Chương 14. Bóng chuyền trên bãi biển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái gì gọi là loạn quyền đả chết lão sư phó, chính là cái này. Tống Thu xuất thủ rất nhanh và mạnh, trong lúc nhất thời đánh đến sinh long hoạt hổ.

An Thứ Khải tránh né mấy đòn quyền cước cào cào này, nhìn Tống Thu đánh đến mệt mỏi, tốc độ đưa tay rõ ràng chậm lại, lúc này mới đưa tay bóp lấy gáy Tống Thu, vừa dùng lực......

"Á á! Lại xài chiêu này! Cái đệt! Mày không thể đổi chiêu khác sao? Á! Tao sai rồi được chưa? Mày bóp nhẹ chút coi!" Tống Thu lập tức bắt đầu chịu thua.

"Lần sau ít dùng mấy chiêu khó coi như vậy đi. Mày nếu muốn học tao có thể dạy mày." An Thứ Khải nói rồi thả tay.

"Đừng! Bố mày không cần mày dạy!" Tống Thu lắc đầu một cái, mười phần kiên cường. Trong lòng lại nói, nói đùa cái gì vậy? Mày dạy tao? Còn không phải đem tao ngược chết? Bố đây mới không mặc mưu đâu!

Từ xa truyền đến một trận tiếng cười đùa. Thời điểm mặt trời chiều ngã về phía tây, có người thừa dịp thời tiết mát mẻ ra bãi cát đánh bóng chuyền.

"Muốn chơi thử không?" An Thứ Khải hỏi.

Tống Thu kỳ thật đã sớm nghía qua một hồi, lúc này cũng muốn đi chơi thử.

Đám người chơi bóng chuyền chính là cùng bốn sinh viên cùng thuê trọ, hai nam hai nữ, thoạt nhìn như là hai cặp đôi. Lúc này chia hai đội, mỗi đội một nam một nữ. Bốn người nhìn qua đều không hẳn biết chơi, bóng chuyền liên tiếp bị đánh chệch qua một bên, vừa đi vừa về nhặt bóng lãng phí không ít thời gian. Bất quá mọi người cũng không thèm để ý mấy chuyện nhỏ này, dù sao cũng là chơi mà, vui vẻ là được.

Nhìn thấy hai cậu học sinh cấp ba đi tới, mọi người liền rất nhiệt tình chào hỏi.

An Thứ Khải nói rõ ý đồ muốn đến chơi cùng, thế là mọi người đồng ý tăng thêm một đội nữa. Ba đội thi đấu vòng tròn. Trượt ba lần bónh coi như thua, đội nào thua liền ra nghỉ ngơi, đội cuối cùng thua nhiều nhất phải bao mọi người nước uống.

"Bọn họ đều là một nam một nữ, hai chúng ta là nam sinh, có tính là chiếm tiện nghi không nhỉ?" Tống Thu hỏi An Thứ Khải.

Bốn người khác nghe xong đều bật cười.

"Tốt xấu chúng ta cũng lớn hơn hai đứa mấy tuổi, đây cũng coi là chiếm tiện nghi à?" Một nữ sinh cười nói.

"Ừm nhỉ......" Tống Thu sờ đầu.

An Thứ Khải lôi kéo cậu đi đến bên cạnh băng ghế dài bên cạnh sân ngồi chờ. Cái dải băng ghế này là do ông chủ quán trọ cố ý bố trí, vì để mọi người chơi bóng xong có chỗ để nghỉ ngơi.

Hai phút sau, đội nữ sinh vừa nãy thua trận. Đổi An Thứ Khải cùng Tống thu bọn họ liền ra sân.

Đứng ở trước lưới, Tống Thu mới nhớ tới hỏi

"À mà Án Thụ này, mày biết đánh bóng chuyền không?"

"Đương nhiên không." An Thứ Khải đáp vô cùng dứt khoát.

"Đệt cụ! Mày không biết ư?" Tống Thu lập tức không kiềm được sự bình tĩnh.

"Chứ sao nữa? Tao đây chơi bóng rổ mà." An Thứ Khải quay đầu.

"Còn mày?"

"Bố mày là đá banh." Tống Thu tức giận nói.

Hai người bọn họ nói nhỏ, đội đối diện kia cũng mặc kệ, một cái bóng trực tiếp mở đầu trận đấu, Tống Thu lập tức luống cuống tay chân.

Cũng may là hai người chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng từng gặp qua heo chạy. Tư thế cơ bản vẫn biết được chút đỉnh.

Bên này An Thứ Khải lợi dụng ưu thế chiều cao đưa bóng đệm qua lưới, đối phương cũng không tốt gì, luống cuống tay chân một trận, dù vậy vẫn không tiếp được bóng.

"Ủa?" Tống Thu cảm thấy kỳ quái.

"Mày không phải nói không biết chơi sao?"

"Bóng rổ cũng là dùng tay mà chơi, ít nhiều vẫn có điểm chung chứ." An Thứ Khải vừa nói vừa nhận lấy bóng, lui ra bên ngoài đường biên, chuẩn bị phát bóng.

Vẫn là câu nói ấy: Có một loại người, bọn nó còn sống thì chẳng ai sống nổi. Câu này vừa chuẩn vừa đau xót.

Tống Thu cảm thấy lời này quá đạo lý. Con hàng này chưa từng chơi môn này thế mà có thể nhanh như vậy vào đà, quả thực đéo lưu cho người khác chút đường sống nào mà.

Bóng được phát qua lưới, nữ sinh đối diện tiếp được rất ổn, nhẹ nhàng đệm một cái, nam sinh nhảy lên đánh bóng qua lưới.

Tống Thu nhìn bên này, có chút buồn bực nghĩ, kiểu này chắc mình phải là người đệm cầu rồi a. Thế là dưới chân di động thật nhanh, nhắm đúng phương hướng đường đi của bóng, bật tung cú đánh.

Nhìn bóng chuyền rơi xuống bên kia, vừa thầm khen mình lợi hại, không đợi đến lúc đưa tay nhận bóng, lại bị người ta kéo lại.

"Gì?" Tống Thu khó chịu nói. Quay đầu nhìn, bóng chuyền đã rơi xuống đất.

An Thứ Khải chỉ chỉ vào ưuar bóng trên mặt đất

"Ra ngoài rồi."

"Cái gì? Ra ngoài?" Tống Thu quay đầu lại nhìn. Quả nhiên, bóng đã rơi ra vạch sân.

"Cái này mà mày không đoán ra được sao? Không biết hả?" An Thứ Khải trong giọng nói tràn đầy hoài nghi.

Tống Thu lập tức cảm thấy bản thân bị khinh bỉ.

"Nói đùa cái gì vậy, bố mày nằm trong đội bóng chủ lực của trường ấy nhá! Đương nhiên là nhìn ra rồi!"

An Thứ Khải cười cười, rõ ràng không tin lời cậu nói.

"Thật mà!" Tống Thu cường điệu.

"Tao đâu có nói là tao không tin đâu a." An Thứ Khải biểu lộ một mặt tao đây đéo tin nổi mày.

"Mày......"

Tống Thu còn muốn nói, đã thấy An Thứ Khải đã phát bóng. Cậu vội vàng tập trung tinh thần. Bọn họ đã thắng hai quả, thắng tiếp một cái nữa, liền đổi đối thủ.

Đối phương vẫn là nữ sinh kia chuyền bóng, nam sinh tấn công. Bất quá lần này họ chú ý điểm rơi, không dùng nhiều lực. Tống Thu nhìn đường chuyền bóng thầm nghĩ chắc bóng sẽ bay vào giữa sân, vội vàng đem bóng tiếp lấy, truyền đến lưới phía trước. Nhưng cậu lại dùng lực quá yếu, bóng chỉ thoáng qua lưới, bị đối phương đánh nhanh một cái thăm dò.

2:1.

"Trận này đúng là muốn mang thù với mình mà." Tống Thu buồn bực.

"Lúc nãy đỡ bóng tốt lắm." An Thứ Khải vừa nói vừa đi đến lưới chuẩn bị trước.

"Gì cơ?" Tống Thu nhịn không được muốn hỏi lại.

"Bóng tới kìa." An Thứ Khải vừa nói, người đã trực tiếp nhảy lên ngăn cản bóng bay qua.

3:1. Lần này đội An Thứ Khải chiến thắng.

"Chơi không tệ lắm! Trước kia em từng chơi qua rồi hả?" Nam sinh đối diện đi tới hỏi.

An Thứ Khải cùng Tống tlThu đồng thời lắc đầu.

"Hai người bọn nhóc tay chân linh hoạt thật a." Người nữ sinh kia cười đi tới.

"Làm quen chút đi, chị là Tần Linh." Nàng vừa nói vừa chỉ vào nữ sinh kia "Còn chị này là Lý Tư Doanh."

Nam sinh bên này nói tiếp "Anh gọi là Tuần Càng, còn đây là Trương Tùng Đào. Anh chị đều là sinh viên Đại học Z. Năm nay đang học năm ba."

An Thứ Khải cũng đem mình cùng Tống Thu giới thiệu một chút, tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, nói chuyện lúc lâu liền thân quen.

Lý Tư Doanh cùng Tuần Càng rời trận nghỉ ngơi, Tần Linh cùng Trương Tùng Đào ra sân.

Nói thật, trận vừa rồi kết thúc quá nhanh. Tống Thu còn chưa kịp thấy rõ cái gì đã kết thúc.

Trận này, rõ ràng so với trận trước còn kịch liệt hơn nhiều.

Trương Tùng Đào là một người rất ít nói. Bất quá lực tay rất lớn. Tống Thu tiếp một lần công kích của anh ta, hai cánh tay đều có chút tê dại.

Nhìn Tống Thu đang không ngừng vung lấy cánh tay, An Thứ Khải hỏi "Bị tê tay à?"

"Sức anh ấy thật lớn a! Ê hết cả tay tao rồi!" Tống Thu không chịu nổi khổ. Cuối cùnh cũng không chịu tiếp bóng của Trương Tùng Đào. Chỉ đi tiếp bóng của Tần Linh.

Thế là An Thứ Khải đành phải tập trung tiếp tấn công của Trương Tùng Đào. Trải qua một trận tranh tài, An Thứ Khảicơ bản đã tiến vào trạng thái. Vô luận là chuyền bóng, công kích, phát bóng đều rất chuyên nghiệp. Để Tống Thu lại một lần nữa cảm khái thuộc tính học bá của hắn.

Tống Thu mặc dù không có đống thuộc tính trời cho kia như An Thứ Khải, nhưng chơi cũng không tệ lắm. Cẫu từ nhỏ đã yêu đá banh, dưới chân mười phần linh hoạt. Bởi vậy tiếp bóng của Tần Linh phi thường nhẹ nhõm. Còn thỉnh thoảng nhử bóng, làm cho đối phương khó lòng phòng bị.

Cứ như vậy, trận thứ hai cũng là An Thứ Khải cùng Tống thu chiến thắng.

Lý Tư Doanh cùng Tuần Càng lần nữa ra sân. Trận này chiến thắng lại là bọn họ. Nguyên nhân là An Thứ Khải cùng Tống Thu không đánh nổi. Bóng chuyền trên cát khác với bóng chuyền bình thường, cực kì hao phí thể lực. An Thứ Khải và Tống Thu cũng coi như hay vận động tay chân, bất quá, đánh ba trận, cũng mệt mỏi đến không thở được. Nhất là An Thứ Khải, hắn phụ trách tấn công cùng đỡ bóng dưới lưới, cũng hay nhảy lên đỡ bóng hao tốn thể lực.

Bất quá thời điểm kết thúc trận đấu, mọi người đều cảm thấy có vẻ Tống Thu mệt mỏi thảm hại hơn một chút.

"Thằng bé không sao chứ?"

Nhìn Tống Yhu buông thõng cánh tay trưng ra một bộ trạng thái tàn tạ, bốn người kia đều chạy tới hỏi han, quan tâm.

"Không sao đâu ạ. Cậu ta rất ít khi vận động tay chân, cho nên lần này mới mệt đến vậy." An Thứ Khải chủ động giải thích nói.

"Tao là đá banh a! Ai nói tao không vận độnh tay chân hả?" Tống Thu kêu thảm.

"Úi giời! Có tí tiền đồ này thôi à. Đến, để tao đấm bóp cho mày một chút." An Thứ Khải bất đắc dĩ. Chính mình mệt mỏi đến quá sức như vậy, còn phải hầu hạ vị này.

"Thôi dẹp, bị mày xoa bóp xong liền triệt để tàn phế. Tao không có ngu!" Tống Thu hướng bên cạnh xê dịch, kéo dài khoảng cách với hắn.

Hai người nghỉ ngơi ước chừng ba phút, bên kia lại phân ra thắng bại.

An Thứ Khải nhìn bộ dạng mỏi mệt của Tống Thu, hỏi.

"Lên nổi nữa không?"

"Đương nhiên lên! Chúng ta cũng không thể thua được a." Tống Thu một bên quơ cánh tay, đi vào sân.

An Thứ Khải lắc đầu.

"Lúc này còn bày đặt khoe khoang, mai đau tay đừng có mà hú tao á!"

Tranh tài cứ như vậy một trận tiếp một trận diễn ra. Điều khiến bọ người Tần Linh kinh ngạc chính là, trước hô mệt mỏi  là Tống Thu, kiên trì chơi đến cùng cũng là Tống Thu. Hơn nửa giờ qua, An Thứ Khải cùng Tống thu cũng chỉ xuống nghỉ ngơi hai lần. Cuối cùng, Tống Thu rõ ràng đã mệt mỏi đến ngã trái ngã phải, nhưng thời điểm bóng bay tới, cậu còn có thể nhanh chóng di động, chuẩn xác tiếp bónh, chuyền bóng đi.

Về phần An Thứ Khải, từ đầu đến cuối đều giống nhau, không có phô trạng thái gì khác, cũng không có sai sót gì. Mọi chuyện hắn làm đều tốt giống như là được lên kịch bản trước đó, khiến cho người ta cảm thấy có chút không thú vị.

Tranh tài cuối cùng lúc kết thúc, đội Tần Linh, Trương Tùng Đào thua 7 trận. Đội Lý Tư Doanh, Tuần Càng thua 6 Trận. An An Thứ Khải, Tống thu thua 3 Trận. Tần Linh vui sướng cười nói với mọi người rồi đi mua đồ uống. Tống Thu chút khí lực lấy đồ uống cũng không có. Ngồi phịch ở trên ghế không động đậy. Cuối cùng vẫn là An Thứ Khải đem ống hút đến đút, Tống Thu lúc này mới ngoan ngoãn mà uống.

"Tống Thu này, em làm gì liều mạng như vậy a? Nhìn xem mệt mỏi đến cái dạng gì rồi a." Tần Linh lại gần hỏi.

"Em không muốn thua." Tống Thu hữu khí vô lực nói.

"Ồ? Có vậy phân cao thấp a, vậy em học tập nhất định cũng rất tốt đúng không?" Tần Linh suy đoán.

"Ách......" Tống Thu chà chà mặt trên bàn, không thèm ngẩng đầu lên.

Bên kia An Thứ Khải nghiêng mặt qua một bên cười trộm. Tần Linh trông thấy tình huống quỷ dị như vậy, cũng đoán được đại khái là nàng đã dẫm lên nỗi đâu của Tống Thu, vội vàng dời đi chủ đề.

"Chị thấy em chơi bóng rất ổn định, đây là luyện thế nào được như vậy a?" Tần Linh đến hỏi An Thứ Khải.

"Dạ đầu não khống chế tứ chi. Trong đầu nghĩ thông suốt, tứ chi liền sẽ không phạm sai lầm." An Thứ Khải thành thật trả lời.

Tần Linh ở trong lòng yên lặng thì thầm lại một lần nữa câu nói của An Thứ Khải, vẫn là có chút mờ mịt.

"Tần Linh tỷ tỷ à, chị không nên hỏi cậu ta. Cậu ta tồn tại chỉ để hại não phàm nhân như chúng ta mà thôi, xoắn xuýt cái đống này đảm bảo chị vĩnh viễn cũng xoắn xuýt không nổi đâu a." Tống Thu cảm thấy mình thật sự là người tốt. Sớm cho kịp nhắc nhở người khác tránh xa học bá, miễn cho người ta tự ngược.

"Mà câu này có ý tứ gì vậy a?" Lần này tra hỏi không phải Tần Linh, mà là Tuần Càng. Hiển nhiên, anh ta đối với cái thể loại ẩn dụ gì đó rất chi hiếu kì.

"Ách......" Tống Thu phát hiện bản thân thật là tự mình hại mình. Tiếp tục đem mặt chà chà trên bàn, không cần nói nữa, miễn cho thối miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro