Chương 13. Hai người đều không bình thường!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau lần An Thứ Khải bất chợt rời đi, những ngày sau đó hắn ta hoàn toàn mất dạng. Tống Thu phiền muộn trong giây lát, liền đem việc này ném sau đầu. Phiền phức! Lười nghĩ a! Cậu cũng là một con người có tính tự chủ cao, An Thứ Khải đề nghị sau khi thi mới được viết kịch bản tiếp, cậu cũng chỉ là nghe cho có. Đối với hứng thú cử bản thân, làm sao có thể nói dừng liền dừng. Tùy tiện lấy ít đồ, Tống Thu lại tiếp tục viết kịch bản.

Thứ hai vừa đến trường, Tống Thu liền bị người xách đi.

Tưởng Tâm Di - Chính là nữ sinh từng nói chuyện với Tống Thu trước đó. Lúc này đưa tay phải ra, diện một bộ tư thế cướp bóc.

"Đại tỷ, đừng như vậy được không? Thứ cậu muốn là kịch bản bằng tiếng Anh đó, tớ đâu thể nào viết nhanh như vậy được a?" Tống Thu kêu khổ.

"Sao cậu không để An Thứ Khải xem thử? Cậu viết không hết cậu ta có thể giúp một tay mà." Tưởng Tâm Di giáo dục.

"Đùa kiểu gì vậy!" Tống Thu trong nháy mắt liền cảnh giác. Con mắt đảo lòng vòng, á à, nguyên lai cậu ta đánh chính là cái chủ ý này! Trách không được cậu ta không thèm tìm người khác, ngon lành tìm đến kẻ vừa mới thoát cái danh hiệu học tra như cậu đây mà.

Có ý đồ bất chính!

"Có sao đâu? Cái này gọi là sử dụng tài nguyên hợp lý. Nếu tớ có thể tìm tới An Thứ Khải, còn cần cậu làm gì nữa?" Tưởng Tâm Di vừa cười một bên nói.

"Tớ quen nó hồi nào!" Tống Thu kêu lên. "Cậu muốn tìm An Thứ Khải thì tự mà đi. Mẹ kiếp! Phiền phức thật!"

Tưởng Tâm Di nhìn Tống Thu không thèm quay đầu lại trở về chỗ ngồi, có chút kỳ quái lắc đầu. Bất quá chỉ là giúp một chút mà thôi, có cần phải cáu lên như vậy hay không?

Cho tới trưa, Tống thu rất xoắn xuýt sẹ tình lúc sáng. Vài ngày trước, Tưởng Tâm Di tìm tới cậu, nói nhờ cậu hỗ trợ viết cái kịch bản, cậu mặc dù cảm thấy việc tìm người như mình đây tuyệt đối là mắt chó đui mù, bất quá nhìn các nàng nài nỉ nũng nịu, Tống Thu lập tức chịu thua mà chấp nhận.

Tưởng Tâm Di là thành viên trong câu lạc bộ văn nghệ, sân khấu kịch lần này được tổ chức nhằm chào đón học sinh mới vào trường. Làm một con người thường xuyên bị xem nhẹ, Tống Thu đương nhiên hi vọng có thể giúp ích gì đó một chút. Tiếp nhận nhiệm vụ biên kịch, Tống Thu khó có được những ngày thành tâm chăm chỉ. Mỗi ngày viết kịch bản xong thì tra tư liệu, nghiên cứu ngữ pháp. Thậm chí mượn mấy cuốn hí kịch Phưpng Tây tham khảo qua, nhiều khi xem không hiểu, cũng không thể không từ bỏ.

Không nghĩ vừa mới không đến mấy ngày, kết quả lại biến thành dạng này. Nguyên lai người ta căn bản cũng không phải là trông cậy vào cậu đến viết kịch bản, mà là coi trọng cái đứa tên An Thứ Khải sau lưnc cậu.

"Mẹ nó! Bị dội nguyên thùng nước lạnh xuống đầu đại khái chính là cảm giác này đi. Mày ngây thơ thật Tống Thu à!" Tống Thu cắn bút máy tự giễu nghĩ.

Mắt liếc trong túi xách đống kịch bản vừa viết đến một nửa, Tống Thu lập tức có loại xúc động muốn cầm ra xé toang. Bất quá cuối cùng ngẫm lại thôi, đối với thứ gì bản thân bỏ ra nhiều cố gắng như vậy, cậu vẫn có chút không nỡ.

Tan học về nhà. Dưới lầu gặp ngay An Thứ Khải. Xem bộ dáng của hắn dường như là đang cố ý đang chờ cậu.

Tống Thu đem xe đạp khóa kỹ. Ngẩng đầu hỏi "Chờ tao à?"

Khó có được thời điểm An Thứ Khải tựa hồ như không biết nói cái gì.

"A?" Tống Thu lập tức hứng thú. Đưa tay sờ sờ trán An Thứ Khải.

"Mày không có phát sốt đi? Biểu tình cổ quái này là sao vậy a? Thiếu tiền? Bị bố đánh? Bị gái bỏ? Hay bị già dê hiếp đít?"

"Xin lỗi. Hôm trước hiểu lầm mày." An Thứ Khải nói đến rất khó chịu.

Ngày đó rời khỏi Tống gia, An Thứ Khải suy nghĩ thật lâu. Lời Tống Thu nói không phải là không có đạo lý. Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn đã quen can thiệp vào mọi chuyện liên qua đến Tống Thu. Thậm chí so với bố mẹ Tống can thiệp đến còn nhiều hơn. Tống Thu ở trước mặt hắn, một điểm bí mật đều không có. An Thứ Khải không phải là kẻ không biết quan tâm người khác. Hắn thử đổi vị trí suy tư một chút, phát hiện nếu như mình là Tống Thu, đối mặt với cái loại cường ngạnh can thiệp này, chỉ sợ sớm đã không thể chịu đựng được.

Loại tình huống này cũng không tốt. An Thứ Khải buồn bực nghĩ. Việc hắn can thiệp chỉ là muốn đem Tống Thu kéo đến gần bản rhaan hơn, hắn không muốn đem Tống Thu đẩy xa đi. Thế nhưng sự tình giống như có chút phát triển không theo hướng hắn mong đợi. Hắn rất sợ điều này! Cho nên...

"Nhất định phải làm chút gì đó mới được." An Thứ Khải tự nhủ.

"Mày còn biết thân biết phận a?" Tống Thu rất là không nể mặt mũi nói.

"Để tao giải thích với mày."

"A? Mày điên ư?" Tống thu bị dọa đến né đi thật xa. Ngẩng cổ nhìn An Thứ Khải, thấy hắn không có biến hóa gì lớn. Yên tâm thở phào.

"Mẹ kiếp! Mày là Án Thụ thiệt hả?"

An Thứ Khải câm lặng. Mình nói lời xin lỗi mà nó phản ứng lớn như vậy sao?

"Mày qua đây coi, nhảy xa như vậy làm gì? Tao lại không đánh mày."

"Mày...... Mày vẫn nên là đánh tao một trận đi. Mặc dù tao đéo biết tao làm sai cái gì. Mà cái dạng này của mày thật kỳ quái. Tao không thích ứng nổi." Tống Thu vẻ mặt cầu xin đi tới.

"Kỳ quái? Hửm?" An Thứ Khải cúi đầu hỏi.

"Đấy đấy! Cái dạng này mới đúng chứ! Nãy làm tao tưởng mày bị ma nhập. Sợ qué!" Tống Thu gật đầu.

An Thứ Khải ngẩng đầu cắn răng. Một điểm tốt của hắn cậu cũng chẳng biết đến. Cái thằng cún đực này cứ thích bị ngược a!

Ăn xong cơm tối, An Thứ Khải lại chạy ưua.

Tống Thu đau đầu mà nhìn hắn "Mày thật sự là rảnh rỗi quá ha! Suốt ngày chạy qua nhà tao. Mày không cần học bài sao?"

"Tao là học bá." An Thứ Khải bình tĩnh nói ra bốn chữ này.

Tống Thu một ngụm nước bọt suýt chút phun trào ra ngoài. Mắt không đổi hướng về phía An Thứ Khải vẫy tay "Học bá, hi! Học bá, bye!" Sau đó quay người liền tiến về phòng của mình.

An Thứ Khải cùng theo vào, một mặt ấm áp ý cười.

Tống Thu có chút sụp đổ. "Án Thụ, mày đến cùng muốn thế nào? Tao không chơi được không? Mày hành động bình thường chút đi, tao van mày đó! Tổn thọ tao mất."

Lúc này đến phiên An Thứ Khải phiền muộn. Vốn nghĩ phải chuyển biến thích hợp một chút, không nên ép buộc Tống Thu quá. Không nghĩ tới chính mình thay đổi làm cậu ta không thích ứng được.

Haizzz.... Vấn đề nan giải a.

"Hôm nay mày muốn học cái gì?" An Thứ Khải bất đắc dĩ, đành phải dời chủ đề.

"Trước tiên đem kịch bản viết xong, sau đó......" Tống Thu bỗng có chút mờ mịt. Những ngày này đều viết kịch bản, đã không học được cái gì rồi.

"Sau đó tùy mày giúp tao quyết định." Vừa nói, một bên đem vở viết kịch bản lấy ra, bỏ vào trên giá sách.

An Thứ Khải thấy được hành động này thì cực kì ngạc nhiên.

"Sao vậy? Không viết nữa à?" Thằng này này như thế nào lại đáp ứng nghe lời mình?

Tống Thu lắc đầu "Không viết."

Tuy cậu rất muốn giả dạng làm dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì, nhưng thật ra mà nói là rất khó. Dù sao khi lên cấp ba, học tra như cậu lần đầu tiên được người nể trọng, không nghĩ tới cuối cùng lại là cái kết tổn thương bản thân như vậy.

"Vì cái gì?" Chút biến hoá nhỏ trong biểu tình của Tống Thu không trốn qua được con mắt An Thứ Khải.

"Không có gì....." Tống Thu vừa mới nói ba chữ, liền phát hiện An Thứ Khải đã đứng ở trước mặt mình. Cái thân cao chênh lệch hơn nửa cái đầu chặn ánh mắt Tống Thu không nhìn thấy cái khác, tất cả đều là An Thứ Khải.

"Đừng nói dối." Thanh âm An Thứ Khải từ đỉnh đầu truyền đến.

Tống Thu ngẩng đầu. Mí mắt đánh nhau khiến đôi mắt to nháy một cái, lại nháy một cái.

"Mày thực sự muốn nghe?"

An Thứ Khải gật đầu.

"Bố mày bị Tưởng Tâm Di các nàng đùa nghịch! Tìm bố viết hộ kịch bản cái gì, kỳ thật đều là đánh rắm! Còn muốn tìm mày hỗ trợ? Tìm mày hỗ trợ thì tự thân đi mà gáy a, còn lợi dụng bố làm đứa bắc cầu qua sông! Đám người này, mất dạy hết sức! Tức chết bố rồi! Địt mẹ!"

Tống Thu đột nhiên bạo tẩu, đem nhẫn nhịn cả một ngày ngột ngạt phát tiết ra.

Trầm mặc.

Tống Thu vừa nói xong cả gian phòng lâm vào trầm mặc trong thời gian ngắn.

"Phốc......" An Thứ Khải đột nhiên cười ra tiếng.

"Mẹ mày! Mày cười cái đéo gì?" Tống Thu túm cổ áo hắn hỏi.

Nói đến, chuyện này An Thứ Khải cũng phải có chút trách nhiệm a. Làm tổn thương con người ta rồi.

"Luôn nói tao mấy ngày nay kì quặc, còn không phải là mày sao? Dạng này mới đúng chứ, không có việc gì tự nhiên u buồn cái gì a?" An Thứ Khải cũng hoàn toàn không quen dáng việc có việc không nói kia của Tống Thu.

"Mày so đo với lũ con gái làm gì? Tụi nó lợi dụng mày thì lần sau mày lợi dụng lại. Có gì đâu phải xoắn, mày là con trai mà! Chút chuyện này cũng tức thì thôi về làm con trai tao, tao thương mày cả ngày cho!"

"Địt! Câm mồm!" Tống Thu bỗng gãi gãi đầu "Mà cũng đúng ha."

Lần này, hai người rốt cục đều trở lại bình thường.

Bởi vì giải quyết xong vấn đề trong lòng, đêm nay học bài hiệu suất tương đối cao. Tống Thu tiếp tục mồm mép lươn lẹo, thỉnh thoảng nói vài câu khiêu khích một chút, sau đó bị An Thứ Khải áp chế đến không động đậy được liên tục cầu xin tha thứ.

Thi cuối kỳ đúng hẹn mà tới. An Thứ Khải cũng muốn tham gia. Mặc dù là kì thi cực kì khó khăn và gay go đối với học sinh, bất quá nghĩ đến sau khi thi xong chính là mỹ quan ngày nghỉ, học sinh vẫn là rất chờ mong.

An Thứ Khải hiện tại mặc dù không thường qua Tống gia, bất quá mỗi ngày nhiệm vụ và bài tập đều an bài tốt cho Tống Thu. Một tuần một sấp đề mới. Từ khi cân nhắc ưu điểm của Tống Thu, An Thứ Khải lập tức phát huy đầy đủ ưu thế này của cậu, mỗi tuần phát xuống mấy đề đọc hiểu làm người ta muốn trầm cảm. Tống Thu mỗi tuần một cầm đề chính là một trận bạo tẩu, bất quá về sau vẫn là biết thành thành thật thật hoàn thành.

An Thứ Khải mỗi lần xem hết đều lắc đầu. Ba năm cấp hai mình cơ hồ không để ý tới qua việc học của Tống Thu, chỉ lo tham gia các cuộc thi đua gì đó, nhận các loại bằng khen vinh dự này nọ. Nhìn những cái vinh dự hư vinh này, An Thứ Khải cũng không ngoại lệ. Đối với những cái giấy khen, huy chương kia đều là rất ghen tị. Nhưng khi chân chính cầm về tay sau lại cảm giác cũng không có gì quá kích động. Nhất là khi hắn trong lúc vô tình nhìn thấy phiếu điểm của Tống Thu, quả thực chấn kinh.

Đây là cái loại thành tích thối nát gì a! An Thứ Khải năm lớp 10 cuối cùng cũng nửa năm xuất thủ, đánh cũng tốt, mắng cũng tốt, đang chuẩn bị chết sống túm đem Tống Thu kéo vào trường cao trung này. Vì thế hắn từ bỏ cơ hội chọn cao trung danh giá. Việc này, Tống Thu có lẽ biết, có lẽ không biết. Mà An Thứ Khải cũng chả quan tâm.

Vào cao trung, An Thứ Khải quả quyết từ bỏ tất cả cuộc thi, trừ việc học tập của chính mình thì chưa từng buông lỏng ra bên ngoài, chỉ nhìn chằm chằm việc học của Tống Thu. Có thể tưởng tượng rằng, Tống Thu khi điểm thi cơ hồ đứng cuối bảng tuyển sinh các giáo viên có lẽ cũng chẳng thèm quan tâm đến cậu làm gì, mặc cậu sống chết thôi. Vì vậy hắn chỉ có thể đến chiếu cố Tống thu.

Thi cuối kỳ diễn ra rrong hai ngày. Đợi lúc thành tích ra, toàn bộ năm hai lại khiếp sợ một lần.

Max điểm!

Không có chút nghi ngờ. An Thứ Khải lần nữa dùng hành động thực tế chứng minh hắn chính là dạng học bá nghịch thiên, làm điên đảo đám đồng học cùng học đệ.

Tống Thu lần này thành tích cũng không tệ, rốt cục lọt vào được top 500 từ trên đếm xuống. Vì thế Tống Thu về nhà điên cuồng thổi phồng bản thân một lần.

Ngày nghỉ đảo mắt mà tới. Hai người cũng sắp thăng nhập năm ba.

Mặc dù trường học kiên trì quán triệt chất lượng giáo dục, cũng sẽ không trong ngày nghỉ tổ chức cho học sinh học bù, bất quá chỉ cần còn nghĩ đến thi đại học, cũng không có học sinh thật nào coi đây là ngày nghỉ mà đi ra ngoài chơi.

Mọi thứ luôn có ngoại lệ. Tỉ như An Thứ Khải cùng Tống Thu.

Lúc này hai người đang ngồi trên bờ biển nghỉ phép. Từng trận gió biển thổi tới, mang theo hương vị mặn mà của nước biển.

Tống Thu dùng ống hút hút lấy lớp đồ uống ướp lạnh, hài lòng đến híp mắt lại.

Mỗi khi Tống Thu lộ ra loại vẻ mặt này, An Thứ Khải đều có thể lập tức liên tưởng tới con koala lười biếng ghé vào lá cây ngủ.

"Cuộc đời thật là hạnh phúc a!" Tống Thu cảm khái một câu. Đem thân thể úp sấp trên ghế dài.

Phía sau đột nhiên lạnh cóng một trận khiến cậu giật mình nhảy dựng lên. Nổi da gà trong nháy mắt liền bắt đầu bạo khởi.

An Thứ Khải dường như không có việc gì thu tay lại, tiếp tục uống đồ uống ướp lạnh trong tay.

"An Thứ Khải! Mày lại đánh lén tao! Đi chết đi! Đi chết đi!" Tống Thu nhào lên chính là một trận quyền côn đấm đá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro