm thị thì bị Ban Tẩu kéo ngược lại.

Ban Tẩu không đánh hắn cũng không cản hắn, kéo về liền buông tay, chờ tới lúc người kia lại tiến lên thì lại kéo thêm một lần nữa. Cứ như thế một hồi cũng đã giằng co tới mười lần.

Thẩm thị nằm trên giường đang tuyệt vọng, mới lúc đầu còn mang theo hi vọng phối hợp há miệng ra, nhưng sau mấy lần đã không còn chút hi vọng nào nữa. Đợi đến khi Ban Tẩu lại kéo người trở về thêm một lần, nàng liền cố gắng dùng hết sức lên tiếng: "Mặc kệ ta, đi mau!"

Người nọ che mặt, chỉ lộ ta đôi mắt, vừa nghe lời này vành mắt trong nháy mắt liền đỏ lên. Đang muốn xoay người cùng Ban Tẩu và Phượng Vũ Hoành liều mạng, thì trong lòng lại rõ ràng rằng chính mình căn bản đánh chẳng lại người ta.

Bất đắc dĩ liếc nhìn Thẩm thị trên giường một cái, nghiến răng, nhảy ra khỏi cửa sổ mà chạy.

Phượng Vũ Hoành không hề để ý tới Thẩm thị, vội vã hỏi Ban Tẩu một tiếng: "Dược hoàn đã lấy về chưa?"

Ban Tẩu đưa bình sứ nhỏ trong tay cho Phượng Vũ Hoành: "Là cái này. Trong tay người kia còn cầm một viên, cũng không cần thiết."

Phượng Vũ Hoành gật đầu, "Thì xem như là đền bù cho ta năm trăm lạng thôi."

Ban Tẩu hết nói nổi.

Lúc này Phượng Vũ Hoành mới chú ý tới Thẩm thị bên kia, quay đầu sang chỉ thấy người trên giường đã bị hành hạ đến mức không ra hình thù. Cũng không biết Phượng Cẩn Nguyên đánh nàng như thế nào, dường như đánh đến nỗi người gầy rộc rồi, cả xương gò má liền lộ ra, hai hốc mắt thì lõm vào, thoạt nhìn như đi phẫu thuật thẩm mỹ ở thế kỷ hai mươi mốt.

Thẩm thị ngẩng đầu hướng Phượng Vũ Hoành nhìn sang, ánh mắt dường như tóe lửa, chỉ hận không thể rút xương lột da nàng.

"Ngươi..." Thẩm thị hợp lại tất cả sức lực, liều mạng hướng Phượng Vũ Hoành nguyền rủa: "Ngươi chắc chắn sẽ gặp báo ứng. Phượng Vũ Hoành, ta dù thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Nàng cười, nụ cười tựa như một đóa hoa nở trong địa ngục, dễ nhìn đến cực điểm nhưng cũng tỏ rõ sự chết chóc.

"Làm người cũng thua trận đấu này, vậy ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng làm quỷ thì thắng được?"

Chỉ một câu khiến Thẩm thị giống như đột nhiên hiểu ra, khí thế cả người trong nháy mắt liền hạ xuống.

Đúng vậy a, làm người còn thua trận đấu này, vậy nàng dựa vào cái gì mà cho rằng làm quỷ thì thắng được?

Lúc từ gian phòng đi ra, sát thủ trong viện đã được xử lý sạch sẽ. Ngoại trừ mùi máu tanh tràn ngập trong không khí thì hoàn toàn không nhìn ra dấu vết đánh nhau.

Phượng Vũ Hoành cười cười ngửa đầu nói: "Thủ hạ của phụ thân, làm việc gọn gàng dứt khoát, tốt lắm."

Một câu nói khiến cho ám vệ của Phượng Cẩn Nguyên suýt tức điên. Chính ngươi đánh chán liền vào thẳng nhà, để lại thi thể nằm đầy trên đất cùng với mấy kẻ hôn mê nửa chết nửa sống. Chúng ta hảo tâm hảo ý giúp ngươi dọn dẹp, vậy mà ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không có.

Phượng Vũ Hoành chẳng để ý bọn hắn nghĩ gì, liền mang theo Ban Tẩu trở về Đồng Sinh hiên.

Hôm nay, nàng xem như chính thức bại lộ thân thủ trước mặt ám vệ của Phượng Cẩn Nguyên. Cũng không phải vì lý do gì khác mà nàng chỉ muốn nhắc nhở cha nàng một chút, rằng sau này cho dù là nói hay làm gì đều nên lo lắng nhiều thêm ba phần, đừng nghĩ rằng nàng là trái hồng mềm dễ bóp. Ba năm ở Tây Bắc, Phượng Vũ Hoành nàng sớm đã chẳng phải là Phượng Vũ Hoành ban đầu.

Nửa canh giờ sau khi Phượng Vũ Hoành rời khỏi Kim Ngọc viện, một tên ám vệ lúc trước có tham gia thu dọn thi thể đứng trước mặt Phượng Cẩn Nguyên, nói rõ tất cả sự việc xảy ra.

Phượng Cẩn Nguyên trầm mặc hồi lâu, không hề hỏi việc liên quan tới Thẩm thị cùng Thẩm gia, mà lại mở miệng hỏi: "Theo ngươi, công phu của Nhị tiểu thư thế nào?"

Ám vệ kia cân nhắc trong chốc lát, rồi nói ra một từ: "Quỷ dị."

Phượng Cẩn Nguyên nhíu mày khó hiểu, "Quỷ dị như thế nào?"

Ám vệ lại nói: "Chiêu thức kỳ quái, không có nội lực thâm hậu phối hợp nhiều, rồi lại phối hợp cùng với một loại ám khí đặc biệt. Thuộc hạ tập võ hơn hai mươi năm chưa từng gặp đấu pháp này, lại càng không biết thuộc về môn phái nào."

Phượng Cẩn Nguyên nghĩ một hồi, lẩm bẩm: "Nàng luôn nói mình khi ở trong Tây Bắc từng gặp phải một vị kỳ nhân Ba Tư, kỳ nhân kia dạy nàng cách chế dược tốt, cũng giúp y thuật của nàng tiến bộ. Nếu ngươi nói võ công của nàng quỷ dị, nghĩ đến, cũng chỉ có thể giải thích là vị kỳ nhân kia dạy cho nàng."

Ám vệ không tham dự vào đề tài này. Trong lòng hắn công phu của Phượng Vũ Hoành chính là một câu đố đang chờ được giải đáp.

Ngày hôm sau, Phượng Vũ Hoành chủ động đến Như Ý viện, mang theo hai bọc dược hoàn nhỏ, còn có hơn hai mươi túi thuốc pha nước uống. Toàn bộ đều là thuốc phụ khoa Đông y bào chế sẵn dùng để phối hợp điều dưỡng thân thể sau khi đẻ non.

Lúc nàng đến, Kim Trân đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Cũng không biết nàng ta suy nghĩ gì mà một tay ôm bụng, hai mắt rơi vào vô định, ngay cả khi nàng đã đi vào trong nhà, Kim Trân còn chưa nhận ra.

Có tiểu nha đầu nhắc nhở nàng: "Nhị tiểu thư đến."

Kim Trân lúc này mới định thần, quay đầu nhìn Phượng Vũ Hoành, cả người thoáng cái đã buông lỏng.

Phượng Vũ Hoành khoát khoát tay, để nha đầu hầu hạ Kim Trân lui xuống. Nàng mang theo Vong Xuyên đi tới bên giường Kim Trân, không nói nhiều liền nâng cổ tay lên bắt mạch.

"Ổn." Phượng Vũ Hoành thả cổ tay Kim Trân xuống, "Thân thể khôi phục không tệ, chỉ là sảy thai rất dễ lưu lại tàn dư trong người, mà loại này sẽ tạo thành bệnh tật theo ngươi từ giờ đến lúc chết."

Kim Trân gật đầu, "Luôn thấy máu."

"Đúng." Phượng Vũ Hoành đặt dược được chuẩn bị từ trước vào lòng tay nàng, "Ta mang đến cho ngươi chút dược, nên ăn như thế nào đều viết trên giấy, tí nữa ngươi tự mình xem qua. Còn thuốc pha nước kia thì uống sau khi ăn. Đại khái là trong ba ngày đầu lượng máu sẽ ra nhiều, cũng gần giống nguyệt tín, sau ba ngày sẽ dần dần giảm, chừng bảy ngày thì hoàn toàn sạch sẽ. Chờ ngươi dùng xong những loại thuốc này, ta sẽ lại đến xem thử cho ngươi, nếu không có gì ngoài ý muốn thì hẳn sẽ không sao."

"Vậy sau này ta còn có thể mang thai không?" Kim Trân lo lắng nhất chính là vấn đề này.

Phượng Vũ Hoành không muốn hù dọa nàng, đàng hoàng nói: "Có thể. Lần trước ta đã từng nói rằng nửa năm sau thì có thể thụ thai cũng không phải lừa ngươi."

Kim Trân cuối cùng cũng hoàn toàn yên lòng, đứng lên đang muốn hướng Phượng Vũ Hoành dập đầu một cái thì bị Phượng Vũ Hoành ngăn lại. Kim Trân chưa từ bỏ ý định, thành khẩn nói: "Ta được như ngày hôm nay cũng là nhờ Nhị tiểu thư. Nhị tiểu thư không chỉ giúp ta rất nhiều mà còn cho ta ân điển lớn như vậy, Kim Trân tất phải hướng Nhị tiểu thư dập đầu."

Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ nói: "Ngươi dập đầu mấy cái thì có hữu dụng gì?"

Kim Trân ngay lập tức liền phản ứng: "Thế Nhị tiểu thư muốn ta làm gì? Chỉ cần Nhị tiểu thư nói, ta nhất định sẽ làm."

Phượng Vũ Hoành nghĩ một lát, thật đúng có chuyện muốn thương lượng với nàng, liền ướm lời nói: "Chuyện này liên quan tới Diêu di nương cùng phụ thân ta."

Kim Trân sửng sốt một chút nhưng ngay lập tức đã hiểu, nhanh chóng tỏ thái độ: "Nhị tiểu thư yên tâm, lão gia đi tới nơi khác ta sẽ ngăn, nhưng đến Đồng Sinh hiên bên kia thì ta nhất định không ngăn cản, ta cam đoan sẽ tạo cơ hội cho Diêu di nương, để lão gia đến đó nhiều hơn."

Phượng Vũ Hoành vỗ trán, "Ngươi hiểu sai rồi."

"Hả?" Kim Trân ngạc nhiên.

Phượng Vũ Hoành lại nói: "Không phải muốn ngươi đem phụ thân đẩy đến Diêu di nương bên kia, mà là muốn ngươi nhìn hộ một chút. Mỗi khi phụ thân ta muốn đi Đồng Sinh hiên, ngươi phải nghĩ hết tất cả biện pháp để mời người về Như Ý viện này."

"Chuyện này... Tại sao vậy?" Kim Trân hoàn toàn không hiểu được, bất kể là chính thất hay thiếp thất, được lão gia sủng hạnh mới là chuyện vui a!

"Bởi vì mẫu thân ta không muốn hầu hạ hắn." Phượng Vũ Hoành thẳng thắn nói rõ, "Nàng ở Tây Bắc đợi lâu rồi, không nghĩ sẽ tiếp tục cùng thê thiếp trong phủ tranh thủ tình cảm của lão gia. Huống chi nàng đã có hài tử, tranh giành cái gì cũng không có ý nghĩa. Nói chung ngươi nhớ kỹ lời ta dặn. Qua lần này ta sẽ giúp ngươi sắp xếp một nha đầu đắc lực ở bên, nếu gặp chuyện thì còn có người để thương lượng."

Kim Trân gật đầu đáp lại. Cái khác nàng có thể làm không tốt, nhưng chuyện khoá chặt Phượng Cẩn Nguyên thì nàng cảm thấy bản thân vẫn đủ khả năng, chắc sẽ không khiến Phượng Vũ Hoành thất vọng. Lại nghĩ tới Phượng Vũ Hoành sẽ sắp xếp cho nàng một nha đầu đắc lực ở bên liền cảm thấy cao hứng, "Không dối gạt Nhị tiểu thư, ta thực sự thiếu một hạ nhân đắc lực. Trong ngày thường có việc cũng không biết nên để ai đi làm." Nàng nói, liền nghĩ đến Mãn Hỉ hầu hạ Thẩm thị bên kia, không khỏi hạ thấp giọng hỏi một câu: "Mãn Hỉ có phải là người của Nhị tiểu thư?"

Phượng Vũ Hoành gật đầu. Ngày ấy nàng bảo Mãn Hỉ phải phối hợp với Kim Trân, bây giờ Kim Trân hỏi như vậy cũng không cảm thấy kỳ quái.

"Thẩm thị không còn sống được bao lâu. Nghe nói ám vệ của lão gia đánh nàng đến lục phủ ngũ tạng đều ở sai chỗ. Ta tính toán chuyện này cũng một hai ngày rồi, cũng sắp đến thời điểm Mãn Hỉ nhàn rỗi, Nhị tiểu thư không bằng để Mãn Hỉ đến chỗ ta bên này a! Chúng ta cùng nhau lớn lên, hẳn sẽ thân thiết hơn người khác."

Nàng nói như vậy chính là nhắc nhở Phượng Vũ Hoành. Đúng vậy, Thẩm thị vừa chết, Mãn Hỉ chắc chắn sẽ phải an bài đi nơi khác, không bằng đưa đến chỗ Kim Trân là thích hợp nhất.

Vì thế nàng gật đầu đáp lại, chuẩn bị nói tiếp hai câu thì nghe tiểu nha đầu ngoài cửa kêu một tiếng: "Kim Trân di nương, Tứ tiểu thư đến thăm ngài!"

14/05/17, SYT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro